Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 8: Thiếu nữ bất lương


Đọc truyện Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao – Chương 8: Thiếu nữ bất lương

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trong xe rất an tĩnh, đây là lần đầu tiên An Hảo chân chính ở cùng anh, lần trước chuyện quá lúng túng hỗn loạn, dẫn đến quan hệ hai người thay đổi không rõ ràng.

Sở dĩ không lái xe rời đi là vì Tả Hàn Thành có một sấp tài liệu, tờ nào cũng có một tấm hình phía trên, là Cố An Hảo.

Cố An Hảo trong hình tóc ngắn chỉnh tề, chưa uốn tóc, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn, bàn tay tinh xảo, trông khôn ngoan điềm tĩnh hơn, dáng vóc tươi đẹp, sạch sẽ là một mỹ nhân bại hoại.

Nhìn lại An Hảo ngồi bên cạnh mình, vẫn tóc ngắn tươi đẹp như cũ, trên mặt vì mẹ Hứa đánh mà máu ứ đọng, nhìn vô cùng chật vật.

So với trường hợp hỗn loạn một tháng trước, cô hiện tại mặc đồ này ít ra còn giống một học sinh, chỉ là đồng phục tận lực phản nghịch, trên dưới đều khoe khoang thái độ phản nghịch.

Ném đi bề ngoài đáng thương của cô, Tả Hàn Thành biết, nha đầu này thường xuyên đến quán bar, đội tóc giả lòe loẹt, mặc quần áo khoa trương mơ mơ màng màng đụng vào ngực anh…

Bề ngoài thanh tú trắng nõn của An Hảo rõ ràng cho thấy thiếu nữ bất lương!

“Tài liệu của tôi là Hiệu trưởng đưa cho anh?”

Thấy anh xem tài liệu của mình, An Hảo hỏi.

Cũng may tài liệu này chỉ trong ba năm cô nhập học, trong đó không có ghi lại việc xấu, cô miễn cưỡng có thể giữ mặt mũi.


Tả Hàn Thành tựa như không có ý trả lời cô, lật tài liệu sau khi cô nhập học, chốc lát để tài liệu kia xuống.

“Muốn đi đâu?” Thanh âm rành mạch dễ nghe của người đàn ông phá vỡ trầm tĩnh trong xe và trấn tĩnh của An Hảo.

An Hảo lấy lại tinh thần, đảo mắt nhìn gò má của anh, cô không biết thân phận người đàn ông này, nhưng không thể nghi ngờ, anh nhất định không đơn giản.

Vừa rồi những cảnh sác đi theo sau đều đeo huy chương và mặc đồng phục chuyên viên của Tổng cục cảnh sát, hữu dụng hơn lính cảnh sát Hứa gia tìm, hơn nữa mỗi người bọn họ đều khách sáo và không dám đặc tội Tả Hàn Thành.

Cô từng gặp rất nhiều người dối trá cúi người gật đầu nịnh nọt Cố Thiên Minh, nhưng chưa từng thấy ai đối đãi người khác như vậy.

“Hôm nay tôi vốn không có ý định làm phiền anh, nhưng mấy cảnh sát kia không bỏ qua, tôi không thể làm gì khác hơn là nói bọn họ tùy tiện gọi một dãy số trong điện thoại tôi, kết quả…”

Nói xong, cô lại len lén nhìn người đàn ông vẫn ổn định ung dung nhìn cô.

Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, An Hảo không biết tại sao mặt mình nóng lên, xoay mặt đi chỗ khác che giấu tình trạng quẫn bách: “Tóm lại, cảm ơn anh! Tôi về trường học trước.”

Vừa dứt lời, trong bụng bỗng nhiên vang lên thanh âm làm người ta lúng túng, An Hảo cắn môi, vội vàng vươn tay mở cửa xe, muốn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt người đàn ông này.

Tay vừa đặt lên chốt cửa, bỗng nhiên nghe ‘rắc’ một tiếng, cửa xe bị khóa lại.

Cô cứng đờ, quay đầu nhìn Tả Hàn Thành, thấy mặt anh trầm tĩnh, nhưng đã khởi động xe.

Cô sững sờ, không biết phải ở chung với người đàn ông này thế nào, nghe anh hỏi: “Bao lâu không ăn rồi?”

Lúc này mới nhớ tới mình từ chiều qua cho tới nay chưa từng ăn miếng cơm nào, làm hại cô lúng túng trước mặt người đàn ông này, cô thả tay xuống sờ bụng, thành thật trả lời: “Một ngày.”

“Muốn ăn cái gì?”

