Đọc truyện Liễm Diễm – Chương 5
Beta: Minh Đăng
Thục phi sinh con trai
Tuy rằng dáng vẻ vẫn chưa toát lên sự quyết đoán, cứng cỏi, nhưng tiểu tử có gương măt nhỏ nhắn đương nhăn nhó, oa oa khóc nháo trong tầng tầng tã lót kia chính là con trai đầu lòng của đương kim thánh thượng – Dịch Lan năm nay mới 24 cái xuân xanh khả đã có bảy tám vị tiểu công chúa.
Dịp vui trọng đại nga!
Nhưng là, người đời thường nói: Phúc họa ngồi chung một bàn
Ngay lúc tin tức hoàng thượng mở tiệc đón mừng hoàng tử mới sinh hoàn hoàn toàn toàn lan đến mọi ngóc ngách trong hậu cung, Từ Ninh cung bỗng phát ra thanh âm gào khóc ai oán, kinh thiên động địa, đem cả Tử Cấm Thành một phen rung động.
Ngạn thái hậu phượng giá quy tiên!
Cần nói sâu thêm một chút, Ngạn Liễm, nếu lấy góc độ tây y ra mà phân tích, Ngạn thái hậu bình thường có tật hay bị tức ngực, trên thực tế chính là biểu hiện lâm sàng của hiện tượng thiếu máu dẫn đến tim. Buổi tối hôm nay, mong muốn được ẵm tôn tử bấy lâu đã trở thành hiện thực, khiến thái hậu hưng phấn quá độ, máu toàn thân dồn hết về đại não, trong một khoảng thời gian dài, trái tim phải làm việc cật lực mà máu đưa lên lại không đủ, hậu quả, chính là cái chúng ta bây giờ vẫn thường gọi là nhồi máu cơ tim đi.
Ngạn Liễm vốn định sẽ lên Từ Ninh cung từ sớm, hướng vị cô cô trên danh nghĩa kia mà thỉnh an. Ai ngờ, lại xảy ra cái sự tình này…
Hắn còn tính, nếu thái hậu, tại thời điểm đó, chống đỡ hết nổi mà ngã xuống, dựa vào thành tích cùng kinh nghiệm chiến đấu với bệnh tim, vũ trang đầy mình, hắn sẽ ngay lập tức tiến hành xoa bóp, ép tim, cấp thái hậu sống lại, thực sự là không thành vấn đề.
Nói như vậy… có lẽ… thái hậu sẽ không phải chết ……
Để ăn mừng tân hoàng tử vừa mới chào đời, đèn hoa, lụa đỏ đã giăng đầy khắp cung điện, nay chưa kịp cho mọi người chiêm ngưỡng, liền yên yên ắng ắng bị đem giấu đi mất rồi. Thay vào đó là cả một mảng toàn màu đen cùng trắng thê lương, ảm đạm.
Hôm nay đưa tang thái hậu, Ngạn Liễm quỳ trước linh cữu, lòng chợt nhớ đến lão phụ lão mẫu trước kia, lại bị không khí trong cung tràn ngập bi ai cuốn hút, không hiểu sao, hốc mắt liền đỏ.
Nước mắt đã sớm đảo quanh, mi nặng trĩu đắc khó chịu, trước mặt lại trắng xóa, nhòe nhoẹt một mảng, cái gì cũng không nhìn rõ, Ngạn Liễm bèn nâng áo vội quẹt đi dòng lệ.
“Ngạn sung dung …” Ngạn Liễm mơ hồ nghe như có người đang thì thầm gọi tên mình. Liền sau đó, một bàn tay từ phía đằng sau, nắm lấy vạt áo hắn mà đưa tố khăn.
“Cám ơn” Ngạn Liễm theo trực giác nói lời cảm tạ.
Lau khô nước mắt, quay đầu nhìn lại.
Đương quỳ phía sau lưng hắn là một cô gái, xem đồ trang sức cũng thật tinh xảo, búi tóc lược cài cẩn thận.
Hẳn lại là một nữ nhân của hoàng thượng đi, Ngạn Liễm nghĩ thầm, liền thấp giọng mở miệng:”Cám ơn, không biết tỷ tỷ đây xưng hô như thế nào?”
