Đọc truyện Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói – Chương 5: Đổ Thạch 3
Editor: demcodon
Chu Tử Uyên ngây người.
Hắn đang đấu giá với người ta, Thạch Khải không thương lượng với hắn đã trực tiếp tuyên bố từ bỏ đấu giá, có thể gọi là tự chủ trương.
Hiển nhiên, cách làm của cô không quá thích hợp.
Hắn nháy mắt ra hiệu với Hứa Ninh, ý là dạy bảo lại.
Hứa Ninh ho nhẹ hai tiếng ra giữ gìn lẽ phải: “Tớ cảm thấy cô ấy nói có lý.”
Chu Tử Uyên bị nghẹn nói không ra lời.
Ba của hắn và ba của Hứa Ninh là bạn thân tri kỉ, hai người chơi chung từ nhỏ, cảm tình rất tốt.
Trăm triệu không nghĩ tới, thì ra Hứa Ninh có giới tính khác và không có tình người.
“Thần tiên cũng khó chui vào ngọc.
Giá nguyên liệu đã tăng gấp đôi, mua lại nguy hiểm quá lớn, không đáng.” Thạch Khải mở miệng khuyên nhủ.
Lỡ như không khuyên nổi….
vậy thì mặc kệ.
Xem hắn ngu ngốc dùng giá cao mua lại nguyên liệu.
Sau đó cắt ra bỏ.
Chu Tử Uyên đặc biệt muốn nói: hắn tình nguyện! Coi như cắt ra giá của phỉ thúy và nguyên thạch bằng nhau thì hắn cũng vui vẻ!
Hứa Ninh bình tĩnh nhắc nhở: “Đừng bị cảm xúc tức giận dẫn dắt.
Cậu suy nghĩ lại xem, đổi thành bình thường cậu sẽ bỏ 2 triệu mua cục nguyên thạch này không?”
Đương nhiên sẽ không, hắn cũng không phải tên ngốc.
Chu Tử Uyên theo bản năng mà nghĩ.
Chờ phản ứng lại, hắn vội vã tự nói với mình: cãi nhau với người một câu, Phật tranh một nén nhang.
Thời kỳ không bình thường, rất chiến lược.
Đối phương nhìn bọn họ lại nói không theo lập tức lo lắng, cố ý khiêu khích nói: “Sao không nâng giá nữa? Biết sợ hả?”
Thạch Khải cười trả lời lại: “Sau khi nâng giá cao, cậu căn bản không có ý định muốn mua.
Sở dĩ tiếp tục đấu giá là vì muốn lên giá ào ào để quấy rối.
Đã như vậy, cục nguyên liệu này nhường cho cậu cũng không sao.
Cũng không biết trong túi cậu có nhiều tiền như vậy để trả hay không.”
Đối phương vốn dĩ có thể nhường cục đá này cho Chu Tử Uyên không cướp với hắn, hoặc là trong lúc đấu giá đúng lúc bứt ra.
Nhưng đối phương không có làm như thế.
Cho nên mặc kệ có kết quả gì đều là gã tự tìm.
Người kia sắc mặt lúc trắng lúc xanh, dường như bị nói trúng tâm sự.
Chu Tử Uyên cũng không ngu ngốc, lập tức tỉnh ngộ lại.
Nếu như thật sự dùng giá cao mua lại không phải bị vả mặt bốp bốp bốp mà bị người xem là ngu ngốc.
Hắn phụ họa nói: “Đúng vậy, tôi không mua, nguyên liệu này nhường cho cậu đó.”
Vương Nhị cười cứng ngắc.
Gã là người bán, đương nhiên là đấu giá càng cao càng hài lòng.
Cho nên một chút không ngại chờ thêm một chút.
Bây giờ mắt thấy một bên rút khỏi đấu giá, một bên tranh giá thành công có khả năng không trả nổi tiền vội vã gõ búa: “Cục nguyên thạch này là của ngài, mời ngài thanh toán với nhân viên.”