An Hảo thấy anh đã chạy xe vào đường cao tốc, biết bây giờ không thể tùy ý dừng xe nữa, cũng không kiên trì xuống xe.

“Tùy.”

Ý là bây giờ An Hảo ăn một chút là được, cho dù là cái bánh bao cũng được.

Có lẽ vì nơi này cách khu vực giàu có và đông đúc nhất trung tâm thành phố không xa, vì vậy Tả Hàn Thành trực tiếp dẫn cô đến một nhà hàng cao cấp tương đối nổi tiếng ở thành phố A.

Khi ăn cơm anh nhận được điện thoại, hình như có người bạn từ nước ngoài tới nóng lòng muốn gặp gỡ anh, sắp xếp hai tiếng sau, An Hảo cũng không nghe kỹ, chỉ vội vã ăn, không quấy nhiễu anh.


Sau khi lấp no bụng, An Hảo trở lại trong xe, cảm thấy thả lỏng hơn nhiều, hai ngày nay vì bị cảnh sát và Hứa gia gây phiền phức, cô đã không ngủ hai ngày.

Bây giờ rốt cuộc đã giải quyết tốt đẹp, cô chỉ muốn tìm một cái giường lớn ngủ, càng muốn tránh vấn đề đánh nhau trong quán bar, vì vậy trực tiếp kéo đồng phục che mặt, xem như tránh đối mặt tầm mắt với Tả Hàn Thành.

Không biết xe chạy đến trước cửa trường A lúc nào, khi dùng xe, An Hảo liền tỉnh, mở mắt ra mơ màng nhìn bên ngoài, nghe Tả Hàn Thành nói: “Đi ngủ sớm một chút.”

“À, hôm nay… vẫn là cảm ơn anh.”

An Hảo cũng không biết làm sao mình xuống xe.

Dù sao hôm nay sau khi Tả Hàn Thành xuất hiện, cả người cô liền trở về trạng thái thả lỏng.

Thậm chí cho đến khi chiếc xe kia lái đi, cô còn không biết chồng mới cưới của mình là ai.

Nhưng bất kể là nhân bánh từ đâu rớt xuống, cũng tuyệt đối không đập lên đầu cô.

Phỏng đoán chỉ là trùng hợp, anh có người quen bên Cục cảnh sát kia mà thôi.

Vừa đi vào cổng trường liền bị Thần Thần đụng.

Thần Thần là bạn tốt chỉ An Hảo: “An Hảo? Cậu chạy đi đâu? Sắp hù chết mình rối!”

“Không sao, chuyện đã giải quyết!” An Hảo nhếch môi cười: “Hai cháu trai họ Hứa kia tối nay e là phải quỳ gối rồi, nghĩ lại đúng là hả hê lòng người.”

“Thật sao? Chẳng lẽ cậu về nhà tìm ai…”

Vừa nghe thấy, hưng phấn trên mặt An Hảo liền biến mất: “Không phải cậu không biết, mình chết cũng sẽ không về cầu xin người Cố gia!”


Thần Thần thấy An Hảo vừa nghe đến Cố gia liền tức giận, biểu hiện không thể tùy tiện đụng chạm vảy đó của cô, nhanh chóng dời đề tài: “Vậy hai ta uống mấy ly chúc mừng đi?”

An Hảo tâm tình tốt, sảng khoái xoay người đi ra ngoài trường: “Đi, mình mời cậu~”

Quán bar Hoan Mị là chỗ các cô thường tới, là một nơi An Hảo kiếm thu nhập tốt, mỗi tối bán rượu trong quán, tiền huê hồng rất nhiều.

Hai người trực tiếp bao căn phòng nhỏ, uống đến hơn 10 giờ đêm.

Ông chủ quán bar đột nhiên đi vào, thấy hai cô say rượu nằm trên sofa, lúc này cũng nổi giận.

“Hai bà cô nhỏ, ngày mai là cuối tuần, không phải hai cô không biết thứ sáu bận rộn bao nhiêu, uống nhiều rượu như vậy làm gì? Sao? Tôi 1nay lại định bỏ bê công việc? Không kiếm sống nữa?”

Thần Thần đã say không bò dậy nổi, An Hảo mơ mơ màng màng ngước mắt: “Hôm nay chúng tôi không đi làm, chúng tôi tới tiêu xài!”

“Tiêu cái gì tiêu! Cô mau mang năm chai Lộ Dịch 13 cho khách lớn đi!”

An Hảo vốn say thần trí mơ hồ, nhưng thoáng chốc thẳng người lên, hai mắt tỏa ra ánh vàng rực rỡ, xông lên ôm lấy bắp đùi ông chủ.

“Lộ dịch 13? Năm chai? Thiệt hay giả?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.