Bạn đang đọc Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện – Chương 43
Chương 43
Quý Huyền – người đàn ông mỗi ngày đều bị vợ cũ nói xấu trước mặt con cái, anh bất lực minh oan: “Bởi vì lúc ấy ba đang họp”
Tiêu Nhược Quang càng đau lòng hơn: “Không sao đâu ba, ba phải làm việc kiếm tiền mà, cái này quan trọng hơn.” Đừng nghe cậu bé nói vậy mà lầm, đôi mắt cậu bây giờ đỏ ửng, đáng thương như một chú thỏ con.
Cậu bé rất buồn, không ngờ ba lại không thích người mẹ cậu bé yêu nhất trần đời.
Vì sao chứ? Mẹ là người đẹp nhất thế gian, còn biết chơi dương cầm, biết hát, thích mặc váy liền màu trắng, một người mẹ tốt như vậy, nhưng chỉ có cậu bé, à, bây giờ còn có chị thích nữa.
Quý Huyền bị con nhìn đến áy náy, đầu hàng nói: “Ba rất thích mẹ, lần sau sẽ không chặn số mẹ nữa.”
Tiêu Nhược Quang hỏi: ” Thật ạ?”
Quý Huyền gật đầu, Tiêu Nhược Quang hỏi tiếp: “Ba ơi, chặn số là gì ạ?”
Quý Huyền: “…..!con không biết nó có nghĩa gì?”
Tiêu Nhược Quang lắc đầu: “Không biết ạ!”
Quý Huyền: “……”
“Con nghe mẹ nói, cảm thấy đây không phải là một từ tốt.” Tiêu Nhược Quang nói.
Quý Huyền sờ đầu cậu bé: “Thông minh quá.”
Tiêu Nhược Quang quay đầu nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ bảo: “Chặn số chính là, tuy điện thoại mẹ không hết tiền nhưng mẹ không gọi được cho ba vì ba không muốn nhận điện thoại của mẹ.”
Quý Huyền: “……” Giống hệt dự đoán của Quý Huyền, sau khi nghe giải thích xong, Tiêu Nhược Quang lại lên án nhìn về phía anh.
“Về sau ba sẽ không chặn số nữa.” Quý Huyền đảm bảo.
Tiêu Nhược Quang gật đầu, lôi kéo tay Quý Huyền bảo: ” Dạ, cô giáo con nói, người một nhà phải yêu thương đùm bọc, không được cãi nhau.
Mẹ là con gái, ba phải yêu thương mẹ.”
“Mẹ cũng nghĩ vậy” Tiêu Vũ sờ cằm: “Lời này nghe thật thoải mái.”
” Hì hì” Tiêu Nhược Quang vò đầu, mỉm cười hạnh phúc, cậu được mẹ khen.
Quý Huyền nhỏ giọng thì thầm với Tiêu Vũ: ” Tôi chặn số em có một lúc, đến mức vậy sao?”
Tiêu Vũ đáp: ” Tôi cũng đùa thôi, anh để tâm đến vậy sao?”
Quý Huyền: “…..!Ha, người phụ nữ này ăn lưỡi dao lớn lên sao?”
Tiêu Vũ nhẹ nhàng đáp lại: “Anh thì sao? Ăn đáng yêu sao?”
Quý Huyền: “Chúng ta về nhà đi!” Quý Huyền xoay người nói với hai con.
Hai đứa nhỏ hoan hô vui vẻ, đám người Lương Vân Nguyệt vội vàng chào tạm biệt Quý Huyền rồi tiễn anh ra tận cửa.
“Đúng rồi, hôm nay tôi thấy Ngu Nhu Hi đến, ban nãy anh nói chuyện với cô ta trên tầng à?” Tiêu Vũ hỏi.
Quý Huyền dắt tay hai đứa nhỏ, lắc đầu trả lời: “Không phải, khi đó tôi đang họp dự án mới với người khác, hội nghị hôm nay rất quan trọng, hạng mục game online chủ lực của công ty chuẩn bị ra mắt phiên bản trên điện thoại.
Điện thoại của em tôi còn chẳng có thời gian nhận thì lấy đâu ra thời gian đi tiếp chuyện với người khác.”
Tiêu Vũ hỏi tiếp: “Vậy hôm nay Ngu Nhu Hi đến làm gì?”
“Không biết” Quý Huyền thản nhiên trả lời.
