Bạn đang đọc Lễ tình nhân đến muộn – Chương 28.1
Cận Trọng Kỳ làm tròn trách nhiệm chủ nhà, anh tiễn khách, sau đó đưa mẹ về phòng nghỉ rồi mới về phòng mình.
“Chỉ Tường?”, đèn trong phòng đã tắt, anh cởi áo ngoài và thay đồ ngủ, nhẹ nhàng trèo lên giường, “Em ngủ chưa?”.
Kế Chỉ Tường nằm quay lưng về phía Cận Trọng Kỳ, cảm nhận được phần giường anh nằm lún xuống, cô mở mắt mơ màng nhìn chiếc tủ gần đó, mím môi không đáp.
Bên tai có tiếng thở dài khe khẽ, cánh tay ấm áp của Cận Trọng Kỳ từ từ vòng qua thắt lưng Kế Chỉ Tường, kéo cô vào lòng, để tấm lưng gầy của cô tựa vào ngực mình, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng tim anh đang đập mạnh.
Kề sát bờ vai Kế Chỉ Tường, ngửi mùi dầu gội thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc cô, không cần biết vợ mình đã ngủ chưa, Cận Trọng Kỳ thấp giọng thì thầm, “Cảm ơn em vì đã nấu một bữa ăn ngon như vậy”.
Cảm giác chua xót trào dâng trong lòng, Kế Chỉ Tường không dám tin đây là hành động của một người thường ngày luôn lạnh lùng với mình, tuy lời nói vẫn xa cách, nhưng hành động lại dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với những lời vừa nói.
Tại sao anh ấy lại dịu dàng với mình đến thế?
Chẳng phải có người từng nói, khi người đàn ông có những biểu hiện khác thường, nghĩa là anh ta thấy áy náy sao?
Anh ấy cũng áy náy? ại sao phải như vậy? Vì Tân Ni? Nếu thật sự là vậy thì cô không cần nhận sự ngọt ngào giả dối này…
Loại tình cảm dối trá đó đối với cô chỉ là một thứ tổn thương vô hình và tàn khốc hơn mà thôi!
“Chỉ Tường”, cảm thấy đôi vai cô run run, Cận Trọng Kỳ giật mình vì nhận ra tâm trạng cô không tốt, “Em sao vậy? Lại khóc à?”. ại sao đang yên đang lành lại khóc như thế? Có chuyện gì làm cô ấy buồn bực sao?
Kế Chỉ Tường vẫn không nói, chỉ một mực lắc đầu, nước mắt vẫn tuôn rơi.
“Em đừng khóc nữa!”, anh bắt cô quay người lại, để đầu cô tựa vào lồng ngực mình, “Dạo này em rất hay khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em đừng khóc, được không?”. Đúng vậy, từ khi bố nhập viện, hình như cô ấy khóc nhiều hơn, thật sự anh không quen được điều đó.
Cận Trọng Kỳ không an ủi thì thôi, nhưng nghe anh nói vậy cô càng khóc lớn hơn, tiếng khóc vọng ra từ trong lồng ngực anh giống như một điệp khúc ai oán.
Trời ơi! Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Tại sao cô ấy cứ khóc mãi thế? Cứ khóc nữa thì cái giường bên dưới sẽ ngập lụt mất!
Vụng về nâng cằm Kế Chỉ Tường lên, khuôn mặt đẫm nước mắt in sâu trong đôi mắt của anh, một cảm giác bất lực dấy lên trong lòng; anh không biết nói thế nào, đành cúi xuống dùng lưỡi liếm sạch hai hàng nước mắt của cô, ươn ướt mặn mặn, còn có cả mùi thơm đặc biệt của cô.
“Đừng làm vậy…” Kế Chỉ Tường đỏ bừng mặt, không dám để bản thân nhận sự âu yếm của anh nhiều hơn nữa.
