Lê Yên Ký

Chương 22


Đọc truyện Lê Yên Ký – Chương 22

Ngày qua ngày giống nhau, Nghiêu Hi như cũ sớm đi tối về, Cẩn Du ban ngày chiếu cố cho Thụy nhi, đến buổi tối, ba người cùng một chỗ dùng vãn thiện, cuộc sống bình thản nhưng lại là hạnh phúc mà trước đây Cẩn Du chưa từng dám hi vọng xa vời.

Từ sau khi lên sân khấu nhận thiếp mời của người ta, mộng tưởng thú thê sinh nhi dục nữ cũng hóa thành bọt nước, kết cục tốt nhất chính là tuổi già cô độc cả đời, vốn là muốn cùng với sư phụ, chờ hai người già đi, hát không được nữa, sẽ dùng toàn bộ số bạc có được mua một gian tiểu ốc, hai người sống nương tựa lẫn nhau, đi hết cuộc đời này, nhưng hiện tại, y lại thất tín trước.

Phong Tử Tích gần đây cũng không có thời gian quản Cẩn Du, luôn luôn vội vàng ứng phó tên Trương Sở Phong đem hắn coi như kẻ trộm mà nhìn chằm chằm, thấy da mặt người kia so với lừa còn dày hơn, nên mặc cho Trương Sở Phong thế nào hống, thế nào dụ dỗ, hắn đều thờ ơ, quyết tâm không nhìn tới cùng.

Giữa trưa hôm nay, Cẩn Du mang theo Thụy nhi cùng với sư phụ cùng nhau dùng cơm trưa, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, chợt nghe thấy xa xa truyền đến thanh âm trầm thấp của Nghiêu Hi, trong đó còn chen lẫn thanh âm Vương quản gia thỉnh thoảng đáp lời.

Cẩn Du lấy làm cả kinh, không nghĩ tới hắn ngày hôm nay sẽ trở về sớm như vậy, liền từ trên ghế đứng lên, Thụy nhi hành động nhanh hơn, nhảy xuống ghế cao, một mạch chạy về phía cha nó.

Nghiêu Hi hướng quản gia phân phó vài câu, liền nhượng quản gia ly khai, mang theo nhi tử đi tới, cười nói:

” Ta trở về thật đúng lúc, vừa vặn đang đói bụng, mọi người cũng đừng đa lễ, cùng nhau ngồi ăn đi.” Nói xong, kéo Cẩn Du ngồi trở lại, lại đồng thời bắt chuyện với Phong Tử Tích cùng Trương Sở Phong, Trương Sở Phong thì không có gì, nhưng Phong Tử Tích cũng không muốn cùng Vương gia ngồi chung mâm, nói là không đúng quy củ, làm bẩn thân phận Vương gia, tiếp theo, cũng không đợi Nghiêu Hi nói cái gì, liền xoay người ly khai.

Trương Sở Phong xấu hổ đứng ở một bên, cuối cùng hắn cùng Vương gia cáo tội, đuổi theo hướng Phong Tử Tích đi, Cẩn Du càng thêm khó xử, ngồi một chỗ chẳng biết nói gì cho phải, Nghiêu Hi ngược lại không có phản ứng gì quá lớn, nhìn thân ảnh bọn họ chạy xa cười cười, nói:

” Phong công tử tựa hồ không quá thích nhìn thấy ta.”

” Không có, sư phụ vẫn luôn là tính tình như vậy, có chút lãnh đạm, đều không phải….” Cẩn Du vội vã giải thích.

Nghiêu Hi thân thủ cầm tay hắn, trấn an nói:

” Không có việc gì, không thích cũng đúng thôi, ai bảo ta đoạt đi đệ tử hắn đắc ý nhất ni!” Vừa nói còn dương dương đắc ý.

Cẩn Du sửng sốt, tiếp đó hé miệng cười, gương mặt ửng đỏ.

Thụy nhi một bên ngốc hề hề nhìn hai cái đại nhân vội vã đi, không thể nào lý giải được, buổi sáng cùng Vũ sư phó học ngồi trung bình tấn, mệt đến cái bụng thầm thì khiếu nại,

cố ý bên này lại lưu lại hai vị mãi chỉ lo liếc mắt đưa tình, hơn nữa ngày còn không ăn cơm.

Nhìn một bàn đầy mỹ thực, nuốt vài khẩu nước bọt, nó thật sự là nhịn không được, lại không dám hỏi vị cha nghiêm khắc, không thể làm gì khác hơn là lôi kéo góc áo Cẩn Du, nhỏ giọng nói:

” Tiểu cha, ta đói bụng.”