Nữ tử lúng túng, vội vã lắc đầu: “Ly chẳng qua chỉ là phận tài tử thấp hèn, thật không thể gánh nổi hai chữ ‘tỷ tỷ’ này của sung dung…”
Nói chưa hết câu, chỉ nghe một trận cổ nhạc vang trời, ngẩng đầu nhìn lại, linh cữu của thái hậu đã sớm được khiêng đi.
Hai người vội vàng đứng dậy, theo chúng phi tần của hậu cung, khúm núm đi ra ngoài.
Này khúc nhạc tiễn đưa, đến đây thôi xin hết ràng buộc.
Ngạn Liễm trong lòng vẫn nhớ kĩ, cô gái với đôi mắt to tròn màu hạnh nhân kia có tên gọi là Ly.
Tuy rằng trong hoàng cung liên tục xảy ra biến cố, Dich Lan vẫn là chưa thể quên được Xa Hy điện một đêm xuân nồng cùng vị nam phi khả đáng yêu của hắn.
Hậu sự của thái hậu cũng đã lo xong, cung điện quay trở về vẻ yên ắng thường nhật, Dich Lan lại triệu Ngạn Liễm đến … thị tẩm.
Nhưng là, hắn rất nhanh liền phát hiện, Ngạn sung dung hôm nay gặp lại đã khác xa với vẻ tự nhiên, sinh động khả ái của ngày trước.
Cử chỉ vụng về, không phát sinh nửa lời nói, khi bị chính mình ôm vào lòng thì thân thể bó chặt, gồng cứng, tưởng chừng như muốn gãy tới nơi, mặc hắn có thế nào cố gắng, giúp người kia thả lỏng, tất cả đều là phí công.
Hắn càng ôn tồn khiêu khích, người nọ càng tỏ ra vô cảm, lạnh lùng, cứng rắn như một tảng đá, càng miễn bàn đến việc có biểu hiện muốn đáp trả.
Vốn đang hưng phấn bừng bừng lại vì sinh khí (nổi khùng) mà dập tắt.
Một lần rồi lại một lần vẫn là chịu chung số phận.
Dịch Lan đường đường là đấng quân vương của một nước, bị thái độ bất hợp tác của Ngạn Liễm đánh gục, nhưng lại không có cách nào để trừng phạt.
Chính là sau lần thứ hai cầu hoan thất bại, Dich Lan lạnh lùng, thấp giọng phán một câu: “Nếu Ngạn sung dung đã có chủ ý đối trẫm như thế, từ nay về sau, không có ý chỉ, tuyệt đối đừng để cho ta nhìn thấy ngươi.”
Nói xong, chỉnh trang lại vạt áo có chút rời rạc, tức giận quay đầu rời đi.
… Một trận gió mát từ đâu kéo đến, bài khai cánh cửa của Xa Hy điện.
Dịch Lan hẳn là phải vô cùng hối hận khi hờn dỗi bỏ đi mà không thèm nhìn lại. Bởi vì, giờ khắc này, ngay tại nơi đây, dáng người đương nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất kia, bên đôi môi bướng bỉnh dần vẽ ra một nụ cười … thâm hiểm?! (anh trúng kế nó rồi).
——————————————————
Lan lan [ Bắt lấy một người nào đó từ trong chỗ ẩn nấp, “nhẹ nhàng” lôi ra]: Là chưa có làm được, quá tam ba bận nga!
Người nào đó: Lại là như thế nào?
Lan Lan: Ta muốn “ăn” Liễm Liễm!
Người nào đó: Không được, Liễm Liễm tố ngươi thích tiểu hài tử trắng trẻo hơn hắn, nhất định sẽ không khinh địch như vậy mà cho ngươi “ăn” ~~
Lan Lan [ lên án]: Bản thân ngươi cũng thích hài tử trắng trẻo chứ bộ, bất công!
Người nào đó [Hãn!]: Ngươi dám nói ta bất công? Liền để cho ngươi cả đời chỉ có nhìn chứ không thể ăn!
Lan Lan [tủm tỉm]: Ngươi không dám đâu, vì điểm hấp dẫn, vì giấy báo nhận tiền, vì số lượng độc giả, sớm muộn gì ta cũng hội ăn đến Liễm Liễm!
Người nào đó [ -_- cầm đồ ăn]: Thời buổi này, như thế nào, con trẻ quả thật là khó dạy bảo!