Let's Play - Xin Mời Đến Chơi

Chương 65: Vì Sao Xấp Giấy Của Kẻ Nói Dối Lại Ở Chỗ Jungkook?


Bạn đang đọc Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 65: Vì Sao Xấp Giấy Của Kẻ Nói Dối Lại Ở Chỗ Jungkook?

Sau khi xác định được hình dạng của khu rừng này, mọi việc liền trở nên đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần dựa theo những đường viền giới hạn của từng tấm bản đồ rồi ghép lại thành một hình tròn là được.

Taehyung đặt tấm bản đồ đầu tiên trên bàn làm chuẩn, tiếp đến hắn xoay xoay tấm bản đồ thứ hai sao cho mặt hồ ở góc khớp với mặt hồ ở tấm đầu tiên, vừa vặn tạo thành một nửa vòng tròn.

“Ồ, thì ra hồ nước giữa rừng cũng là hình tròn.” Số 25 trố mắt nhìn bốn tấm bản đồ được ghép lại một cách hoàn chỉnh.

Taehyung đang suy tính gì đó, đoạn hắn ngẩng đầu nói với mọi người xung quanh: “Mọi người có cảm thấy trò chơi này có điểm kỳ lạ không?”

Jimin nhanh nhạy liền hiểu được ngụ ý trong câu vừa rồi, “Ý cậu là việc trò chơi xuất hiện rất nhiều chi tiết liên quan đến vòng tròn đúng không?”

Đúng vậy, mọi người đều nhìn ra rõ ý đồ này của trò chơi. Namjoon gật gù xoa cằm, ánh mắt khẽ liếc sang phải như đang cố hồi tưởng lại, “Đầu tiên là con đường chúng ta đi những ngày vừa qua, rồi đến câu đố mặt trăng máu, sau đó đến hình dáng thật của khu rừng này, và bây giờ là hồ nước ở chính giữa kia, tất cả đều liên quan đến vòng tròn.”

“Chưa đủ.” Giọng của Hoseok truyền đến từ phía góc phòng, hắn còn chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn đám người kia, “Các cậu đã bỏ sót chi tiết mấu chốt.”

Ai nấy đều thắc mắc nhìn sang tuyển thủ số 18 đang thảnh thơi ngồi gác chân trên ghế sô pha, giờ phút này mà anh ta còn có tâm trạng để… đọc báo?

Taehyung không cần suy nghĩ cũng biết, hẳn là tên họ Jung kia đã sớm giải mã được câu đố rồi nên mới ra vẻ nhàn hạ như vậy.

Ném vội một ánh nhìn không mấy thiện cảm về phía Hoseok, sau đó Taehyung lại thu tầm mắt về, hắng giọng thu hút sự chú ý của mọi người, “Số 18 nói không sai, chúng ta còn một manh mối rất quan trọng có liên quan đến vòng tròn, đó là thiết lập của trò chơi này.”

Thiết lập của trò chơi? Phải chăng là…

“Vòng lặp.” Số 8 cười thích thú nhìn những cặp mắt ngờ vực đang hướng về phía mình, cậu ta hơi nhếch môi tiếp tục: “Hình ảnh đại diện cho một vòng lặp… cũng chính là vòng tròn, điều này chẳng lẽ các anh không biết.”

Đợi số 8 đã dứt câu, Taehyung mới khẽ gật đầu đồng tình rồi mới nói tiếp: “Mọi người nghĩ sao nếu câu đố cuối cùng về lối ra chính là thoát khỏi vòng tròn, cũng chính là vòng lặp này?”

“Nhưng thoát khỏi vòng tròn… là vòng tròn nào?” Số 2 ngồi thừ trên ghế, nghệt mặt thắc mắc. Dường như hắn cũng đã thấm mệt nên âm lượng giọng nói lần này nhỏ hẳn đi.

Jimin đang mày mò quan sát tấm bản đồ, tiện thể lên tiếng giải đáp cho số 2, “Hẳn là khu rừng rồi. Dù sao tên gọi của trò chơi cũng là Khu rừng ám sát còn gì.”

Taehyung giống như vẫn luôn chờ đợi câu nói này của Jimin, hắn nghe đến đây liền bình tĩnh gật đầu xác nhận: “Không sai. Tôi còn nhận ra một mối liên hệ rõ rệt giữa khu rừng và vòng lặp để chứng minh cho suy luận của chúng ta là chính xác.”