Mấy ngày trước, Cẩn Du quả thực chịu không được Thụy nhi đem y gọi là ” nương”, sau cùng mọi người thương nghị một chút, Nghiêu Hi quyết định, gọi tiểu cha là thích hợp nhất, Thụy nhi tuy rằng vẫn thích xưng hô như lúc đầu, nhưng thấy Cẩn Du lúc nghe nó gọi y là “tiểu cha”, chính là bộ dáng mặt mày hớn hở tươi cười, liền cũng vui vẻ tiếp nhận.

Nghe Thụy nhi oán giận, hai cái đại nhân mới nhớ tới tiểu tử bị nhét vào một bên kia, Nghiêu Hi ho khan vài tiếng, nghiêm mặt nói:


” Thời gian không còn sớm nữa, dùng bữa thôi.”

Nghe được xá lệnh, Thụy nhi lập tức lang thôn hổ yết, ăn đến say sưa hăng hái, ngay cả hai đại nhân nhìn thấy cũng không nén được cảm giác muốn ăn, một bữa cơm hòa thuận vui vẻ, tiểu nhạc đệm vừa nãy đã rất nhanh bị bọn họ vứt ra sau đầu.

Sau khi ăn xong, Thụy nhi bị mang đi ngủ trưa, chỉ còn lại Nghiêu Hi cùng Cẩn Du hai người, thật lâu không có đơn độc ở chung, không có Thụy nhi ở giữa thật là có chút không quen, để đánh vỡ bầu không khí kỳ quái này, Cẩn Du mở miệng nói:

” Hôm này người trở về thật sớm.”

” Công việc cũng không sai biệt lắm, liền vội trở về.” Nghiêu Hi vòng vo, lôi kéo Cẩn Du đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện.

” Theo ta đi một chút đi.”

Cuối thu ánh nắng mất đi cái gay gắt của mùa hè, chiếu lên trên người rất ấm áp, sân nhỏ đã không còn sức sống như vài ngày trước, lá khô cỏ dại trải ra cả một vùng mặt đất, ngược lại lại đem đến một tầng mỹ cảm khác, hai người thoải mái tiêu sái khắp nơi trong hoa viên, lại là một trước một sau.

Hoàn cảnh như vậy không khỏi làm khiến Cẩn Du nhớ tới nụ hôn lần trước, nhìn Nghiêu Hi phía trước đang lôi kéo y, ngực mơ hồ có chút chờ mong, lại thập phần khẩn trương.

” Nghe nói đã nhiều ngày nay Thụy nhi quấn ngươi quấn thực chặt ni, ngay cả lên lớp với phu tử cũng không bỏ qua, vất vả ngươi, sẽ không quá buồn chán đi?” Nghiêu Hi mở miệng, đánh vỡ sự yên lặng lúc này.

” Không có,thế nào lại buồn chán, có thể theo Thụy nhi học viết chữ, ta còn hưởng chút may mắn ni.” Cẩn Du phục hồi tinh thần lại, nói.

” Ngươi không biết chữ sao?” Nghiêu Hi kinh ngạc hỏi, ngừng cước bộ.

” Ân, chỉ biết một chút.” Cẩn Du nhẹ giọng đáp, có chút xấu hổ cúi đầu.

” Nhưng mà không phải các ngươi đều phải đọc lời kịch sao?” Nghiêu Hi lại hỏi.

” Đều là từ miệng sư phụ truyền dạy, chúng ta lại nhớ kỹ.” Cẩn Du nói, trong hí viên mỗi ngày luyện tập, thời gian luyện giọng hát cũng không đủ, nơi nào có thời gian rỗi để cho bọn họ viết chữ đọc sách chứ.

Nhưng cũng một ít hài tử, trước khi bị bán vào đây ở bên ngoài có đọc qua sách, còn có thể biết nhiều một chút.

” Nga? Vậy trí nhớ của các ngươi đúng thật là hảo.” Nghiêu Hi thán phục nói, tiếp tục hướng phía trước đi, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, hỏi:

” Vậy ngươi ngày đó thế nào biết là khế bán mình của mình? Nga, đúng rồi, tên mình ngươi dù sao vẫn nhận ra được.”

” Bán mình khế ta đã thấy, Cẩn Du hai chữ tuy rằng phức tạp, nhưng đem nó xem như tranh vẽ mà nhớ, cũng liền nhớ kỹ.” Cẩn Du trả lời.