Tiêu Vũ thành công bị Quý Huyền làm nghẹn họng một lần: “……”
“Mỗi ngày có rất nhiều người ra vào công ty, mỗi bộ phận đều có nhiều chuyện cần xử lý, làm sao cái gì tôi cũng biết được.
Trừ phi là dự án đã được thông qua thì mới đưa đến chỗ tôi phê duyệt.
Đối với các dự án nhỏ, giám đốc các bộ phận chuyên môn có quyền tự quyết định.” Quý Huyền giải thích.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy có gì đó không đúng! Quý Huyền hỏi cô: “Em hỏi cái này làm gì?”
Tiêu Vũ lắc đầu: “Không có gì, hôm nay nhìn thấy cô ta nên tò mò không biết cô ta đến làm gì thôi?”
Quý Huyền không hỏi tiếp, hai người đi xuống hầm để xe, Tiêu Vũ và chị Vương dẫn hai đứa nhỏ lên xe, Quý Huyền ngồi vào ghế phụ, chú Lâm quay đầu lại chào Tiêu Vũ: “Phu nhân, cô tới rồi.”
Chú Lâm tuy đã ngoài 40 nhưng chỉ trông như đang ở độ tuổi 30.
Chú Lâm rất ghét cái tên của mình, Lâm Kiến Bảo, ông có cái tên này vì ông là con út trong nhà.
Tính tình chú Lâm rất hiền lành, còn thích trẻ con.
Ông không có thành kiến với Tiêu Vũ nên nguyên chủ cũng rất thích ông.
“Dạ, cháu đến đây có tý việc.” Tiêu Vũ trả lời.
Chú Lâm không hay nghịch điện thoại, thậm chí mất 2 năm trời mới biết dùng Wechat để gọi video với con cháu.
Ông không biết chuyện trên mạng của Tiêu Vũ nên nghĩ cô đến đây để chơi.
Chú Lâm không tiếp tục hỏi nữa mà quay qua lái xe.
Tiêu Vũ lấy di động ra lướt Weibo.
Chu Tịnh Huy không muốn gây thêm rắc tối, huống hồ Tiêu Vũ đã có tâm cắt bớt đoạn ghi âm, không đăng toàn bộ để hai bên có cơ hội chừa cho nhau đường lui.
Tuy bên anh ta có thể sống chết không chịu nhận, nói cúp máy là do điện thoại xảy ra vấn đề, nhưng Chu Tịnh Huy đương nhiên không muốn làm mọi thứ phức tạp hơn.
Anh ta đăng bài lên Weibo, không ít người trước kia nói xấu Tiêu Vũ bị vả mặt, nhưng vẫn có một bộ phận cư dân mạng sống chết không chịu nhận sai.
【Cái đoạn ghi âm này không đầu không đuôi, rõ ràng bị người ta cắt nối.】
【Mờ ám!!】
【Đúng vậy! Tự dưng tự lành ghi âm? Rõ ràng có dự tính trước.】
【Cầu phiên bản đầy đủ, cầu phiên bản đầy đủ.】
【Woww, đúng là không biết xấu hổ, đến vậy rồi còn không biết sự thật là gì?】
【Lầu trên bị ngu một cách khó hiểu】
【Đúng là loại zgzf [1].】
[1] Zgzf: Gia Cát tự phụ
【Ê anh hùng bàn phím, cái này thì liên quan gì đến zgzf? Người ta bị liệt lại còn bị cái phòng làm việc kia lợi dụng đó.】
【Tuy rằng không có bản hoàn chỉnh nhưng Tiêu Vũ nhắc nhở rất rõ ràng nha!】
【Ngày 28 tháng 9 cô ấy tỉnh lại! Chú ý vào trọng điểm nào, sau khi cô ấy nói vậy thì đầu bên kia phản ứng thế nào? Bị doạ ngu? Tại sao lại vậy?】
【Ha ha ha ha ha, cái này cũng cần phải hỏi sao, chắc chắn là lỡ mồm nói cái gì ngu ngốc rồi bị người ta nghe thấy chứ sao.
】
【Không nghe, không nghe, không nghe, ta tuyệt đối không tin.
“Những điều bạn chưa biết” là phòng làm việc từ thiện, đã làm biết bao nhiêu chuyện tốt, trong lòng mấy người không có chút tình cảm nào sao?】
【Cũng kiếm tiền đó thôi? Mỗi tháng đăng không ít quảng quáng trên Weibo! Nó cũng giống như bao phòng làm việc từ thiện ở Trung Quốc thôi.
】
【 [ Mỉm cười tạm biệt.jpg] Haha, bọn thiểu năng trí tuệ, một ngày bẻ lái tận 2 lần, chắc chắn định tạo scandal để tăng lượt theo dõi đây mà.】
【Tăng tăng cái con mẹ mày à, người ta là phòng làm việc đàng hoàng, đừng có đánh đồng với lũ diễn viên.】
Tiêu Vũ lướt xem bình luận, Tiêu Nhược Quang hiếu kì hỏi: “Mẹ ơi, mẹ xem gì vậy?”
“Cãi nhau.”
“Cãi nhau gì ạ?” Quý Du cũng tò mò.
“À, một đám anh hùng trên mạng tự nhận mình là chiến binh của công lý và Sherlock Holmes, đang tranh cãi xem sự kiện kêu gọi ủng hộ tiền rốt cuộc xuất phát từ tình yêu đối với người nghèo hay là hành vi lạm dụng sự kiện quyên góp.
Ai cũng kiên quyết niềm tin trong mình là sự thật, không chấp nhận bất kì phản bác nào khác.”
Quý Huyền: “…..!em giải thích kiểu gì thế?”
Tiêu Nhược Quang cùng Quý Du bối rối nhìn ba mẹ, Tiêu Vũ nói: “Vậy phải nói thế nào? Chẳng nhẽ bảo đây là bạo lực Internet?”
“Được rồi.” Tiêu Vũ sờ đầu hai đứa nhỏ bảo: “Khi mẹ giải thích nghe không hiểu, có nghĩa là chuyện đó phải lớn lên các con mới có thể hiểu được.”
“Hoá ra là vậy!” Quý Du gật đầu nói tiếp: “Lớn lên mới hiểu được ạ? Con biết rồi, sau này con sẽ không hỏi nữa đâu.”
Quý Huyền: “……” Bản chất tò mò của một đứa trẻ đi đâu mất rồi? Trước kia con không đối xử với ba như vậy?
Quý Huyền lặng lẽ lên án Quý Du: “Ngày xưa con ở với ba có vậy đâu, lúc nào cũng nằng nặc đòi hỏi đến cùng, con có nhớ có lần con còn ném vỡ cả con đại bàng làm bằng lưu li trên bàn của ba không?”
Quý Du hét lên giận giữ: “Không phải con, con là cục cưng ngoan, ba đổ oan cho con.” Sau đó bổ nhào vào lồng ngực Tiêu Vũ kể lể: “Mẹ ơi, mẹ đừng tin ba, con là cục cưng ngoan.”
Tiêu Vũ sờ đầu cô bé: “Mẹ đương nhiên…..”
Chưa kịp nói xong thì ô tô bất ngờ phanh gấp, Tiêu Vũ theo phản xạ ôm lấy hai đứa nhỏ, nhưng vì va chạm mạnh nên cô và hai đứa nhỏ đều ngã chúi đầu vào ghế trước.
Quý Du tức khắc oà khóc, Tiêu Vũ hoảng sợ, Quý Huyền vội vã quay đầu hỏi: “Tiểu Du, con đau ở đâu sao?”
Không biết Tiêu Nhược Quang có đụng vào đâu không nhưng thằng bé không khóc, vươn tay về phía Quý Du để kiểm tra cho chị: “Chị đừng khóc, chị đừng khóc, thổi thổi cái đau sẽ bay đi.”
Quý Du khóc nức nở, lớn tiếng bảo: ” Ba ơi, tay con đau.”
Quý Huyền lập tức mở cửa xe, kéo cửa sau ra ôm lấy Quý Du: “Đừng sợ, ba đưa con đến bệnh viện ngay.”
Thế là…..!Quý Du càng khóc to hơn.
Tiêu Vũ: “Anh dỗ trẻ con như thế hả?”
Quý Huyền: “…..em thì sao? Em không sao chứ? Tiểu Quang có đụng trúng chỗ nào không?” Quý Huyền vừa vỗ về Quý Du vừa đưa mắt quan sát Tiêu Vũ, thấy cô không có chỗ nào bị thương mới yên tâm một chút.
Tiêu Nhược Quang đứng dưới bóng râm ô tô lắc đầu bảo: “Tiểu Quang không sao, ba ơi chị khóc.”
