Đọc truyện Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói – Chương 3: Đổ Thạch 1
Editor: demcodon
(*Đổ thạch: đổ là đặt cược, đánh cược; thạch là đá.
Đặt cược vào mấy tảng đá.
Trong một lô đá thương nhân bán ra sẽ có khả năng trong một số tảng đá nào đó có ngọc bích, phỉ thúy, vv…
Người ta dựa vào màu sắc, đường vân…
để đánh giá xem tảng đá có khả năng chứa phỉ thúy không mới mua.)
Thạch Khải gọi điện thoại liên lạc với phòng nhân sự công ty nói cô vẫn chưa khỏe, cần nghỉ thêm hai ngày.
Sau đó, cô mặc quần áo tử tế cầm thẻ ngân hàng trực tiếp đi đến thị trường đổ thạch.
Thạch Khải thầm nghĩ một lần là được rồi.
Chỉ cần dị năng truyền cho cô video để cho cô biết trong cục đá nào có ngọc tốt nhất, bán nó là đủ tiền sài cả đời.
Tương lai cũng không tiếp tục làm chuyện như vậy.
Vận khí không tệ.
Vừa đến thị trường cô đã nghe thấy có người đang lớn tiếng thét to: “Qua đây xem thử nè, nguyên thạch Miến Điện (Myanmar) tốt nhất đây!”
“Chào mọi người, tôi họ Vương, đứng thứ hai trong nhà, người quen biết đều gọi tôi là Vương Nhị.
Gần đây từ Miến Điện chở qua một số phỉ thúy nguyên thạch* đến đây.
Tôi tự cắt mấy cục, còn lại muốn sang tay.”
(*Phỉ thúy nguyên thạch: là cục đá để nguyên chưa cắt xén qua.)
“Đi ngang qua, đi ngang qua, có hứng thú tuyệt đối đừng bỏ qua!”
Có người nghi ngờ: “Thực sự là nguyên thạch Miến Điện à?”
Vương Nhị vỗ ngực bảo đảm: “Trong hố cũ Miến Điện đào ra mao liêu*, bảo đảm không phải giả!”
(*Mao liêu là phỉ thúy nguyên thạch chưa qua gia công.)
Thạch Khải đứng gần đó bỗng nhiên nhận được video mới.
Trong hình, Vương Nhị xác thực là đi tới hố cũ Miến Điện mua một đống nguyên thạch.
Nhưng gã không nói đúng lắm.
Gã vốn dĩ dự định cắt tất cả cục đá của mình ra.
Kết quả cắt liên tiếp mấy cục có ra một chút thịt.
Nhưng so sánh giá cả với nguyên thạch xem như hoàn toàn đổ sụp*.
Vương Nhị lúc này sợ đến mức không còn dám cắt tiếp.
(*Đổ sụp: tức là cược sụp, đại ý là cược thất bại.)
Dựa theo quan điểm người trong nghề, chất lượng nguyên thạch và hố không khác nhau lắm.
Lỡ như mấy nguyên thạch khác cắt qua có chất lượng giống nhau thì gã không có chỗ để khóc, tiền đều đổ xuống sông xuống biển hết.
Vương Nhị chơi đổ thạch lập nghiệp, biết tình huống không ổn khẽ cắn răng quyết định bán nguyên thạch để truyền rủi ro cho người khác.
Sau khi đưa ra quyết định, gã rất đau lòng oán trách vài câu: “Thoạt nhìn đều là nguyên liệu tốt, tại sao tất cả đều đổ sụp chứ? Thật là xui xẻo!”
Trong thực tế, Vương Nhị đang bận rộn chặn một vài người qua đường quan tâm đề nghị, im lặng không đề cập tới chuyện cắt mấy cục nguyên thạch tất cả đều đổ sụp.
Mặc dù chưa từng chơi qua đổ thạch, nhưng Thạch Khải có nghe người ta nhắc qua.
Khi phỉ thúy được khai thác ra thì bên ngoài có một tầng phong hoá bao bọc.
Người bình thường không thể biết bên trong cục đá là cái gì, cũng không có máy móc có thể đo lường ra, nhất định phải cắt ra mới có thể biết chất lượng phỉ thúy như thế nào.
Hy vọng dị năng sẽ cung cấp thêm chút sức mạnh gửi cho cô video trong tương lai.
– — —
Thạch Khải đang lắc lư gần nguyên thạch, nhìn như đang quan sát mao liêu trên thực tế sự chú ý căn bản không đặt trên mặt này, mà đang lặng lẽ quan sát người chung quanh.
Trong lòng cô rất hiểu rõ thông qua dị năng nhìn thấy tương lai ai cắt ra phỉ thúy tốt, bước trước một bước cướp mao liêu trước khi nguyên chủ mua lại, có ý cướp cơ duyên của người khác.
Thật sự muốn miệt mài theo đuổi kỳ thực rất không phúc hậu.
Vì lẽ đó, Thạch Khải dự định cố gắng tìm kiếm đối tượng.
Đúng lúc này, cô nhận được hai video mới.
Trong hình có một người đàn ông trung niên ngồi xổm trong một góc hút thuốc, toàn bộ hình ảnh lượn lờ khói thuốc, thoạt nhìn mơ hồ.
Bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc của phụ nữ.
Thạch Khải mờ mịt nhìn nhân vật trong hình, cô một chút cũng không nhận ra.
Giọng của phụ nữ đứt quãng truyền đến: “Ba đứa nhỏ à, bệnh viện nói phẫu thuật của đứa nhỏ không thể kéo dài nữa.
Cứ kéo dài như vậy làm phẫu thuật cũng không nhất định có thể cứu được.”
“Trước đó kéo dài tiền viện phí không đóng, phải nhanh chóng thanh toán thôi.
Nếu không chỉ có thể để cho đứa nhỏ xuất viện.”
“Bệnh của đứa nhỏ chính là bệnh nặng, trước đó đã hỏi mượn bạn bè và thân thích không ít tiền.
Lần này phải làm sao bây giờ?”
Người phụ nữ chỉ biết hỏi người đàn ông phải làm sao bây giờ mà bản thân không hề có chủ ý.
Người đàn ông càng hút thuốc càng nhanh, cau mày, những nếp nhăn trên trán dính lại một cục.
Thật lâu sau, hắn dường như đã quyết định chậm rãi đứng lên: “Em chăm sóc con anh cho tốt, anh đi nghĩ biện pháp kiếm tiền.”
Hình ảnh kết thúc.
Video thứ hai bắt đầu phát.
Người đàn ông trung niên trong video clip trước xuất hiện trong video, bên cạnh có một người đàn ông bằng tuổi.
Người đàn ông lộ ra vẻ không đành lòng hỏi: “Cậu đã quyết định kỹ chưa?”
Người đàn ông trung niên lộ vẻ kiên nghị: “Mặc kệ có được hay không, dù sao cũng phải cược một lần.”
“Vay nặng lãi một số tiền đi đổ thạch cũng quá mạo hiểm rồi!” Nghĩ tới nghĩ lui, người đàn ông vẫn cảm thấy không đáng tin như cũ, không nhịn được khuyên nhủ: “Hay là thôi đi, nghĩ biện pháp khác.”
“Không có biện pháp nào khác.
Đứa nhỏ còn ở trong bệnh viện chờ tiền cứu mạng, chỉ có thể liều một phen.” Nói đến đây, hốc mắt người đàn ông trung niên không khỏi đỏ lên: “Tôi nghèo lại không có bản lĩnh.
Sau khi vợ đi theo tôi chịu không ít khổ.
Coi như chịu khổ, bây giờ ngay cả con trai của mình cũng không cứu được.
Tôi còn sống làm gì!”
“Cậu có nghĩ tới đổ thạch thua thì phải làm sao hay không?” Người đàn ông nhịn không được nhắc nhở.
Người đàn ông trung niên im lặng một hồi bình tĩnh nói: “Vậy tôi sẽ đi chết.
Tiền là tôi mượn, chỉ cần tôi chết rồi món nợ này sẽ biến thành nợ khó đòi.
Vợ con đi đến nơi khác sống một cuốc sống mới là được.”
Video clip kết thúc.
– — —
“…” Thạch Khải nói không nên lời.
Đây thực sự chính là một dao lên thiên đường, một dao xuống địa ngục, đổ thạch như đánh cược mạng.
Không hỏi đến vấn đề thì cô hoàn toàn không nhận ra người đàn ông trung niên trong video clip.
Tại sao lại xuất hiện video clip này ở trong đầu?
Thạch Khải đang buồn bực thì nghe thấy bên cạnh có người hét lên, trong lời nói tràn đầy nôn nóng và bất an: “Trong ba cục này rốt cuộc nên chọn cái nào đây?”
Giọng hơi quen tai.
Thạch Khải chậm rãi quay đầu nhìn thấy một gương mặt giống hệt như trong video clip.
Chỉ là quầng thâm đáy mắt càng nặng, vẻ mặt càng thêm lo lắng.
Dị năng tiến hóa à? Thạch Khải không khỏi sinh ra suy nghĩ này.
Đầu tiên, khi video ngày hôm nay xuất hiện thì đầu không lại đau đớn, cơ thể hoàn toàn bình thường.
Thứ hai, cô hoàn toàn chưa trò chuyện với người đàn ông trung niên này video lại đột nhiên xuất hiện ở trong đầu cô.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Thạch Khải nhớ đến lúc nhìn thấy Vương Nhị thì video Vương Nhị cắt đổ thạch sụp cũng đột nhiên xuất hiện ở trong đầu.
Cô vẫn cứ cảm thấy sau này không cần xem phim truyền hình nữa.
Đi trên đường tùy tiện nhận được video còn đặc sắc hơn phim truyền hình nhiều.
Vay nặng lãi đổ thạch, cũng mệt người đàn ông trung niên này cũng nghĩ ra được.
Lỡ như thất bại chẳng lẽ cả nhà cùng đi nhảy lầu sao? Thạch Khải không nhịn được chửi thầm.
Cô đi đến bên cạnh người đàn ông trung niên giả vờ người ngoài nghề hỏi: “Xin chào, lần đầu tiên tôi đến đây chơi không hiểu lắm.
Đổ thạch có phải cần chú ý cái gì hay không? Anh có thể nói cho tôi biết không?”
Tầm mắt của người đàn ông trung niên chuyển sang Thạch Khải chậm rãi mở miệng: “Nghe tôi khuyên một câu, không nên vào nghề này.
Bởi vì đổ thạch cửa nát nhà tan, mất quá nhiều.
Trò chơi này so với gái dâm, cờ bạc, ma túy còn tàn nhẫn hơn.”
Khuyên người đừng dính, còn mình tự vay nặng lãi chạy vào…
Thạch Khải thở dài trong lòng, người đàn ông thực sự không kiếm được một khoản tiền nào đại khái là tuyệt vọng đây.
Vì lẽ đó được ăn cả ngã về không, đặt cược tính mạng một lần.
Cô không khỏi hỏi: “Anh à, trước đây anh đã chơi đổ thạch chưa?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu một cái, tự giễu mỉm cười: “Tôi làm gì có tiền chơi trò này? Trước đây xem người ta chơi mấy lần.
Cái gì độ dày vỏ nguyên liệu, cái gì màu sắc cục đá, tất cả đều có chú ý.
Tôi tận mắt nhìn thấy có người mở ra cục đá hơn 100.000, kết quả bán 3 triệu.
Tôi dự định dựa theo kỹ thuật người kia dạy chọn cục nguyên liệu thử xem.”
Cái gì cũng không biết đã xông đến, thật đúng là đánh cược.
Thạch Khải không nhịn được dùng ánh mắt quét nhìn chung quanh, càng thêm nỗ lực tìm dê béo ngốc nghếch nhiều tiền.
Ngược lại đối với người có tiền thì một cục phỉ thúy chỉ là dệt hoa trên gấm, làm trang sức đặt ở trong nhà.
Nói không chừng vấn đề của cô và người đàn ông trung niên đều có thể giải quyết.
Thời khắc mấu chốt video lại đến nữa rồi, nhân vật chính vẫn là người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên không có nói láo, quả nhiên là nửa xô nước, nhìn trúng ba cục nguyên liệu nhưng không có một cục tốt, biểu hiện rất kém.
Vừa mở ra nhìn tất cả đều là một mảnh trắng bóng.
Một cục tốt nhất bất quá có một màu xanh nhạt, căn bản không đáng giá.
Mà lúc này, trên tay người đàn ông trung niên đã không còn dư bao nhiêu tiền.
Hơn nữa, hắn bị hiện thực đả kích nặng nề sắc mặt trắng bệch, cả người lảo đảo sắp ngã.
Trên thế giới vĩnh viễn không thiếu người cười trên sự đau khổ của người khác.
Có người nhìn thấy sự khốn khổ của người đàn ông trung niên mà chế nhạo: “Lại có thêm một tên ngốc muốn phát tài to.
Cái gì cũng không hiểu, cũng không học một chút kiến thức căn bản đã cúi đầu nhảy vào muốn một đêm phất nhanh.
Người hiểu việc đều biết trên mặt ba cục nguyên liệu kia thoạt nhìn rất bình thường, căn bản sẽ không ra thứ gì tốt!”
“Tiền thua cũng gần hết rồi, không bằng lại mua cục nguyên liệu nhỏ, thua sạch thì thôi.
Vạn nhất chó ngáp phải ruồi đột nhiên lại xoay người chứ?” Bên cạnh có người ồn ào.
Đá nguyên liệu là dựa theo thể tích thu tiền.
Thể tích nhỏ thì giá tiền thấp.
Hiển nhiên, người vây xem cũng không cho là người đàn ông trung niên có thể xoay người, thuần túy xem trò vui không chê lớn chuyện.
Người đàn ông trung niên trở nên hoảng hốt.
Hắn là ôm quyết tâm phải chết đến đây tìm kiếm một chút hy vọng sống.
Vì thế, hắn thật sự chạy đi tìm cục nguyên liệu nhỏ nhất.
Đáng tiếc cục nguyên liệu đó cần 8000 đồng, còn thiếu một chút tiền.
Vương Nhị nhìn thấy hắn đáng thương nên rộng lượng vung tay lên tính bớt chút tiền, đưa cục nguyên liệu bán cho hắn.
Ai ngờ bên trong cục nguyên liệu to bằng chậu rửa mặt nhỏ thật sự cắt ra một cục phỉ thúy màu xanh dương to bằng hai nắm tay! Tính chất phỉ thúy rất thông suốt, màu sắc cũng đều, nhẵn nhụi, thế nước tốt, càng là tinh phẩm hiếm thấy.
Người vây xem sôi nổi sợ đến ngây người.
Đặc biệt là người đề nghị mua cục nguyên liệu nhỏ này hối hận phát điên.
Bên cạnh đổ thạch vĩnh viễn không thiếu thương nhân châu báu.
Bọn họ sẽ không bất chấp nguy hiểm đổ thạch, nhưng sẽ ra giá cao mua phỉ thúy của đám người giải ra.
Nhìn thấy ra phỉ thúy, còn là màu xanh dương thuần khiết, chỉ có góc viền hơi màu xanh xám.
Thương nhân châu báu lập tức biến thành sói, đôi mắt xanh mượt.
Mấy người tranh nhau chen lấn báo giá, một đường nâng giá lên đến 1,2 triệu.
Người đàn ông trung niên nghe thấy báo giá chân cẳng mềm nhũn, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.
Sau đó hắn không nhịn được mừng đến phát khóc, đứa nhỏ rốt cuộc được cứu rồi!
– — —
Thật đúng là chó ngáp phải ruồi mà.
Thạch Khải tặc lưỡi.
Trong chớp mắt cô nghĩ đến mình có nên bỏ tiền ra mua lại nguyên liệu đó hay không.
Sau đó ra tiền giúp đứa nhỏ chữa bệnh.
Nhưng rất nhanh cô đã bỏ đi suy nghĩ này.
Sau khi chữa bệnh xong, trả hết nợ nần, số tiền còn lại đủ cho cả nhà trải qua cuộc sống thật tốt.
Số tiền kia có thể thay đổi vận mệnh cả nhà ba người.
Thạch Khải nghĩ thầm: phỉ thúy màu xanh dương vốn là đồ của người đàn ông trung niên.
Cô cũng không thể cướp cơ hội của người ta lại giúp đỡ đứa nhỏ để cả nhà ba người cảm kích cô.
Vì vậy, Thạch Khải dựa theo chỗ trong video tìm cục nguyên liệu nhỏ đó.
Thừa dịp không có ai chú ý nhét vào trong tay người đàn ông trung niên, thấp giọng nói: “Nghe nè, cục đá này có thể giúp anh thoát khỏi cảnh khốn khó.
Cắt ra bán lấy tiền, lập tức trả hết tiền vay nặng lãi về bệnh viện cứu đứa nhỏ.”
Ba cục nguyên thạch cũng đáng giá không ít tiền, có số tiền đó cả nhà ba người hoàn toàn có thể mua chút đồ ăn ngon cải thiện thức ăn, mua mấy bộ quần áo mặc.
Dù sao chung quy sẽ tìm được ra nguyên liệu thịt thật, hà tất gì để cho người đàn ông lại trải qua tuyệt vọng?
Người đàn ông trung niên đột nhiên sốc, nhìn thấy cô gái trước đó nói chuyện với hắn cả người sửng sốt: “Cô…”
Hắn có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết nói từ đâu.
Tại sao lại biết hắn thiếu tiền vay nặng lãi? Tại sao biết hắn muốn cứu đứa nhỏ? Không phải nói là người mới sao? Tại sao biết trong cục đá có cái gì?
“Bỏ qua cục nguyên liệu này anh sẽ hối hận.” Thạch Khải nói với ý thâm sâu, ánh mắt lộ ra lạnh lẽo: “Nhớ kỹ, đừng nói với bất luận kẻ nào về chuyện này.”
Người đàn ông trung niên bỗng nhiên nhớ tới những cao nhân trong truyền thuyết.
Bọn họ làm việc quỷ dị, có năng lực khác thường.
Dưới tình huống ngẫu nhiên sẽ ra tay giúp đỡ người.
Người đàn ông bị sốc chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, lập tức bảo đảm nói: “Tôi sẽ không nói cái gì hết, cảm ơn, cảm ơn.”
Người đàn ông trung niên không ngừng nói cám ơn, thật vui vẻ ôm cục nguyên liệu đi tìm người cắt đá.
Hắn bỗng nhiên tin tưởng cục nguyên liệu này nhất định sẽ ra thịt thật!
Cao nhân đứng tại chỗ trái tim nhỏ máu.
1,2 triệu đó! Cô lớn như vậy thật sự chưa từng thấy nhiều tiền như thế.
.