Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!

Chương 192: Đại Kết Cục


Bạn đang đọc Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà! FULL – Chương 192: Đại Kết Cục


Càng về sau, triệu chứng mang thai của Trương Tuyết Y càng rõ rệt, lúc thì buồn nôn, lúc lại đau lưng, chân cô cũng bị sưng phù, mỗi bước đi vô cùng nặng nề.

Lương Hi Hoa và Dương Minh Thành rất quan tâm đến đứa chắt thứ ba này.

Mỗi khi rảnh rỗi, hai ông bà đều kéo nhau tới Cẩm Tú Viên để chăm sóc cho cháu dâu.

Trương Tuyết Y chỉ ở nhà nghỉ ngơi một tháng rồi quay trở lại công ty làm việc.

Mấy tháng vừa qua, Trịnh Minh Bảo và Fiona đã tất bật với đống giấy tờ cần xử lí, vô cùng bận rộn.

Tuy nói là đi làm nhưng Dương Nhất Thiên chỉ cho phép cô làm bốn tiếng một ngày, sau đó trở về nhà nghỉ ngơi.

Cũng chính vì Trương Tuyết Y đang mang thai nên lễ cưới đã bị dời lại, hai người đi đăng kí kết hôn trước, chờ khi sinh con xong và ổn định cuộc sống hiện tại mới tính đến chuyện hôn lễ.

Khoảng thời gian chờ đợi ấy kéo dài tận một năm rưỡi.

Bảy tháng sau đó, Trương Tuyết Y chính thức hạ sinh một bé trai kháu khỉnh, đặt tên là Dương Nhất Huy, tên ở nhà là Thanh Long, lí do cũng rất đơn giản, vì trong quá trình mang thai, thanh long là thứ mà cô thích ăn nhất.

Trong ba chị em, nếu Cherry giống y đúc Dương Nhất Thiên, Dưa Hấu giống y đúc Trương Tuyết Y thì cậu út này lại không giống ai cả.

Mắt, mũi và miệng của nhóc rất giống một người, đó chính là Dương Minh Nguyệt – cô út của Dương Gia.

Dương Nhất Thiên và Trương Tuyết Y đều nói là do gen lặn của bên nội.

Kể từ khi sinh ra, Thanh Long luôn được mọi người yêu thương hết mực, bên nhà nội lẫn nhà ngoại đều xem nhóc như là một hoàng thượng, tận tình chăm sóc.

Và cũng chính lúc đó, giấc mơ chăm con của Dương Nhất Thiên đã tan thành từng mảnh.

Trước khi Trương Tuyết Y sanh một tuần, anh đã hứa sẽ lo cho con từ A đến Z, để bù đắp cho những tháng ngày nuôi lớn Cherry và Dưa Hấu của cô, nhưng đời không như mơ.

Thanh Long rất quấy, ban ngày anh đi làm thì ngủ suốt ngày, nhưng tối đến lúc anh về thì mắt lại ráo hoảnh, đến đêm cũng không tha.

Sống gần hai mươi lăm năm trời, Dương Nhất Thiên mới hiểu được cảm giác chăm con là như thế nào.


Rong rẩy con mấy tháng trời, đôi tay anh rã rời, mắt thì thâm quầng, trông rất đáng thương.

Biệt danh “ông bố bỉm sữa” cũng ra đời kể từ đó.

***
Ngày sinh nhật một tuổi của Thanh Long cũng chính là ngày hôn lễ của Dương Nhất Thiên và Trương Tuyết Y.

Dù sao hai người đã hoãn lại gần hai năm rồi, cũng đến lúc nó phải được diễn ra.

Các kế hoạch ban đầu như địa điểm tổ chức, đồ ăn, khách mời đều được hủy bỏ.

Hôn lễ lần này, người quyết định chính là Cherry và Dưa Hấu,
Trương Tuyết Y cảm thấy mình đã nợ hai con rất nhiều, nên sự kiện quan trọng này, cô sẽ để hai đứa quyết định.

Từ việc chọn váy cưới, địa điểm tổ chức, thức ăn, đồ uống, tông màu chủ đạo, tất cả đều dựa trên sở thích của hai nhóc.

Lễ cưới của Trương Tuyết Y và Dương Nhất Thiên được tổ chức tại một nhà hàng tiệc cưới xa xỉ nằm ở ngay trung tâm thành phố, rất rộng rãi và thoáng mát.

Chiếc váy cưới mà cô mặc vào ngày hôm đó có giá trị rất khủng, được đính thủ công rất nhiều đá quý và kim cương, do chính tay một nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng thế giới thiết kế ra, kiểu dáng và màu sắc do chính tay Cherry lựa chọn.

Ngày hôm ấy, Trương Tuyết Y khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy, xinh đẹp như một nàng công chúa, mái tóc dài óng ả được búi lên cao, trông vô cùng sang trọng.

