Đọc truyện Liên Hoa Bảo Giám – Chương 26: Dây Chuyền
Đỗ Trần vất vả vô cùng mới chạy thoát khỏi ánh mắt ai oán vô tận của Avril. Thở dài một tiếng, hắn đi xuống một căn phòng dưới đất, chính là toilet công cộng.
So với khu quí tộc, thì toilet của khu thành nam thật còn kém hơn rất nhiều. Một mùi hôi thối xộc đến khiến Đỗ Trần không mở mắt được, hắn vẫn bất chấp, toàn thân lúc này thực sự choáng váng và mệt mỏi đến nỗi, cảm giác đó khiến hắn như muốn lôi tim gan ra kiểm tra xem thế nào.
Hắn lập tức cởi quần, nhìn ngay xuống mông. Lúc này đóa hoa sen thứ hai đã nở hoàn toàn. Hơn nữa Liên Hoa Bát Quái lại tiếp tục biến hóa, ngay cả đóa thứ ba trên quẻ càn cũng từ từ nở.
Đỗ Trần hạ giọng hoan hô, tập trung vào biến hóa của đóa hoa sen thứ ba này.
Lúc đầu đóa hoa sen biến hóa rất nhanh nhưng tốc độ khai hoa cũng chậm dần. Tâm trạng Đỗ Trần trùng xuống, Liên Hoa Bảo Giám càng về sau càng khó tu luyện. Bồ Đề đã nói, lúc đến bát quái Liên Hoa Bảo Giám chắc phải cứu cả loài người mới tiến bộ được. Mặc dù hắn không ngừng làm việc tốt nhưng tốc độ tiến triển đã giảm đi tương đối nhiều.
Cuối cùng thì đóa hoa sen thứ ba có mười phần đã nở khoảng bảy hay tám phần gì đó, lấy mắt thường quan sát cũng không thấy được biến hóa gì nữa. Lúc đó mùi hôi trong nhà xí cũng tăng lên nhiều vì trên thân người Đỗ Trần xuất hiện một tầng tạp chất màu đen, so với mùi nhà xí còn khó ngửi hơn.
Nhưng trong lòng Đỗ Trần cười thầm đắc ý, không cần phải nói, cái này chắc chắn là tẩy tủy. Cùng lúc đó, tại huyệt khí hải, liên hoa nội kình đã to bằng ngón tay cái, hơn lúc trước mấy lần.
Thêm vào đó, Đỗ Trần vẫn không biết, thể chất của hắn đã lên đến cực phẩm trong loài người. Cho dù không thể tu luyện đấu khí nhưng thân thể tráng kiện, bách bệnh bất sinh.
Không hiểu thực lực của mình thế nào? Đỗ Trần từ miệng Steven đã hiểu được cách phân cấp tiêu chuẩn đấu thần, nhưng vẫn không thể đoán được thực lực của mình.
Tiêu chí của hồng y đấu sĩ cấp một là có thể sử dụng đấu khí và thánh khí, đến Chanh Y đấu sĩ cấp hai thì lúc này đấu khí đã thực thể hóa, trên người đã có thể thấy rõ dấu hiệu.
Đỗ Trần bây giờ rất tự tin, Liên Hoa nội kình của hắn tuy không mạnh bằng đấu khí cấp hai, nhưng hắn vẫn có thể xuất Liên Hoa nội kình ra bên ngoài cơ thể, hóa thành thực chất. Từ điểm này mà nói, đấu khí so với Liên Hoa Bảo Giám vẫn còn chỗ thua, ít ra cũng không hơn được.
Dùng nội y lau ghét trên người, Đỗ Trần chỉ mặc duy nhất một áo choàng bên ngoài rồi đi ra khỏi nhà xí. Phía xa xa, Avril còn ngây người đứng phát ngốc.
