Đọc truyện Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói – Chương 1: Việc Lạ
Editor: demcodon
Thạch Khải đã kiểm tra túi xách, sau khi xác định không vấn đề gì vội vàng ra ngoài.
Cô hẹn đối tượng xem mắt gặp mặt ở quán trà, thời gian xem mắt cũng sắp đến.
Đối phương họ Tô, mới vừa tốt nghiệp đại học một năm, ngoại hình không tệ, miễn cưỡng có thể gọi là đẹp trai.
Quan trọng hơn chính là người thoạt nhìn hàm hậu thành thật, thật làm người yên tâm.
Anh Tô nói hắn vừa làm việc vừa thi lên thạc sĩ, dự định tiến thêm một bước cho bản thân, xem như rất có lòng cầu tiến.
Thạch Khải năm nay 24 tuổi, gần như đến tuổi kết hôn.
Nhưng bình thường bận rộn công việc không có thời gian và cơ hội quen đàn ông, không thể làm gì khác hơn đến công ty môi giới hôn nhân để người môi giới sắp xếp xem mắt.
Ban đầu cô hơi lo lắng, luôn cảm thấy công ty môi giới hôn nhân không quá đáng tin.
Nhưng sau khi nhìn thấy đối tượng xem mắt người thật và trò chuyện với đối phương một hồi phát hiện cũng không tệ lắm.
Vốn dĩ ngày hôm qua là cuộc hẹn gặp mặt lần thứ hai.
Nhưng không may chính là cô bị sốt cao.
Vì lẽ đó dời đến ngày hôm nay.
Đến quán trà, Thạch Khải liếc mắt phát hiện đối phương đã ngồi tại chỗ chờ đợi.
“Anh đến thật sớm.” Cô lên tiếng chào hỏi, thong dong ngồi xuống.
Anh Tô mỉm cười: “Tôi cũng vừa mới đến.”
Thạch Khải nhếch khóe miệng mỉm cười đánh giá anh Tô, phát hiện hắn mặc áo sơ mi trắng phối với quần màu nâu, trông rất giản dị.
Vừa muốn nói gì đầu cô bỗng nhiên đâu nhói, trong đầu có thêm một video.
Cô nhìn thấy một người đàn ông giống hệt anh Tô xuất hiện trong một ngôi nhà ngói đổ nát.
Nhưng quần áo người nọ rách nát, đang nói chuyện với một bà già.
Anh Tô chậm rãi mở miệng, sắc mặt nghiêm nghị: “Con dự định ngày mai sẽ rời khỏi đây đi vào trong thành phố tìm việc làm.”
Bà già lộ vẻ mặt lo lắng, hiển nhiên không đồng ý: “Trong nhà không phải rất tốt sao, có ăn có mặc, làm gì phải chạy ra ngoài?”
Anh Tô cáu kỉnh, gầm nhẹ nói: “Ở lại nơi này kiếm không được bao nhiêu tiền, làm sao cưới vợ? Thừa dịp còn trẻ ra ngoài chịu khổ một chút kiếm một số tiền lớn rồi trở về, như vậy mới tốt.”
Bà già không tình nguyện nói thầm: “Ba con đã chết sớm, con lại muốn đi ra ngoài tìm việc làm.
Trong nhà chỉ còn lại một mình mẹ, chết rồi cũng không ai biết.”
Anh Tô thong thả nói: “Mẹ à, xem mẹ nói gì kìa.
Con đi ra ngoài lang bạt hai năm trước, chờ có chút thành tích con lại trở về đón mẹ lên thành phố lớn hưởng phúc.
Nói không chừng còn có thể tìm được con dâu hầu hạ mẹ đến thoải mái dễ chịu.”
Bà già hơi động lòng do dự một chút, bà gật đầu đồng ý: “Nhớ về sớm một chút.”
– — —
Video đến đây là kết thúc.
Thạch Khải hơi ngốc.
Nếu như cô nhớ không lầm, lần đầu tiên gặp mặt anh Tô đã nói với cô hắn là người địa phương.