Nghiêu Hi ha hả cười, nói:


” Ngươi nhưng thật ra rất thông minh, như vậy đi, sau này ta dạy cho ngươi nhận thức chữ, dạy ngươi viết tên của mình.”

Cẩn Du nụ cười càng nở rộ, gật đầu.

Nói xong, Nghiêu Hi như cũ nắm tay Cẩn Du tản bộ, hai người lại bắt đầu một hồi trầm mặc, tự mình thưởng thức cảnh thu.

” Cẩn…” Lúc này, Nghiêu Hi đang đi ở phía trước đột nhiên xoay người lại.

Cẩn Du không kịp dừng bước thoáng cái đâm vào trong ngực hắn, mặt hai người chợt cách nhau chỉ vài tấc.

Được rồi, hắn thừa nhận, hắn là cố ý đi.

Cẩn Du bị tình huống bất thình lình xảy ra dọa hoảng sợ, tuy rằng vừa rồi y cũng đã nghĩ qua, bất quá lần này tới có chút nhanh.

Hơi hơi di động thân thể, muốn cho hai người tách xa một ít.

Đến lúc này, Nghiêu Hi còn nhượng Cẩn Du ly khai thì hắn chính là tên ngốc.

Chậm rãi cúi đầu, truy theo cánh môi anh đào của Cẩn Du.

Cẩn Du nao nao, sau đó cũng liền ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Hai người càng ngày càng gần, mắt thấy môi Nghiêu Hi sắp chạm đến đôi môi đỏ bừng mê người.

” Vương gia~~~~~~~~~~”

Cẩn Du phản xạ đẩy ra, thân thể nguyên bản kề sát liền tách ra.

Nghiêu Hi trợn mắt nhìn, trừng Vương quản gia đang xa xa chạy tới.

Vương quản gia chạy đến thở hồng hộc, bị Vương gia trừng như thế, sợ đến giật mình, lại sững sờ ở một chỗ, nhất thời vẫn còn không rõ vì sao Vương gia lại nhìn mình như nhìn cừu nhân.

Nghiêu Hi gắt gao trừng mắt quản gia, cắn răng, mở miệng hỏi:

” Có ~ chuyện ~ gì~?” Đều có thể nghe được thanh âm răng ma sát.


Quản gia bị hắn sát khí cường đại kinh hãi đến trong đầu trống rỗng một mảnh, lắp bắp mà cũng không biết mình muốn nói cái gì.

” Vừa..vừa rồi… Trương tướng quân.. Hắn.. Hắn vừa vội vội vàng vàng rời khỏi.” Quản gia vắt hết óc, nhớ đến chuyện này.

Nghiêu Hi trừng đến con ngươi đều sắp rơi ra, nắm thật chặt nắm tay, áp chế dục vọng cường liệt muốn đánh người, nói:

” Cứ như vậy??? “Hắn nếu dám nói như vậy, Nghiêu Hi thực sự không dám cam đoan mình sẽ làm ra cái gì, quản hắn có phải hay không hầu hạ vài đời quân vương.

“A, không.. “Quản gia cuối cùng cũng trong giây phút nguy cấp, nhớ tới chính sự, nghiêm mặt nói ” Người trong cung tới, nói là mời ngài nhanh chóng hồi cung.”

” Nga?” Nghe đến cái này, Nghiêu Hi không khỏi có chút giật mình, dường như có chút suy nghĩ.

Trước đây chính là hoàng huynh đề nghị hắn đi ra ngoài giải sầu, không có chuyện gì thì sẽ không gọi hắn trở lại, xem ra thực sự xảy ra tình huống đặc biệt gì rồi.

Cẩn Du một bên nghe được hắn phải quay về, cũng khẩn trương ngẩng đầu lên.

Nghiêu Hi quay người lại, đối hắn nói:

” Cẩn Du, ngươi về phòng trước, ta đi xem xem.” Vỗ vỗ bờ vai của y, theo quản gia ly khai.

Hắn, phải quay trở về?

Cẩn Du vẫn đứng tại chỗ, một trận gió lạnh kéo tới, thổi tan nhiệt độ cơ thể của người nọ còn sót lại trên người y.

Nghiêu Hi theo quản gia đi tới chính sảnh, quả nhiên thấy một người mang trang phục thị vệ đang đứng lo lắng chờ hắn, một thân phong trần mệt mỏi, hiển nhiên gấp rút cưỡi ngựa tới.

Hai người thay vì ngồi hàn huyên, liền trực tiếp đi vào chủ đề chính.

Nguyên lai, người Hồ ở phương Bắc rục rịch, tích trữ không ít binh lực, mấy ngày nay liên tục đối binh sĩ thủ tại biên cảnh triều ta quấy nhiễu.