Quý Huyền thở phào nói: “Vậy thì tốt rồi, chị khóc tý rồi nín thôi, lát nữa chúng ta cùng nhau dẫn chị đi bệnh viện khám.”
Tiêu Nhược Quang gật đầu, Quý Huyền quay qua xem xét tay Quý Du, đang định vén tay áo lên thì thấy chú Lâm xuống xe.
“Xin lỗi ông chủ.
Tôi không ngờ chiếc xe phía trước đột nhiên chuyển làn.
Đáng nhẽ tôi nên lái xe chậm hơn.” Chú Lâm cũng bị doạ sợ.
Hai người ngồi trong xe phía trước cũng bước xuống, trong đó có một người phụ nữ giận dữ bước đến chỗ Quý Huyền.
“Mẹ kiếp, mấy người lái xe kiểu gì thế hả? Nhìn trán tôi đi, tím rồi đây này, ngày mai tôi còn có công chuyện đó.”
Quý Huyền vốn đã bực mình, người phụ nữ này còn đổ thêm dầu vào lửa, anh lạnh lẽo lướt qua mặt người phụ nữ đang nói, giọng nói lạnh đến nỗi có thể đóng băng người đối diện: “Cô nói cái gì? Nói lại lần nữa?”
Cổ họng của người phụ nữa kia lập tức bị đông cứng, không dám nói tiếp.
Một người phụ nữ khác đi đến sau cô ta: “Anh đừng có không nói lý! Chính xe anh đâm vào xe chúng tôi.”
Chú Lâm nổi đoá: “Cô nói gì vậy? Có người lái xe như mấy cô sao? Đột ngột chuyển làn còn không bật xi nhan, bị đâm là còn nhẹ đấy.” Ngay cả người có tính cách hiền lành như chú Lâm gặp loại người này cũng phải nổi cáu.
“Ơ, đó là Ngu Nhu Hi kìa.”
“Aaaaaa, đúng là chị ấy, đúng là chị ấy rồi.”
“Trán chị ấy tím rồi, đáng thương quá.”
“……”
Ngày càng có nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, một vài người còn bắt đầu lấy điện thoại ra quay.
Quý Huyền liếc mắt ra hiệu cho chú Lâm, chú Lâm hiểu ý, đi chặn mấy người đang có ý định lấy điện thoại ra quay.
“Không được quay, không được chụp, đây là hành vi xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân của người khác.”
Khi thấy có người rút điện thoại là Quý Huyền nhanh chóng ôm Quý Du ngồi vào ghế phụ rồi đóng cửa lại.
Anh rất ít khi xuất hiện công khai trước mặt truyền thông, lại càng không bao giờ để Quý Du xuất hiện.
Vì vậy, ngay khi thấy có người chuẩn bị chụp ảnh là anh nhanh chóng bế Quý Du lên xe.
Sau khi lên xe, anh gọi điện về công ty kêu Ban Trinh Diệp đến xử lý.
Tiêu Vũ hiểu sự phiền não của người nhà giàu nên không nói gì, nhưng vẫn rất tức giận vì mấy đứa nhỏ bị thương.
“Tại sao không thể quay phim?”
Một trong số những người đứng xem không vui hỏi, chú Lâm thấy Quý Huyền lên xe nên cũng an tâm hơn, nhưng ông vẫn cố hết sức ngăn những người định quay phim chụp ảnh.
Lúc này, Nhan Tư Nhã mới nghe tài xế kể sự cố là do Ngu Nhu Hi chuyển làn nhưng không bật xi nhan, còn là do xe cô đâm phải sườn xe người ta, đây hoàn toàn thuộc về trách nhiệm bên cô.
Nghe xong Nhan Tư Nhã tức gần chết, vừa mới học lái mà sống chết đòi lái hôm nay, nhìn xem, giờ xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện rồi!
Nhưng dù tức giận thế nào thì vẫn phải giải quyết vấn đề.
Nhan Tư Nhã đành đi thương lượng với chú Lâm: “Chúng ta giải quyết riêng đi.
Anh xem tình huống này hết bao nhiêu tiền? Chúng tôi sẽ bồi thường.”
Vừa nói xong thì thấy Tiêu Vũ lao xuống xe đá Ngu Nhu Hi một cái.
Quý Huyền: “……” Ha hả.
2020/07/15