Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 54


Đọc truyện Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói – Chương 54


Editor: demcodon
“Anh sẽ cố gắng biểu hiện!” Hứa Ninh buông Thạch Khải ra hứa hẹn son sắt.
Thạch Khải đỡ trán, cô nghe xong không chỉ không yên tâm ngược lại ngày càng lo lắng: “Mẹ em biết rõ em không muốn cho bọn họ biết nơi ở của em.

Vì kiểm soát em, bà sẽ không nói một tiếng chạy một mình lên thành phố.

Sau khi đến nơi thì bà mới gọi điện thoại cho em nói đã đến.

Nhưng không có tiền và chỗ ở, nhất định phải bắt em đến ga xe lửa đón bà.

Nếu như trong phim bộ cẩu huyết phim, mẹ em tuyệt đối gánh trách nhiệm tìm đường chết, làm trùm vai ác cũng không sao.”
“Sau đó thì sao?” Hứa Ninh tò mò.
Cậu nhớ đến trước đó A Khải đã nói, người nhà không biết nơi cô sống.

Mẹ đã tìm lên thành phố lại không biết nơi A Khải sống sao?
Thạch Khải thản nhiên nói: “Em chỉ đơn giản là từ chối yêu cầu vô lý.

Bà lại không phải trẻ em dưới 18 tuổi, không nghĩ đến hậu quả trước khi làm việc.

Tất nhiên là tự mình gánh chịu hậu quả.

Đến ga xe lửa rồi mới nói với em không có tiền và chỗ ở.

Bà có thể làm như vậy tại sao không đứng ở trước cửa ngân hàng nói bà không có tiền sài, để nhân viên ngân hàng lấy chút tiền từ trong kho cho bà tiêu chứ?”
Hứa Ninh không biết phải nói gì, cậu cẩn thận hỏi: “Em thật không quan tâm à?”
“Mặc dù em rất muốn nhìn bà tìm đường chết, cũng thành công dằn vặt chết bản thân bà.

Nhưng em đoán, nếu em thờ ơ lạnh nhạt mặc kệ thì xảy ra chuyện gì bị tuôn ra bà có thể sẽ bị mắng, mà em nhất định sẽ bị người chỉ chỏ bàn tán.” Thạch Khải nhún vai.
“Vì thế, em chuyển vào thẻ ngân hàng của bà 500 đồng, nói với bà 500 đồng cũng đủ bà mua vé xe lửa quay về đường cũ.

Còn dư tiền mua được cơm tối và bữa sáng ngày hôm sau, tuyệt đối có thể thuận lợi về đến nhà, không đói chết bà.

Bà muốn nói gì nữa, nhưng sau khi em nói xong những lời muốn nói đã trực tiếp cúp điện thoại, không có nghe tiếp.”
Nói đến đây, Thạch Khải cười khẽ: “Em tuyệt đối không tin bà sẽ ngốc đến mức không mang theo tiền đi ra ngoài.

Nhưng lý do thoái thác này muốn ép em đi vào khuôn khổ mà thôi.


Trước khi em cúp điện thoại, bà dường như muốn nói với em rằng bà không mang theo thẻ ngân hàng, chuyển vào tài khoản cũng vô dụng, nhất định phải muốn em tự mình đưa tiền cho bà.”
“Ai bảo em cúp điện thoại nhanh đến mức không có nghe rõ chứ? Sau đó điện thoại hết pin tự động tắt nguồn, không nhận được điện thoại của bà.”
“Cho đến một tuần sau em mới nhớ sạc pin cho điện thoại.

Nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào.

Em vẫn luôn có hai điện thoại, một cái dùng cho công việc, một cái dùng để liên lạc với gia đình.

Chỉ là công việc quá bận nên quên mà thôi.”
“Sau chuyện này, trước khi đến ngày chuyển tiền tháng sau em lại nhận được cuộc điện thoại thúc giục của mẹ em, giọng nghe qua tràn đầy khí lực, người rất khỏe.

Vốn dĩ nên chuyển 1000, em trực tiếp trừ cho bà 500 đồng tiền xe nên chuyển khoản 500.”
“Bà giống như bệnh thần kinh, hết bệnh này đến bệnh khác.