Hắn bỗng chỉ vào bản vẽ đường đi thật của Jungkook rồi nói: “Lý do trò chơi tạo ra những lối đi vòng tròn không phải chỉ để ẩn ý rằng chúng ta chưa từng đi hết khu rừng này, mà còn muốn ngầm ám chỉ việc mỗi ngày chúng ta luôn đi thành vòng tròn, giống như đang bị mắc kẹt trong những vòng lặp.”

Các tuyển thủ còn lại đều im lặng nhìn nhau. Thì ra là vậy, tất cả manh mối vẫn luôn ở ngay trước mắt, nhưng vì sao… trước đây bọn họ lại không hề nhận ra chủ ý này của trò chơi?

“Nhưng điều mà cậu vừa nói cũng chỉ là mối liên hệ về mặt hình dạng mà thôi, còn cách thoát ra thì sao?” Namjoon là người đầu tiên phá bỏ bầu không khí trầm mặc. Đúng vậy, đây cũng chính là điều mà mọi người đang nóng lòng muốn biết.

Số 25 ngẫm nghĩ một chút, hơi rụt rè nói: “Tôi nghĩ… vòng lặp và vòng tròn đều có điểm chung là điểm bắt đầu trùng với điểm kết thúc. Vậy chỉ cần chúng ta phá vỡ điểm bắt đầu cũng như điểm kết thúc của nó là được, có phải áp dụng nguyên lý này để thoát ra không?”


Taehyung vẫn không thay đổi nét mặt, chẳng rõ là đang muốn đồng tình hay phản bác. Một lát sau hắn mới lên tiếng đáp lại: “Thực ra, số 18 đã từng áp dụng nguyên lý anh vừa nói bằng việc đốt ngôi nhà này, chính là điểm bắt đầu cũng như điểm kết thúc của vòng tròn. Như anh thấy đó…”

Taehyung nhướn mày liếc mắt về phía Hoseok, giọng điệu thốt ra có phần mỉa mai, “Kết quả là bây giờ anh ta vẫn còn ở đây…”

Taehyung ngay lập tức nhận được một ánh nhìn không rõ ý nghĩa từ phía Hoseok.

Số 8 ở gần đó liền nhếch môi cười khẽ một cái, đoạn cậu ta nhướn mày trách Taehyung: “Sao anh lại nói về người đàn ông của tôi như vậy”

“Cậu câm mồm cho tôi” Hoseok nắm chặt tờ báo, miệng rít từng chữ qua kẽ răng.

Số 8 không nói gì nữa, nhưng đôi mắt cong cong như vầng trăng vẫn vô tình hay cố ý đem ánh sáng của mình hướng về phía Hoseok.

Namjoon không tham gia vào náo nhiệt, anh ta vừa nhìn bản đồ vừa thất vọng thở dài: “Vậy rốt cuộc là nguyên lý gì, chúng ta lại không có manh mối nào cả.”

Taehyung cũng không hóng hớt “phản ứng hóa học” giữa Hoseok và số 8 nữa, hắn lấy lại dáng vẻ nghiêm túc nói, “Không đâu, thực tế trò chơi đã để lại manh mối cho chúng ta rồi.”

*Phản ứng hóa học (chemistry) trong tiếng anh còn có nghĩa là tình cảm, tương tác giữa hai người có ý với nhau.

“Manh mối?”

Trước ánh nhìn nghi hoặc của Namjoon, Taehyung điềm tĩnh đáp: “Chúng ta chẳng phải vừa thoát khỏi vòng lặp trò chơi đối kháng bằng cách tìm ra nhân vật của NPC sao? Đó chính là manh mối.”

Vài tuyển thủ lập tức trố mắt nhìn hắn, đây là gợi ý gì thế? Chẳng lẽ lại là một loại manh mối che mắt gì đó?

Taehyung đan hai tay đặt trên bàn, tiếp tục nói: “NPC là kẻ dựng nên trò chơi đối kháng này, vì vậy nó cũng không bị ràng buộc bởi vòng lặp do chính mình thiết lập nên. Từ manh mối này có thể suy ra NPC giống như một điểm không bị lặp lại trong trò chơi.”

