Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

Chương 9: Tôi không thay đổi


Đọc truyện Lễ Tình Nhân Đẫm Máu – Chương 9: Tôi không thay đổi

Thư Tầm chảy mồ hôi đầm đìa, uống nước ừng ực. Nhìn trên sân bóng vẫn có rất nhiều nam nữ sinh viên đang vung vợt, cô có cảm giác như mình trở lại trường làm sinh viên. Khi đó cô ngồi cạnh sân bóng, xem Tả Kình Thương và một nhóm sinh viên nam của khoa chính quy, nghiên cứu sinh đá bóng. Nói tới những môn thể thao liên quan tới bóng, Tả Kình Thương am hiểu hai môn, một là bóng đá, hai là bi-a, hai môn này trái ngược nhau, một động một tĩnh.

Khi chơi thể thao một hồi thì những sinh viên nam ấy đâu còn chịu mặc áo chứ? Bình thường đá chưa đến vài phút, đã cởi áo vứt xuống, nhìn như mới vớt từ trong nước. Nhưng Tả Kình Thương rất coi trọng hình tượng, trước mặt mọi người, cho dù áo bóng đá của anh đã ướt đẫm, dính lên người, nhưng anh nhất định không cởi. Hết một hiệp, Thư Tầm thấy dáng vẻ của anh, cười hỏi anh, tại sao không cởi áo như người ta. Anh không trả lời, uống hết một chai nước mới nói:

“Loại phúc lợi này chỉ dành cho em thôi.”

“Phúc lợi ở đâu nào?” Lúc đó Thư Tầm buồn cười lắm, trộm liếc cơ bụng sáu múi của anh.

Anh lại càng quá đáng hơn, nắm kéo tay cô chạm vào bụng mình.

Kết quả đương nhiên là bị Thư Tầm vừa mắng “Đầy mồ hôi bẩn chết đi được” vừa rụt tay lại.

Thư Tầm hắng giọng, cúi đầu nhìn mặt đất, che giấu dáng vẻ nhớ mong khi nghĩ lại chuyện xưa. Cô thấy, đàn ông khi đá bóng nhìn quá sát phạt, chẳng đẹp chút nào. Diễn đàn Lê quý Đônn Cô thích một Tả Kình Thương khi đứng trước bàn bi-a hơn, áo mũ chỉnh tề, lập mưu tính kế, dường như chỉ khi đó mới thể hiện được sự kiêu ngạo và bình thản bên trong con người anh. Đang nghĩ, bỗng thấy một đôi giày da màu đen của nam hiện ra lọt vào tầm mắt.

Trong sân thể dục của trường xuất hiện đàn ông đi giày da, có vẻ không được phù hợp cho lắm.

Thư Tầm ngẩng đầu.

Cô chợt thấy hơi tự ti, khi đi chơi bóng cô để mặt mộc, lúc này mồ hôi đầm đìa thì thôi, tóc cũng bù xù rồi tung chẳng ra làm sao. Điều mà phụ nữ kiêng kỵ nhất chính là để người yêu cũ nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi của mình. Thư Tầm chỉ hoảng hốt trong giây lát, cô đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, bình tĩnh hỏi: “Giáo sư Tả cũng đến đây chơi bóng sao?”

Tả Kình Thương cười nhạt, ngồi xuống bên cô, “Khả năng quan sát của em chỉ nhạy bén mỗi khi thi đấu suy luận thôi.” Nói xong, anh tiện tay cầm lấy chai nước mà Thư Tầm đã uống hết một nửa, nhấc tay, tay trái xoay nắp mở chai, dưới ánh mắt chằm chằm đầy kinh ngạc của Thư Tầm, uống mấy ngụm.

“Tả Kình Thương!” Thư Tầm đột nhiên đứng bật dậy, câu chất vấn sắp thốt ra, nhưng sau khi quát lên họ tên đầy đủ của anh, lại như có xương cá mắc trong họng, ngột ngạt tới mức sắp nôn ra máu.

Tả Kình Thương chỉ đờ người trong nhát mắt, rồi lại bình tĩnh đặt chai nước xuống, “Trước khi em kêu la ba chữ ấy, tôi tưởng em đã quên mất họ tên tôi là gì.”

