Bạn đang đọc Lễ tình nhân đến muộn – Chương 32.1
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Tuy Kế Chỉ Tường không cho rằng Cận Trọng Kỳ sẽ đi tìm mình, nhưng cô vẫn chọn dừng chân ở làng Tam Chi cách Đài Bắc không xa, dù sao cũng khá gần nơi đặt di cốt bố mình, cô có thể thường xuyên đến thăm ông.
Một phụ nữ không có tham vọng về vật chất, không thích hợp với công việc bận rộn nhưng lương cao, Kế Chỉ Tường chính là người như vậy. Cô tìm được công việc ở một nhà máy điện tử gần nhà trọ, tuy công việc rất vô vị và nhàm chán, nhưng cô vẫn chấp nhận, bởi nó giúp cô không cần suy nghĩ quá nhiều.
Trong một nhà máy điện tử có trình độ trí thức không cao lắm, khí chất và phong thái của Kế Chỉ Tường rõ ràng không giống những nữ công nhân khác, chỉ trong một thời gian ngắn mà cô đã khiến những chàng trai độc thân trong nhà máy chú ý đến. Trong số đó, người chủ động và tích cực nhất chính là Chủ nhiệm Cố Nhân Uyên.
“Xin lỗi, Chủ nhiệm Cố, tôi có việc phải đi trước.” Vừa tan ca, Kế Chỉ Tường đã bị Cố Nhân Uyên giữ lại nói chuyện tào lao mất hai mươi phút, cô cố gắng kiềm chế để mình không mất lịch sự, nhã nhặn từ chối.
“Nếu vậy…”, Cố Nhân Uyên vô cùng nản lòng. SSao đã tỏ ý lâu đến vậy mà cô ấy vẫn không tiếp nhận “sóng tình yêu” của anh? “Vậy em muốn đi đâu? Anh đưa em đi được không?”, anh vẫn cười hỏi.
“Không cần đâu, cảm ơn chủ nhiệm đã quan tâm.” Cô muốn một mình đến chỗ bố nói chuyện.
“Vậy ngày mai thì sao? Ngày mai tan ca, tôi mời em đi ăn”, anh thật sự không muốn từ bỏ ý định theo đuổi cô gái vừa đẹp lại có khí chất cao quý như thế này.
“Rất xin lỗi, chủ nhiệm”, khẽ thở dài, Kế Chỉ Tường nghĩ ra một cách có thể tránh được rắc rối, “Chồng tôi cũng vừa tan ca, anh ấy đang đợi tôi về ăn cơm!”.
“Hả?” Chiêu này quả lợi hại, không khác gì dội cho Cố Nhân Uyên đang rất nhiệt tình một gáo nước lạnh. “Em… em kết hôn rồi?” rời ạ! Anh bị ai cướp mất cô từ lúc nào chứ? Rốt cuộc là ai có phúc như vậy?
“Vâng.” Cũng đã ly hôn rồi. Nhưng cô không muốn tự rước thêm rắc rối vào mình, “Thật ngại quá, tôi phải đi rồi”. Cô tin rằng tin tức này sẽ rất nhanh chóng được truyền đi, như vậy sau này cũng không còn nhiều phiền phức nữa.
“À… chào em…” Còn có thể nói gì nữa? Cô ấy đã là vợ người khác rồi! Cố Nhân Uyên luyến
tiếc nhìn Kế Chỉ Tường rời đi, dáng vẻ vô cùng bi thương.
***
Mua một bó hoa tươi màu trắng, lên xe buýt, cứ đứng thế qua ba trạm xe, đến trạm thứ tư thì Kế Chỉ Tường xuồng xe. Trời sẩm tối, thời tiết cũng lạnh hơn, cô bất giác kéo kín cổ áo khoác và cất bước đi.
Sau khi cắm hoa vào trước nơi đặt di cốt của bố, thắp ba nén nhang, thành tâm cúi lạy, Kế Chỉ Tường lặng lẽ thầm nói với bố, vẫn là những câu nói an ủi không hề thay đổi, như “Con rất khỏe”, “Mọi việc rất thuận lợi”, “Rất bình an”, rồi kết thúc bằng câu “Bố không cần lo lắng”.