Đừng đối với cô dịu dàng như vậy. Bởi cho dù lý trí đang liên tục nhắc nhở cô đó là giả dối thì cô vẫn không thể không chìm đắm vào đó, dù sao cô cũng là phụ nữ, hơn nữa còn là một phụ nữ yếu đuối tràn đầy hy vọng vào tình yêu.
“Tại sao không được?” Sự ngại ngần xấu hổ của cô dễ dàng khơi dậy khát khao nơi Cận Trọng Kỳ, anh rất ngạc nhiên vì đối với anh, điều này chưa từng thay đổi dù đã một thời gian dài trôi qua, còn cô, cô vẫn không làm gì. “Chúng ta, lâu lắm rồi không ở bên nhau.”
Giọng nói Cận Trọng Kỳ trở nên trầm khàn, anh cúi đầu, nhẹ nhàng cắn đôi môi hồng mềm mại, thúc giục cô đón nhận nụ hôn nồng cháy của mình. Hôm nay, Cận Trọng Kỳ có tâm trạng bất ổn, cảm giác bản thân sắp đánh mất thứ gì đó, anh siết chặt vòng tay hơn nữa, dường như làm vậy có thể giúp anh làm dịu bớt nỗi bất an trong lòng…
“Trọng Kỳ…” Anh có biết người anh đang ôm trong tay là cô không? Cô là Kế Chỉ Tường chứ không phải người phụ nữ anh yêu, tại sao anh vẫn có thể nhiệt tình ôm hôn cô đến vậy?
“Suỵt!” Chặn lại đôi môi đang mấp máy, ngăn cản tất cả sự cự tuyệt mà cô có thể làm được, anh dịu dàng vuốt ve thân thể cô, chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về cô mà anh muốn sở hữu.
Kế Chỉ Tường bất lực nhắm mắt, im lặng đón nhận sự nhiệt tình của anh.
Hãy để cô tham lam thêm một lần nữa, nếu sau này tất cả trở thành quá khứ, cô sẽ mãi mãi lưu giữ ký ức đẹp đẽ này tận đáy tim.
Đêm đông, những cơn gió lạnh bên ngoài vẫn phần phật thổi, trong phòng, tình xuân đang nồng cháy…
***
Đúng lúc La Di Tĩnh cho rằng đã có một kế hoạch toàn vẹn để bước vào cuộc sống của Kế Chỉ Tường, trở thành bạn thân, cùng cô chia sẻ tâm sự của những người phụ nữ thì lại xảy ra chuyện bất ngờ…
Kế Chỉ Tường khó khăn lắm mới biết rõ những văn kiện mà Kế Chí Xương giao lại cho cô chính là giấy tờ quyền sở hữu toàn bộ tài sản của ông cùng công ty, tình hình thực tế bắt đầu thoát khỏi tầm kiểm soát của cô.
Tất cả tài sản đã được chuyển sang tên cô. Bỗng cô cảm thấy vô cùng bất an, mí mắt giật liên
tục; cô hoang mang không biết phải làm gì, mẹ chồng không có nhà, cô đành gọi taxi đến thẳng bệnh viện, không ngờ đến cửa bệnh viện lại gặp được Cận Trọng Kỳ cũng vừa gửi xe xong, đang vội vàng chạy vào trong.
“Trọng Kỳ?”, Kế Chỉ Tường đuổi theo anh, trong lòng càng thêm bất an, “Sao anh không đi làm? Anh đến bệnh viện làm gì?”, hai người không dừng bước, cô hỏi.
“Anh nhận được điện thoại của anh Đinh, tình hình cụ thể thế nào anh cũng không rõ lắm”, sắc mặt anh phức tạp, đáy mắt thoáng lo âu, “Chỉ Tường, dù xảy ra chuyện gì em cũng phải bình tĩnh!”.