Đỗ Trần thở dài. Phải thừa nhận Avril rất đẹp, phẩm hạnh cũng tốt lắm. Đáng tiếc, hắn tu luyện phải đồng tử công, hơn nữa lại không biết thần công bao giờ mới đại thành.
Không thể níu kéo người ta được.
Lặng lẽ ly khai bằng con đường khác, Đỗ Trần đi vào một ngôi nhà khác để tẩy uế rồi mới trở lại trang viên gia tộc St. Kain.
……
13 tháng 10 là ngày khảo thí của đấu thần học viện Lanning, vẫn còn thời gian bảy ngày nữa. Trong bảy ngày này Đỗ Trần ban ngày vẫn làm việc thiện, buổi tối thì đọc sách, nhờ đó phát hiện ra lợi ích của Liên Hoa Bảo Giám cũng có chỗ đặc biệt. Khi đóa hoa thứ hai nở ra, hắn vừa được tẩy tủy, hơn nữa lại được “minh mục thanh não” (mắt sáng hơn, não thông minh hơn), làm cho hắn thông minh hơn rất nhiều.
Bây giờ Đỗ Trần có thể được gọi là “nhìn một lần đã không quên được”. Một chồng thánh giáo pháp điển, trong bảy ngày, hắn đã ghi nhớ toàn bộ.
Tiên gia pháp môn, quả nhiên bất phàm.
……
Vẫn Thần lịch, ngày 12 tháng 10 năm 1277, đêm.
Steven và lão Fuye nói chuyện với Đỗ Trần đến nửa đêm, cũng không ngoài việc khảo thí đấu thần. Khi thí sinh vào thi đấu, sẽ bị đóng cửa trong đó một thời gian, lúc đó phải tự lo cho mình.
Đỗ Trần nghe giống như kiến bò lỗ tai vậy, khổ nỗi không đành lòng đuổi hai người này đi, dù sao họ cũng là hai người quan tâm mình nhất, đành im lặng chịu đựng. Đến lúc chim báo giờ bên ngoài tuyên bố đã đến đêm rồi, lão Fuye cũng mệt mỏi, rốt cục đứng dậy cáo từ.
“Steven thiếu gia, ngày mai ngươi cũng phải đi khảo thí, nên nghỉ ngơi sớm một chút. Thiếu gia thật sự định để cho Ariza đi theo sao? Đầu hắn không được tốt, nếu không lão bộc cũng không ngại đêm mà đến dong binh công hội, để xin cho ngài một đấu sĩ cường đại.”
“Không cần nói nhiều, đại ca ta không phải đã nói rồi sao. Văn thí ta khẳng định là sẽ qua, về võ thí, ta sẽ nhận thua, không cần lãng phí tiền bạc làm gì, nó còn không bằng cấp cho ngươi mấy kiện y phục.
Trong lòng lão Fuye cảm kích vô cùng. Đỗ Trần sau khi tiễn bọn họ về mới lên giường suy nghĩ về khảo thí ngày mai.
Mơ mơ màng màng, Đỗ Trần lên giường ngủ thẳng.
Thành St.John về đêm rất yên tĩnh, không khí tại trang viện của gia tộc St.Kain cũng rất tĩnh lặng.
“Francis!”
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, Đỗ Trần lập tức từ trong mộng tỉnh dậy. Hắn xoay người nhìn khắp xung quanh, liền cả kinh tròn mắt ngây ngốc.
Cách đầu giường của hắn không xa, có cắm một thanh đao nhỏ lấp lánh hàn quang, phía dưới có một phong thư.
Nhìn lại phòng ngủ, yên tĩnh như vậy, làm gì có bóng người nào?
Cây đao nhỏ này cho Đỗ Trần biết, có người mới đến, nhưng chỉ để lại mỗi một câu nói lạnh lùng, không giống như giọng nói của con người, rồi bỏ đi.
Cầm cây đao, Đỗ Trần muốn nhấc nó lên thì đột nhiên có cảm giác lạnh như băng truyền đến. Nhìn kỹ cây đao, hóa ra nó là một thanh băng đao, hơn nữa cũng đã bắt đầu tan chảy rồi.