Ba xảy ra tai nạn xe cộ mất sớm, mẹ là giáo viên, điều kiện gia đình không tệ.
Ngoài ra, mẹ đã cho hắn một khoản tiền để mua nhà.
Mà video cô nhìn thấy là mái ngói tàn tạ, thoạt nhìn rất cũ kỹ, hẳn là ở nông thôn hẻo lánh.
Kỳ quái chính là trước đây cô chưa từng gặp anh Tô, cũng chưa từng đi đến nông thôn như vậy.
Căn bản không có khả năng nhìn thấy video như vậy.
Lùi lại một bước, trước khi đau đầu, trong đầu cô hoàn toàn không có ký ức như vậy.
Thạch Khải cảm thấy mọi chuyện hơi quái dị.
Cô suy đoán, có thể là sốt cao chưa khỏi hẳn.
Vì thế trước mắt xuất hiện ảo giác.
Anh Tô thấy Thạch Khải ngơ ngác đờ ra nên ân cần hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”
Thạch Khải lộ ra nụ cười khách khí, thuận miệng giải thích: “Tôi bị bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, đầu hơi cháng váng.
Thật ngại quá, tôi đến phòng vệ sinh một chút.”
Sau khi chào hỏi với anh Tô, Thạch Khải đi vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh liều mạng rửa mặt.
“Bình tĩnh.
Đàn ông có ngoại hình đẹp, gia đình phần tử trí thức, điều kiện không tệ, cá tính ôn hòa đã rất hiếm thấy, phải nắm lấy cho thật chắc.
” Thạch Khải nhắc nhở bản thân, dùng khăn giấy lau đi những giọt nước trên mặt.
Bỗng nhiên đầu lại bắt đầu căng ra.
Lúc này cô nhìn thấy cảnh trong video rất quen thuộc.
Bối cảnh giống hệt như trang trí trong quán trà.
Anh Tô mặc áo sơ mi trắng, quần màu nâu, ngồi một mình trên ghế, ghế đối diện trống không.
Nhân viên phục vụ đi đến bàn hỏi hắn cần gì.
Anh Tô gọi cho mình trà Bích Loa Xuân, gọi cho cô trà Long Tĩnh.
Chờ sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cơ trên mặt anh Tô co giật lộ ra vẻ đau lòng.
Thạch Khải nhéo bản thân thật mạnh, cố giữ cho mình tỉnh táo một chút.
Ảo giác này quá vô lý, hai ly trà cộng lại khoảng 3-40 đồng.
Anh Tô vừa mới nhận lương sao có khả năng xuất hiện vẻ mặt đau lòng chứ?
Bóp bóp, Thạch Khải nhịn không nhịn thở dài, buông lỏng tay ra.
Kể từ khi rời khỏi cửa phòng sau một cơn bệnh nặng, mọi thứ dường như không được bình thường.
Càng quái dị hơn chính là video trong đầu rõ ràng đến đáng sợ, hoàn toàn như là video được lưu trữ trong đầu cô.
Cô có thể nhìn thấy rõ mọi chi tiết nhỏ trong video.
“Chờ lát nữa nói tạm biệt với anh Tô xong trở về nghỉ ngơi sớm một chút.
” Thạch Khải tự lẩm bẩm.
Trạng thái tinh thần hiện tại của cô không thích hợp cho buổi xem mắt nói chuyện yêu đương.
Quay lại chỗ ngồi, Thạch Khải còn chưa kịp mở miệng anh Tô đã cười nói trước: “Vừa rồi em không ở đây nhân viên phục vụ hỏi tôi cần uống gì không.
Tôi nhớ tới lần trước em uống trà Long Tĩnh.
Cho nên trực tiếp gọi cho em.
Em sẽ không để ý chứ?”
Thạch Khải sững sờ tại chỗ.
Qua một lát, cô hỏi: “Anh sẽ không gọi cho mình là trà Bích Loa Xuân chứ?”
Anh Tô sửng sốt: “Cô Thạch vừa rồi không có ở đây tại sao biết được?”
