Bạn đang đọc Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý 2 – Chương 46: Xem Cô Phản Công Thế Nào
Không ai biết được đang trong lúc này Tô Yên lấy máy tính ra làm gì.
Tô Vân chỉ cho rằng Tô Yên đang giãy chết.
Cho dù là báo cảnh sát thì đã sao?
Chỉ cần tạt nước bẩn này vào người Tô Yên, hủy hoại thanh danh của Tô Yên, đạt được mục đích là được rồi.
Tô Vân âm thầm nháy mắt với Trâu Quang, Trâu Quang liền tỏ ra hiền lạnh, chân đi khập khiễng.
Vừa nghe thấy muốn muốn báo cảnh sát, Trâu Quang đã bày ra vẻ đau khổ đáng thương nhìn Tô Yên: “Em thật sự nhẫn tâm tuyệt tình vậy sao? Tô Yên, một ngày vợ chồng trăm ngày ơn, cho dù em có căm hận anh, nhưng Tiểu Vũ vô tội.”
Một người đàn ông lớn như Trâu Quang cứ như thế mà khóc khi đang nói, khiến cho không ít người đồng tình.
Trâu Quang ôm lấy đứa trẻ, đau khổ khóc: “Tiểu Vũ, là cha vô dụng, không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, đợi sau khi cha chết rồi, con hãy đến trại mồ côi, con đừng trách ma mi, cô ấy muốn sống một cuộc sống phú quý, điều này không sai.”
Sắc mặt Tô Yên lạnh tanh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trâu Quang, mỗi một lời này đều quá thâm độc.
Đứa trẻ đau lòng khóc, ôm Trâu Quang: “Cha, cha đừng chết, hu hu, con không cần ma mi, ma mi là đồ xấu.”
Âm thanh bàn tán ở bữa tiệc càng trở nên sôi nổi.
Lưu Tuyết Lam không nhịn được nữa tức giận nói: “Người đâu, đưa hai ngày này ra ngoài, coi chỗ này là chỗ nào.”
Bảo vệ lập tức đi vào, Tô Yên hất tay: “Làm gì vậy, đợi đã.”
Từ đầu đến cuối Tô Yên đều im lặng, giống như người ngoài đang xem kịch, hai tay gõ trên bàn phím máy tính đẩy nhanh tốc độ, không ai biết cô đang làm gì.
Đã đến lúc này rồi, còn có tâm tình chơi máy tính sao?
Trái tim cô Tô này thật lớn.
Tần Phương Linh: “Tiểu Tô, tại sao con lại máu lạnh như vậy, đây là đứa con mà con đã sinh ra.”
Vạn Nhất ở trên tầng nóng vội nói: “Đại ca, cứ tiếp tục như vậy cô Tô thì nước bẩn trên người cô Tô không cách nào rửa sạch.”
Từ góc độ của Lục Cận Phong, hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ Tô Yên đang làm gì.
Đến lúc này rồi mà Tô Yên vẫn không tỏ ta sợ hãi, không hổ danh là người phụ nữ anh coi trọng.
“Không cần, cô ấy biết xử lý.” Lục Cận Phong đã không còn lo lắng nữa, ngược lại, nếu như anh xuất hiện mới khiến cho nước bẩn trên người Tô Yên rửa không trôi.
Nhìn thấy Tô Yên thờ ơ, Tô Vân cũng sốt ruột theo: “Chị, chị nói gì đi chứ, đứa trẻ này đáng thương như vậy, tại sao chị có thể nhẫn tâm…”
“Đúng thế, đứa trẻ này đáng thương như vậy, lại có người độc ác lợi dụng một đứa trẻ để làm trò.” Tô Yên lớn tiếng cắt ngang lời nói của Tô Vân, đưa màn hình máy tính ra trước mặt mọi người: “Ăn trộm có tang, chơi ngang có tích, cho dù muốn tạt nước bẩn để vu oan, ít nhất cũng phải tìm người có kỹ thuật photoshop tốt một chút, mức độ photoshop này, còn dám lấy ra?”
“Đây là tấm ảnh công việc của tôi, có một lần chụp ở tiệc rượu, nhưng không ngờ lại bị người khác lợi dụng, lấy một đống ảnh ra ghép lại để ăn nói bừa bãi.”
