Đọc truyện Lễ tình nhân đến muộn – Chương 35.2
“Không hẳn như vậy.” Thu tất cả sự hoảng loạn của cô vào tầm mắt, Cận Trọng Kỳ ngổn ngang cảm xúc. “Đáng lẽ, trước khi mọi chuyện xảy ra anh phải bàn bạc với em, không nên tự mình quyết định mọi việc.”
Vươn tay vuốt nhẹ nếp nhăn giữa hai hàng chân mày của cô, nhưng cô lại giật mình tránh ra sau, Cận Trọng Kỳ bất giác nghiến răng, anh không thử quan tâm đến cô như vậy nữa.
Thật sự anh đã làm tổn thương cô rất sâu sắc, phải không? Nếu không, cô ấy sẽ không tránh né anh hết lần này đến lần khác, không cho phép anh chạm vào cô như vậy. Anh tự làm tự chịu!
“Em… em rất cảm ơn anh đã hoàn thành tâm nguyện của bố em.” Kế Chỉ Tường biết rõ bản thân không thể làm được điều này, ít nhất cũng có người giúp cô, cô nên cảm kích mói đúng.
“Anh chỉ mới hoàn thành một nửa.” Bàn tay dưới mặt bàn nắm chặt, Cận Trọng Kỳ đau lòng đến mức ngay cả cười khổ cũng không được.
Anh không biết bản thân có thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bố vợ hay không, nếu cô ấy kiên quyết… đau khổ quay đầu đi, anh thậm chí không dám tưởng tượng chuỗi ngày không có cô, anh sẽ sống như thế nào.
Nếu vì hoàn thành tâm nguyện của bố vợ mà làm khổ cô ấy, anh chấp nhận để cô được tự do, chấp nhận làm kẻ phản bội lời hứa!
“Trọng Kỳ?”, Kế Chỉ Tường ngẩng đầu, không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, “Anh có ý gì? Sao lại chỉ hoàn thành một nửa? Em không hiểu”. Anh còn điều gì giấu giếm cô sao?
“Em có đồng ý về nhà cùng anh không?” Chịu đựng vị đắng chát trong miệng, nhất định anh phải biết ý muốn của cô trước.
“Em…”, Kế Chỉ Tường lặng người, bất an nắm chặt ly nước trong tay, “Em đã không còn nhà nữa rồi…”. Chẳng lẽ anh ấy quên rằng, hai người đã ly hôn rồi sao? Tại sao vẫn còn muốn trêu đùa cô? Ngoài đứa con trong bụng, cô không còn gì cả!
“Nói bậy nào!”, Cận Trọng Kỳ lặng người, vừa đau lòng vừa sốt ruột anh gần như không thể chịu đựng được nữa, “Em vẫn còn anh, vẫn còn căn nhà của chúng ta…”.
Kế Chỉ Tường cúi đầu, buồn bã nói, “Chúng ta đã ly hôn rồi”.
“Em…” Cổ họng Cận Trọng Kỳ như bị siết chặt, lời nói của cô ấy chẳng khác gì bản án tử hình dành cho anh, một lúc lâu sau anh mới cất tiếng, “Em nói thật lòng sao?”, giọng nói khàn đặc, anh căm ghét lý trí của chính mình!
Cận Trọng Kỳ cảm thấy hiện giờ việc anh nên làm là không quan tâm ý nguyện, không màng đến sự phẫn nộ của cô, dùng tất cả khả năng của mình để đưa cô về nhà với tốc độ nhanh nhất, sau đó dùng tình cảm nồng nhiệt của mình để làm cô cảm động; chứ không phải là một kẻ lịch lãm ngớ ngẩn ngồi đợi cô tuyên bố cái chết của chính mình!
Có thể nhận được một đáp án có tính chọn lựa không? Nếu cô ấy đưa ra câu trả lời mà anh không muốn nghe, anh nên làm thế nào?