Một thời gian chấp nhận số phận, thành thật và yên phận chờ 1000 mỗi tháng.

Sau một thời gian, bà đột nhiên phát bệnh không ngừng nghĩ ra những mánh khóe mới, cố gắng ép em đi vào khuôn khổ.

Mỗi lần chịu thiệt đều là bà, nhưng xưa nay không bỏ cuộc, xưa nay không học ngoan.” Thạch Khải thở dài.
Nghe qua có vẻ hơi đáng sợ.
Trong lòng Hứa Ninh hơi bồn chồn: “Em dẫn anh về là hy vọng được bà chấp thuận sao?” Đối mặt với người đàn bà tàn nhẫn như thế, cậu không có tự tin đạt được mục tiêu.
Thạch Khải bật cười: “Anh nghĩ gì thế? Không phải em đã nói rồi sao? Em muốn thẳng thắn với anh, cho anh trông thấy nơi em sống từ nhỏ đến lớn.

Em không muốn sau bao nhiêu năm kết hôn bị anh nói lừa hôn.”
Cô dừng một chút, ánh mắt khẽ nhúc nhích: “Năm nay em kiếm được rất nhiều tiền, có món nợ cũ cũng nên cẩn thận tính toán.

Có nợ thì sẽ trả gấp đôi, có ơn thì báo đáp mạnh mẽ.”
Hứa Ninh trở nên nghiêm túc và trang trọng: “Anh xin thề, tuyệt đối sẽ không kéo chân sau tổ chức!”
Thạch Khải liếc mắt nhìn anh: “Khi đi theo em về nhớ mặc áo thun và quần jean.

Trang sức đắc tiền như đồng hồ, nhẫn, dây chuyền đều không cho mang.

Người khác hỏi đến thì nói tiền lương của em là 3000, miễn cưỡng nuôi sống bản thân, sống ở bên ngoài rất vất vả.

Không biết trả lời thì đẩy nói không biết, sau đó yên tĩnh làm linh vật xinh đẹp là được.”
Hứa Ninh tức giận bất bình: “Chẳng lẽ không nên dùng tiền ném vào mặt bọn họ, cho bọn họ lau mắt nhìn sao?” Biết đâu còn có thể làm cho bọn họ quỳ xuống hát chinh phục.

Thạch Khải vừa tức giận vừa buồn cười.

Cô biết rõ A Ninh đang bất bình dùm mình.

Nhưng cách này không hợp với kế hoạch của cô.
Cô vô tội nhìn lại: “Làm như vậy bọn họ chỉ có thể vui vẻ đến phát điên.

Ngoan, nghe lời nào.”
Có một câu Thạch Khải ngậm trong miệng không nói ra, bọn họ không xứng.
“Ừh!” Đồng ý là đồng ý rồi, nhưng Hứa Ninh rất không vừa ý.

Cậu suy nghĩ một hồi nói: “Hôm nay anh về trước, anh phải lên kế hoạch thật kỹ.

Trước khi khởi hành em nhớ nói cho anh biết.”
“Dạ, em tiễn anh.” Thạch Khải mỉm cười tiễn Hứa Ninh đi về.
Sau khi đóng cửa lại, cô dựa vào cửa hoàn toàn yên tâm.Thật tốt, A Ninh đồng ý chấn nhận hoàn cảnh gia đình cô.
Nghĩ đến A Ninh có thể rời đi còn đáng sợ hơn mẹ cô làm nhiều trò chết lớn.
Thạch Khải ngồi trên sô pha tiếp tục xem đĩa DVD.

Thật ra đĩa phim này cô đã xem qua nhiều lần, có mấy lời thoại cô thậm chí có thể đọc ra.

Nhưng khi ở nhà không có ai hiểu cô, chỉ khi đắm chìm toàn bộ tâm trí vào cốt truyện của đĩa phim mới có thể làm cho cô cảm thấy có thể thở được.

