Let's Play - Xin Mời Đến Chơi

Chương 74: Khởi Đầu Của Kết Thúc


Đọc truyện Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 74: Khởi Đầu Của Kết Thúc

“Họ là những người đồng hành tuyệt vời nhất, cám ơn vì tất cả.”

“Tôi sẽ không quên mọi người.”

“Em… dù em ở nơi nào, tôi cũng sẽ đi tìm em, Jung…”

“ERROR!”

“ERROR!”

“Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi!”

“Kim Taehyung!”

“Cảnh báo vi rút xâm nhập!”

“Khẩn cấp!”

“Tắt thở rồi…”

“Không… không thể nào! Chuyện này… sao có thể xảy ra?”

“Tạm ngưng toàn bộ quá trình nhập dữ liệu.”


“3—”

“2—”

“1—”

Taehyung mở bừng mắt. Thứ ánh sáng chói loà trước mặt khiến hắn tạm thời không kịp thích ứng, đôi mắt đang mở to chòng chọc lại chẳng thể nhìn thấy gì ngoài một màu trắng xóa nhòe nhoẹt.

Taehyung vội vàng nhắm mắt lại, đau. Sao đầu hắn lại đau thế này. Taehyung cố gắng cựa quậy đầu ngón tay, hắn… đang ở đâu vậy?

Dựa theo cảm giác mềm mại của vật thể đang tiếp giáp dưới lưng, cộng thêm mùi thuốc sát trùng gay mũi xộc vào các tế bào thần kinh khứu giác, Taehyung lập tức xác định được bản thân đang đang nằm trên một giường bệnh tại bệnh viện.

Còn chưa kịp ngẫm nghĩ vì sao bản thân lại xui xẻo nhập viện thì một cơn đau như điện giật từ chân trái truyền đến khiến Taehyung suýt thì giật bắn người khỏi giường. Gì thế này, dường như cả chân và đầu của hắn đều đang bị băng bó kín bưng, chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra nữa.

Taehyung nhíu mày, nằm bất động chịu đựng chờ đợi cơn đau qua đi, sau đó cố gắng chớp mắt liên tục để lấy lại tầm nhìn.

Cuối cùng Taehyung cũng bắt đầu lờ mờ thấy được hình thể của các vật xung quanh. Vật thể đầu tiên mà hắn có thể dễ dàng nhìn thấy là bức tường đối diện giường bệnh của mình. Màu tường trắng xóa cùng không khí lạnh lẽo tỏa ra xung quanh khiến căn phòng này trông vô cùng ảm đạm.

Quả là cảnh tượng đặc trưng của bệnh viện. Taehyung nhăn mặt nghĩ thầm.

Hắn khẽ dịch chuyển người, cần cổ cứng ngắc khiến Taehyung phải khó khăn lắm mới có thể xoay đầu nhìn sang bên trái. Thì ra căn phòng này cũng khá rộng, bên cạnh còn có hai chiếc giường đơn trống.

Đột nhiên bên phải có động tĩnh khiến Taehyung theo quán tính xoay đầu nhìn về phía đó. Kỳ lạ là có một cái khăn lông màu vàng trông rất chói mắt đang ở ngay trên giường bệnh của hắn.

Taehyung nhíu mày, ngẩng đầu quan sát kĩ hơn cái vật thể “khăn lông màu vàng” kia…

Đúng lúc đó, từ vị trí của “khăn lông vàng” đột nhiên vang lên một bản nhạc rock của thập niên 90. Âm thanh đinh tai nhức óc như vậy mà tấm “khăn lông màu vàng” kia mãi mới nhấc được khuôn mặt ngái ngủ lên, bàn tay cầm điện thoại chậm chạp ấn nút rồi áp vào tai.

“Alo, sếp chưa tỉnh.”

“Không hề, tôi vô cùng tự giác ngồi canh sếp nha không hề chợp mắt một chút nào.”

“Ờ thì… mệt mỏi nên giọng mới vậy thôi, dù sao mấy ngày qua hầu hết đều là tự tay tôi chăm sóc sếp còn gì? Ai quy định giọng này là mới tỉnh ngủ hả?”

“Rồi rồi không cần anh nhắc tôi cũng chuẩn bị thay bình mới cho sếp đây.”

Lời vừa dứt thì “khăn lông màu vàng” cũng lơ đễnh liếc mắt qua bình truyền nước của Taehyung. Đôi mắt lờ đờ ngái ngủ lập tức bị thay thế bằng cặp mắt trợn lớn, sáng trưng như đèn pha bật đột ngột trong đêm tối.

“A! sếp—sếp, anh tỉnh từ lúc nào vậy?!”

“Trời ạ, sao không nói tiếng nào thế, có biết như vậy rất dọa người không?”


“Khăn lông màu vàng” dường như vẫn còn vô cùng sốc. Cậu ta thở phập phồng vuốt ngực, đôi mắt trừng to nhìn Taehyung mà không dám chạm vào người hắn.

Taehyung vươn tay khẽ xoa xoa hai hai hốc mắt của mình, không trả lời câu hỏi của đối phương mà chỉ thở dài nói: “Felix, tốt nhất là chú đi nhuộm lại màu đen ngay cho tôi. Đã nói bao nhiêu lần là cái màu này của cậu rất tổn hại thị giác người nhìn rồi hả?”