Kế Chỉ Tường cắn môi, chậm rãi khép đôi mắt cay cay lại.
Cô cho rằng chỉ cần rời xa Cận Trọng Kỳ thì có thể gỡ bỏ lời nguyền mà anh đặt lên mình, cách xa anh, thoát khỏi anh, sau đó, quên anh đi.
Cô có thể lừa gạt bất cứ ai trên thế giới này, nhưng không thể lừa dối trái tim mình; khi bước vào thế giới cô đơn một lần nữa, cô mới nhận ra tất cả kiên cường chỉ là lớp vỏ ngụy trang, là cô đang nhu nhược trốn tránh sự thật rằng Cận Trọng Kỳ yêu người khác, thực ra cô quá yếu đuối, không chịu nổi đả kích mà thôi!
“Trả lời anh đi, Chỉ Tường!” Cảm giác chờ đợi trước khi chết là đáng sợ nhất, Cận Trọng Kỳ thà chết ngay lập tức còn hơn phải chịu đựng lâu dài thế này. “Nói thật đi, anh xin em!”
Lòng tự tôn của anh nực cười đến đáng thương, đứng trước sự lựa chọn của Kế Chỉ Tường nó hoàn toàn không có giá trị; Cận Trọng Kỳ chỉ mong cô có thể ình một cơ hội chuộc lỗi, cứu vớt linh hồn đang thèm khát tình yêu của anh!
“Trọng Kỳ…”, đôi mắt Kế Chỉ Tường hoe đỏ, phản chiếu ánh nhìn cầu khẩn, “Cho em biết, thật ra bố đã yêu cầu anh làm gì?”. Cảm nhận được điều đó không thể không liên quan tới mình, cô muốn biết nửa còn lại trong nguyện vọng của ông.
“Không…”, Cận Trọng Kỳ giật mình quát khẽ, vừa bất lực vừa bất an lắc đầu từ chối, “Không!”.
Sao cô ấy có thể? Sao có thể tàn nhẫn bắt anh nói ra tâm nguyện cuối cùng của bố? Anh đã không còn đủ sức lực để chịu đựng hiểu lầm của cô hơn nữa, điều đó chỉ làm anh đau đớn đến chết thôi!
“Xin anh!”, đột nhiên nắm lấy bàn tay đang giật lại của Cận Trọng Kỳ, Kế Chỉ Tường vừa khóc vừa nói, “Xin anh đấy! Trọng Kỳ!”.
Đôi mắt Cận Trọng Kỳ tràn đầy đau khổ, yếu đuối nhận ra bản thân hoàn toàn không có cách nào từ chối yêu cầu của Kế Chỉ Tường. Anh đã nợ cô rất nhiều, sao có thể để cô cầu xin mình thêm nữa?
“Hứa với anh, em sẽ không… sẽ không hiểu lầm mục đích anh đến đây.” Nỗi sợ hãi khiến anh không đủ dũng khí, anh cần lời hứa của cô để an ủi trái tim đang chơi vơi của mình.
“Nói cho em biết! Em có quyền được biết!”, khuôn mặt Kế Chỉ Tường đỏ lên vì kích động, nước mắt không ngừng rơi.
“Anh…”, Trọng Kỳ nhắm mắt lại, bỏ mặc trái tim cho sự bất lực, “Anh hứa với bố em, không… bỏ rơi em…”.
Kế Chỉ Tường lặng người.
Đây là lý do sao? Anh ấy đến tìm cô là vì di nguyện của bố cô, vì lời hứa đó sao?
Kế Chỉ Tường đột nhiên bật cười thê lương, cười anh ngôc nghếch, cười bản thân mù quáng. Từ đầu đến cuối, cả hai người đều không thể nắm giữ tình cảm của chính mình, tất cả đều vì người thân, vì mọi người xung quanh, kết quả là tạo nên một cuộc hôn nhân vừa đáng buồn vừa nực cười!