Khuôn mặt xinh đẹp được phủ lên một lớp trang điểm càng trở nên sắc sảo.

Dù đã có ba đứa con nhưng nhờ siêng năng tập thể dục, Trương Tuyết Y vẫn giữ được vóc dáng thon gọn ngày nào, bộ váy cưới ôm sát càng tôn lên thân hình đầy đặn của cô.

“Tiểu thư, tôi làm ở đây nhiều năm rồi nhưng chưa thấy ai đẹp như cô.”
Trương Tuyết Y gãi đầu ngượng ngùng, tuy biết đây chỉ là một lời nịnh nọt nhưng vẫn cảm thấy vui.

“Có thật không?”
“Tất nhiên là thật rồi, rất nhiều cô gái ao ước khuôn mặt và vóc dáng của cô đó, đúng là ngưỡng mộ thật, đã thế còn cưới được một người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có như Dương Tổng nữa.”
“Cảm ơn chị.”
Trương Tuyết Y còn đang mải mê ngắm mình trong gương thì cánh cửa phòng trang điểm được mở ra, Thanh Long dắt tay một bé gái chập chững bước vào, trên người cậu nhóc đang mặc một bộ vest size nhỏ trông cứ như hoàng tử nhí vậy.

“Mama…!Mama…”

Nhóc con vẫn chưa nói được, chỉ biết ê a vài từ đơn giản.

“Cục cưng vào xem mẹ à?”
Bé gái đi bên cạnh Thanh Long ngước nhìn cô, mỉm cười.

“Cô ơi, cô đẹp lắm.”
“Cảm ơn con, hôm nay con cũng rất đáng yêu.”
Trương Tuyết Y mỉm cười, cúi người xuống rồi xoa đầu hai nhóc.

Một giây sau cánh cửa lại được mở ra, Hàn Yên Nhi vội vã bước vào.

“Minh Anh à, sao con lại dắt em vào đây? Nhỡ làm bẩn váy cưới của cô Tuyết Y thì sao?”
Cô bé quay lưng lại, làm mặt quỷ với Hàn Yên Nhi.

“Con không vụng về như mẹ đâu, xì.”
“Con bé ranh ma này.” Cô bé này chính là kết tinh “tình yêu” của Hàn Yên Nhi và Lục Kiên, tên là Lục Minh Anh, chỉ lớn hơn Thanh Long gần một tuổi.

Cặp đôi oan gia ngõ hẹp đó đã quay lại rồi, cũng đã kết hôn từ lâu.

Trương Tuyết Y chỉ nghe kể lại chuyện này từ Hàn Yên Nhi, nghe nói Lục Kiên là người theo đuổi cô ấy trước, mặc dù lúc đó đang hiểu lầm đứa con trong bụng là của người khác nhưng hai người họ vẫn rất mặn nồng.

Dưới sự cám dỗ của tình yêu, Hàn Yên Nhi đã không thể cưỡng lại được mà đồng ý một cách ngu ngốc, khúc mắc và hiểu lầm giữa hai người họ cũng đã được gỡ bỏ.

Trương Tuyết Y cảm thấy Hàn Yên Nhi rất giống bản thân mình trong quá khứ, nhưng chí ít, cô ấy còn may mắn hơn cô vì không phải nuôi con một mình.

“Sắp tới giờ cử hành hôn lễ rồi, cậu chuẩn bị ra đi nhé.”
“Ừ, mình biết rồi.”
Hàn Yên Nhi mỉm cười, tiến tới ôm cô một cái.

“Chúc cậu hạnh phúc, Tuyết Y.”
“Cậu cũng vậy nhé…”
Thanh Long đang đứng mút tay ở bên cạnh thấy vậy thì chập chững tiến tới.


“Ôm…!Mama, ôm…”
Chưa đợi Trương Tuyết Y kịp phản ứng lại thì Hàn Yên Nhi đã nhanh chóng vác cậu nhóc lên, sau đó dắt tay con gái mình ra ngoài.

“Chúng ta ra ngoài chơi thôi, để cô dâu chuẩn bị đã.”
***
Chẳng mấy chốc, đèn trong hội trường đã vụt tắt, Trương Tuyết Y khoác tay Trương Tư Quang, đứng ở trên đầu cầu thang, nhìn xuống.

Khuôn mặt xinh đẹp được che lại bởi một chiếc khăn voan màu trắng.

“Gả con gái đi, ba có tiếc không?”
Trương Tư Quang phì cười, vỗ vỗ tay con gái mình.

“Gả hay không cũng như nhau thôi, dù sao con cũng theo nó hai năm trời rồi mà.”
Trương Tuyết Y cười ngại ngùng.

Cô híp mắt nhìn xuống bên dưới.

Hôm nay có rất nhiều khách mời, suốt một năm vừa qua, ai ai cũng có những sự thay đổi rất lớn.

Hàng ghế đầu tiên chính là Dương Nhất Nam và Hoàng Ngọc Diệp, hai người họ đã chính thức qua lại rồi.