Trên màn hình máy tính, chính là lúc vừa rồi Trâu Quang vừa rồi cầm những bức ảnh kia, nhưng trên màn hình lại hiện rõ những hình ảnh được ghép lại.
Mọi người xem xong tấm ảnh trên máy tính thì cũng dần hiểu ra.
Những tấm ảnh này là giả, gương mặt trên tấm ảnh chính là Tô Yên, nhưng mặt trên tấm ảnh này rõ ràng được lấy ta từ tấm ảnh đi tiệc rượu kia.
Tô Vân và Tần Phương Linh liếc mắt nhìn nhau, không ngờ máy tính của Tô Yên lại lợi hại đến vậy.
Lúc đó cô ta cũng chỉ tùy tiện tìm kiếm vài bức ảnh trên mạng, nào ngờ sẽ bị Tô Yên vạch trần như vậy.
Lưu Tuyết Lam càng tức giận hơn khi nhìn những bức ảnh, phẫn nộ chỉ vào Trâu Quang: “Lại dám giở thủ đoạn bẩn thỉu ra để vu khống con gái nuôi của tôi, rốt cuộc là anh có âm mưu gì, người đâu, không cần đợi cảnh sát đến, trực tiếp đưa bọn họ đến đồn cảnh sát.”
Trâu Quang hoang mang liếc nhìn Tô Vân, đẩy đứa trẻ về phía trước: “Tô không có vu oan, Tiểu Vũ chính là con của Tô Yên, tôi có thể làm giám định mẹ con, chứng minh tôi không nói dối.”
“Nực cười.” Tô Yên chế nhạo: “Cứ tự ý dẫn đến một đứa trẻ nói là con của tôi, yêu cầu làm giám định mẹ con, tôi đồng ý? Hôm nay một đứa trẻ, ngày mai một đứa trẻ, vậy còn chưa xong sao? Coi pháp luật này là đồ trưng bày sao?
Đám đông bàn tán.
“Đúng vậy, tấm ảnh này rõ ràng là giả, lại nói, bề ngoài người đàn ông kia chẳng ra làm sao, làm sao cô Tô có thể nhìn trúng được.”
“Chọn thời điểm này để đưa đứa trẻ tới, tôi thấy người đàn ông này tâm cơ rất nặng, thật thà chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.”
“Vừa rồi tổng giám đốc Lý đã thừa nhận sẽ lấy ba phần trăm cổ phần làm của hồi môn thì lập tức có người đưa đứa trẻ đến nhận mẹ, đây rõ ràng là nhắm vào tiền mà.”
“Tôi thấy người đàn ông này không thể làm được chuyện thâm độc như vậy được, nhất định sau lưng có người sai khiến.”
“Cô cô nói xem là ai?”
Tô Duy rửa tay trở về mới biết đã xảy ra chuyện, đứng trước Tô Yên bảo vệ cô.
“Nói, là ai sai khiến anh làm vậy, có phải cặp mẹ con kia không?”
Tô Duy không sợ trời không sợ đất, thì làm sao có thể sợ đắc tội với mẹ con Tần Phương Linh được.
Chứng kiến sự việc đã bại lộ, Trâu Quang đột nhiên thở dốc ngã xuống đất, tứ chi co giật, sùi bọt mép, người xung quanh bị dọa đến lùi lại phía sau.
Tô Vân nhanh nhảu nói: “Mau đưa người đến bệnh viện, đừng coi thường mạng người, đây cũng là một mạng người đó.”
Đứa trẻ cũng bị dọa đến khóc lớn: “Cha, cha…”
Lưu Tuyết Lam lo lắng có người chết ở đây: “Người đâu mau tới đây, đưa người đến bệnh viện.”
Chỉ cần người được đưa đi, chuyện hôm nay sẽ được xóa bỏ, chuyện con riêng của Tô Yên cũng không thể làm sáng tỏ, vậy thì sau này sẽ chỉ còn lại vết nhơ.
Đây chính là chủ ý mà Tô Vân muốn đánh tới.
Nhưng Tô Yên làm sao có thể để người đi dễ dàng như vậy?
Trước khi bảo an đến nơi, Tô Yên đã đi đến bên cạnh Trâu Quang, ngồi xổm xuống, đặt hay tay lên ngực của Trâu Quang.