“Chỉ Tường?” Nụ cười của cô làm Cận Trọng Kỳ hoang mang lo sợ, anh đặt tay mình lên bàn tay đang run run của cô, trái tim cũng không kìm được, run rẩy.
“Anh về đi, Trọng Kỳ.” Rút khỏi bàn tay ấm áp của Cận Trọng Kỳ, Kế Chỉ Tường thẫn thờ đứng dậy. “Cảm ơn anh đến gặp em, sau này đừng đến nữa…”
“Không!”, anh đột nhiên giật mạnh khuỷu tay Kế Chỉ Tường lại, kéo cô xuống ghế sofa, “Em không thể quyết định như vậy!”.
Sao cô ấy có thể tuyệt tình như thê? Cho dù chỉ còn một tia hy vọng nhỏ bé, anh cũng phải cố hết sức để giữ cô lại! Cô ấy không thể gạt bỏ tình yêu dành cho anh như thế.
“Anh không làm gì sai, Trọng Kỳ.” Đôi mắt Kế Chỉ Tường trống rỗng, không cảm nhận được sự đau khổ của anh. “Là tại em, luôn là tại em, tại em kéo anh vào vòng xoáy này, tại em khiến anh không được kết hôn với người anh yêu, tất cả đều tại em, là em làm anh khổ…”, đôi môi tự động thốt ra những lời đó, cô thậm chí còn không biết mình đang nói gì.
“Anh không phải chịu khổ gì cả!” Hai tay ôm lấy khuôn mặt nhợt nhạt của cô, cảm thấy nước mắt cô đang ăn mòn tâm trí hoảng hốt của mình, Cận Trọng Kỳ dùng hết sức ôm lấy cô, như thể muốn cô hòa quyện vào cơ thể mình. “Anh không muốn ly hôn! Anh không muốn em rời bỏ anh! Em có nghe anh nói không? Anh muốn em ở bên anh, mãi mãi ở bên anh!”
Từng lời nói tràn đầy đau đớn vọng bên tai Kế Chỉ Tường, đôi mắt trống rỗng dần tìm được tiêu điểm, cảm nhận được mùi hương của anh, thậm chí là đôi tay ôm chặt cô đang run rẩy, và cả cơ thể khỏe mạnh, ấm áp của anh…
“Trọng Kỳ?” Chẳng phải anh ấy nên vui mừng sao? Vui mừng vì có thể thoát khỏi gánh nặng, không cần phải chịu trách nhiệm vì lời hứa với người khác, tại sao anh ấy lại có vẻ… đau khổ?
Là cô khóc quá nhiều, hay là ảo giác?
“Đơn xin ly hôn đó… đã giải quyết xong thủ tục chưa?”
“Anh không muốn ly hôn! Anh nói là không muốn ly hôn!”, vừa lo sợ vừa giận dữ, Cận Trọng Kỳ quát lên, “Anh sẽ không để em rời bỏ anh! Em đừng mơ! Đừng mơ…”, những tiếng cuối cùng gần như vỡ tan, cánh tay đang ôm Kế Chỉ Tường càng siết chặt.
“Trọng… Ưm!” Ngẩng đầu định nhìn gương mặt anh, nhung lại không kịp nhìn rõ, vì lúc đó đôi môi anh đã hung hăng chặn những lời cô muốn nói. “Ư… Trọng… ưm!” Tình huống này là thế nào? Kế Chỉ Tường cố sức vùng vẫy, muốn thoát khỏi nụ hôn rất thô bạo của Cận Trọng Kỳ, nhưng vị mặn thoáng qua khóe miệng làm cô do dự.
Vị mặn này là nước mắt của ai? Của cô, hay là… của anh?