Nghe xong câu này, nhiều tuyển thủ dường như đã lờ mờ tìm ra lời giải cho gợi ý vừa rồi. Không chần chừ thêm nữa, Taehyung trực tiếp nói: “Thực tế, nguyên lý để thoát khỏi vòng lặp trong trò chơi này không phải là phá vỡ điểm bắt đầu hay điểm kết thúc như chúng ta nghĩ…”

“Mà là tìm ra điểm duy nhất không bị lặp lại.” Hoseok đặt tờ báo xuống bàn, hắn đứng dậy sải bước đi đến chỗ mọi người đang tụ tập xung quanh những tấm bản đồ.

Những đôi mắt từ bỡ ngỡ ngay lập tức chuyển thành ngưỡng mộ trước cách suy luận của Taehyung và Hoseok.

Số 25 thán phục gật gù, “Nói như vậy chúng ta chỉ cần tìm ra điểm không bị lặp lại trong vòng tròn này là có thể thoát ra rồi?”

Số 2 ở bên cạnh ôm mặt thắc mắc: “Nhưng mà điểm không bị lặp lại trong vòng tròn là điểm như thế nào, tôi vẫn chưa hiểu?”

Nghe vậy Jimin liền khoanh tay, nghiêm túc giải thích cho cậu ta, giọng điệu không khác gì giáo viên đang giảng bài cho học trò: “Trong một vòng tròn lớn có thể tồn tại vô số vòng tròn nhỏ khác nhau, vì vậy dù là ở bất cứ nơi nào đều có khả năng bị lặp lại. Cho nên, điểm không bị lặp lại chính là điểm không thể nằm trên bất kì đường tròn nào.”


Số 2 còn đang vò tóc ngẫm nghĩ thực sự có điểm này tồn tại à thì số 25 đã lần nữa reo lên: “A tôi hiểu rồi, chính là tâm vòng tròn!”

Taehyung vẫn luôn giữ yên lặng lắng nghe bấy giờ mới lên tiếng xác nhận lời của anh ta, “Không sai, mỗi vòng tròn chỉ có duy nhất một tâm, và đây cũng chính là điểm không bị lặp lại.”

Dường như đã sắp đi đến bước cuối cùng của lời giải, Namjoon liền gấp rút hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta chỉ cần xác định tâm của khu rừng là được đúng không?”

Phong thái của Taehyung vẫn điềm đạm không chút vội vàng, “Nói một cách đầy đủ, tâm khu rừng cũng chính là vị trí mà mặt trăng máu tìm thấy thân phận của mình.” Hắn bình tĩnh tiếp tục đưa ra gợi ý: “Một nơi giúp NPC có thể nhìn được hình dáng thật của bản thân thông qua đó…”

Nhiều tuyển thủ bắt đầu dán mắt vào tấm bản đồ, không hẹn mà cùng nhau đưa ra một đáp án: “Hồ nước?”

Bấy giờ đôi vai của Taehyung mới từ từ thả lỏng, hắn gật đầu kiên định nói: “Đúng vậy, hồ nước nằm ở trung tâm khu rừng, đây rất có thể… cũng chính là lối thoát của toàn bộ vòng 2 này”.

Số 25 dường như vẫn còn chút băn khoăn, anh ta mím môi một lúc mới lên tiếng: “Vậy không lẽ mặt hồ mà chúng ta nhìn thấy bên hông căn nhà chính là một phần của hồ nước lớn nằm giữa rừng sao?”

Thấy nhiều tuyển thủ khác đều đang nhìn mình như muốn tìm kiếm lời xác nhận, Taehyung bình tĩnh gật đầu, “Trong bản đồ chỉ vẽ duy nhất một hồ nước nằm ở trung tâm khu rừng chứ không còn hồ nước nào khác. Vì vậy chắc chắn điểm đến là mặt hồ bên hông nhà mà chúng ta đã từng nhìn thấy.”

“Vậy chỉ cần đi tới mặt hồ đó là chúng ta có thể thoát ra ngoài rồi sao??” Số 2 hai mắt sáng lên, mừng rỡ ôm chầm lấy số 25.

Thực sự dễ dàng như vậy sao…

Taehyung ngồi im lặng trên chiếc ghế gỗ, hắn không khẳng định mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ như số 2 đã nói.

Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì Taehyung cũng đã không còn cơ hội để quay đầu lại.

Thoát ra khỏi đây cùng em ấy, đây là suy nghĩ duy nhất hiện hữu trong lòng hắn ngay lúc này.

***

Taehyung nhìn đồng hồ trên tay, hiện tại đã là 2 giờ chiều. Bọn hắn đã ngồi bàn luận liên tục từ sáng đến tận bây giờ, quên hẳn việc phải dùng bữa trưa.