“Tôi…”

“Họ tìm thấy một nam sinh tên là Đổng Chí Nham, một vài thông tin quan trọng nhất và hành vị thường ngày của cậu ta rất khớp với chân dung đặc tả của tôi hôm trước, nhưng bởi vì trùng khớp, nên có vẻ không quá giống với hung thủ của mấy vụ án này.” Diễn đàn Lê Quý Đônn Tả Kình Thương chuyển chủ đề luôn luôn đột ngột và ngắn gọn như vậy, dường như những chuyện xảy ra ban nãy chỉ là trò đùa, hoặc, vốn dĩ không hề tồn tại. Thư Tầm thật sự hoài nghi, trong cơ thể anh ẩn giấu hai con người, một là anh của thời đại học, một là… cỗ máy suy luận nào đó.

Thư Tầm do dự cầm tập tài liệu mà anh lấy ra từ cặp, ngồi xuống ở một chỗ cách xa anh, xem qua một lượt, lúc ngẩng đầu lên, định thử nói suy nghĩ của mình, thấy anh đang ngồi ở một đầu khác của ghế dựa, ánh mắt chăm chú nhìn cô, cô thoáng hoảng hốt, lại cúi đầu điều hòa tâm tình một lúc, rồi mới tiếp tục đeo lên bộ mặt lạnh băng.

“Những hành vi của Đổng Chí Nham vừa thể hiện sự thiếu giáo dục, vừa là sự phản nghịch của thanh thiếu niên tuổi dậy thì, những việc này đều được giải quyết bằng con đường bình thường, là hành vi giải tỏa tâm trạng. Theo như mô tả của tôi về hung thủ, cậu ta rất giỏi kiềm chế tâm trạng của bản thân, tuy thành tích học không tốt lắm, nhưng trong mắt thầy cô và bạn học, cậu ta không phải là một đứa trẻ không thích học tập, cả ngày gây rắc rối khắp nơi. Mà ngược lại, nhìn bề ngoài cậy ta rất thích học hành, chẳng qua phương pháp học tập không đúng hoặc có những nhân tố khác tác động dẫn đến thành tích kém.” Thư Tầm dịu giọng nói, cằm hơi nâng lên, nhưng ánh mắt rất bình thản, tạo cảm giác thanh cao ôn hòa. Cô ngừng lại một thoáng, chuyển đề tài, công kích Tả Kình Thương, “Tâm lý tội phạm quả thực không phải sở trường của giáo sư Tả, đàn ông thường có thái độ thù địch và kinh thường với những thứ mà mình không am hiểu.”

Người đã sớm nhận định Đổng Chí Nham không phải là hung thủ – Tả Kình Thương tự bỏ qua câu nói cuối cùng của cô, đật câu hỏi: “Em dựa vào đâu mà nhận định hung thủ có những đặc điểm ấy?”

“Trong cặp sách của cậu ta.” Thư Tầm trả lời rất nhanh, “Anh quên mất một chi tiết, nếu Đổng Chí Nham quả thực hư hỏng như trong tài liệu anh mang cho tôi xem, vậy bình thường cậu ta đi học, đến lớp tự học buổi tối đều không mang theo sách, vở bài tập và hộp bút, huống chi là đi gây án. Hoặc là, học sinh như vậy, sẽ không bao giờ đi học lớp tự học buổi tối cho tử tế, bất kỳ tiệm internet nào cũng có sức hấp dẫn lớn hơn lớp học.” Nói tới đây, Thư Tầm đột nhiên cảm thấy hơi bối rối, cũng không thể trách Tả Kình Thương tại sao không biết, bởi vì anh không có đứa em trai nào như Thư Phóng. Từ lúc Thư Phóng học trung học cơ sở, đừng nói trong cặp sách có vở và bút, có khi đến cặp còn chẳng thèm đeo, có lẽ đã quăng cặp trong bà học, bỏ học, trốn lớp, không biết lêu lổng ở những nơi đâu.