Cô không biết chuyện tình giữa bọn họ như thế nào, nhưng nghe nói vào lễ cưới của Hoàng Ngọc Diệp với một thiếu gia của nhà nào đó, Dương Nhất Nam đã tới cướp dâu, lúc đó Trương Tuyết Y đã gần tới ngày sinh nên không thể tới hóng hớt được.

Mỗi lần cô gặng hỏi, Hoàng Ngọc Diệp đều đỏ mặt, cười một cách ngại ngùng chứ không nói.

Tuy bây giờ hai người họ vẫn chưa được sự đồng ý của bác Hoàng nhưng chắc chắn tương lai sẽ tốt hơn.

Còn ngồi ngay phía sau đó là Huyết Tư Vũ và Trịnh Minh Bảo, ngồi giữa hai người chính là một bé gái hơn một tuổi.

Cô bé đó chính là con của hai người họ, tên là Đậu Đỏ.

Lúc biết chuyện cặp đôi oan gia đó quen nhau, Trương Tuyết Y và Fiona không khỏi ngỡ ngàng, tin tức Trịnh Minh Bảo có bầu càng khiến hai người kinh ngạc hơn.

“Lời nguyền” về Trương Tuyết Y cũng đã ra đời kể từ đó.

Cụ thể là bất kì một người nào chơi với cô, đều sẽ có con trước khi cưới, Hàn Yên Nhi và Trịnh Minh Bảo chính là một ví dụ điển hình, chắc hẳn trong tương lai Fiona và Hoàng Ngọc Diệp cũng sẽ nối tiếp hai người bọn họ.

Cô đảo mắt nhìn xuống hàng ghế cuối cùng, Dạ Nguyệt đang ngồi ngay đó, ngồi cạnh cậu là một người phụ nữ ngoại quốc khoảng bốn lăm tuổi, với mái tóc vàng hoe và đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp.


Người đó chính là mẹ của cậu ấy, bà ấy rất xinh đẹp và tài năng, tính đến thời điểm hiện tại thì Trương Tuyết Y chỉ mới gặp bà ấy đúng năm lần.

Lúc đầu Dạ Nguyệt đã tính hoàn thiện cỗ máy quay ngược thời gian để khôi phục kí ức cho mẹ mình nhưng sau một thời gian suy nghĩ cậu lại không làm nữa.

Phát minh đó đã được giao lại cho hiệp hội các nhà khoa học trên thế giới.

Cứ để bà ấy sống dưới kí ức thời niên thiếu có lẽ sẽ tốt hơn, không phải nhớ về chuyện cũ, cũng chẳng cần bận tâm điều gì, sống một cách vô ưu vô lo.

Dạ Nguyệt quay người lại nhìn về phía sau, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô đang hướng về mình nên cậu khẽ mỉm cười, như một lời chúc phúc.

Cuối cùng cũng đến giờ cử hành hôn lễ.

Người MC đi từ bên trong, đứng trên sân khấu rồi bắt đầu phát biểu, giới thiệu sơ qua về buổi lễ hôm nay.

“Và bây giờ, hãy chào đón cô dâu của chúng ta, cô Trương Tuyết Y!”
Ngay khi vị MC dứt lời, tất cả các vị khách ngồi ở đây đều quay người lại, vỗ tay vô cùng nhiệt tình, ánh đèn sáng lên, Trương Tuyết Y đã trở thành tâm điểm.

Cô khoác tay ba mình bước xuống cầu thang, tiến vào lễ đường.

Cherry, Dưa Hấu và Thanh Long đi trước, trên tay mỗi đứa cầm một giỏ cánh hoa hồng, vừa đi vừa rắc, trông vô cùng đáng yêu.

Dương Nhất Thiên đứng ở trên sân khấu sớm đã đổ mồ hôi hột, hai tay nắm chặt vào nhau.

Tim đập thình thịch thình thịch như muốn rơi ra ngoài.

Chỉ vài phút nữa thôi, người con gái trước mặt sẽ hoàn toàn thuộc về anh.

Trương Tuyết Y nhẹ nhàng bước đi, từng cánh hoa hồng rơi xuống, đáp trên bộ váy cưới tuyệt đẹp của cô.

Sau khi đi tới sân khấu, Trương Tư Quang cầm tay cô, đặt lên tay Dương Nhất Thiên.

“Ba giao Tuyết Y cho con, nhớ chăm sóc con bé cho tốt.”
“Vâng, ba.”
Dương Nhất Thiên mỉm cười, kích động nắm chặt lấy tay cô.

Hai người bắt đầu cử hành các nghi thức trong hôn lễ, dưới tiếng pháo tay giòn giã, Dương Nhất Thiên khẽ lật tấm khăn che mặt của Trương Tuyết Y ra, đặt lên môi cô một nụ hôn.

“Y Y, thật tốt vì anh có em…”
***.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.