Đọc truyện Liên Hoa Bảo Giám – Chương 443: Con bài cuối cùng của chính thức chí tôn Đổ Thần
Anne từ sửng sốt bừng tỉnh, nhìn gia gia, giật mình nói:
– Gia gia, mục đích đánh cuộc chính thức hôm nay là thông qua đổ thuật nghiệm chứng Francis thật giả, ta nghĩ… Francis đã làm đủ chứng tỏ rồi.
Francis trước mắt là thật, điểm này ngay cả Kiếm Nô cùng Long Tước đều không chút hoài nghi, Junker đã đạt được mục đích trợ giúp Đỗ Trần! Vậy hắn sao lại truy mãnh đả tử Đỗ Trần! Không phân thắng bại?
Đều là vì cao thủ cảnh giới Đổ Thần thật sự rất háo thắng sao?
Không, Junker mặc dù thiện đổ, nhưng hắn trong mắt người thành Emerald là người biết rõ mấu chốt chuyện hôm nay! Hôm nay hắn xuất tràng đối quyết Đỗ Trần, một là vì chiến ý trong lòng câu dẫn, hai là…
Ngay khi Betty cùng Anne rời khỏi Linh Lung tháp không lâu, lão gia tử vốn chuẩn bị đi vào xem chiến cuộc, nhưng lúc này tình báo gia tộc mang tới một phần tình báo.
Chỉ có một câu nói – tại vùng biển phụ cận phát hiện thân binh Margaret, Thấm Thủy thánh nữ đoàn.
Thân binh tới, thống soái đâu? Ngàn năm tới này, Thấm Thủy thánh nữ đoàn chính là chiêu bài của Margaret.
Cho nên, Junker lập tức phán đoán, Margaret đích thân tới vùng biển Emerald, mặc dù không biết Thấm Thủy thần nữ vì sao không tiến vào thành Emerald chào hỏi, càng không rõ mục đích chính thức của Tiêu Kinh nguyên soái, nhưng Junker có chút hiểu…
Trong lòng hắn xuất hiện sự so sánh – bản thân Margaret so với Renault, đại tam giác, còn có công quốc Mickey ba phương còn trọng yếu hơn.
Vì vậy, lão gia tử thay đổi thái độ, hắn bắt đầu trợ giúp Kiếm Nô cùng Long Tước! Cho nên mới tự mình ra tay, đối quyết Đỗ Trần! Nếu không Betty một khi thua, hắn còn phải đối phó với việc Đỗ Trần nói “Hắn không tôn trọng tín nghĩa, nói chuyện thúi.”
Đối mặt với câu chất vấn của Anne, Junker nhíu mày nói:
– Sự tình của ta, khi nào tới phiên ngươi nhúng tay vào? Đổ Thần sẽ không thua, thua không phải Đổ Thần, đây là quy củ chúng ta định ra, Francis bản thân cũng đồng ý rồi.
– Nhưng gia gia…
– Câm miệng.
Junker lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Trần:
– Ngươi nói đúng, nếu trận thứ ba không thể thắng ta, vậy theo quy củ… ngươi đừng nghĩ sống mà rời khỏi thành Emerald.
Lão nhân lại đề ra quy củ, mặc dù nhìn như có chút xúc phạm không nói lý, nhưng nếu chính thức thấy rõ vốn trong lòng hắn, tự nhiên biết, đây mới là việc phù hợp với ích lợi của thành Emerald nhất.
Lời vừa nói ra, người xem cuộc chiến đã tuyệt vọng, thậm chí bắt đầu tính toán, Kiếm Nô thậm chí bắt đầu tính toán việc giết Francis ở ngoài thành cũng cả kinh. Ha ha, chúng ta biết, Junker là thiên vị chúng ta, Emerald, Thấm Thủy Hồ ghi nhớ ân tình của các ngươi.
Các nàng còn không biết chủ tử của mình, Margaret đã tới vùng biển phụ cận.