Ngay sau đó, hắn như là nghĩ tới điều gì mà bật cười: “Cô Thạch là nhìn thấy nhân viên phục vụ đang chuẩn bị chứ gì?”
“…” Thạch Khải đỡ trán, rất muốn im lặng.
Không buồn cười chút nào.
Sau khi ấm trà được bưng lên bàn, anh Tô tiếp tục giới thiệu tình huống của mình: “Lần trước tôi đã nói về hoàn cảnh gia đình cơ bản.
Lần này tôi muốn nói về sở thích cá nhân, cũng như mong muốn của ba mẹ.”
“Lúc rãnh rỗi tôi thích đọc sách, nghe nhạc, dạo diễn đàn và những thứ tương tự.
”
“Lời mẹ của tôi nói là hy vọng vợ tương lai sinh cho tôi một đứa con, trai hay gái cũng được.
Những thứ khác, bà đều không ngại.
”
“Sau khi kết hôn, tôi và vợ sẽ ở trong nhà mới.
Mẹ tôi thích yên tĩnh, hy vọng ở một mình trong ngôi nhà trước đây.
Em yên tâm, sẽ không có mối quan hệ rắc rối nào giữa mẹ chồng và con dâu.”
Thạch Khải vừa nghe anh Tô nói chuyện, vừa im lặng cúi đầu uống trà.
Trong lúc anh Tô đang nói không ngừng thỉnh thoảng có video mới xuất hiện ở trong đầu.
Khi nói đến sở thích thì xuất hiện cảnh anh Tô mặc đồng phục làm việc đánh bài với đồng nghiệp trên công trường xây dựng.
Khi chơi đến lúc phấn khích thì hắn hét lên.
Kết quả bị ông chủ bắt ngay tại chỗ và sa thải hắn.
Khi nói đến mẹ thì vẫn là bà già xuất hiện trước đó, bà ân cần dạy bảo anh Tô: “Nhất định phải tìm một người phụ nữ có thể sinh làm vợ! Nhà mình chỉ truyền một mạch, ngay cả con cũng là đứa con duy nhất, nhất định phải sinh cháu nội cho mẹ! Dù sao muốn sinh mấy đứa con phải sau khi sinh được cháu nội rồi nói.
”
Nói đến nhà, bà già ngồi ở trong ngôi nhà rách nát mặt ủ mày chau hỏi anh Tô: “Trong nhà nghèo, sau này con cưới vợ thì làm sao đây?”
Anh Tô dửng dưng như không: “Quét sơn lại ngôi nhà này để cho cô ấy vào ở là được.
Vào cửa nhà họ Tô, chẳng lẽ là đến hưởng phúc không cần hầu hạ mẹ chồng sao?”
– — —
Anh Tô ngồi đối diện nói một hơi dài nên miệng hơi khát.
Sau khi uống một hớp trà thấm giọng hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
Cô cảm thấy thật chẳng ra sao.
Sắc mặt Thạch Khải phức tạp.
Lúc cô ở trong phòng vệ sinh theo lý thuyết không nên biết anh Tô gọi cái gì.
Nhưng hiện thực chứng minh, video trong đầu chân thật đến mức cô không có cách nào không tin.
Thạch Khải không dấu vết liếc mắt nhìn tay anh Tô, phát hiện trên tay hắn xác thực có không ít vết chai.
Đó là làm quen việc nặng mới có dấu vết.
Nếu như anh Tô thật sự giống như những lời hắn nói xuất thân từ gia đình phần tử trí thức, điều kiện không tệ thì không có khả năng trên tay tràn vết chai.
Thạch Khải thầm nghĩ: video trong đầu dường như có một số đã xảy ra trong quá khứ, có một số xảy ra trong cùng một thời gian, có một số xảy ra trong tương lai.
Thật giống như anh Tô đề cập đến khía cạnh nào đó thì khía cạnh đó sẽ hiện lên chân thật ở trước mắt cô.
Vì thế, cô quyết định chủ động dẫn dắt đề tài.
Cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Công việc gần đây của anh có ổn không?”
Anh Tô cười khúc khích: “Vẫn như vậy.
Chạy tiêu thụ mà, uống rượu với khách hàng, giao lưu tình cảm để thúc đẩy đơn đặt hàng, nhận thêm hoa hồng.
Cố gắng tiết kiệm càng nhiều tiền để nhanh chóng trả hết khoản vay mua nhà.”
Video mới quả nhiên xuất hiện.
Trong cảnh quay, anh Tô cầm bằng tốt nghiệp trung cấp đi tìm việc làm, kết quả khắp nơi vấp phải trắc trở.
Trong lúc vô tình, hắn nhặt được tờ rơi của một công ty môi giới hôn nhân đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Sau đó hắn bỏ ra ít tiền chải chuốt cho bản thân.
Sau đó làm thành tài nguyên chất lượng tốt cho buổi xem mắt.
Bắt đầu xem mắt và hẹn hò với phụ nữ.
Trước khi gặp Thạch Khải, hắn đã gặp ít nhất mười mấy người phụ nữ.
Khi số lượng tăng lên thì thủ đoạn lừa gạt của hắn ngày càng cao minh.
Sau khi đã gặp mặt mấy lần, xác định bước đầu nhận được thiện cảm của nhà gái.
Hắn sẽ lấy các loại lý do: mẹ bị bệnh, chỉ dư có chút tiền đều chi cho việc trả tiền nhà, học thi lên thạc sĩ cần tiền, ba đột nhiên bị bệnh nặng, cần tiền mặt gấp thanh toán chi phí giải phẫu hỏi để bòn rút tiền nhà gái.
Từ mấy ngàn đến mấy chục ngàn.
Xem đến đây Thạch Khải không biết nói gì.
Ba của hắn đã qua đời từ lâu, hắn lại còn có thể sử dụng ba làm lý do lừa tiền.
Video tiếp tục.
Sau khi lần đầu tiên bòn rút được tiền, thỉnh thoảng hắn sẽ tiếp tục dùng những lý do khác nhau bòn rút tiền nhà gái.
Mãi cho đến khi xác định rốt cuộc ép không ra nước luộc thì hắn mới có thể bốc hơi và biến mất khỏi thế gian.
Dù sao hắn đã đăng ký thông tin ở hầu hết các công ty môi giới hôn nhân trong thành phố.
Không lăn lộn được trong một hai công ty môi giới cũng không sao cả.
“…
Em đồng ý không?” Anh Tô hỏi.
Thạch Khải trở nên hoảng hốt: “Cái gì?”
Cô tập trung xem video hoàn toàn không chú ý đến anh Tô đang nói cái gì.
Sau đó cô giải thích: “Có thể do hai ngày trước bị bệnh nên tinh thần vẫn chưa tốt lắm.
Xin lỗi, vừa rồi không nghe rõ lời anh nói.”
“Không sao.” Anh Tô ôn hòa cười cười: “Tôi vừa mới nói, tôi là thật lòng muốn kết hôn với em, hy vọng cô Thạch có thể suy xét nghiêm túc.
Em có đồng ý kết hôn với tôi không?”
Thạch Khải đã bắt đầu quen thuộc, video ctự động phát ở trong đầu tự động.
Chỉ thấy lần trước gặp mặt trong câu lạc bộ.
Khi anh Tô đi đến quầy lễ tân để trả tiền thì hắn vừa lộ vẻ đau lòng vừa lầm bầm nói: “Cô gái lần này không tệ, dáng vẻ rất xinh đẹp, làm việc cũng nhanh nhẹn.
Nếu không chọn cô ấy dẫn về nhà đi.
Chỉ cần dẫn người đến nhà, sau đó không bao giờ để cho cô ấy ra ngoài thì cô ấy cũng không chạy được.”
“…” Tâm tình của Thạch Khải rất phức tạp.
Chẳng trách nói với cô chính là ba chết sớm, không giống với những người khác nói ba mẹ vẫn còn.