Tô Vân sốt ruột, trong mắt lóe lên tia hung ác lại nói: “Chị, chị làm cái gì vậy, trời ạ, người ta sắp xong đời rồi, còn không đưa vào bệnh viện sẽ muộn mất, chị không thể thấy chết không cứu.”
“Câm miệng.”
Tô Yên dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn, sau đó dùng tay ấn mạnh vào ngực Trâu Quang, cô ghé vào tai của Trâu Quang nói gì đó mà chỉ đủ hai người nghe thấy, Trâu Quang ngừng co giật, mai mắt mở lớn, khuôn mặt hoảng sợ.
“Đúng là kỳ tích, cô Tô đã cứu người, thật lợi hại.”
“Đúng thế, cô Tô thật lương thiện, người này đã vu oan cho cô ấy như vậy, cô ấy còn lấy ơn báo oán.”
Đáy mắt Tô Vân hiện một tia kinh ngạc: “Tô Yên, rốt cuộc chị đã làm gì, nói cái gì, tại sao anh ta đã khỏe lại?”
Tô Vân vừa dứt lời thì tiếng còi cảnh sát đã truyền đến, Trâu Quang hoảng sợ bỏ chạy, chân đã không còn què nữa.
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra anh ta giả què giả bệnh để nhận được thương cảm.
Tô Yên thân thủ nhanh nhẹn, nắm chặt vai Trâu Quang vật qua vai, anh ta bị chế ngự hoàn toàn.
Không phải cô tốn công để tập taekwondo.
Trâu Quang bị đập xuống đất, mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
Có những người sốc, ngưỡng mộ và ghen tị.
Vạn Nhất trên tầng hai kêu lên: “Cô Tô quá ác liệt, đại ca, sau này ăn có tiêu hóa được không?”
Khóe miệng Lục Cận Phong nở một nụ cười ôn nhu, anh cười chứ không nói lời nào.
Lý Mộc Sinh nói, “Cậu Lục, tôi sẽ đến đó trước.”
Ồn ào thành thế này cũng đến lúc phải dọn dẹp hiện trường, Lý Mộc Sinh cũng nên lộ mặ rồi.
“Ừ.” Lục Cận Phong đáp,tiếp tục ngồi xuống uống trà.
Trâu Quang bị áp chế thì cảnh sát ập đến, trong đó có một cảnh sát nhận ra Trâu Quang: “Thằng nhóc này, cậu mới ngồi tù sáu năm ra ngoài, mà đã lại phạm tội rồi, ha, cậu nghiện vào tù rồi, đi thôi.”
Ngồi tù sáu năm?
Người đàn ông này vừa mới nói ở cùng với Tô Yên năm năm trước.
Có lời của cảnh sát, tất cả mọi người đều đã hiểu ra, cô đã thật sự bị vu oan.
Trâu Quang lập tức cầu cứu Tô Vân: “Cô Tô, cứu tôi, cô Tô, cô đã đồng ý với tôi rồi, bảo đảo tôi không sao.”
Đoàng!
Những lời này lại khiến cả hội trường lần nữa nổ tung.
Thì ra cô hai nhà họ Tô đã nhờ người ám hại Tô Yên.
Một kế hoạch thâm độc như vậy cũng có thể nghĩ ra được.
Mọi người đều nhìn Tô Vân, Tô Vân né tránh ánh mắt, cô ta đã hoảng sợ, trong tiềm thức trốn về phía sau, lí nha lí nhí không nói nên lời.
Tô Yên nhìn chằm chằm Tô Vân: “Em gái yêu quý, có phải em nên giải thích cho mọi người hiểu chuyện gì đang xảy ra không?”
“Tôi hoàn toàn không biết người đàn ông này, làm sao tôi biết anh ta đang cái gì.” Tô Vân hoàn toàn phủi sạch trách nhiệm.
Chu Minh Nguyệt nói: “Vừa rồi rõ ràng cô đứng về phía người đàn ông,cô nói không quen biết ai mà tin? Nếu không vì sao anh ta lại nhờ cô giúp đỡ mà không phải người khác?”
Tô Yên hơi bất ngờ, cô không ngờ Chu Minh Nguyệt sẽ nói thay cô.
