Liên Hoa Bảo Giám

Chương 447: Cứu thế chủ đản sinh


Đọc truyện Liên Hoa Bảo Giám – Chương 447: Cứu thế chủ đản sinh


Bỗng Junker lại cười trào phúng: 
– Nhưng Bất Diệt Tử Thần chỉ để lại mấy món đồ vật cho đội tìm kiếm, cũng chỉ nói một câu “Không thể tưởng được là còn sống nhìn thấy các ngươi, trước khi nghiên cứu hiểu được những đồ vật này, đừng tiếp tục tìm chúng ta…” Sau đó tuyệt khí! Mà mấy dạng đồ vật, là năm kiện chí bảo của Vẫn Thần ngũ gia chúng ta. 

Một ngón tay chỉ Phỉ Thúy Ân, Junker nói: 
– Mặc dù Li Qin Barton chưa kịp nói rõ ràng đồ vật này phân phối thế nào, nhưng ngũ gia chúng ta cũng rất dễ dàng hiểu được – thứ đồ mà tổ tiên khi còn sống yêu thích – tổ tiên của chúng ta khi còn sống thích đánh bạc, vậy Phỉ Thúy ấn dám chắc là lưu cho gia tộc ta! Mà Thú Hoàng Tỷ có pho tượng kim sư, nhất định là cho gia tộc thú nhân St. Barton… đây là lai lịch năm đại bảo vật của Vẫn Thần ngũ gia. 

Anne kinh ngạc nói: 
– Gia gia, Anne có một vấn đề, tổ tiên tứ gia chúng ta thi cốt vô tồn thì hợp tình hợp lý, nhưng nếu năm đó thi thể Li Qin Barton được phát hiện, vậy hôm nay, vì sao trên đại thảo nguyên chỉ có thánh mộ Auerbach? 
Đây cũng là một câu hỏi Đỗ Trần đang muốn hỏi. 

Junker gật đầu: 
– Vấn đề của ngươi hay lắm! Nhưng gia gia phải nói từ năm kiện đồ vật này – tổ tiên bọn họ bắt đầu nghiên cứu đầu tiên là Tinh Không chiến thần gia tộc phát hiện chúng có thể truyền thừa lực lượng, tiếp đó ngũ gia chúng ta đều phát hiện phương pháp truyền thừa! Nhưng 900 năm trước, gia tộc St. Darkeer cũng giống tổ tiên cùng ngươi hôm nay, có được cơ hội truyền thừa, nhưng cuối cùng không có được lực lượng mà nhận được… rất bất đắc dĩ cười nói: “Nhận được một phần bản đồ quang ảnh, sau đó chúng ta mới biết, đó là bản đồ Tiêu Kinh (Vân Tiêu Kinh).” 

Junker có chút buồn cười nói: 
– Nơi này có bản đồ, tổ tiên nhắn lại, đấu khí bí tịch, thậm chí mật quyển đổ thuật của tổ tiên… rất buồn cười phải không? Nhưng tổ tiên chúng ta liên hệ tất cả những thứ đó lại phân tích, rốt cục 300 năm trước đưa ra một kết luận. 

Đỗ Trần trong lòng mặc niệm: 
– Ngũ thược tề, tựu Tiêu Kinh hoán, thần lộ tẫn. 


Đúng là trước khi đại chiến Bowness, Susanna cùng Đỗ Trần giao dịch có nhắc tới câu nói đó. Lúc ấy căn cứ giải thích của Susanna, Đỗ Trần hiểu nó là… người cầm Thú Hoàng Tỷ có được một phần năm chìa khóa có thể tới Tiêu Kinh, có thể tìm được bí pháp Thần Hoàng lưu lại! 

Lúc này Junker cất cao giọng nói: 
– Ngũ thược tề, tụ Tiêu Kinh hoán, thần lộ tẫn! Cũng chính là nói, kẻ nào nắm giữ bí mật của năm kiện bảo vật, Vẫn Thần ngũ gia phải mang nó tới Tiêu Kinh, tìm kiếm đồ vật Thần Hoàng lưu lại, sau đó đi giải cứu một hồi đại tai nạn, đồng thời cũng giải cứu năm vị tiên tổ. 

Anne cũng giật mình nói: 
– Li Qin Barton không phải đã chết sao? Vì sao còn phải giải cứu, chẳng lẽ tổ tiên chúng ta còn chưa chết? 

Junker nghiêm nghị nói: 
– Bây giờ gia gia lại trả lời ngươi về thi thể Li Qin Barton năm đó, Li Qin Barton sau khi chết thì thi thể hóa thành tro bụi, hậu duệ gia tộc St. Barton khóc lóc thu tro cốt, chuẩn bị mang về đại thảo nguyên an táng. Nhưng ngươi biết không, thú nhân mang đi mai táng đột nhiên phát hiện có quái lạ, thậm chí có chút việc mà nhân loại chúng ta không thể tiếp nhận. Nhưng cũng vì tập tục cổ quái của thú nhân, nên khi mai táng thi thể bọn họ phát hiện một đại bí mật – đó vốn không phải chính thức Li Qin Barton, mà chỉ là một quái vật có xương thú cùng da thú tạo thành. 