Nhưng mà cô cũng không cảm thấy vui vẻ khi bị tên lừa đảo coi trọng.
Hình ảnh lại thay đổi, bà già khóc lóc nắm chặt tay một ông già: “Ông nói ông tại sao bị bệnh nặng như thế?”
Ông già thở hồng hộc: “Bà à, đây là bệnh nan y, đừng trị cho tôi.
Trong nhà vốn dĩ không có bao nhiêu tiền, cố gắng nuôi con trai của chúng ta.
Chúng ta chỉ có một đứa con duy nhất là nó.”
Ba xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, ha ha ha ha ha…
Thạch Khải nhất thời cảm thấy có hàng chục ngàn con lạc đà chạy qua trong lòng.
Anh Tô là người thoạt nhìn hàm hậu thành thật? Trong miệng căn bản không có một câu nói thật!
Dành thời gian đi nghiên cứu thủ đoạn lừa gạt vào làm việc chăm chỉ thì đã sớm trở thành tinh anh trong xã hội!
Thạch Khải nhấc túi xách lên, mặt không cảm xúc nói: “Thật ngại quá, tôi không thoải mái về nhà trước.”
Anh Tô ỷ vào đã gặp mặt hai lần nhiệt tình đứng lên: “Tôi đưa em đi.”
“Không cần.” Thạch Khải trực tiếp từ chối.
Mặc dù video xuất hiện đến không hiểu được.
Nhưng cô tin tưởng video là sự thật, hoàn toàn không muốn bị một tên lừa đảo biết mình ở đâu.
Anh Tô cười cứng ngắt ở trên mặt: “Cô Thạch có chỗ nào không hài lòng với tôi à? Em cho tôi biết, tôi có thể sửa.
”
Trong lịch sử xem mắt phong phú của hắn ngụy trang tính cách, bằng cấp và gia thế nhuần nhuyễn, hiếm khi gặp phải cô gái không muốn để ý đến hắn.
Huống chi hắn có thể thấy ban đầu Thạch Khải có ấn tượng tốt về hắn.
Tại sao đột nhiên đổi sắc mặt?
“Tôi không thoải mái, đi trước.” Trên mặt Thạch Khải mang theo nụ cười lạnh lẽo, muốn rời đi nhanh chóng.
Không ngờ anh Tô cởi bỏ ngụy trang ôn hòa đi, sải chân đi đến trước mặt Thạch Khải chặn đường, nói một cách hung dữ: “Không cho cô đi, mau nói rõ ràng.”
Thạch Khải thờ ơ lạnh nhạt, thầm nói: nội dung cô nhìn thấy quả nhiên là sự thật.
Dựa theo tình huống trước mắt, anh Tô ôn hòa lễ phép, tính tình thành thật xác thực bản tính hung dữ.
Thạch Khải cũng không nói chuyện vô nghĩa với anh Tô, trực tiếp chạm vào điện thoại trong túi.
Cô nhìn thấy thông tin liên lạc của một số nạn nhân trong video.
Nếu như liên lạc với cảnh sát và nạn nhân thì việc đưa anh Tô đi ăn cơm tù rất dễ dàng.
Trước khi chạm vào điện thoại để bấm số, Thạch Khải dừng động tác.
Cô nghĩ đến một vấn đề.
Nếu như những người khác hỏi tại sao cô biết được thông tin liên lạc của nạn nhân, thì cô nên giải thích như thế nào?
Lúc Thạch Khải chần chờ thì anh Tô bước tới với vẻ mặt dữ tợn.
truyện đam mỹ
Nhân viên phục vụ quán trà đứng một bên nhìn.
Nhưng bởi vì không biết quan hệ của hai người nên không dám tiến lên khuyên can.
Bỗng nhiên, sau lưng duỗi ra một đôi tay kéo Thạch Khải vào trong ngực, bên tai vang lên giọng nam trầm thấp: “Bạn gái của tôi không cần anh nhọc lòng.
Tôi đưa cô ấy về nhà là được.”
.