Let's Play - Xin Mời Đến Chơi

Chương 3: Viên Đạn Ở Đâu?


Bạn đang đọc Let’s Play – Xin Mời Đến Chơi – Chương 3: Viên Đạn Ở Đâu?

“Tôi cũng muốn xem thử, rốt cuộc vận may của mình đến đâu.”

Jungkook đơn giản là không thèm đáp trả Taehyung một tiếng, chỉ bước lên đứng chắn giữa Taehyung và cái bàn đặt súng kia.

Taehyung khó hiểu nhìn lưng Jungkook, đợi một lúc sau mà cậu ta vẫn không mảy may quay lại giải thích một chữ.

Đi cùng với Jungkook từ nãy đến giờ, Taehyung cũng đã hiểu được phần nào tính cách làm việc không giải thích này của cậu ta.

Hắn bước ra đứng bên cạnh khoanh tay nhìn Jungkook:”Cậu muốn chơi trò này thay tôi?”
Khuôn mặt Jungkook vẫn không chút mảy may biến hóa.

“Cậu lo lắng cho tôi à?” Taehyung cười lớn định trêu chọc Jungkook một tí giảm bớt căng thẳng trước khi trò chơi bắt đầu.

Ngoài ý muốn là lần này Taehyung lại nhìn thấy sự biến hóa trên mặt Jungkook, rất nhỏ thôi, nhưng vì bệnh nghề nghiệp nên hắn có thể lập tức nhận ra. Mắt Jungkook chớp nhanh hơn bình thường vài giây, đỉnh đầu cúi thấp hơn một tí, khóe miệng hơi kéo ra chứng tỏ hai cánh môi đang có khuynh hướng bặm lại.

Biểu hiện này Taehyung rất quen thuộc, mỗi lần hắn nói ra suy nghĩ của người đối diện ngay lúc đó, bọn họ đều sẽ lộ ra biểu hiện này. Chỉ có điều biểu hiện trên mặt Jungkook nhỏ hơn rất nhiều, không phải là kiểu giỏi giấu cảm xúc, mà có vẻ như là cậu ta rất không quen với việc thể hiện bất cứ cảm xúc nào.

Taehyung bất ngờ nhìn Jungkook, thì ra cậu ta không phải là tính tình lạnh lùng không để ý đến ai, mà là không biết cách thể hiện cảm xúc.

Taehyung nghiêng đầu hỏi Jungkook: “Thế cậu nghĩ ra được cách gì để chơi rồi hay sao?”

Jungkook quay đầu lại, đôi mắt to trong veo nhìn Taehyung, “Không”

“…”

Taehyung nghĩ hình như mình lại phát hiện ra được một thông tin mới mẻ về cậu nhóc này. Hắn hắng giọng nói với Jungkook: “Đối với loại câu hỏi này, cậu phải trả lời là “Không có” mới đúng ngữ pháp.”

“Không có.” Jungkook ngoan ngoãn lặp lại.

“…”

“Cậu là người Hàn phải không?”

“Đúng.”

“Nói “Đúng vậy”.”

“Đúng vậy.”


“…”

Được rồi, Taehyung có dự cảm sắp tới mình sẽ phải chuyển nghề sang làm giáo viên mẫu giáo.

Ngay lúc đó, NPC lại đột nhiên lên tiếng cắt ngang màn đối thoại giữa cả hai.

“Các tuyển thủ được chọn của mỗi nhóm xin mời rút thẻ ra và hướng về phía trần nhà.”

Taehyung nhanh tay làm theo yêu cầu của NPc, trong lòng nghĩ thầm đợi tôi chơi xong sẽ về dạy cậu lại tiếng Hàn.

Jungkook cũng vươn thẻ ra nhưng không kịp vì ánh sáng trên trần nhà đã quét qua thẻ của Taehyung trước.

“Hoàn thành quá trình quét dữ liệu. Xác nhận tuyển thủ số 30 đội 1 và tuyển thủ số 14 đội 2 nhập ải. Xin mời hai tuyển thủ đến bàn nhận súng.”

Tiếng nói vừa kết thúc, tất cả những người còn lại trong phòng trừ Taehyung và số 14, đều bị đẩy về cuối phòng, thậm chí còn có một tấm màng điện từ trong suốt ngăn bọn họ lại.

Tất cả mọi người đều rất bất ngờ.

Một trong số các thành viên của đội 2 khó chịu nói: “Làm gì vậy, chẳng lẽ chúng tôi không thể giúp gì cho đồng đội của mình à?”

“Tấm màn này không cách âm vì thế các thành viên còn lại đều có thể trao đổi với tuyển thủ được chọn tham gia ải.”

“Trời ạ, vậy thì đội bên kia cũng có thể nghe được còn gì?” Một người khác hô lên.