Trong điện thoại Đinh Bồi Doãn nói rất ngắn gọn, ngoài việc báo rằng Kế Chí Xương rất đau đớn, tình hình không được khả quan lắm thì không nói gì thêm. Lát nữa có thể sẽ xảy ra tình huống ngoài dự kiến, vì thế anh muốn Kế Chỉ Tường ổn định tâm lý trước.
“Anh nói vậy là có ý gì?”, sắc mặt cô tái đi khi bị Cận Trọng Kỳ kéo vào thang máy.
“Anh không có ý gì cả!” Anh cũng rất sốt ruột, nhưng bởi không rõ tình hình, hiện giờ có nói gì cũng sẽ mang đến những rắc rối không đáng có. Có điều, Cận Trọng Kỳ đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất. “Anh chỉ hy vọng em có thể giữ bình tình.”
Thang máy dùng lại, hai người bắt đầu chạy về phía phòng bệnh, vừa đúng lúc gặp được bác sĩ cũng đang đi về hướng đó.
Kế Chỉ Tường không biết vì căng thẳng hay vì chạy quá nhanh mà khiến tim cô thắt lại. “Bác sĩ, tình trạng bố tôi…”
“Tôi phải kiểm tra tình trạng của ông ấy trước, lát nữa nói chuyện sau được không?” Bác sĩ vội vào phòng bệnh quan sát phản ứng của Kế Chí Xương, Đinh Bồi Doãn lo lắng đứng cạnh giường bệnh.
“Anh Đinh, tại sao không gọi bác sĩ sớm hơn?”, Kế Chỉ Tường căng thẳng kéo áo Đinh Bồi Doãn, nhỏ tiếng trách móc. Thậm chí anh còn không thông báo cho cô biết.
“Anh không làm khác được!” Đinh Bồi Doãn có nỗi khổ của mình. “Bác Kế trước khi ngất đi không cho anh làm gì ngoài việc gọi điện thông báo cho anh Cận”, anh ngẩng lên nhìn Cận Trọng Kỳ gật đầu ra hiệu.
“Phiền mọi người nhường đường chút”, bác sĩ vội vàng đẩy họ ra, dặn dò y tá bên “Chuẩn bị máy kích tim, chúng ta phải tiến hành cấp cứu”. Đồng tử của bệnh nhân đã có dấu hiệu nở lớn, nếu không cấp cứu e rằng không kịp.
“Khoan đã!”, Khi các nhân viên cấp cứu đang chuẩn bị làm việc của mình, Cận Trọng Kỳ đột nhiên lên tiếng ngăn lại, “Chúng tôi quyết định… không cấp cứu”, anh hít một hơi thật sâu, khó khăn lắm mói nói ra quyết định đau buồn này.
“Cái gì?”, cả phòng bệnh bỗng yên tĩnh, chỉ còn tiếng nói sợ hãi của Kế Chỉ Tường vang vọng, “Anh điên rồi! Anh có biết anh đang nói gì không? Đương nhiên chúng ta phải cấp cứu!”.
“Chỉ Tường…” Đinh Bồi Doãn đứng bên canh định nói gì đó thì bị Cận Trọng Kỳ ngắt lời.
“Không, chúng ta không cấp cứu.” Chăm chú nhìn gương mặt nhợt nhạt của Kế Chí Xương, thần sắc Cận Trọng Kỳ vô cùng nghiêm túc.
“Xin lỗi, mong mọi người nhanh chóng đưa ra quyết định cuối cùng, được không?”, vị bác sĩ sốt ruột lên tiếng. Thời điểm tốt nhất để cấp cứu chỉ có vài phút ngắn ngủi, nếu cứ chần chừ nữa thì cho dù là thần tiên thì cũng không thể cứu được.
“Trọng Kỳ!” Kế Chỉ Tường lo lắng đến phát điên, cô kích động nắm lấy cổ áo anh, tâm trạng hết sức căng thẳng.