Xem đĩa DVD đã trở thành một thói quen mà cô không bỏ được.
May là mọi đau khổ đã qua.
Thạch Khải mỉm cười tự nhủ: “Tết đến nên các khoản phải thu.”
* * *
Trước khi về quê, Thạch Khải hẹn thời gian và địa điểm đặc biệt gặp mặt Diệp Văn.
Kết quả lúc nhìn thấy Diệp Văn, Thạch Khải phát hiện Diệp Văn đang nói chuyện với một cô gái trẻ, thỉnh thoảng trên mặt hiện lên tia bất đắc dĩ.
“Thanh Thanh à, không phải dì Văn không giúp cháu.

Chỉ là gần đây đại sư bế quan, dì cũng không tìm được cô ấy.” Diệp Văn nhẹ nhàng giải thích.
Giây tiếp theo quay đầu đi nhìn thấy Thạch Khải đứng ở cách đó không xa, đang phất tay với bà.
Diệp Văn: “…” Thật là trùng hợp, nghiệt duyên.
Thạch Khải đến gần và thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Cô là ai?” Trong mắt Thanh Thanh mang theo tìm tòi nghiên cứu, quan sát Thạch Khải từ trên xuống dưới.
Thạch Khải vừa định tự giới thiệu bản thân thì Diệp Văn vội vàng xen vào và oán trách nói: “A Khải, cháu đã đến rồi à? Không phải đã hẹn cùng đi dạo và ăn cơm sao? Bây giờ là lúc nào rồi?”
“??” Đầu óc Thạch Khải mơ hồ, thời gian hai người hẹn vốn chính là buổi chiều mà.
Nhưng thấy Diệp Văn dường như không muốn để cho cô tự giới thiệu bản thân, nên cô thuận thế nói tiếp: “Xin lỗi dì Văn, cháu đột xuất có chút việc nên không đến đúng giờ.”
Thanh Thanh nghe vậy trên mặt khó nén vẻ thất vọng: “Cháu còn tưởng rằng là đại sư Thạch biết xem bói chứ.”
“…” Thạch Khải không biết nên nói gì.

Cô gái này biết cô họ Thạch, nhưng không biết họ tên đầy đủ của cô gọi là Thạch Khải sao?
Diệp Văn thở dài một tiếng, nói lời thấm thía: “Thanh Thanh, dì Văn đã nói với cháu rất nhiều lần.

Gần đây đại sư Thạch đang bế quan, sẽ không tiếp khách.

Tất cả khách hàng đặt lịch hẹn trước đều hủy.

Dì và A Khải còn có việc, cháu đi trước đi.”
Mặt Thanh Thanh không cam lòng, không phục nói: “Có lẽ đại sư Thạch cảm thấy thành ý của cháu đáng khen, tình huống khẩn cấp, đồng ý ngoại lệ ra tay giúp đỡ thì sao? Dì Văn, dì hãy giúp cho cháu gặp đại sư đi.”
Trong lòng Diệp Văn kêu khổ không thôi, cảm thấy rất đau đầu.

Hoàn toàn không ngờ bà đến gặp mặt đại sư lại sẽ tình cờ gặp được người quen, còn gặp được một người rất phiền phức.

Cô gái này tại sao lại nghe không hiểu từ chối chứ? Lẽ nào con bé cho rằng, chỉ cần con bé khổ sở cầu xin thì người khác phải đồng ý à?
Thạch Khải đang uống trà, nghe thấy lời Thanh Thanh nói trong nháy mắt tay run lên.

Kiểu cô gái xem mình như một tồn tại duy nhất, cho rằng mình sẽ được chăm sóc này.

Cô không muốn trêu chọc.
“Vớ vẩn!” Diệp Văn xụ mặt xuống khẽ quát: “Cháu nhìn xem vấn đề mình muốn hỏi là gì? Hai người đàn ông theo đuổi, một người có tiền tài và địa vị hơn, nhưng lại mập mạp.

Một người thì đẹp trai, học cao, nhưng gia thế nghèo.

Hai người đều đối xử với cháu rất tốt, cháu nên chọn người nào để kết hôn? Hôn nhân đại sự liên quan đến nửa đời sau này của cháu, làm sao có thể tìm người xem bói quyết định chứ?”
Thạch Khải sờ mũi, cô quyết định lỡ như lát nữa Thanh Thanh hỏi đến họ của cô thì sẽ không nói thật.
“Người bình thường xem không chính xác, tất nhiên không đáng tin.