Tô Vân ngụy biện: “Tôi không có, tôi chỉ là thấy người đàn ông này đáng thương, làm sao biết anh ta là một kẻ lừa đảo.”
“Cô Tô, tại sao cô lại qua cầu rút ván.” Trâu Quang kích động nhìn Tô Vân: “Rõ ràng là cô bắt tôi làm chuyện này.”
“Anh nói dối, tôi không quen biết anh, làm sao tôi có thể bảo anh làm như vậy.” Tô Vân đến chết cũng không chịu thừa nhận, thừa nhận là coi như xong.
Cô ta đưa mắt nhìn Sở Hướng Nam để cầu cứu.
Sở Hướng Nam nhíu mày không nói lời nào, anh ta sẽ không ngốc mà thay Tô Vân chịu cuộc trao đổi ngu ngốc này.
Tần Phương Linh nói: “Làm sao mọi người có thể tin một tên lừa đảo là một tù nhân đang bị cải tạo chứ? Hơn nữa, Tô Yên, vì tính cách liều lĩnh trước kia của con, nên chúng ta mới thật sự cho rằng con có quan hệ với người này, dù sao điều đối phương nói không giống là giả, hơn nữa con…”
“Người này dám phỉ báng con gái của tôi, không thể dễ dàng tha thứ như vậy, con gái tôi trong sạch, làm sao có thể được người khác vu oan.”
Lời nói là của Tô Đình Nghiêm, lúc này ông ta đứng lên, chẳng qua hơn muốn hòa giải quan hệ với Tô Yên.
Tô Yên được nhà họ Lý coi trọng, ông ta không thể để Tô Yên bị hủy.
Tô Yên đương nhiên biết Tô Đình Khiêm có ý gì, nên không có quá nhiều cảm kích.
Lưu Tuyết Lam bộ dạng che chở con gái: “Nếu ai dám đổ nước bẩn lên người Tô Yên, Lưu Tuyết Lam tôi một người cũng không bỏ qua.”
Đây không những là bảo vệ Tô Yên, mà Lưu Tuyết Lam còn đang bảo vệ bộ mặt của nhà họ Lý.
Lúc này đột nhiên Chu Hoàng Long đi ra nói một câu: “Cô Tô, làm người phải có lòng khoan dung, kẻ tung tin đồn cũng đã bị bắt, không nên nắm mãi không buông, hãy rộng lượng.”
A!
Tô Yên cười lạnh: “Rộng lượng của tổng giám đốc Chu là dù bị người khác mưu hại, để cho họ ức hiếp, dung túc hành vi phạm tội?”
Quả thật là không biết đặt bản thân vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ.
“Tiểu Tô, làm sao có thể nói chuyện như vậy với tổng giám đốc Chu được.” Lý Mộc Sinh cười đi đến, tuy rằng miệng phê bình Tô Yên, nhưng trong giọng nói không hề có ý trách móc: “Tin đồn này đã làm tổn hại đến danh tiếng của con, truy cứu thế nào, đó là quyền của con.”
Ý của ông chính là, người bên ngoài thì có liên quan gì?
Ám chỉ Chu Hoàng Long đã quản chuyện không liên quan đến mình.
Tô Yên cười: “Con biết rồi cha nuôi, tin đồn phỉ báng, chuyện này con nhất định truy cứu đến cùng, nhưng mà hôm nay mọi người đã nể mặt đến tiệc giới thiệu, con cũng không để cho người không liên quan mất hứng.”
Chỉ cần Tô Vân và Tần Phương Linh nói ra sự thật để mọi người biết được, như vậy cô đã đạt được mục đích.
Tô Yên nhìn đứa trẻ, đứa trẻ này rõ ràng không phải con của Trâu Quang, bây giờ Trâu Quang đã bị bắt, đi hay giữ đứa trẻ này chính là vấn đề.
Nhìn đứa trẻ nhỏ, Tô Yên nhớ đến đứa trẻ chưa từng gặp mặt kia, cảm thấy trong lòng ấm áp.
Tô Yên bảo người làm đưa đứa trẻ đi ăn chút đồ để dỗ dành, còn cô cũng đi thay quần áo, vũ hội đã sắp bắt đầu.
Tô Yên đang ở trong phòng nghỉ từ từ thay đồ thì bị người ở trong góc kéo vào lòng ngực rắn chắc..