Người kia xanh mặt khẽ cắn răng, thanh toán tiền: “Làm phiền ông chủ Vương sắp xếp, tôi muốn cắt nguyên thạch ra bây giờ.”
Lỡ như ra liêu thật thì sao?
Sắc mặt Vương Nhị hơi nguôi, sảng khoái đồng ý.
Hứa Ninh hỏi dò: “Đi xem không?”
Chu Tử Uyên im lặng không lên tiếng, hắn cảm thấy bạn thân không phải đang hỏi hắn.
“Đi chứ.” Thạch Khải cười.
Cô rất muốn nhìn xem sau khi cắt ra phát hiện nguyên liệu toàn bỏ đi thì đối phương có vẻ mặt gì.
Nếu không phải đối phương theo sát không nghỉ, muốn lừa Chu Tử Uyên thêm chút tiền cũng sẽ không làm cho bản thân không thoát thân được.
Chu Tử Uyên trịnh trọng nói: “Lỡ như cắt ra liêu thật thì chúng ta cũng nên đi nhanh một chút, giả vờ không nhìn thấy.”
Hứa Ninh cười nói: “Một cục nguyên thạch mà thôi, ra thịt hay không cũng không đáng kể.”
Thạch Khải thì lại cười đến ung dung thích ý: “Đi xem một cái sẽ biết.”
Cô đã tận mắt nhìn thấy cảnh buồn khổ của đối phương ở trong video trước.
– — —
Trước khi thao tác, người thợ đặc biệt hỏi lại: “Cắt như thế nào?”
Người kia khẽ cắn răng: “Trực tiếp cắt từ giữa ra.”
Hứa Ninh hơi nhíu mày: “Đây là cách trực tiếp nhất có thể nhìn ra trong cục đá rốt cuộc có thịt hay không.
Hắn cũng không phải cái gì cũng không hiểu.”
Chu Tử Uyên hừ nhẹ: “Đúng vậy, vừa nhìn chính là tay già đời lợi dụng sơ hở.
Cướp nguyên liệu người khác vừa ý cũng không chê thiếu đạo đức.”
Tâm trạng Thạch Khải hơi ngưng lại, tự lẩm bẩm: “Chuyện cướp cơ duyên người không làm được sao?”
Sau khi có được chỉ thị người thợ dựa theo trực tiếp chia cục đá làm hai nửa.
“Ra thịt! Cắt trướng!” Người kia kích động lớn tiếng ồn ào, giống như lập tức có thể móc ra một miếng phỉ thủy to tốt nhất từ trong cục đá.
Kỳ thật chỉ là trướng nhỏ.
“Nhìn qua không phải một mảnh trắng xóa sao?” Thạch Khải tò mò hỏi dò.
Mặc dù từng nhìn thấy ở trong đầu.
Nhưng cô kỳ thực cũng không hiểu tại sao.
Hứa Ninh ân cần giải thích: “Hẳn là ra màu trắng phỉ thúy.
Mặc dù nhìn qua rất giống màu vỏ, nhưng mà giống đồ vật.
Bất quá sờ lên xúc cảm khác nhau.”
Chẳng trách.
Ngay sau đó Thạch Khải mỉm cười, không biết được là hạnh hay bất hạnh.
Chỗ đối phương vừa chỉ vừa vặn chỉ trúng nơi duy nhất có thịt trong nguyên thạch.
Điều này cho đối phương một loại ảo giác nguyên thạch tràn đầy thịt, phẩm chất rất tốt.
Quả nhiên, quần chúng vây xem có người báo giá hy vọng mua cục đá tiếp tục cắt xuống.
Người kia hăng hái từ chối tất cả, lớn tiếng nói cho tất cả mọi người: “Tôi muốn tiếp tục cắt xuống.”
Chu Tử Uyên chắc lưỡi: nếu như hắn kiên trì đấu giá thì bây giờ người đứng ở đó sẽ là hắn.