Đỗ Trần thấy Anne còn muốn nói giúp mình, cười cười, khoát tay nói:
– Anne tiểu thư, không cần nhiều lời, ba ngày trước ta đã nhận đề nghị của lão gia tử, vậy hôm nay đổ tới cùng.
Anne vội la lên:
– Francis, ngươi thật muốn đổ? Nếu ngươi thua…
– Ta sẽ thua sao?
Hắn mỉm cười tự tin, nhẹ nhàng nâng ly hồng tửu trên bàn nhấp một chút:
– Lão gia tử, bắt đầu trận toa cáp thứ ba đi.
Giờ phút này, trong lòng hắn không có nghĩ đến việc sau khi thua dùng Thanh Vân bỏ chạy, càng không quan tâm tới nguyên nhân chính thức đằng sau việc chuyển biến thái độ của lão gia tử, trong lòng chỉ có tâm niệm tất thắng.
Ta thất bại sao? Hừ!
Nếu trên bàn đổ mà không có tín niệm tất thắng, phân tâm không chuyên chú thì cuối cùng thua nhất định là Đỗ Trần.
Junker lẳng lặng nhìn Đỗ Trần, một hồi lâu, gật đầu nói:
– Tốt, ta càng ngày càng hâm mộ ngươi, trong số thanh niên thành Emerald không ai có thể hơn ngươi! Francis, mặc kệ ngày mai thế nào, ta Junker hôm nay thấy ngươi là đối thủ cực mạnh trên bàn đổ, bằng hữu tri kỷ nhất.
“Ba” Lão vỗ bàn đứng lên:
– Để cho kỹ thuật, tâm lý, trí tuệ mấy thứ này biến hết! Dụng nó không gọi là đánh bạc, mà kêu là đánh nhau sống chết! Muốn đổ, ván thứ ba của chúng ta là hào đổ, chúng ta so… vận khí.
Đỗ Trần con mắt sáng ngời, đứng dậy quát:
– Thống khoái.
Hắn một cước đá tung ghế, lùi nhanh về sau:
– Trận thứ ba, chúng ta cách bàn một thước, không chạm vào bài, không nhìn bài! Để bài tẩy trong hộp sắt, chúng ta không nghe được, so vận khí.
Junker cũng đá tung ghế, phất tay:
– Mỗi người trăm triệu làm vốn, thua sạch là thua.
“Oang oang” hai tiếng nổ, vốn như núi bị ném lên bàn.
Hai người đồng thanh:
– Ai làm giám khảo?
Đúng vậy, điều kiện hà khắc như vậy, kỹ thuật cùng trí tuệ của hai người không dùng được, tất cả đều là vận khí! Vậy người có khả năng rút bài là mấu chốt duy nhất, hoặc là nói, là người duy nhất có thể sử dụng kỹ xảo.
Hai người liếc nhau, đột nhiên cùng nhìn về phía Anne, nếu do ngươi tới khai bàn, vậy trận thứ ba do ngươi chia bài.
Anne sửng sốt, Betty hét lớn:
– Tốt! Vì công bình, Anne lúc rút tẩy bài cho các ngươi, sẽ hướng về người xem, mọi người dụng đấu khí giám sát! Khi thay các ngươi rút bài cũng chịu sự giám sát! Mặt khác, nàng phát bài cho ai trước do các ngươi quyết định.
– Tốt! Chúng ta bắt đầu.
Trong nháy mắt trận thứ ba đã được xác định, Anne sửng sốt đã lâu, chờ đến khi người hầu mang hộp sắt chuyên dụng tới, nàng mới bần thần gật gật đầu, y theo quy củ đối mặt với người xem.
Tẩy bài tốt. Anne phân biệt nhìn hai người, cúi đầu:
– Phát cho ai trước?
Không có nhìn, không có nghe, hai người căn bản không biết thứ tự, không biết trước bài sẽ đẹp hay xấu, Đỗ Trần đưa cho Anne một mai kim tệ:
– Nếu để quyết định bài cho ai, vậy ngươi tung kim tệ lên, mặt trước thì phát cho ta.
Anne làm, kết quả là Junker được phát bài trước.
Hắn hé ra bài, nhưng mọi người đều không biết là gì mà cây thứ hai của Junker là con ba bích đen.
– Lão gia tử, ta ra trước một ngàn vạn, chơi với ngươi.
– Theo!
Junker cười ngạo nghễ, lại chỉ điểm Anne:
– Vòng này bài của Francis lớn hơn, vậy lá thứ ba cho hắn trước, sau này cũng vậy.
Anne gật đầu, tiếp tục phát bài, nhưng tâm tình mọi người đã được kích thích, không ít người đứng lên không ngồi nữa. Vốn mỗi người trăm triệu. Francis không thấy để bài, chỉ dựa vào con 6 mà ra 1 ngàn vạn… là người điên, đó là khí độ của Đổ Thần? Nhưng Junker lão gia tử càng điên cuồng, chỉ dựa vào con 3 mà dám cùng hắn đấu.
Lá thứ ba, Đỗ Trần được 10 bích, mà Junker… một đôi ba.
Junker nở nụ cười:
– Xem ra vận khí của ta tốt, ba ngàn vạn, Francis, loại đổ pháp này xuất hiện bài lớn là quá nhỏ, một đôi ba đủ thắng ngươi, ngươi có muốn bỏ qua không?
Đỗ Trần đứng xa xa nhìn bài, cười nói:
– Mới nhìn hai lá thôi mà, lão nhân gia ngài vội gì? Theo.
– Oa!
Người xem bên ngoài đã bắt đầu đẩy vệ binh, quá kích thích, theo lời lão gia tử, không có đồng hoa, bốn cây bài cùng loại thì xác soái quá nhỏ, đây không phải phim trong kiếp trước của Đỗ Trần, tùy tiện có thể xuất ra thanh long thuận thiên bài, mà là đổ mệnh chính thức.
Thua, đừng nghĩ sống rời thành Emerald.
Có lẽ tự tin của Đỗ Trần lây tới vận mệnh nữ thần, lá thứ tư phát ra, Đỗ Trần đương nhiên được 6 rô, tạo thành một đôi sáu, mà Junker được quân A. Anne vẫn cúi đầu, chẳng biết trong lòng nghĩ gì, chỉ là nói:
– Francis, một đôi sáu lớn, lớn hơn đôi ba, Francis phát.
– Đương nhiên một đôi 6 lớn hơn một đôi ba… lão gia tử, xem ra hôm nay tốt một chút, năm ngàn vạn.
Junker không do dự, lạnh lùng phun ra một chữ:
– Theo
Rì rầm, vốn lớn đều ném lên bàn, hai người chỉ còn lại một ngàn vạn làm vốn, mọi người nhiệt huyết đều sôi trào, xem ra, bọn họ muốn một trận định thắng thua.
Cuối cùng mở bài…
Đỗ Trần được K bích, bài của lão gia tử vẫn nhỏ hơn một đôi sáu, là… A bích! Hợp thành một đôi 3, một đôi A, song tử bài.
Junker nở nụ cười, lạnh nhạt nói:
– Toa rồi! Francis, lá bài của ngươi xác suất quá nhỏ, nhỏ tới mức có thể không tính tới! Có muốn lưu lại một ngàn vạn cuối cùng làm vốn không?
Đỗ Trần phe phẩy ngón tay, cười nói:
– Xác suất thấp không có nghĩa là không có! Ta đấu với ngươi.
– Ha ha! Vốn hạ xuống không rút được.
Long Tước trên khán đài cười to bay lên:
– Francis, lá bài trong hộp sắt của Anne có thể giấu người ngoài, nhưng lại không thể gạt được ta! Để bài của Junker thân vương là 8, để có thể thắng hắn, đáng tiếc… để bài của ngươi chỉ là thảo hoa.
Long Tước vốn có cảm giác lực mạnh mẽ, nàng nói tự nhiên không ai hoài nghi.
Đổ Thần Francis thất bại? Người ẩn ẩn xem vang lên tiếng thở dài…
Kiếm Nô chậm rãi đứng dậy:
– Junker thân vương, là ngài ra tay giết Francis, hay là chúng ta ra tay?