Taehyung vội đứng dậy nói với mọi người: “Mọi người nghỉ ngơi một chút, khoảng một tiếng nữa chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc về đường đi trước khi khởi hành.”

Bây giờ để ý mới thấy cả nhóm tuyển thủ ai nấy đều đã rã rời tay chân, tóc tai có phần rũ rượi. Taehyung thuận tay vuốt một lọn tóc bị mất nếp đang hơi vểnh ra ngoài của Jungkook, nhẹ giọng hỏi: “Đói rồi?”

Bàn tay Taehyung cứ mân mê mái tóc mềm mại của Jungkook một lúc thật lâu như vậy. Jungkook nắm chặt hai tay đặt trên đùi, im thin thít không chút cử động, hệt như mấy bé mẫu giáo ngoan ngoãn trước mặt thầy cô.


Taehyung phì cười nhìn sườn mặt nghiêm túc cứng đờ của Jungkook. Hắn không chọc ghẹo cậu nữa, nhưng tay vẫn nấn ná xoa xoa đầu người ta thêm mấy cái rồi mới chịu buông xuống.

Taehyung đứng dậy rời khỏi ghế, cẩn thận dặn dò Jungkook ngoan ngoãn ngồi đây đợi hắn một chút rồi sải bước tiến vào nhà bếp.

Những người khác hầu hết đều đã về phòng nghỉ ngơi, hoặc ngồi sô pha bên ngoài nói chuyện với nhau, trong căn bếp rộng lớn bây giờ chỉ còn mỗi Hoseok và Taehyung.

Hoseok cầm một tách cà phê giơ lên, “Cà phê không?”

Taehyung nhìn tách cà phê trước mặt, hắn cười cười, lắc đầu nói: “Vòng nào anh cũng hỏi tôi câu này à?”

Hoseok nhún vai không nói gì nữa, đứng một bên tự mình uống ly cà phê đó. Hắn bình thản tựa lưng vào bàn gỗ, im lặng quan sát Taehyung lục lọi tủ lạnh kiếm đồ ăn.

“Cậu mà lại đi uống cái này à?” Hắn nghi hoặc nhìn Taehyung cầm một hộp sữa rót ra ly, giống như vừa phát hiện ra điều gì kỳ thú lắm.

Taehyung cầm ly sữa mát lạnh trong tay đặt trên bàn, chỉ lắc đầu không đáp lại.

Hoseok nhìn Taehyung chu đáo chuẩn bị từng món đồ ăn thức uống không chút nghỉ tay, khinh bỉ hừ một tiếng.

Đoạn, hắn thong thả khuấy ly cà phê rồi nói: “Cậu có thắc mắc vì sao xấp giấy của Kẻ Nói Dối lại nằm ở chỗ Jungkook không?”

Taehyung chỉ chậm rãi lắc đầu, “Tôi từng nghĩ qua nhưng vẫn không tìm được manh mối, vốn dĩ Jungkook và NPC cũng không có liên hệ ràng buộc gì, rõ ràng cậu ấy cũng không biết mình là Kẻ Nói Dối, nghĩa là NPC chỉ đưa xấp giấy đó cho cậu ấy và không thông báo gì thêm.”

Đuôi mắt dài của Hoseok chầm chậm híp lại, “Cậu thử nghĩ xem, xấp giấy này vô cùng lợi hại, chỉ cần dùng nó liền có thể truy được gần hết thành viên phe ám sát, không chỉ vậy lại có thể biết được các thành viên phe mục tiêu sử dụng chức năng ra sao. Bảo bối này khi không lại nằm ở chỗ Jungkook, chẳng lẽ bởi vì trò chơi muốn đền bù cho việc cậu ấy không có nhân vật à?

Taehyung tuỳ ý nhún vai, đôi mắt vô tình nhìn qua cổ tay trái của mình. Hắn khựng lại nhìn thật lâu, khuôn mặt thoáng chốc chuyển sang vẻ đăm chiêu.

Taehyung đặt ly sữa trên bàn, lời ít ý nhiều nói: “Lần này anh sai rồi. Không phải trò chơi muốn đền bù, là trao đặc ân.”

Hắn nhớ lại cảnh tượng ba người trong kho thuốc giải ở vòng 1. Khi đó, Jungkook là người đầu tiên tiêm thuốc vào cơ thể, vì vậy tất cả tuyển thủ còn lại cũng tự động được phép qua vòng.