Nhổ băng đao, cầm lấy phong thư, bên trong đó là một chuỗi vòng cổ. Chuỗi vòng cổ này được làm bởi các hạt nhỏ, ngoài ra còn có một quả cầu màu lam to bằng ngón tay cái, cầm cũng khá nặng.
Mở thư ra, trên lá thư có viết vài từ ngữ đơn giản thông dụng của đại lục.
“Lâm chiến không lùi, gặp địch không tránh, vào tuyệt cảnh để tìm sinh lộ, biết chết vẫn không hàng. Thân là hậu duệ của đấu thần, không được quên bốn giới luật ngày mai, cứ đeo hạng liên vào rồi tham gia khảo thí, không cần phải nhận thua.”
Ngay sau đó, còn có vài dòng chữ nhỏ đại ý nói nếu Đỗ Trần gặp nguy hiểm thì có thể phá hạng liên để bảo vệ tính mạng.
Cái này là ai đưa tới đây? Đỗ Trần toàn thân phát mồ hôi lạnh. Nếu người này muốn lấy mạng hắn chắc quá dễ dàng.
“Ngươi còn ở đây không?” – Đỗ Trần thấp giọng hỏi.
Không ai đáp lại Đỗ Trần. Hắn nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ rồi đánh giá dây chuyền trong tay. Dây chuyền này rất bình thường, chỉ là do vàng tạo thành, xâu mười mấy viên kim cương vỡ, nếu như vậy thì giá trị chuỗi xuyến hạng này chẳng đáng giá mấy.
Nhưng quả cầu lam của dây chuyền thì không phải vật bình thường.
Chỉ thấy hình cầu màu lam, nhìn thì thấy nhỏ, nhưng nếu nhìn lâu sẽ thấy được một biển thủy quang rộng lớn, mơ hồ. Đỗ Trần nhìn cầu thể như vừa trông thấy một giọt nước trong suốt, cảm giác giống như là…
Nước mắt!
Đỗ Trần chẳng biết vì cái gì cứ càng xem thì càng thấy giống như nước mắt. Dần đần, hắn nhìn giọt nước mắt chằm chằm, hai mắt có chút thất thần. Đột nhiên, không hiểu từ đâu cảm giác đau thương truyền vào trong hắn, khiến cho hắn đau xót, hai hàng nước mắt lăn dài trên hai gò má.
Tiếng khóc, Đỗ Trần nghe được tiếng khóc của một nữ nhân.
Ủy mị, ai oán, thống khổ, triền miên, sâu kín, tiếng khóc từ trong đầu Đỗ Trần truyền lại lúc này – người đàn bà rơi lệ này đang rất thương tâm, như đã mất đi người yêu thương nhất vậy.
“Mẹ nó!”
Đỗ Trần ném dây chuyền lên giường, cái này hình như có linh tính, so với linh tính của Bạo phong dương giác chiến chùy lại mạnh hơn, có thể ảnh hưởng đến tâm tình con người!
Cầm lại phong thư cẩn thận, đọc thêm lần nữa, hắn không thấy có nói đến tên của dây chuyền này, chỉ thấy nói đeo nó vào là Đỗ Trần có thể bình an.
“Ai cho ta cái này nhỉ? Đại ca sao? Không có khả năng, nếu có hắn đã cho ta danh chính ngôn thuận rồi. Nếu không phải đại ca thì… chẳng lẽ lại là vị đấu thần thủ hộ kia sao ?”
Đỗ Trần suy đi nghĩ lại, chỉ có vị đấu thần thần bí kia là có thể giúp hắn, vị đấu thần kia sao lại không tự mình đến gặp hắn nhỉ ?
Tự nghĩ, trong lòng kẻ này chắc có bí mật gì đây.
Liên Hoa Bảo Giám