“Anh và Ni Ni không phải như em nghĩ!”, cảm nhận cơ thể Kế Chỉ Tường cứng đờ, Cận Trọng Kỳ buộc phải rời khỏi đôi môi đã khiến anh không có giây phút nào nguôi nhớ mong, vội vàng giải thích, “Anh thừa nhận là từng thích cô ấy, anh ngỡ rằng đó là tình yêu, nhưng sự thật không phải vậy, anh chỉ coi cô ấy là em gái!”.
Kế Chỉ Tường nhìn Cận Trọng Kỳ không chớp mắt, nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, cô nguôi ngoai, những giọt nước mắt cũng dần tan biến, chỉ còn thấp thoáng đâu đó trong đáy mắt.
“Thật mà! Anh mất rất nhiều thòi gian mới hiểu ra, nhưng bây giờ ở đây chỉ có một người duy nhất”, sợ Kế Chỉ Tường không tin, Cận Trọng Kỳ kéo bàn tay cô áp vào ngực trái, để nhịp đập tim mình truyền qua bàn tay mềm mại của cô.
“Người đó là vợ anh, là em, Kế Chỉ Tường, ngoài em ra, sẽ không có bất cứ ai khác”, những lời ngọt ngào được thốt ra một cách vụng về, nhưng anh cũng đã biểu đạt được tấm chân tình của mình.
Đôi môi Kế Chỉ Tường mấp máy run rẩy, đôi mắt lấp lánh nhìn Cận Trọng Kỳ không rời, tựa như muốn nhìn thâu tâm trạng anh.
“Em không tin sao?”, Cận Trọng Kỳ cảm thấy vô cùng thất bại và chán nản. “Anh thật sự rất tồi tệ phải không? Chẳng trách em không tin anh”, anh thở dài nặng nề, đẩy áp lực trong ngực ra ngoài.
“Đối với anh, cảm giác đó rất lạ lẫm, ban đầu khi em vừa đi, anh thậm chí còn không phát hiện ra tình cảm của mình có thay đổi, chỉ cảm thấy có điều gì đó lạ lạ, giống như vừa mất đi thứ gì đó…”
“Sau đó anh bắt đầu nổi giận, giận em, rồi giận chính anh; giận em không nói lời nào đã bỏ đi, giận bản thân không khống chế được cảm xúc, không những hay nổi giận, thường thẫn thờ, mà đầu óc cũng không lúc nào không nghĩ đến em”, ánh mắt Cận Trọng Kỳ sâu thẳm, như đang chìm trong hồi ức không thể bước ra.
Kế Chỉ Tường vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn Cận Trọng Kỳ, nghe từng lời anh nói như đang đánh giá mức độ đáng tin của những lòi nói đó.
Nhìn lại đôi mắt sáng của cô, những ngón tay anh lướt qua gò má gầy gầy, “Anh vẫn luôn tự lừa dối mình là không yêu em, nhưng anh đã sai, sai một cách đáng ngạc nhiên, anh không biết nói những lời dễ nghe, cũng không biết làm sao để em hiểu được lòng mình, nhưng anh ích kỷ muốn xác định trái tim em, nên anh mới đến”.
“Em?”, Kế Chỉ Tường chỉ vào mình, có cảm giác tai họa đang giáng xuống.
“Khắc Cần nói em yêu anh, Di Tĩnh nói em yêu anh, nhưng đó là người khác nói, anh không dám tin”, thấy khuôn mặt cô càng lúc càng ửng đỏ, Cận Trọng Kỳ cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, thì ra bọn họ nói đúng, chỉ vì anh ngốc nghếch không nhận ra sớm, “Cho anh biết, bọn họ nói thật không?”. Anh muốn nghe chính cô thừa nhận, như vậy anh mới yên tâm.
Kế Chỉ Tường rời mắt đi, không dám dễ dàng tin tưởng anh như trước, “Anh chỉ đang cảm thấy có trách nhiệm mà thôi, nếu không có yêu cầu của bố, anh sẽ không…”.