Hoseok cũng chuyển tầm mắt xuống cánh tay trái của chính mình, hai khóe môi thoáng câu lên đầy hàm ý, “Ra vậy.”

Tuy rằng không nói trực tiếp, nhưng cả hai người đều đã ngầm hiểu, xấp giấy của Kẻ Nói Dối là một đặc ân dành cho tuyển thủ đầu tiên chiến thắng ở vòng 1.

Hoseok nhàn nhã bắt chéo chân, tuỳ ý buông một câu nói đùa: “Nếu tôi là người đầu tiên tiêm thuốc thì có lẽ trò chơi này cũng không cần kéo dài đến tận bây giờ rồi.”

Taehyung không có tâm trạng đáp trả câu đùa cợt nhàm chán này của Hoseok, hắn khinh bỉ nói: “Bây giờ anh đang là kẻ tồn tại ở vòng của tôi, nói ra câu này cũng vô dụng.”

Hoseok nhún vai, nét mặt kiêu ngạo chưa bao giờ mất đi.

Khi Taehyung trở ra phòng khách, hắn thấy Jungkook vẫn đang ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ chờ mình. Hai tay cậu đặt ngay ngắn trên đùi, đôi mắt to dõi theo từng bước chân của Taehyung.

Taehyung liền ngồi xuống bên cạnh cậu, đẩy đĩa thức ăn và ly sữa sang cho Jungkook, “Em ăn đi.”


Thấy bên phía bàn của Taehyung trống trải không có gì, Jungkook liền đưa chiếc nĩa trong tay mình cho hắn, “Taehyung ăn?”

Taehyung chỉ lắc đầu cười: “Nhìn em ăn là tôi no rồi.”

Jungkook yên lặng nắm chặt chiếc nĩa, không hiểu lắm nghiêng đầu hỏi lại: “Tại bởi vì sao?”

Ai nghe cũng biết đây là một câu thả thính vô cùng thông dụng, nhưng Jungkook lại không hiểu được những thứ này, cậu thậm chí dành ra nửa phút chỉ để suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Taehyung.

Taehyung cười híp mắt trước chỉ số EQ của em bé.

Như chợt nghĩ đến gì đó, Taehyung đột nhiên cầm lấy bàn tay đang giữ cái nĩa của Jungkook, rồi cắm xuống miếng thịt nóng hổi trên đĩa.

Hắn há miệng, không chút liêm sỉ nói: “Taehyung đói rồi, em đút cho Taehyung ăn đi.”

Taehyung chưa từng nghĩ đến mình cũng sẽ có lúc mặt dày như vậy. Đúng là tình yêu có loại sức mạnh kì diệu làm thay đổi con người ta đến chính bản thân cũng không tin được.

Đương nhiên Jungkook không cảm thấy thái độ của Taehyung có gì kì lạ. Một tay cậu cầm nĩa cắm xuống miếng thịt, tay còn lại dùng dao cẩn thận cắt thịt thành từng lát nhỏ.

Taehyung chống cằm nhìn Jungkook tỉ mỉ cắt thịt cho mình, lơ đãng đếm từng nhịp theo từng cử động của cậu.

Một. Khi Jungkook tập trung thì đôi mắt đen láy sẽ mở to không chớp lấy một cái.

Hai. Vành tai nhỏ như có cảm ứng tự động hồng ửng lên mỗi khi bị Taehyung nhìn chằm chằm.

Ba…

“Taehyung. Ăn.” Jungkook dù không thể hiện cảm xúc gì nhưng trong giọng nói đã xen lẫn chút ngại ngùng, cậu nhóc dúi thẳng chiếc nĩa cắm miếng thịt đã cắt nhỏ vào miệng Taehyung.

Taehyung cười khẽ, hắn hé miệng cắn lấy miếng thịt nóng hổi kia.

“Taehyung ngon?”

Taehyung nhìn Jungkook chằm chằm nhưng không trả lời, hắn liếm sạch phần gia vị còn sót lại bên môi.

“Taehyung?”

Taehyung nghe đến mê mẩn, âm thầm đếm nốt nhịp cuối cùng mà mình vừa bỏ lỡ.

Ba.

Từ khi nào, hắn lại đặc biệt yêu thích nghe em gọi tên mình như vậy.

•Brought to you by Trà Mặns House•
Tác giả có lời muốn nói: Anh thám tử làm tim tui đập thình thịch luôn mọi người ơi, soft xĩu huhu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.