Nói xong, nàng cùng Long Tước đi xuống khán đài, Kiếm Nô đi tới Đỗ Trần, mà Long Tước ngăn trước thân nhân của Đỗ Trần – bọn họ biết Thanh Vân của Đỗ Trần tốc độ cực nhanh, chỉ sợ không bắt được hắn, phân ra ý đồ chế trụ người nhà Đỗ Trần!
Khóe miệng Đỗ Trần nổi lên một nụ cười khổ, thua là thua, đổ vận khí thua cũng là thua, không có loại giác ngộ thì đừng đánh bạc… tất cả pháp bảo đều nằm sẵn trong tay, đấu hồn khẩn trương thông tri Andy:
– Chờ tín hiệu của ta, sau đó ngươi biến hồi bản thể, từ dưới đất chui tới chỗ ta, Kiếm Nô bọn họ đã thấy Thanh Vân, nhất định để tâm bầu trời, sẽ không chú ý dưới đất, hiểu không?
Andy mở đôi mắt đang ngủ, Dịch Cốt nghiêm mặt âm lãnh nắm chuôi đao, Liya hé ra thụ cầm trong tay, mà Arthur chậm rãi gỡ cự kiếm sau lưng xuống… trong nháy mắt, cơ hồ tất cả mọi người bắt đầu động.
Lúc này thì, Đông! Đông! Junker gõ bàn:
– Để bài là gì, Long Tước nói không tính, trước khi để bài chính thức mở ra, đều ngồi xuống cho ta, nơi này là thành Emerald! Anne… mở bài.
Kiếm Nô sửng sốt, dừng bước, cười nói:
– Trước hết cho ngươi sống lâu thêm mấy phút, nhưng ngươi tốt nhất không nên lộn xộn.
Đỗ Trần nhìn nàng cười cười:
– Thắng thua còn không nhất định! Anne tiểu thư, mở bài đi.
Anne khẩn trương liếc mắt nhìn Đỗ Trần đi tới bên cạnh gia gia, chậm rãi mở để bài của hắn…
Quả nhiên như Long Tước nói, là 8, vậy Junker có hai đôi, hơn nữa đôi lớn nhất là một đôi A, Đỗ Trần muốn thắng hắn phải có ba con sáu, hai đôi.
Nhưng Long Tước cảm giác lực phi thường, Đỗ Trần tuyệt không có kết cục tốt là không thể nghi ngờ, Francis không có khả năng sống rời khỏi thành Emerald.
Junker lạnh lùng quát:
– Lôi Đình quân, phong tỏa hiện trường, sau khi để bài của Francis mở, không có lệnh của ta ai dám lộn xộn, vô luận là ai, thân phận gì, nhất luật giết chết.
Lôi Đình quân bên ngoài nháy mắt khống chế hiện trường, dân chúng vây xem cũng biết không hay, lập tức tứ tán né tránh.
Anne chậm rãi bước tới trước mặt Đỗ Trần, không có vội mở bài, mà ngẩng đầu nhìn Đỗ Trần cười, tư thái ưu nhã vô cùng, lúc này mới nhấc để bài của Francis, đột nhiên tự hỏi:
– Lão đồng học, trong khi đổ luân bàn ngươi sững sờ là vì sao?
Đỗ Trần nhẹ nhàng vuốt ve Liên Hoa trong lòng bàn tay, cười nói:
– Vấn đề này bây giờ đã không có ý nghĩa…
– Thật không? Thật sự không có ý nghĩa sao?
Anne chậm rãi thở dài, cao cao giơ tay lên, ném qua:
– Ba!
Nàng giơ để bài lên, liếc mắt nhìn:
– Chúc mừng ngươi, ngươi thắng.
Thành Emerald lúc này lâm vào yên tĩnh dị thường.
Lá bài 6 tép lẳng lặng nằm trên bàn…
Đỗ Trần thắng.
Liên Hoa Bảo Giám