Màu tóc của Felix là màu vàng sáng, vô cùng chói mắt. Hơn nữa không biết cậu ta mò mẫm trong quyển tạp chí lỗi thời năm nào mà nhất quyết đi cắt kiểu tóc úp tô, trông vừa ngố tàu vừa đau mắt chết đi được.

Thấy phong cách thời thượng của mình bị chê bai thậm tệ, Felix bĩu môi vuốt vuốt phần lọn tóc vàng vểnh ra khỏi mái, miệng lầm bầm: “Thời đại nào rồi còn để tóc đen, sếp quê mùa ghê.”

Taehyung lắc đầu, chỉ còn biết nhìn Felix với ánh mắt “hận không thể rèn sắt thành thép”. Quả nhiên… đã là than chì rồi thì có mài dũa thế nào cũng không thể thành kim cương được.

Vừa trông thấy Taehyung cố gắng chống người để ngồi dậy, Felix không ra vẻ hờn dỗi nữa, tay chân nhanh nhẹn bước đến đỡ hắn, còn tiện thể chép miệng lải nhải: “Sếp mới tỉnh thì cứ nằm thêm một lúc cho khỏe đi, sao cứ phải move qua move lại như vậy làm gì.”

Taehyung chống một tay xuống giường, trợn mắt nói với Felix: “Cách nói chuyện nát bét này của cậu chỉ có tôi với Lee mới nghe nổi.”

Felix bình thản nhún vai, lúc này cậu ta chợt nhớ ra mình vốn dĩ đang nói chuyện điện thoại với thư kí Lee. Còn chưa kịp đỡ Taehyung ngồi thẳng lưng thì cậu ta đã vội vàng quay ngoắt đi tìm lại chiếc điện thoại mà bản thân trong lúc hoảng loạn đã ném đi đâu mất.

Màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đã kết thúc. Felix bĩu môi nghĩ thầm, anh dám kết thúc cuộc gọi với tôi trước? Đồ… vô duyên!

Trong lúc Felix còn đang bực dọc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng húp mì sột soạt.

Felix vừa quay đầu nhìn liền hét toáng lên: “MÌ CỦA EM!”

Taehyung nhướn mày ồ lên một tiếng, hắn nhanh chóng vét sạch đũa mì cuối cùng trong tô, liếm sạch vệt nước mì sót lại trên môi rồi mới đáp: “Của cậu à? Tôi tưởng cậu mua cho tôi.”

Felix đau khổ nhìn qua cái bàn trống rỗng, mới một giây trước thôi trên đó còn là tô mì khô xá xíu ít hành thêm tóp mỡ mà thư kí Lee mua cho cậu. Cậu ta lập tức quay sang trừng mắt với Taehyung: “Thôi đi sếp, nét diễn của anh giả trân lắm.”

Lại càng được nước làm tới, Taehyung tỉnh rụi diễn lại điệu bộ thản nhiên nhún vai của Felix ban nãy thay cho câu trả lời như muốn trêu ngươi cậu ta.

Lúc thư kí Lee tức tốc đẩy cửa bước vào đã thấy Felix đang ngồi húp mì ly sột soạt, còn sếp của mình thì nằm trên giường bệnh, tay xoay xoay mặt đồng hồ theo thói quen.


Cậu ta bước đến đặt chiếc cặp da trên bàn, thái độ bình tĩnh nói với Taehyung: “Sếp, anh tỉnh rồi.”

Taehyung dừng động tác, hắn gật đầu nhìn cậu ta: “Cậu vừa đi đâu về đấy?”

Lee lấy từ trong cặp ra một xấp giấy đưa cho Taehyung rồi nói: “Em mới đi hoàn tất biên bản tai nạn cho anh, tiện thể đòi thêm một chút tiền bồi thường.”

Taehyung gật gù cầm lấy xấp giấy xem qua, thái độ không chút bất ngờ trước lời của thư ký Lee: “Vậy ra tôi bị tai nạn giao thông à?”

Thư kí Lee ngạc nhiên nhìn Taehyung rồi lại nhìn Felix đang húp mì trong góc, nghiêng đầu hỏi: “Felix chưa nói với anh à?”

Taehyung cười, lắc đầu đáp: “Tên nhóc đó giận tôi rồi.”

Hắn vừa nói xong liền nghe được một tiếng “hứ” phát ra từ cái đầu vàng chói nào đó.

Taehyung cúi xuống nghiền ngẫm đọc biên bản tai nạn của mình, miệng lẩm bẩm: “Lúc 9 giờ 15 phút sáng thứ hai? Ba ngày trước?”

Lee gật đầu: “Theo như lời của các nhân chứng xung quanh, lúc đó anh đang vội vàng băng qua đường, chủ nhân chiếc xe cũng quá bất cẩn, trời đang mưa mà lại chạy nhanh như vậy.”

Felix vừa hút sợi mì vừa nhồm nhoàm nói thêm vào: “Bao nhiêu người không tông lại tông trúng sếp, sếp quá là lucky hahaha.”

Taehyung đen mặt trừng mắt với tên nhóc láo lếu kia. Hắn gấp gọn tờ giấy lại, nhướn mày nhìn đôi chân bó bột của mình rồi nói: “Bác sĩ có nói khi nào chân tôi tháo bột được không?”

Felix vừa nghe vậy liền lập tức trợn mắt nói: “Sếp… đừng nói anh định xuất viện nhé? Mới vừa khâu mấy mũi trên đầu còn chưa cắt chỉ mà bây giờ đã muốn xuất viện, anh có còn là người không vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.