Lễ tình nhân đến muộn

Chương 1.1


Bạn đang đọc Lễ tình nhân đến muộn – Chương 1.1

Nhất định phải đi sao? Bố”, Kế Chỉ Tường dựa vào thành giường bệnh bằng sắt. Trang phục của cô tuy rất trang nhã nhưng vẫn không giấu được sự lo âu trên khuôn mặt gầy gò.
“Bố biết như thế là làm khó con, Chỉ Tường”, khuôn mặt Kế Chí Xương vàng sạm hiện rõ vẻ mệt mỏi vì bệnh tật, “Nhưng con nắm rõ tình hình kinh doanh của công ty hơn bố. Sự nỗ lực của con mấy năm nay bố đều đã thấy, không phải con thể hiện không tốt, mà bởi hoàn cảnh hiện nay không thuận lợi nên chúng ta buộc phải làm thế, chuyện này cũng không thể trách người khác được”.
Nhà họ Kế kinh doanh gang thép, từng một thời nhờ vào bất động sản nên phát triển nhanh chóng. Nhưng hiện nay do kinh tế suy thoái dẫn đến việc kinh doanh bất động sản bị ngưng trệ, doanh thu của các xí nghiệp nhà họ Kế theo đó cũng sụt giảm; lại thêm sức khỏe của người đứng đầu tập đoàn là Kế Chí Xương suy yếu, vì thế tất cả công việc kinh doanh đều do con gái độc nhất của ông ta là Kế Chỉ Tường gánh vác. Xem ra tình hình đang vô cùng nguy cấp, cơn khủng hoảng kinh tế trầm trọng này khiến Công ty Kế thị đứng trước nguy cơ bị nuốt trọn.
“Nhưng người đó… thật sự đáng tin không?” Tuy từ khi tốt nghiệp, Kế Chỉ Tường chỉ làm việc tại công ty gia đình nhưng dù sao cô cũng không phải là một cô gái ngây thơ vừa bước ra xã hội, đương nhiên cũng từng nghe qua những lời đồn về “hôn nhân doanh nghiệp”. Có điều, cô chưa bao giờ nghĩ rằng lời đồn mà cô cho là vô cùng hoang đường kia sẽ có một ngày ứng nghiệm lên chính bản thân mình.

“Bố đã xem qua lý lịch của cậu ta, đó là một người đàn ông tốt hiếm gặp đấy”, thấy thái độ của con gái không còn quá căng thẳng, Kế Chí Xương thở phào nhẹ nhõm rồi lại tiếp, “Tuổi của cậu ta cũng xấp xỉ tuổi con. Dù còn trẻ nhưng đã quản lý một tập đoàn xuyên quốc gia rất có triển vọng, có thể thấy thế lực của cậu ta trong giới kinh doanh vô cùng lớn; nhưng đó không phải là điểm mấu chốt, mà quan trọng nhất là chưa từng có bất cứ tin đồn tình ái nào về cậu ta. Một doanh nhân trẻ tuổi như vậy rất hiếm”, ánh mắt ông sáng lên rạng rỡ.
“Vâng…” Chưa từng có bất cứ tin đồn tình ái nào? Cô nhíu mày, không dám tin rằng ở thời hiện đại còn có loại đàn ông vừa giàu có vừa “phi thường” như vậy.
“Chỉ Tường, bố biết yêu cầu này có phần miễn cưỡng với con, nhưng vì công ty, vì bố, con có thể đi gặp mặt đối tượng một lần không?”, Kế Chí Xương thận trọng quan sát phản ứng của Kế Chỉ Tường, “Bố không thể để công ty chúng ta phá sản được, bởi việc đó sẽ khiến tất cả công nhân của chúng ta mất đi chỗ dựa. Con xem như hoàn thành tâm nguyện ích kỷ cuối cùng của bố đi! Được không con?”.
Ông rất có mắt nhìn người, bản thân cũng hiểu rõ tình hình sức khỏe của mình không thể gắng gượng lâu được nữa. Vì thế ông phải nhân lúc vẫn còn sức, chưa bị ngã quỵ, chưa nhắm mắt xuôi tay để tìm cho con gái một chỗ dựa vững chắc, có như vậy ông mới yên tâm ra đi.
“Bố, bố đừng nói vậy, bố nhất định sẽ khỏe lại mà!” Kế Chỉ Tường nghe vậy trong lòng đau xót. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành giường, cố gắng kiềm chế để nỗi lo lắng và đau lòng không lộ ra nét mặt.
Kế Chí Xương lắc đầu: “Đừng nói chuyện đó, tóm lại con có chịu dành thời gian đi gặp người ta một lần không?”. Tình trạng bệnh tật của mình như thế nào, bản thân ông rõ nhất, người ta thường nói “Diêm Vương muốn người chết canh ba, nhất định chẳng đợi đến canh năm”. Đã bằng này tuổi rồi nên ông cũng không cầu mong gì hơn, chỉ cần trước khi ra đi có thể tận mắt nhìn thấy con gái tìm được nơi nương tựa.
“Bố, chưa chắc người ta đã để ý đến con…”, Kế Chỉ Tường hơi đỏ mặt. Cô biết mình chẳng xinh đẹp, mà đối phương không hề có tin đồn về chuyện tình cảm thì không có nghĩa là sẽ thích những cô gái có nhan sắc bình thường như cô. Dù sao đi nữa, con người ta ai chẳng thích cái đẹp, vả lại điều kiện của anh ta tốt như thế, anh ta xứng đáng lấy được một người vợ hoàn mỹ về mọi mặt, bao gồm cả dung mạo.

“Đứa bé ngốc này, sao con lại tự ti như vậy?”, Kế Chí Xương nhìn cô, dường như rất hài lòng khi thấy vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt con gái, “Chưa thử thì sao biết không được? Hơn nữa con luôn là con gái xinh đẹp nhất của bố!”.
“Bố, bố thật lạc quan”, Kế Chỉ Tường bỗng thấy vui, nhoẻn miệng cười. Có ai tự nói dưa mình trồng không ngọt, đương nhiên cũng chẳng ai nói con gái mình không đẹp. Nhưng cô vẫn thấy vui, vì ít nhất bố cũng có tâm trạng để trêu đùa, như thế nói không chừng sẽ có một ngày ông khỏi bệnh.
Cô ngây thơ ôm một niềm hy vọng không thực.
“Dù cậu ta có nhận xét như thế nào, nhưng riêng bố, bố không tin con gái người khác xinh đẹp hơn con gái bố!”, Kế Chí Xương cũng bật cười, nụ cười đầy hàm ý, “Con đồng ý nhé?”.
Nụ cười trên môi Kế Chỉ Tường chợt biến mất, cô nhìn Kế Chí Xương thật lâu, sau đó miễn cưỡng gật đầu: “Vâng, con sẽ đi”.

Nghe theo lời bố, bởi đây có thể là nguyện vọng cuối cùng của ông. Là con gái ông, nếu không thể thực hiện tậm nguyện cuối cùng của bố, vậy cô có tư cách là con không?
Vì bố, dù việc khó đến đâu cô cũng nỗ lực hoàn thành. Đi gặp mặt một người đàn ông thì có là gì, cô tin bản thân có thể làm được…
Có thể được, nhất định cô sẽ làm được!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.