“Anh sẽ làm vậy!”, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, Cận Trọng Kỳ thầm hứa từ nay sẽ không buông ra nữa, “Tuy anh nhận ra điều này muộn, nhưng vẫn không phải quá muộn, bây giờ anh biết rằng em đã vì anh mà hy sinh rất nhiều, còn anh, anh đã đáp lại tình cảm của em rất ít. Em hãy cho anh một cơ hội bù đắp lại những tổn thương mà trước đây đã vô tâm gây ra cho em, chắc chắn anh sẽ không phạm sai lầm lần nữa!”.
“Em không cần anh đáp lại…” Cô chỉ cần sự quan tâm của anh.
“Vì yêu em nên anh chấp nhận”, ngón tay anh chặn đôi môi đang mấp máy của cô lại, rồi bế cô ngồi trên sofa.
“Em không quên hôm nay là ngày gì chứ?”, Cận Trọng Kỳ căng thẳng chờ Kế Chỉ Tường phản ứng, sợ cô đã quên ngày đặc biệt này.
Kế Chỉ Tường nhún vai, cô không muốn trả lời trực tiếp câu hỏi của anh.
Có lẽ do tâm lý, Kế Chỉ Tường cũng muốn để Cận Trọng Kỳ nếm thử cảm giác phức tạp khi bị bỏ mặc, nhưng cô không thể phủ nhận rằng mình đã vô cùng cảm động vì câu nói “anh yêu em” kia…
Cô không ngờ có ngày được nghe chính miệng anh nói lời “yêu”, tuy nó có muộn màng và khó khăn, nhưng cô vẫn thấy rất mãn nguyện!
Hít một hơi thật sâu, Cận Trọng Kỳ biết điều này là do mình tự chuôc lấy. “Không sao, xem anh mang gì đến cho em này!”, cầm lây túi xách bị bỏ mặc trên sofa lúc vừa bước vào, Cận Trọng Kỳ cười một cách bí ẩn.
“Cái… cái gì?”, tim đập thật mạnh, Kế Chỉ Tường không biết là do sợ hãi hay bởi cô đang mong chờ.
“Đây… chocolate kết thành hoa.” Sự sáng tạo của Cận Trọng Kỳ vẫn còn dừng ở giai đoạn học sinh tiểu học, ít nhiều vẫn học tập quảng cáo trên truyền hình, anh đưa ra một bông hoa kết bằng chocolate gói trong giấy màu vàng kim.
“Woa…” Kế Chỉ Tường tròn mắt kinh ngạc, cảm động nhận lấy bó hoa màu vàng kim, chỉ thiếu hành động bắt chước nhân vật nữ chính trong quảng cáo truyền hình, kêu to một tiếng: “A! Hoa vàng…”.
“Thích không?” Cận Trọng Kỳ nhìn với ánh mắt đầy mong đợi, rất giống một đứa trẻ đang chờ được khen ngợi.
“Ừm…”, Kế Chỉ Tường vờ nghiêm túc thấp giọng đáp, thấy khóe miệng Cận Trọng Kỳ trễ xuống, cô lại mềm lòng thêm thắt, “Cũng tạm chấp nhận được!”. Tuy không sáng tạo, nhưng ít nhất đó cũng là tấm lòng của anh ấy.
Cận Trọng Kỳ ngẩn người, sau đó vứt bỏ vẻ mặt sầu khổ, nở nụ cười, “Vẫn còn nữa!”.
“Hả?” Còn nữa? Rốt cuộc anh ấy đang chơi trò gì?
Cận Trọng Kỳ lấy ra một phong bì, nhét vào tay cô mà không nói lời nào.
“Gì vậy?” Kế Chỉ Tường cầm phong bì, có vẻ nặng, nhưng không đoán được có gì bên trong.
“Mở ra xem đi”, Cận Trọng Kỳ giục cô, trong mắt ánh lên sự hào hứng.
Kế Chỉ Tường cẩn thận mở phong bì, rút ra hai tấm vé máy bay!