Kế Chỉ Tường đứng yên ở đó rất lâu, đến khi trời tối hẳn cô mới lưu luyến chào tạm biệt bố và chậm rãi bước trên con đường trở về, quét sạch mọi ý nghĩ trong đầu. Đó là những việc khiến cô cảm thấy bình tĩnh nhất sau khi rời khỏi nhà họ Cận.
Tận khi bóng dáng gầy yếu của cô khuất sau nhà để di cốt, một thân hình cao lớn hiện ra ở góc khuất phía sau cột nhà, ánh mắt nhìn theo bóng cô không giấu được nét cười.
Người đó rút điện thoại ra, nhanh chóng bấm một dãy số, vài giây sau…
“Tôi là Hạ Lan Bình, tìm được người rồi.”
***
Làn khói trắng phảng phất mùi cháy khét xông vào mũi, tạỏ thành từng vòng khói trắng trước khung cửa; thân hình cao gầy của Cận Trọng Kỳ ẩn sau làn khói, đôi mắt đen rất đẹp nhìn chăm chú vào cánh cửa lớn không động tĩnh.
Anh đã quên mất từ khi nào mình đã quen đứng ở đây, cũng quên đã bao lâu rổi không đụng đến thứ thuốc lá làm hại sức khoẻ này, chỉ đến khi giật mình anh mới nhận ra bản thân đã thay đổi như vậy.
Không thể phủ nhận rằng những lời trách mắng của La Di Tĩnh rất có tác dụng, thật sự đã gợi lên không ít sóng gió trong lòng anh, từng câu chữ như những lưỡi dao sắc bén cứ đánh thẳng vào tim, giúp anh tỉnh ngộ bao điều. Cận Trọng Kỳ bắt đầu thật sự nghiêm túc nghĩ, Kế Chỉ Tường đã thay đổi gì trong ngôi nhà này, và ảnh hương lớn đến anh thế nào.
Có nhiều việc khi xé rách lớp vỏ, sự thật luôn khiến người ta khó lòng chấp nhận, ví như tâm trạng phức tạp hiện giờ của Cận Trọng Kỳ.
Khi Dư Mẫn Tú trở về, trong nhà lại có tiếng nói, bà tiếp tục lo hết mọi việc trong nhà, rồi chị Quế cũng vừa trở lại sau kỳ nghỉ phép dài ngày, thế nên nếp sinh hoạt của Cận Trọng Kỳ không có nhiều thay đổi, anh chỉ có cảm giác kỳ lạ, như thiếu vắng thứ gì đó, chỉ vậy mà thôi.
Có lẽ do không chấp nhận được thái độ không tích cực tìm Kế Chỉ Tường của anh, Dư Mẫn Tú nổi giận đùng đùng sắp xếp hành lý đi du lịch nước ngoài, còn kéo theo cả chị Quế đi cùng, đến lúc này Cận Trọng Kỳ mới thực sự phải đối mặt với sự thật là Kế Chỉ Tường không còn ở nhà nữa.
“Anh! Ngày nào anh không tìm được Chỉ Tường về cho tôi thì ngày đó tôi không về nhà!”
“Nghe rõ đây, nếu Chỉ Tường về thì bảo nó lập tức gọi điện cho tôi, tôi sẽ về nhà ngay; nhớ là không được gạt tôi! Nếu không tôi không tha thứ cho anh đâu!”
Cận Trọng Kỳ vẫn còn nhớ những gì mẹ dặn lại trước khi đi, bất đắc dĩ cười một cách mệt mỏi.
Những gì La Di Tĩnh nói thật sự rất giống lời nguyền. Từ ngày đó, anh vẫn thỉnh thoảng giật mình nhớ đến khuôn mặt thanh tú của Kế Chỉ Tường, đặc biệt là những đêm yên tình đến đáng sợ, mỗi khi giấc ngủ trằn trọc, anh quay người lại, không tìm được hơi ấm từ thân thể cô, bên cạnh anh chỉ là tấm khăn trải giường lành lạnh, cảm giác đó khiến anh vừa cô đơn vừa lạnh lẽo.