“Phải cứu bố! Mau cứu bố! Đó là bố em mà!” Không thể kiềm chế được, Kế Chỉ Tường đỏ hoe mắt, khuôn mặt càng nhợt nhạt hơn trước, mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương.
Cận Trọng Kỳ nhìn sâu vào đôi mắt gần như hiện lên tia máu của Kế Chỉ Tường, cắn chặt răng, giọng nói nghẹn ngào, “Bởi vì là bố em, nên… không cấp cứu”.
Bởi vì ông là bố của Kế Chỉ Tường, bố vợ anh, nên anh phải tôn trọng tâm nguyện cuối cùng của ông.
Có thể Chỉ Tường sẽ oán trách và giận dữ, nhưng rồi sẽ có ngày cô hiểu được; bởi cô hiểu rõ tính của Kế Chí Xương hơn ai hết, vì cô là con gái ông, đứa con gái quan trọng nhất và khiến ông không an tâm nhất.
Nhưng Kế Chỉ Tường lại hoàn toàn hiểu lầm ý mà Cận Trọng Kỳ muốn nói. Lời nói vừa rồi chẳng khác nào tiếng sét giữa ban ngày, trực tiếp đánh vào tim cô, gần như rút cạn tất cả máu trong huyết quản.
Cô run run lùi lại mấy bước, Đinh Bồi Doãn vội giữ hai vai, giúp cô không ngã quỵ.
“Tôi… tôi không nghĩ rằng anh lại… hận tôi như vậy…”, Kế Chỉ Tường mấp máy môi, nhưng không thể phát ra âm thanh.
Sắc mặt Cận Trọng Kỳ trầm xuống, anh không nghe thấy cô đang nói gì, nhưng đây là vì tâm nguyện cuối cùng của ông ấy, làm như thế, chính anh cũng rất khó chịu.
Cận Trọng Kỳ cảm thấy bản thân rất tàn nhẫn.
“Xin nén đau buồn.” Nhân viên cấp cứu hoàn toàn tôn trọng ý kiến của gia đình bệnh nhân, khi xác định tim Kế Chí Xương đã ngừng đập thì lấy vải trắng phủ lên mặt ông, sau đó tất cả đi ra ngoài.
“Bố!”, Kế Chỉ Tường bị chấn động mạnh, thân thể yếu ớt lao đến quỳ bên giường bệnh, “Bố! Bố!…”, cô dùng hết sức để gọi, nhưng vẫn không thể gọi linh hồn của Kế Chí Xương quay lại.
“Chỉ…” Đinh Bồi Doãn không nỡ đứng nhìn, nhưng bàn tay vừa đưa ra định đỡ cô dậy đã bị Cận Trọng Kỳ cản lại.
“Anh Cận…”
“Để cô ấy khóc đi.” Mất đi người thân ai chẳng khóc, huống hồ là bố con ruột thịt?
Đinh Bồi Doãn không biết nói thêm gì.
Anh hiểu vì sao Cận Trọng Kỳ làm vậy, bởi Kế Chí Xương cũng từng yêu cầu anh như vậy; nhưng anh không phải người thân của Kế Chí Xương nên không thể thay ông quyết định, vì vậy Cận Trọng Kỳ phải gánh vác trách nhiệm nặng nề này.
Anh tin rằng Cận Trọng Kỳ đã quyết định một cách đau khổ và bất đắc dĩ, hy vọng Chỉ Tường có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Cận Trọng Kỳ…
“Đều tại con! Đều tại con hại bố! Bố!”, Kế Chỉ Tường khóc nức nở, nhưng vẫn không thể thoát ra hết nỗi khổ đau trong lòng.
Là sai lầm của con, con không nên làm vợ Cận Trọng Kỳ, không nên chia cắt anh ấy với người con gái kia, nhưng… tại sao bố phải thay con trả giá? Tại sao? Tại sao?
Khóc than ai oán, không thể kể hết nỗi đau thương trong lòng đang dấy lên từng hồi, triền miên không dứt…