“Cái này…”, cô không biết nên phản ứng thế nào, chỉ ngây người nhìn mấy chữ trên vé.
“Một thời gian nữa, đợi thời tiết ấm lên, chúng ta sẽ đi Hawaii nghỉ bù tuần trăng mật, được không?” Cận Trọng Kỳ muốn bù đắp tất cả những việc mà trước đây anh và cô chưa làm, bắt đầu bằng tuần trăng mật!
Đôi mắt Kế Chỉ Tường lại hoe đỏ, cầm chặt vé máy bay trong tay, gật đầu liên tục nhưng không thốt nên lời.
Thấy Kế Chỉ Tường cảm động, mũi Cận Trọng Kỳ bất giác cay cay, “Thích là được rồi, còn cái này nữa, hy vọng em cũng thích”, anh lấy trong túi xách ra một cái hộp hình trái tim không lớn lắm và đưa cho cô.
Kế Chỉ Tường chớp mắt không dám tin, nước mắt cũng dần tan biến. Anh ấy bị sao vậy?
Tại sao lại chuẩn bị nhiều quà tặng cô đến thê? Cho dù muốn bù đắp cũng không cần tặng cùng một lúc thế này chứ?
Trong hộp là bất ngờ gì đây?
“Những thứ này là quà tặng cho lễ tình nhân mà trước đây anh chưa kịp tặng em. Năm đầu tiên nên tặng hoa, năm thứ hai là vé máy bay, còn thứ em đang cầm trên tay chính là món quà của ngày hôm nay.” Những món quà đó là tối qua anh tranh thủ lái xe như điên để đi mua nhân lúc các cửa hàng còn chưa đóng cửa, còn vé máy bay thì gọi điện đên hãng hàng không đặt, tất cả nhằm thể hiện tình yêu muộn màng của anh.
Kế Chỉ Tường run run mở chiếc hộp, trước mắt là sợi dây chuyền bạch kim hình hoa tường vi tuyệt đẹp khiến cô cảm động!
“Thích không em?”, Cận Trọng Kỳ gần như đang run thở hỏi.
Kế Chỉ Tường gật đầu, nước mắt rơi xuống phản chiếu ánh sáng của sợi dây chuyền bạch kim…
“Anh đeo giúp em được không?”, Cận Trọng Kỳ lại dịu dàng hỏi.
“Vâng”, khụt khịt mũi, Kế Chỉ Tường cảm nhận được niềm hạnh phúc đến muộn.
“Em cũng có quà cho anh”, đợi Cận Trọng Kỳ đeo dây chuyền xong, cô mới lên tiếng.
“Hả?”, Cận Trọng Kỳ kinh ngạc, không ngờ mình cũng được tặng quà, “Ở đâu?”.
Kéo tay anh đặt lên bụng mình, Kế Chỉ Tường nói nhẹ nhàng, tràn đầy tình cảm: “Ở trong này”.
Cận Trọng Kỳ sững sờ, cuối cùng cũng hiểu được ý của Kế Chỉ Tường, “Em nói… anh sắp làm bố?”.
Trời ơi! Món quà này quá lớn, quá tuyệt vời!
“Đúng vậy, anh sắp làm bố.” Đón nhận ánh nhìn dịu dàng của Cận Trọng Kỳ, cuối cùng cô cũng nhận thấy niềm hạnh phúc vô bờ.
Ai nói cô không thể đợi được lễ tình nhân? Tuy hơi muộn, nhưng rốt cuộc nó cũng đã đến.
Một lễ tình nhân tràn ngập tình yêu, xứng đáng để tận hưởng, cả đời cô sẽ không quên.
Một lễ tình nhân muộn màng, nhưng nhất định sẽ đến và sẽ thật lãng mạn…
Hết
Mong các bạn đọc xong ình vài lời nhận xét về nội dung để giúp mình có động lực post tiếp các truyện khác !