Mỗi ngày, không còn hình bóng thon gầy của cô ở từng góc nhỏ trong căn nhà, không có quần áo mà cô cẩn thận chuẩn bị sẵn trước khi anh đi làm, cũng không có bữa sáng được gói ghém cẩn thận như thường lệ.
Sau khi xuống giường đi rửa mặt, chiếc giường trông không thường khiến anh thất thần, một lúc lâu sau mới nhớ ra bản thân nên mở tủ lấy quần áo; giỏ đựng quần áo bẩn trong phòng tắm qua mấy ngày mà đã đầy ngập! Cũng vì thế mà Cận Trọng Kỳ cảm thấy vô cùng ảo não.
Bình thường cô ấy làm thế nào để giải quyết số quần áo bẩn đó? Đưa ra tiệm giặt? Hay dùng máy giặt? Anh cứ vô tư sử dụng mà không biết vì sao cô ấy có thể “biến hóa” những bộ quần áo bẩn thành trang phục gọn gàng thẳng nếp, để anh mỗi ngày đều đi làm với bộ dạng bảnh bao. Anh nghĩ, có thể cô ấy là một pháp sư.
Gạt bỏ những chi tiết nhỏ nhặt thường ngày, ngay cả khi thức đêm làm việc trong thư phòng, trà nóng và thức ăn khuya cũng không có ai chuẩn bị nữa; sáng nào tỉnh dậy cũng là chiếc bàn ăn trống, chẳng có bữa sáng mà cô thường chuẩn bị sẵn để anh mang đi, bởi thế ngày nào anh cũng ôm bụng đói đi làm. Nhớ đến những món ăn vừa nóng hổi vừa ngon lành đó, dạ dày lại sôi lên òng ọc khiến anh buồn nôn!
Kế Chỉ Tường là một người vợ tốt. Tuy cô không nói nhiều cũng không biết làm nũng, nhưng vẫn luôn lặng lẽ làm tốt mọi việc, tốt đến mức anh không hề có bất cứ lo lắng nào về gia đình, để anh có thể toàn tâm toàn lực gây dựng sự nghiệp, thậm chí ngay cả khi bố vợ nằm viện, anh cũng chưa từng thấy cô sơ sót điều gì, cô ấy làm thế nào để được như vậy?
Cô ấy có những tâm trạng thầm kín gì, suy nghĩ gì trong khi giải quyết hết những việc mà anh không sao làm được này? Vừa nhiều lại vừa vụn vặt khiến người ta phát cáu! Đây là sự thật mà Cận Trọng Kỳ hiểu ra được khi phải sống một mình hơn nửa tháng vừa qua.
Trong thời gian này, tâm trạng Cận Trọng Kỳ thay đổi thất thường, anh hay hoảng hốt, sự bình tĩnh thản nhiên trước đây gần như đã biến mất theo Kế Chỉ Tường, anh sắp không nhận ra bản thân nữa!
Thời gian nghĩ về cô tăng dần, đôi tay mềm mại, mái tóc đen mềm mượt, dáng người gầy gầy, nụ cười nhạt như có như không… Tất cả, hết lần này đến lần khác hiện lên trong tâm trí Cận Trọng Kỳ, khơi dậy nỗi đau đớn cứ thắt lại trong lồng ngực.
Điều đáng sợ nhất là, mỗi lần nhớ đến khuôn mặt cô, Cận Trọng Kỳ không thể gạt bỏ nỗi nhớ, rồi nỗi nhớ đó rất tự nhiên xâm chiếm tất cả cảm xúc trong lòng, khiến anh không thể thoát ra được.
Đáng chết! Tất cả những điều này bắt nguồn từ đâu? Anh không thể chịu được tâm trạng thất thường của mình, nhưng lại không thể thay đổi được, điều đó khiến anh càng căm ghét sự bất lực của bản thân!