Nhưng đại sư Thạch thì khác, bấm đốt ngón tay xem bói có thể biết quá khứ tương lai, thật sự rất tài giỏi!” Thanh Thanh nửa là bội phục, nửa là hâm mộ nói: “Cháu có người bạn tìm đại sư Thạch xem bói một lần, chính xác như tận mắt nhìn thấy tương lai.

Nếu là đại sư Thạch nhất định có thể nói cho cháu biết sự lựa chọn tốt nhất.”
Nhưng còn không phải nhìn thấy sao? Thạch Khải nghĩ thầm.

Thạch Khải liếc mắt nhìn Thanh Thanh rồi thu tầm mắt lại, yên phận uống trà.

Loại chuyện lớn kết hôn này cô cũng sẽ không xem.

Khi kết hôn bình thường đều chọn người tốt nhất là được.

Nếu như hai cái lốp xe dự phòng đều không thích hợp, chẳng lẽ còn muốn cô giúp tìm người chồng tốt nhất sao?
Lùi một bước, cho dù cô chọn ra người tương đối thích hợp hơn, Thanh Thanh cũng đồng ý.

Có lẽ sau khi kết hôn sẽ có cãi nhau, Thanh Thanh sẽ oán trách đại sư Thạch có tiếng không có miếng, chọn người không đáng tin cậy chút nào.
Chuyện như vậy tuyệt đối không thể trộn lẫn.

Thạch Khải quyết định rụt cổ, giả vờ mình không tồn tại.
Đạo lý nói không thông, Diệp Văn đành phải một mực chắc chắn bà không biết đại sư Thạch đang ở đâu, gần đây không liên lạc được.

Sau này nhìn thấy người sẽ chuyển lời giúp Thanh Thanh.
Khuyên can mãi, giằng co khoảng nửa tiếng Diệp Văn rốt cục tiễn người đi.
Thanh Thanh vừa rời đi, Diệp Văn đã mệt mỏi dựa lưng vào ghế ngồi, uống một họng nước giải khát.
Thạch Khải nói thầm: “Trong đầu cô ta nghĩ gì thế? Chuyện kết hôn cũng xem bói.

Lỡ như để cho cô ta lấy người không đáng tin thì sao?”
Diệp Văn nghỉ ngơi một lát cảm thấy tốt hơn mới mở miệng nói: “Con bé được gia đình cưng chiều quen rồi, xem mọi thứ là chuyện đương nhiên.

Không hiểu được người khác đang từ chối và không vui.

Cũng có thể con bé biết nhưng giả vờ không biết, dù sao cũng không quan tâm.

Vừa rồi tôi suýt chút nữa muốn mắng người.”
“Bà nghỉ ngơi thêm một lát đi.” Thạch Khải rót đầy ly nước cho Diệp Văn.
Diệp Văn xua tay, vẻ mặt có nỗi khổ không nói được: “Thật ra tính cách của Thanh Thanh rất tốt, nhưng có một tật xấu làm cho người ta không chịu được, con bé mắc chứng rối loạn lựa chọn.

Con bé đã hỏi tất cả những người con bé biết về vấn đề này một lần.

Rất nhiều người đã đưa ra gợi ý vànois cho con bé biết cách lựa chọn.

Nhưng con bé không thể đưa ra quyết định.”
“Nếu mình không tự quyết định về chuyện kết hôn, chẳng lẽ còn hy vọng người khác đưa ra quyết định, trông cậy vào tương lai xảy ra chuyện thì người khác sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời của con bé à?”
“Tôi vẫn luôn từ chối để cho đại sư Thạch xem cho con bé một quẻ.

Nhưng con bé dường như không hiểu, tìm ra vô số lý do để phản bác lại tôi, như thể con bé rất có lý.

Phản bác có ích lợi gì, tôi chính là không thích giới thiệu cho con bé.

Chuyện như vậy người bình thường đều biết không nên xen vào, mọi chuyện nên để người trong cuộc quyết định.”
Diệp Văn hiếm khi tức giận, hiển nhiên là rất tức giận..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.