“Sự lựa chọn nằm ở các bạn.”

Mọi người nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía hai người đang ở khu vực bên ngoài tấm màn.

Jungkook vẫn không nói gì nhưng Taehyung thấy bốn ngón tay của cậu ta bấm chặt vào lòng bàn tay. Chắc hẳn cậu ta đang rất tức giận.

Taehyung cười phất phất tay với Jungkook rồi quay đi. Khuôn mặt nghiêm túc khác hẳn vẻ mặt cà lơ phất phơ ban nãy.

“Xin mời số 14 và số 30 vào vị trí, hai tuyển thủ có ba phút để chuẩn bị.”

Taehyung nhíu mày, cho tận 3 phút để chuẩn bị sao?

Taehyung lặng lẽ cầm khẩu súng trên tay quan sát. Hắn cẩn thận sờ nắn cò súng rồi đến ổ đạn, bàn tay bất ngờ hơi khựng lại. Taehyung nhíu mày.


Trò chơi này thực sự chỉ là một trò chơi may rủi sao?

Đúng lúc này, số 14 đột nhiên ngẩng đầu nói lớn: “Chẳng phải cũng chỉ có một khẩu súng thôi sao, còn phải chuẩn bị cái gì nữa, mau bắt đầu trò chơi đi.”

Thái độ của người này khiến Taehyung phải để ý. Anh ta dường như không có một chút gì là sợ hãi hay lo lắng mặc dù đây rõ ràng là một trò chơi sinh tử, tính mạng nằm trong tình thế “ngàn cân treo sợi tóc”. Chẳng lẽ, anh ta đã biết được gì đó?

Nhưng Taehyung cũng không hề phản đối lại ý kiến vừa rồi của số 14. Hắn chỉ lẳng lặng cầm khẩu súng, ngón tay hơi run sượt qua lớp sơn mạ trên ổ đạn.

“Yêu cầu thông qua, trò chơi bắt đầu. Xin mời tuyển thủ số 14 bắn phát súng đầu tiên.”

Số 14 nâng súng lên ngang với trán mình, hắn nhắm chặt mắt lại, tay bắt đầu kéo cò. Không khí như ngưng lại, tất cả mọi người đều tập trung nhìn theo hành động của hắn.

“Huýt”

“Cạch”

Hai tiếng động vang lên gần như liên tiếp làm tất cả mọi người giật mình.

Số 14 sững sờ nhìn súng của mình, miệng lẩm bẩm:”Không phải đạn.”

Hắn nhìn qua Taehyung lúc này đang cúi xuống nhặt khẩu súng của mình lên. Thì ra tiếng “cạch” ban nãy là do Taehyung làm rơi súng.

Taehyung ngồi xổm dưới đất, ngước mặt lên cười ngại ngùng với mọi người: “Xin lỗi do tôi lo lắng quá.”

Số 14 âm thầm khinh bỉ Taehyung, đúng là đồ nhát gan, không xứng làm đối thủ của mình.

Hắn hất cằm với Taehyung: “Còn ngồi đó làm gì, đến lượt cậu kìa.”

Taehyung gật đầu, từ từ đứng dậy, sau đó tay run run giơ cây súng ngang đầu, miệng súng nhắm chuẩn xác vào thái dương.

Được rồi, thử xem vận may đầu tiên của mình thế nào.

Taehyung hít một hơi, trán chảy ra một chút mồ hơi. Hắn từ từ kéo cò, thời gian chậm rãi trôi qua, Taehyung vẫn chưa nhả cò.


Số 14 đột nhiên hét lên: “Mau bắn đi còn giữ cò làm gì vậy!”

Taehyung đột ngột buông tay.

“Huýt”

Taehyung khuỵu xuống, không có đạn.

Số 14 cười ra tiếng, lạnh lùng châm biếm:”Đồ nhát gan.”

Đồng đội của hắn ở phía sau cũng cười to lên sỉ nhục Taehyung.

Jungkook nặng nề thở ra một hơi, có thể thấy trên trán cậu lấm tấm chút mồ hôi.

Lúc này, số 14 liền tiếp tục nâng súng ngang đầu mình, vẻ mặt kiêu ngạo:”Tôi mới không thèm sợ, cùng lắm là ăn đạn vào đầu thôi mà.”

Hắn kèo cò rất nhanh.

“Huýt”

Lại tiếp tục không có đạn.

Taehyung còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị số 14 hối thúc: “Này, cậu mau bắn.”

Taehyung thể hiện thái độ tức tối nhìn hắn nhưng vẫn phải nâng cây súng ngang đầu mình lên.

Taehyung cắn răng kéo cò.

“Huýt”

Không có đạn.

Taehyung thở ra, bắn một phát súng mà như rút hết sức lực toàn thân.