Đinh Bồi Doãn gọi điện báo rằng đã giải thích sự hiểu lầm về việc của Kế Chí Xương, nếu vậy, tại sao cô ấy vẫn muốn ly hôn? Không chỉ vậy, còn để lại tất cả tài sản thừa kế, rốt cuộc cô muốn gì?
Vốn tưởng cô ấy sẽ không đi xa, không đi lâu, nào ngờ tất cả chỉ là ảo tưởng. Kế Chỉ Tường đã đi một tháng rồi, còn anh phải tiếp tục chịu đựng cuộc sống này bao lâu nữa?
Không có cô ấy, mỗi ngày đều dài như một năm…
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của Cận Trọng Kỳ, anh chậm rãi quay vào phòng khách nghe điện, “Tôi nghe”.
“Này, tôi đang ở một tiệm vàng, nhìn thấy một sợi dây chuyền bạch kim hình hoa tường vi, cậu có muốn mua không?”, giọng Chiêm Khắc Cần truyền qua điện thoại, “Ngày mai là lễ tình nhân trắng rồi, là kỷ niệm ngày cưới của hai người”.
Tường vi! Tên loài hoa đó cũng là ý nghĩa của tên cô, tên gọi ấy làm Cận Trọng Kỳ giật mình, tim thắt lại, đau đớn! Anh không nói nên lời, nhớ ra ý nghĩa của mấy chữ “kỷ niệm ngày cưới”.
Ba năm, ba năm nay anh không hề có biểu hiện gì, vào ngày lễ có ý nghĩa kỷ niệm này, anh chưa từng làm gì, cũng chưa bao giờ mua quà tặng cô ấy, ngoài chiếc nhẫn kết hôn anh trao cho cô trong ngày cưới.
“Tuy hiện giờ chưa tìm thấy, nhưng tốt xấu gì cậu cũng phải chuẩn bị quà cho cô ấy chứ?”, một lúc lâu Chiêm Khắc Cần không thấy Cận Trọng Kỳ trả lời, không chịu được nên anh lên tiếng trước.
“Có cần thiết không? Là cô ấy không cẩn gia đình này!”, bàn tay đang cầm ống nghe siết chặt lại, bỗng không hiểu tại sao anh lại nổi giận.
Cận Trọng Kỳ đang đợi, vẫn đang đợi, đợi cô ấy tự quay về, nhưng dù anh đợi thế nào, cánh cửa đóng kín đó vẫn không một lần mở. Rõ ràng cô ấy không muốn về, chẳng phải điều đó có nghĩa là cô ấy không cần gia đình này nữa sao?
Nếu cô ấy kiên quyết không chịu quay về, anh có cần thiết phải chuẩn bị quà cáp vớ vẩn đó không? Dù sao mua về cũng chỉ để đó, mà hơn nữa mỗi khi nhìn thấy lại càng thêm bực mình!
“Cậu chắc chắn là cô ấy không cần sao?”, Chiêm Khắc Cần thở dài, anh không thể chịu đựng được sự cố chấp của Cận Trọng Kỳ nữa, “Sao cậu không thử nghĩ vì sao cô ấy lại bỏ đi trong lúc này?”. Việc gì cũng có nguyên nhân, anh không nghĩ Kế Chỉ Tường là người phụ nữ không hiểu biết.
“Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?” Nếu anh biết thì tốt rồi cần gì phải tự hành hạ bản thân thế này?
“Tại sao cậu lại nổi giận? Trọng Kỳ!” Đã lâu rồi Chiêm Khắc Cần mới nghe thấy giọng nói trong lúc bực tức của Cận Trọng Kỳ. “Cậu vẫn còn quan tâm đến cô ấy, phải không?” Anh nhận ra điều mà Cận Trọng Kỳ đang hoang mang.
Cảm giác đau đớn lại dấy lên trong lòng, Cận Trọng Kỳ không thể kiềm chế nhắm mắt lại, lúng túng khi bí mật trong lòng bị phát hiện, không kìm được nên phản bác, “Còn lâu tôi mới quan tâm!”. Anh không quan tâm! Không quan tâm chút nào cả! Giống như ba năm trước, anh vẫn không quan tâm!