Nhưng hắn cũng không trách Thạch khải.
Bây giờ quay đầu nghĩ lại lúc đó giống như đi theo ma, một lòng muốn lấy cục đá cho đối phương đẹp mặt nên mất đi lý trí.
Trong lòng hắn rõ ràng, mặc kệ quyết định gì đều không nên trong lúc mất đi lý trí đưa ra quyết định.
Bất luận kết quả tốt hay xấu.
– — —
Cắt đá vẫn tiếp tục.
Người thợ dùng nước rửa qua mặt cắt, cẩn thận mài vỏ, mài từng chút một rất tinh tế.
Nhưng mà, tất cả những thứ này đều không ngăn cản được phỉ thúy biến mất.
Rất nhanh, một lớp thịt mỏng manh bị mài hết, lộ ra một mảnh màu xám mênh mông.
Người kia không tin tà, tàn nhẫn quyết tâm kêu người thợ tiếp tục cắt cục đá ra.
Không có, không có, không có thứ gì.
Người kia mờ mịt luống cuống.
Nói không chừng ở trong nửa cục đá kia? Trong lòng gã mang một tia hy vọng cuối cùng kêu thợ vẽ hồ lô cắt ra nửa cục đá kia.
Kết quả, vẫn không thu hoạch được gì như cũ.
Gần 2 triệu cứ như vậy trôi theo nước.
Chu Tử Uyên ở bên cạnh nhàn nhã nói mát: “Chỉ có bản thân hiểu việc mới biết lúc nào nên ra tay, lúc nào nên tiếp tục cắt.
Thiết nghĩ đi theo sau mông người khác muốn chiếm cái lợi, trên đời này nào có chuyện tốt như thế!”
Nếu không phải là Thạch Khải ngăn.
Bây giờ bị mọi người xem thành thằng ngu phải biến thành hắn.
Lòng tự ái mạnh như Chu Tử Uyên, nghĩ lại đã không chịu được.
Một cách tự nhiên, hắn có sự đổi mới rất lớn với Thạch Khải.
Mọi thời khắc đều duy trì đủ bình tĩnh, không hổ là cô gái A Ninh nhìn trúng! Cũng khác với người bình thường.
Chu Tử Uyên dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Thạch Khải.
Thạch Khải luôn cảm thấy mỗi một câu của Chu Tử Uyên cũng giống như đang mập mờ trách cô.
Cô biết chỉ là trùng hợp, nhưng không thể phủ nhận cô không muốn lại giành trước một bước nhặt của hời.
Đại khái là bởi vì sâu trong lòng, bản thân cảm thấy cách làm này không ổn thoả.
“Làm sao vậy? Sắc mặt em không tốt lắm?” Hứa Ninh quan tâm hỏi.
Chu Tử Uyên lúc nào nhìn thấy dáng vẻ và giọng nói ấm áp của bạn thân chứ? Không nhịn được mắng thầm trong lòng: đối xử thật khác biệt!
Cho dù có người sắc mặt không tốt thì người kia cũng nên là hắn.
Dù sao suýt chút nữa ném tiền xuống sông, nghĩ lại mà sợ hãi.
Thạch Khải lắc đầu một cái: “Không có việc gì, có chút cảm xúc thôi.”
“Cảm xúc cái gì?” Chu Tử Uyên tò mò hỏi.
Thạch Khải nghiêm túc nói: “Muốn làm người tốt.”
Bất thình lình rót một chén canh gà, Chu Tử Uyên hoàn toàn không có phòng bị.
Hắn không nhịn nói thầm ở trong lòng: khẩu vị của bạn thân thật đặc biệt…
“Hai người tiếp tục đi chơi đi, em đi trước.” Thạch Khải nói tạm biệt với hai người.
Nhanh như vậy? Hứa Ninh thật không vui, khô cằn mở miệng nói: “Không đi dạo thêm một lát nữa à?”
“Không được, em còn có chuyện khác.” Thạch Khải mỉm cười.
Cô nói xong lấy điện thoại ra: “Lần trước đi gấp quên hỏi số điện thoại của anh.
Trước đó đổi điện thoại một lần, số cũ đều mất hết.
Đọc số điện thoại cho em đi.
Dù sao cũng là bạn học, sau này thường liên lạc.”
Trên thực tế là bởi vì trước đây nghĩ lầm anh là kẻ cặn bã, hoàn toàn không muốn lưu số của anh.
Bây giờ thì sao, cảm thấy tiếp xúc nhiều một chút cũng không tệ.
Hứa Ninh vui mừng, lanh lẹ đọc số điện thoại.
Chu Tử Uyên thờ ơ lạnh nhạt.
Người đã đi xa, người nào đó ở tại chỗ ôm điện thoại giống như ôm bảo bối.
Trên mặt cười khúc khích, thoạt nhìn hơi ngu.
Chu Tử Uyên nói nhắc nhở: “Người ta đã đi xa rồi, tỉnh lại đi.
Biểu cảm bây giờ của cậu quá ngu, nhanh chóng thu lại.”
Hứa Ninh một giây hoàn hồn, mắt lé hừ lạnh: “Có cậu mới ngốc? Thiếu chút nữa bỏ 2 triệu mua cục đá, coi tiền như rác.
Cậu tự mình tỉnh lại trước đi.” Đặc biệt kiêu ngạo.
“Xin cậu đừng đề cập tới nữa.” Chu Tử Uyên rầu rĩ nói: “Tớ tính nóng, tức giận lên não muốn dạy dỗ cho đối phương bài học, những thứ khác đều không nhớ rõ.
Lại nói tiếp, ngày hôm nay nhờ có cô Thạch ở đây.”
Nói đến đây, hắn nhìn trời: “Nếu như chỉ có một mình cậu, tớ đoán cậu nhất định sẽ không ngăn cản tớ.”
Hứa Ninh gật đầu nghiêm nghị nói: “Cậu hẳn là biết phương châm của mấy ông ba là mặc kệ đúng sai đều phải chịu trách nhiệm về quyết định mình đưa ra.
Tính tình nóng nảy vậy thì ăn thêm hai lần thiệt thòi và đánh đổi hai lần.
Tương lai tự nhiên sẽ nhớ dai.
Bây giờ ăn chút thiệt thòi kịp thời sửa lại.
Dù sao so với không thay đổi thì tương lai sẽ thiệt thòi lớn.”
Chu Tử Uyên nhớ tới thiếu chút nữa mất 2 triệu nhất thời đau lòng.
Dường như muốn giơ chân: “2 triệu đó, ở đâu là thiệt thòi nhỏ? Cho dù không thiếu chút tiền đó, dùng tiền mua chút dạy dỗ à!”
Hứa Ninh cười khẽ: “So sánh với của cải đó chỉ là một số tiền nhỏ.
Mất công càng nhiều càng đau lòng, trí nhớ của cậu mới sẽ càng tốt.
Nhìn một cái, bây giờ không phải trong lòng vẫn còn sợ hãi sao? Lần này dù sao cũng nên nhớ lâu một chút.”
Chu Tử Uyên hạ giọng nói thầm: “Mấy người chờ đó.
Sớm muộn gì cũng có một ngày tớ sẽ bị mấy người ép bỏ nhà trốn đi.”
Nói không chừng lưu lạc đầu đường xó chợ không bao giờ về nhà.
“Sau đó ăn xài phung phí hết tiền, cách mười ngày nửa tháng lại tự chạy về.
” Hứa Ninh nhanh chóng nói.
Chu Tử Uyên giận dữ: “Cứ còn tiếp tục như vậy một giây nữa tình bạn của chúng ta sẽ kết thúc.”
Hứa Ninh cười không nói.
.