Bạn đang đọc Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà! FULL – Chương 157: Lê Nhật Hạ Vượt Ngục
Trương Tuyết Y vẫn thức dậy sớm như thường lệ, nhưng thay vì xuống nhà xem chương trình truyền hình lúc sáng sớm thì cô lại sửa soạn đầu tóc và quần áo, vì hôm nay chính là ngày cô trở lại công ty sau hơn một tháng nghỉ phép.
“Để anh đưa em đi nhé?”
Dương Nhất Thiên nằm trên giường uể oải nói.
“Không cần đâu, anh cứ ngủ tiếp đi, tí nữa chuẩn bị bữa sáng cho hai con rồi đưa chúng đến trường nhé!”
“Ừm.”
Trương Tuyết Y nói xong liền rời đi, lấy chiếc xe mô tô đã bám bụi ở trong garage phóng đến công ty.
Cô vừa lên văn phòng thì Sở Tiêu đã lập tức nhào đến, ríu ra ríu rít.
“Cuối cùng chị cũng đã đi làm lại rồi! Mấy tuần này em chán quá, chẳng có ai nói chuyện cả.”
“Trong công ty có chuyện gì mới không? Kể chị nghe đi.”
“Không có, mọi người vẫn vậy.”
Hai người đang nói chuyện thì những đồng nghiệp khác từ dưới đi lên, tụm ba tụm bảy nói chuyện.
“Ô, cô đi làm lại rồi sao?”
“Dạ vâng.”
“Việc nhà đã xử lí hết rồi chứ? Có gì khó khăn cứ nói nhé?”
“Em biết rồi, cảm ơn mọi người.”
Trương Tuyết Y mỉm cười gật đầu, khoảng mười phút sau thì Phạm Tu Kiệt đi lại, giao cho cô một số việc để làm, khoảng thời gian này công việc cũng khá bận.
Đang ngồi chỉnh sửa lại một số thứ trên máy tính thì mọi người xung quanh lại xì xào bán tán.
Trương Tuyết Y vì tò mò nên cũng dỏng tai lên nghe, nào ngờ đâu lại nghe được một tin vô cùng sốt dẻo.
“Này, chuyện cô nghe được có đúng không vậy?”
“Tất nhiên là đúng rồi, ba tôi làm trong sở cảnh sát, ông ấy bảo Lê Nhật Hạ đã vượt ngục rồi, hình như có người giúp trốn ra đó.”.
Chap mới luôn có tại — TRЦмtrцу en.VN —
“Ôi trời, không biết ai gan như vậy nữa, dám trà trộn vào sở cảnh sát để cứu cô ta ra.”
“Ừ, nghe nói bị bắt vì tội tham nhũng với lại mưu sát bạn gái của Dương Tổng, không biết anh ấy đã nghe tin này chưa nhỉ? Tôi sợ Lê Nhật Hạ sẽ tìm cô gái đó để báo thù đấy.”
“Không biết nữa, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, mất công bị cô ta trả thù thì khổ.”
“Mà sao tôi vẫn chưa thấy báo đài đưa tin nhỉ?”
“Tối nay là lên đấy, đã có lệnh truy nã cô ta rồi cơ mà.”
Trương Tuyết Y khẽ nhíu mày, vẻ mặt vô cùng đăm chiêu.
Sở Tiêu vừa nghe ngóng bên đó thấy cô như vậy liền xích ghế lại, nói nhỏ.
“Chị à, Lê Nhật Hạ vượt ngục rồi kìa, sẽ không sao chứ?”
“Ai giúp cô ta trốn ra vậy nhỉ?”
“Em cũng không biết nữa, nhưng mấy ngày này chị nhớ cẩn thận đấy, em sẽ cô ta sẽ quay lại tìm chị.”
“Chị nhất định sẽ cảnh giác mà, em đừng lo.”
Trương Tuyết Y mỉm cười trấn an cô bé, tuy nói vậy nhưng cũng không khỏi lo lắng, dù sao giữa cô và cô ta cũng có thù với nhau, chỉ sợ sẽ có chuyện không hay.
Trương Tuyết Y lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Dương Nhất Nam để thám thính tình hình, quả nhiên điều mọi người vừa nói là sự thật, cậu cũng nói Lê Nhật Hạ đã vượt ngục, cấp trên đã cho phát lệnh truy nã gấp.
Tâm trạng cô trong nháy mắt xấu đi, nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
***
Ngồi làm cả ngày trời cuối cùng cũng hết việc, Trương Tuyết Y ngồi lại tám chuyện với đồng nghiệp một lúc mới lấy xe ra về.
Nghe nói dạo này công ty có dự án mới nên công việc rất nhiều, vậy mà trông Dương Nhất Thiên lại vô cùng rảnh rỗi, lúc cô về tới nhà anh đang ở trong bếp nấu ăn, chơi đùa với Cherry và Dưa Hấu.
“Anh về lúc mấy giờ vậy?”
“Mới đầu giờ chiều thôi, khoảng hai giờ.”
“Rảnh rỗi quá nhỉ, em tưởng anh bận lắm cơ mà?”
“Có Cao Tuấn và Lục Kiên lo rồi, anh cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ.”
Cô bĩu môi, lên lầu tắm rửa rồi lại xuống ăn cơm, chơi với hai con cả buổi tối mới lên lầu nghỉ ngơi.
“Này, anh có nghe tin gì chưa?”
“Hửm? Tin gì?”
“Lê Nhật Hạ vượt ngục rồi.”
“Anh biết rồi, hồi sáng Cao Tuấn vừa nói xong.
Em đừng lo, sớm muộn gì cô ta cũng bị bắt thôi.”
“Có người cứu cô ta ra à?”
“Ừm, là một cảnh sát mới vào, hắn ta lấy chìa khóa rồi thả Lê Nhật Hạ ra, sau đó bỏ trốn.”
Dương Nhất Thiên xoa đầu Trương Tuyết Y, trấn an cô.
“Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, đi ngủ thôi.”
“Ừm.”
Cô thở dài, nằm xuống giường, đang định tắt đèn thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
“Cốc, cốc, cốc.”
“Mama, mở cửa cho tụi con với.”
Trương Tuyết Y vội bước xuống giường, Cherry và Dưa Hấu đang đứng trước cửa, đứa nào cũng ôm một cái gối to hơn mặt của mình.
Cô mau chóng cầm lấy hai cái gối rồi để lên giường.
“Sao hai đứa lại sang đây?”
Dưa Hấu ôm chân cô, nhõng nhẽo nói.
“Ở nhà ông bà nội tụi con không ngủ được nên mệt lắm, mama cho tụi con ngủ chung nhé?”
“Ừ, hai đứa vào đi.”
Trương Tuyết Y mỉm cười, bế nhóc lên rồi dắt tay Cherry, đẩy cô bé lên giường.
“Có hơi chật quá không?”
Dương Nhất Thiên cũng vô cùng biết điều mà nhích người sang một bên, chừa một khoảng trống rộng ngay giữa giường.
Cherry cười híp mắt, nói với giọng điệu xấu xa.
“Đúng là hơi chật thật, hay papa sang phòng tụi con đi, để tụi con ngủ ở đây.”
Dương Nhất Thiên: “…”
Trương Tuyết Y nở một nụ cười gượng gạo, vội tắt đèn rồi kéo hai đứa nằm xuống giường.
“Không chật đâu, chúng ta mau ngủ thôi.”
“Chúc hai người ngủ ngon.”
Cherry và Dưa Hấu cười khì khì, ngoan ngoãn nằm xuống chỗ của mình, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ..