Lễ tình nhân đến muộn

Chương 24.3


Bạn đang đọc Lễ tình nhân đến muộn – Chương 24.3

Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:”Table Normal”; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-parent:””; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin-top:0in; mso-para-margin-right:0in; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0in; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:12.0pt; mso-bidi-font-size:11.0pt; font-family:”Times New Roman”,”serif”; mso-bidi-font-family:”Times New Roman”; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
“Vậy… được rồi.” Đinh Bồi Doãn gật đầu, nhìn Kế Chỉ Tường rồi hít một hơi thật sâu. “Chỉ Tường, anh muốn em chuẩn bị tốt tâm lý.”
Kế Chỉ Tường nhíu mày, nhìn Dư Mần Tú rồi lại quay sang Đinh Bồi Doãn, cuối cùng gật đầu: “Vâng”.
“Bác Kế… bố em, bác ấy… hôm qua vừa nhập viện”, Đinh Bồi Doãn ngập ngừng nói ra tin xấu.
“Sao lại vậy?” Kế Chỉ Tường mở to mắt, kinh ngạc đặt ly trà xuống rồi nắm tay Đinh Bồi Doãn. “Chẳng phải bệnh của bố vẫn đang tiến triển tốt sao? Có phải ông ấy không thực hiện đầy đủ việc trị liệu? Hay là do…”
“Không phải, Chỉ Tường”, Đinh Bồi Doãn vẻ mặt buồn rầu nói, “Không liên quan đến lần trước, ông ấy…”, anh ấy thật sự không dám nói ra!
“Anh mau nói đi, anh Đinh!”, Kế Chỉ Tường sốt ruột níu chặt tay Đinh Bồi Doãn, “Anh mau cho em biết, cha em rốt cuộc là làm sao?”. Tại sao phải giấu giếm? Tại sao không nói thẳng ra?

“Chỉ Tường…”, Đinh Bồi Doãn thấy cô kích động như vậy, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, không sao mở miệng được.
“Chỉ Tường, con đừng sốt ruột”, Dư Mần Tú nhíu mày kéo tay Kế Chỉ Tường lại, “Con như vậy thì làm sao cậu Đinh nói rõ được, con phải bình tĩnh để cậu Đinh nói hết đã”.
Đinh Bồi Doãn cảm kích nhìn Dư Mẫn Tú, lúc này anh thật lòng cảm ơn vì có Dư Mẫn Tú ở đây.
“Được rồi, con không kích động, con không sao…”, Kế Chỉ Tường hít mấy hơi thật sâu, cố kìm nước mắt, “Anh Đinh, phiền anh nói rõ, à, nói rõ một lần cho em được không?” Cô không thể giữ bình tĩnh được trước sự ngắt quãng bất an đó.
“Được.” Việc đã đến nước này, anh cũng đành nói thật, dù sao hôm nay anh đến cũng là để nói rõ mọi việc. “Bác Kế bác ấy… thật ra là bị ung thư dạ dày, tế bào ung thư đã lan ra toàn thân, e rằng không thể cầm cự được lâu.”
Tin này như sét đánh ngang tai! Kế Chỉ Tường bỗng như bị hóa đá, ngồi ngây ra như bị cướp mất linh hồn, không thể nói nên lời…
“Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ trước đây không thấy dấu hiệu gì?”, Dư Mẫn Tú lo lắng nhìn Kế Chỉ Tường, sốt sắng hỏi lại Đinh Bồi Doãn.
Đinh Bồi Doãn đau buồn lắc đầu, “Cháu nghĩ, có lẽ lần trước phải nằm viện quá lâu, bác Kế lại là người thích hoạt động, có lẽ bác ấy sợ phải nhập viện lần nữa, cũng sợ Chỉ Tường lo lắng, nên mới gắng chịu đựng đến khi đau quá ngất đi thì người giúp việc mới phát hiện và đưa đi bệnh viện”.
“Đau quá ngất đi…”, Kế Chỉ Tường thất thần chỉ kịp nghe mấy chữ cuối cùng, lẩm bẩm nhắc lại.
Đau quá ngất đi? Chắc là đau lắm mới khiến một người kiên cường như bố cô ngất xỉu?
Cô tin rằng, nếu có thể chọn lựa, ông ấy sẽ không bao giờ cho phép bản thân để lộ sự yếu đuối của mình.

Tính cách hai bố con họ rất giống nhau, Kế Chỉ Tường cũng không cho phép mình tỏ ra yếu đuối trước mặt chồng và mẹ chồng, thậm chí là trước mặt bố mình; hiện giờ ông giấu tình trạng bệnh tật của mình, chẳng phải cũng là gạt con gái ông, đến tận khi không còn gắng gượng được nữa thì con gái ông mới biết được?
“Chỉ Tường…”, sắc mặt Dư Mẫn Tú tái đi, đau lòng lau nước mắt cho cô.
“Mẹ, con phải làm gì đây? Con nên làm gì đây?” Cô chỉ còn người thân duy nhất là bố mình, nếu ông cũng rời bỏ cô mà đi thì sau này cô phải nương tựa vào đâu? Kế Chỉ Tường thất thần nắm chặt tay Dư Mẫn Tú khóc không thành tiếng.
Dư Mẫn Tú nghẹn lời, bà không biết nên an ủi Kế Chỉ Tường ra sao. Sống chết có số, Đinh Bồi Doãn lại nói tế bào ung thư đã lan ra toàn thân, e rằng không thể cứu vãn được nữa…
“Chỉ Tường, anh định đưa em tới bệnh viện, nhưng em lại khóc thế này, sợ rằng bác Kế nhìn thấy càng buồn lòng”, Đinh Bồi Doãn áy náy đứng lên ra về, “Xin lỗi bác, cháu đi trước”.
“Không, anh Đinh!”, Kế Chỉ Tường ra sức níu lấy tay Đinh Bồi Doãn, không ngừng hít thở, cố gắng kìm dòng lệ, “Em muốn đi, em phải đi thăm bố…”. Nhắc đến bố, nước mắt cô lại trào ra.
“Chỉ Tường, em như vậy anh rất khó xử.” Đinh Bồi Doãn cũng không dễ chịu gì, nhưng không biết làm thế nào mới là tốt.

“Xin anh mà, xin anh đưa em đi.” Kế Chỉ Tường không chịu buông tay, nghĩ đến những ngày còn lại của bố mình không còn nhiều, cô làm sao có thể yên lòng ở nhà như thể không có gì xảy ra được? “Xin anh…”
Mắt Dư Mẫn Tú đỏ hoe, không nỡ nhìn dáng vẻ sắp sụp đổ của con dâu. “Cậu Đinh, để Chỉ Tường đi đi. Chỉ Tường khóc cũng là chuyện thường tình, tôi tin con bé sẽ kiềm chế được”, bà vỗ vai Kế Chỉ Tường, “Ngoan, đừng khóc nữa, con cũng không muốn bệnh tình bố con nặng hơn mà. Không thể cứ khóc mãi được, cứ yên tâm đi thăm bố con. Khi nào Trọng Kỳ về thì mẹ sẽ nói chuyện, bảo nó dành chút thời gian đi thăm ông ấy, nhân tiện xem xem có giúp gì được không”.
“Cảm ơn mẹ, cảm ơn”, ngàn lời muốn nói nhưng cô chỉ có thể thốt ra hai tiếng “cảm ơn”.
“Vậy thưa bác, cháu…”
“Đi đi!”
Dư Mẫn Tú phẩy tay, tiễn hai người ra cửa, trong lòng thầm cầu nguyện…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.