Khế Nguyên quốc nơi người Hồ ở, tuy quốc thổ rộng lớn, nhưng đại bộ phận đều là thảo nguyên dùng để chăn thả, dân chúng cũng không quá thịnh vượng, nhưng thực lực không thể khinh thường, luôn cùng nước ta giao du mật thiết, hai quốc gia quan hệ không xa không gần.

Mỗi dịp giao hữu gặp nhau, hoàng đế triều ta còn sẽ mời quân chủ Khế Nguyên tới, luôn thịnh tình tiếp đãi, chưa từng phát sinh qua cái gì không hài lòng, càng đừng nói là gây nên chiến tranh.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết, muốn thôn tính bên kia, cuối cũng sẽ chỉ lưỡng bại câu thương, nhưng lần này, bọn họ như thế nào lại liều lĩnh như vậy.

Người nọ truyền lời xong, liền muốn đứng dậy cáo từ, nói là còn muốn đến chỗ Trương tướng quân, Nghiêu Hi nghĩ cũng muốn cùng hắn thương lượng một chút, liền cùng người nọ đi tới tướng quân phủ.

Cẩn Du hoảng hoảng hốt hốt đi tới phòng Phong Tử Tích, muốn cùng sư phụ thương lượng một chút, vừa đi vào nội thất, lại thấy hắn ở trên giường không biết đang vội vàng thu thập cái gì, nghe được động tĩnh của y, đột nhiên quay đầu lại, đến lúc thấy là Cẩn Du, thì thở dài một hơi.

Cẩn Du tiến lên, thấy rõ trên giường là bao quần áo đã thu thập được phân nữa, liền khần trương mà nói:


” Sư phụ ngươi phải đi?”

Phong Tử Tích thật vất vả đem Trương Sở Phong làm cho bực bội mà đi, còn tưởng rằng người kia đã quay trở lại, dọa hắn đứng tim, thấy là đồ đệ của mình, quả thực thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại mơ hồ có chút thất vọng, nghe câu hỏi của Cẩn Du, liền mạn bất kinh tâm mà trả lời, trên tay còn đang làm tiếp việc vừa nãy.

” Ta vốn không nghĩ lưu lại.”

” Vậy còn ta ni, người thực sự không cần ta nữa sao?” Cẩn Du lại hỏi, tay đặt trên bao quần áo.

Phong Tử Tích thở dài, kéo hắn ngồi bên người mình, nói:

” Ngươi nếu quyết định cùng Bát vương gia cùng một chỗ, thế nào còn có thể cùng ta rời đi, sau này, phải tự mình bảo trọng.” Ngữ khí hơi có chút mang ý vị ly biệt.

Cẩn Du hoảng sợ nghe hắn nói, lại nghe hắn nhắc tới Nghiêu Hi, bờ vai sụp xuống, vô lực trả lời:

” Hắn có lẽ sẽ phải trở lại kinh thành.”

” Cái gì? Thế nào đột nhiên lại phải trở về, hắn vừa mới tới chưa được vài tháng a?” Phong Tử Tích hỏi.

” Không biết, hình như xảy ra chuyện gì, còn là rất khẩn cấp.” Cẩn Du cúi đầu, giọng nói rầu rĩ.

” Vậy còn ngươi, hắn sẽ mang ngươi quay về kinh sao?” Phong Tử Tích lại hỏi.

Đây chính là chuyện Cẩn Du lo lắng, nhất thời cũng không biết phải trả lời thế nào, nhỏ giọng mà nói:

“Không biết.”

Phong Tử Tích đột nhiên từ trên giường đứng lên, hướng ngoài cửa đi nhanh đến, Cẩn Du sửng sốt, vội vã đuổi theo, hỏi:

“Sư phụ, ngươi muốn đi đâu?”

Phong Tử Tích cũng không quay đầu lại đi về phía trước, nói:

“Đương nhiên phải đi hỏi hắn, ngươi chỉ ở chỗ này ủ rũ thì có ích lợi gì?”

Phong Tử Tích còn muốn đi tiếp, lại bị Cẩn Du cản lại, Cẩn Du ngẩng đầu, nhãn thần đã không còn hoang mang vừa rồi, kiên định nói:

” Chuyện của ta, chính ta hỏi.” Nói xong, xoay người rời đi.

Phong Tử Tích đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Cẩn Du đi xa, nhẹ giọng nói:

“Ngu ngốc.”

Lại bị gió thu thổi tan đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.