Đồng dạng, Junker cùng Anne cũng không để ý tới loại tình huống này, nhưng Đỗ Trần… Đỗ Trần nhớ tới Julie, vậy, tổ tiên Vẫn Thần ngũ gia, còn có tràng đại tai nạn, việc Wolfe nam hạ trải qua… đều có quan hệ tới Xích Quân. Đổi lại, năm đó chúng thần vì Phá Khí huyền mà chết – Cuban, Mellon, Auerbach, Xi Gelu, cũng như Thần Hoàng Prince… đều là bị Xích Quân giết chết! 

Đỗ Trần nghĩ vậy nổi da gà, Julie nói Xích Quân cường đại tới không thể tưởng tượng nổi… Đỗ Trần tin, tin triệt để, không dám có chút hoài nghi! Mẹ nó, ngay cả Thần Hoàng có thể bị giết chết! 

Junker hét lớn một tiếng khiến Đỗ Trần bừng tỉnh.
– Anne, ngươi tương lai sẽ kế thừa gia chủ sau đó là sứ mạng, chính là tiếp tục nghiên cứu năm kiện bảo vật, giải cứu tổ tiên, giải cứu đại tai nạn. 

Đỗ Trần nắm chặt tay, thầm nói, không những tổ tiên của Vẫn Thần ngũ gia các ngươi, còn có chúng thần – cứu chúng thần là việc đại thiện cao nhất a! 


Nhưng lúc này Anne lại hỏi một chuyện: 
– Gia gia, ngài vừa rồi nói là chuyện hơn ngàn năm trước, chẳng lẽ tổ tiên nhắc tới đại tai nạn, vẫn tiếp tục sao? 

– Đúng vậy! Kết luận phân tích của các tổ tiên là… tràng đại tai nạn vẫn tiếp tục, hơn nữa từ từ mở rộng! Cuối cùng, nó thậm chí có thể ảnh hưởng tới tính mạng thụ. 

Đỗ Trần cả kinh, tay chân kích động run rẩy, trong lòng điên cuồng rống to: 
– Tánh mạng thụ là cái gì? Hạch tâm của thế giới, là trụ cột của cả thiên địa! Nó bị hủy, thì là diệt thế! Mà mình cứu tánh mạng thụ cũng không phải nói đùa – lão tử đã bắt được Sophie của Xích Quân làm tù binh, đã có đầu mối… Tuyết Cơ, chờ ta bát quái toàn bộ nở, đánh bại Margaret rồi tới cưới ngươi. 
Đỗ Trần thật sự vô cùng kích động, bỏ qua rất nhiều câu đối thoại của Junker cùng Anne, bất quá Đỗ Tư vẫn lắng nghe, hắn nếu muốn biết chỉ cần hỏi ngũ ca là được. 

Chờ khi Đỗ Trần tỉnh táo, Junker đã phân phó Anne chuẩn bị tiếp nhận. 

Chỉ nghe lão gia tử cười nói: 
– Hãy đi đi, nhìn xem ngươi có thể được gì từ Phỉ Thúy ấn, là lực lượng, hay cảnh báo, hay là một vài thứ cổ quái gì đó. 

Anne cười cười: 
– Vô luận là cái gì, vậy đều là di vật của tổ tiên mà Anne phải tôn trọng, gia gia, ta bây giờ nên làm thế nào? 

– Không dụng đấu khí, tựa như hôm nay Betty cùng Francis đổ đấu, bắt đầu xoay tròn linh điểm, chờ khi hạt xúc xắc dừng lại trong nháy mắt thì quán chú tinh thần lực vào! Loại phương pháp truyền thừa này… không phải đổ thuật cao thủ thì không thể làm được! 


Anne y theo phân phó, tay phải kẹp Phỉ Thúy ấn, không chút để ý quang hoa, Phỉ Thúy ấn xúc xắc lại chuyển động trên mặt bàn, một lát sau, dần dần dừng lại, linh điểm! Tinh thần lực của Anne lập tức tiến vào… quang mang màu xanh biếc đột nhiên phóng ra từ Phỉ Thúy ấn, Junker mừng rỡ: 
– Thành công. 

Đỗ Trần cũng chăm chú nhìn chằm chằm Phỉ Thúy ấn, trong lòng cũng mừng cho Anne không biết đã đoạt được thứ gì. Dần dần, quang mang màu xanh biếc, trong đó xuất hiện vài đạo quang hoa màu vàng cùng màu trắng, Junker nhướng mày:
– Ta năm đó trong khi kế thừa câu thông chỉ xuất hiện quang mang màu xanh biếc… chẳng lẽ lúc này không phải có được lực lượng, mà là tin tức chưa biết? 

Nghĩ vậy, Junker thoáng cảm thấy thất vọng. Bất quá Anne tựa hồ đắm chìm trong một trạng thái kỳ diệu, hai tròng mắt màu lam nửa nhắm nửa mở, chớp động quang mang khác thường, lẳng lặng nhìn Phỉ Thúy ấn. Lục, bạch, kim ba màu đan vào nhau, thong thả, quang mang màu xanh biếc hình thành bối cảnh một mảnh thảo nguyên, mà quang mang màu trắng cùng màu vàng hội tụ lại, vặn vẹo… chốc lát vỡ ra, ngay cả lão gia tử Junker cũng bị quang mang chói rọi làm mờ mắt! 

Đỗ Trần cùng Đỗ Tư mục lực không bị ảnh hưởng, vẫn nhìn quang ảnh xuất hiện do Phỉ Thúy ấn chiếu ra, thấy rõ hình vẽ cuối cùng là gì, Đỗ Trần cười khổ: 
– Xem ra, Anne nhận được cảnh báo của Tucker, nhưng cảnh báo này… 

Đỗ Tư nhìn chằm chằm, khó hiểu lắc lắc đầu: 
– Cũng quá lạ? Chờ khi quang mang yếu đi, Junker mới chậm rãi mở mắt, chỉ thấy thảo nguyên xanh đã biến mất, mơ hồ hiện ra một người mặc áo trắng mang trường kiếm, tóc vàng mắt xanh, dung mạo tuấn lãng…

Lão gia tử đột nhiên tưởng mình bị hoa mắt, suýt nữa đứng không vững! Anne cũng khôi phục bình thường, vừa thấy người trong ảnh là ai, cổ cứng ngắc không chuyển động, cũng sửng sốt nhìn Junker đang khiếp sợ: 
– Gia gia, sao lại thế, sao lại là Francis? 

Đỗ Trần cười quái dị nói: 
– Ngũ ca ngươi xem mũi người kia cùng mũi ưng của ta thì dẹp hơn, đây là điểm khác nhau rõ ràng nhất giữa ta cùng Wolfe! 

– A, thật sự là! Bất quá ta nói ngươi quá giống Wolfe, ngũ ca ta thiếu chút nữa nhận sai, coi hình vẽ trở thành ngươi thật. 


Đỗ Tư bĩu môi, đột nhiên đôi mắt tỏa sáng, quang mang tà ác: 
– Francis, xem ý tứ của Anne cùng Junker… bọn họ hình như cũng không biết Wolfe, mà coi người trong ảnh là ngươi. 

Đỗ Trần cũng ngạc nhiên nói: 
– Ta cũng đang nghĩ, Wolfe năm đó đích thật là xoá đi hết thảy dấu vết tồn tại của mình, thậm chí ngay cả hậu đại tử tôn gia tộc St. Kain đều không biết… nhưng tổ tiên gia tộc Tucker cũng là đại nguyên soái Vẫn Thần, càng là quen biết Margaret, bọn họ hẳn là có đủ lý do biết Wolfe. 

Đỗ Tư lại đảo mắt, Đỗ Trần giật mình hiểu ra, hai người trong thần niệm đồng thanh: 
– Biết tên, không biết dung mạo. 

Đỗ Tư cười quái dị: 
– Đúng vậy, nếu bọn họ biết dung mạo Wolfe, vậy dẹp qua sự hiểu rõ của Anne với ngươi, chỉ cần nhìn kỹ, dám chắc có thể nhận ra cái mũi khác biệt, nhưng Anne không có nhận ra, vậy… 

Đỗ Trần cười xấu: 
– Vậy gia tộc Tucker đã nhận định, tổ tiên bọn họ lưu lại cảnh báo là ta, Francis. 

Hai người dự cảm, một hiểu lầm tuyệt vời tựa hồ sẽ xảy ra… trong lúc này, Phỉ Thúy ấn chẳng những phát ra quang ảnh, đương nhiên lại quát ra một thanh âm hùng hậu, bất quá thanh âm tựa hồ bị quấy nhiễu, rất không rõ ràng, tạp âm đứt quãng, chỉ có mấy câu nói rõ, mà mấy câu nói rõ là… Bọn nhỏ, bất luận các ngươi là hậu duệ nào trong Vẫn Thần ngũ gia chúng ta, cần phải nhớ kỹ người này! 

Hắn là trí giả vĩ đại nhất, tiên tri thần bí nhất, thần nhân từ nhất… chúng ta năm người từng không tin lời đại tiên đoán của hắn, hiểu lầm hắn, thương tổn hắn, đến khi hắn độc thân nghênh chiến thất bại, đại tai nạn chính thức xảy ra, chúng ta hối hận, đau lòng, tiếc hận… Bọn nhỏ! Chúng ta không thể xác định hắn thất bại, chỉ tin hắn, đuổi theo hắn.. hắn là cứu thế chủ cuối cùng trong đại tai nạn, hắn sẽ dẫn các ngươi đi tới con đường hy vọng cuối cùng. 

Thanh âm đến đó dừng lại, mà Junker cùng Anne mở to mắt nhìn, ngây ngốc nhìn Francis trong hình vẽ,… cứu thế chủ, Francis? Lão thiên a?
Liên Hoa Bảo Giám


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.