Số 14 vừa nhìn thấy phát vừa rồi của Taehyung cũng không có đạn, vẻ mặt lập tức như vừa đào được một hố vàng lớn. Đột nhiên anh ta lớn tiếng thốt lên:”Đúng như tôi dự đoán!”

Taehyung lập tức hơi nhíu mày quay sang nhìn người kia, khuôn mặt như thể đang tự hỏi lẽ nào người kia đã biết nguyên lý hoạt động của khẩu súng này.

Mọi người xung quanh đều im lặng chờ số 14 lên tiếng.

Số 14 giơ cao khẩu súng lên trời, kiêu ngạo nói: “Vốn dĩ cây súng này… không hề có đạn, trò chơi chỉ nói vậy để lừa chúng ta thôi.”

Đồng đội của số 14 ở phía sau e dè nói: “Làm… làm sao anh biết?”


Số 14 cười đắc ý: “Lúc nâng khẩu súng này lên tôi đã thấy trọng lượng không sai biệt lắm với khẩu súng rỗng rồi, lại nói đến nãy giờ cả hai chúng tôi đều đã bắn hai lượt nhưng đều không có đạn, rõ ràng là một cây súng rỗng. Với lại, mọi người nghĩ rằng chẳng lẽ mục đích của trò chơi này lại là tìm ra người may mắn nhất sao? Đây chỉ là vòng đầu tiên, trò chơi chết tiệt này chỉ đang cố gắng làm chúng ta sợ hãi. Nhưng bây giờ nó đã bị tôi nhìn thấu rồi.”

Thấy mọi người có vẻ không tin lắm, số 14 tức giận nói: “Được rồi, không tin thì tôi sẽ bắn phát này cho mọi người xem, chắc chắn sẽ không có đạn.”

Nói xong số 14 liền cầm súng lên, kéo cò một phát, việc này xảy ra nhanh đến mức Taehyung không kịp nhìn chuyển động của hắn.

“Huýt”

Quả nhiên, không có đạn.

Số 14 cười lớn: “Thấy chưa, tôi đã nói mà. Trò chơi này rõ ràng là lừa đảo.”

Hắn thậm chí không chờ Taehyung bắn phát súng thứ ba đã giơ súng lên, kéo cò bắn liên tục ba phát cuối không một chút do dự.

“Huýt”

“Huýt”

“ĐOÀNG!!!”

Tất cả mọi người đều hét lên. Cảnh tượng quá mức ghê rợn. Số 14 trên thái dương thủng một lỗ. Hắn ngã xuống đất, hai mắt còn mở trợn trắng, máu từ lỗ thủng chảy xuống tạo thành một vũng lớn trên sàn nhà. Không thể ngờ được phát cuối lại là phát có đạn. Trò chơi này không hề lừa bọn họ.

Taehyung bần thần lắc đầu: “Có đạn…”

Một người chơi trong đội của số 14 không chịu nổi nỗi kinh hoàng liền hét lên: “Trò chơi quái quỷ này muốn giết chết tất cả chúng ta! Kiểu gì chúng ta cũng phải chết!”

Taehyung giật bắn mình, hắn thở dốc, nhìn xuống cái xác đang bất động, sau đó ngước lên hoảng sợ giơ cây súng về phía bảng hồng tâm.

Nếu phát này bắn ra không phải là đạn, kết cục của Taehyung chỉ có một, hắn phải tự bắn vào đầu mình ba phát cuối cùng, và một trong ba phát đó chắc chắn sẽ có đạn.

Liệu viên đạn nằm ở đâu trong bốn phát này?

Nhưng trông Taehyung hiện tại đã quá sợ hãi, hắn run rẩy hướng mũi súng về phía bia hồng tâm, kéo cò.

“KHÔNG!” Jungkook nhìn thấy hành động của Taehyung, lập tức hét lên, lần đầu tiên trên khuôn mặt của cậu lộ ra biểu cảm hoảng sợ.

Nhưng không còn kịp nữa, vì Taehyung đã thả cò.

•Brought to you by Trà Mặns House•

<Góc tâm sự của tác giả>
Hế nhô hế nhô lại là mình Trà Bánh Quy đâyy. Tuần này của mọi người vẫn ổn chứ hả? Lỡ có điều gì muốn tâm sự thì đừng ngầm ngại cmt hay inb cho mình nhaaa. Mọi người thấy chap này như thế nào? Diễn biến có bị nhanh quá không, có ai không hiểu nội dung truyện đang diễn ra cái gì luôn không?
Đó giờ kiểu các truyện của nhà mình đều không đặt tên cho các chapter á, nên bây giờ bộ này phải đặt mình thấy khó thật sự huhu, bộ này là tổng hợp những điều Trà&Mặn chưa từng làm luôn lol =)))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.