Cô hắng giọng, nói tiếp, “Hung thủ có thành kiến với phụ nữ trung niên như vậy, cần tập trung vào điểm này, những việc mà cậu ta từng gặp khiến cậu ta sinh ra thành kiến vô cùng nặng nề với phụ nữ trung niên. Một học sinh trung học, số lượng phụ nữ trung niên mà cậu ta tiếp xúc rất hạn chế, có thể tạo thành tổn thương tâm lý nặng nề, dẫn đến biến thái lại càng ít, rất có khả năng là mẹ cậu ta, mẹ kế hoặc cô giáo.”

“Hay lắm.” Tả Kình Thương đứng lên.

Thư Tầm thầm thở phải, cuối cùng anh cũng đi.

Anh liếc nhìn cô, “Đưa tôi về Cục cảnh sát thành phố.”


“Anh đến thế nào thì tự về thế ấy.” Thư Tầm không tin, làm sao có chuyện anh không biết đường về, hơn nữa, lúc anh tới, tám phần mười là được bọn họ phái xe chở đi.

“Tôi là người ngoại tỉnh.”

“Ra khỏi cổng, rẽ phải rồi đi qua đường lớn tới trạm bus ở phía đối diện, ngồi xe số 322 hoặc 8 đến trạm bus ở công viên Ngưỡng Sơn thì xuống, sau đó lên xe số 96.” Thư Tầm nhấc vợt tennis lên, rõ ràng là dáng vẻ “Tạm biệt, không tiễn.”

Tả Kình Thương cũng không lôi thôi, quay người đi luôn, năm đó Thư Tầm nói ra hai chữ “Chia tay” thì anh cũng bước đi dứt khoát như vậy. Anh cứ mãi mang dáng vẻ như vậy sao, lẽ nào không bao giờ chịu nhận thua?! Thư Tầm bình tĩnh đứng một lúc, tay trái nắm lại rồi thả ra, thả ra rồi nắm lại, bỗng nhiên thả vợt xuống, chạy đến trước mặt anh, ngăn anh lại, ngượng ngùng nói: “Tôi…. Tôi dẫn anh ra trạm xe buýt.”

Thư Tầm thầm dối gạt bản thân, động viên chính mình, như lời anh nói, dù sao anh cũng là khách. Hơn nữa, đi theo xem rốt cuộc có xe đưa anh đến đây không, nếu có thì cô sẽ mặc xác anh.

Tài xế Mã nhận lệnh chờ ở ngoài sân tennis không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông ta thấy Tả Kình Thương và Thư Tầm cùng nhau đi ra, đang định khởi động xe thì đã thấy Tả Kình Thương sải bước thẳng qua xe, tay trái để sau lưng vẫy vẫn với ông ta, giống như đang nói “Không.” Không? Không gì cơ? Lão Mã không hiểu ý của anh, trơ mắt nhìn Tả Kình Thương được dẫn tới trạm xe buýt ở phía đối diện đường lớn.

Giáo sư Tả muốn đi xe buýt?

Tài xế Mã gãi gãi sau gáy, chìa khóa xe trong tay không biết nên xoay hay không xoay.

“Sao bọn họ có thể keo kiệt như vậy, đến một cái xe cũng không phái tới đón anh?” Thư Tầm đứng ở trạm xe buýt, nhìn theo chiều xe tới, hỏi.

Tả Kình Thương cũng nhìn theo chiều xe tới giống cô, anh đứng sau lưng cô, liếc mắt có thể thoáng thấy Tả Kình Thương cũng nhìn theo chiều xe tới giống cô, anh đứng sau lưng cô, lqđôn có thể nom thoáng thấy vài sợi tóc ngắn mướt mồ hôi dính chặt vào gáy cô, quần đùi thể thao bó chặt lấy mông, hai chân trắng ngần vừa dài vừa thẳng, tư thế đứng thoải mái lúc này, lại có một phong thái rất riêng. Tả Kình Thương dời mắt khỏi đùi Thư Tầm, giọng nói nhẹ hơn bình thường mấy phần, “Xe công không thể dùng vào việc tư.”

“Anh đến tìm tôi, chẳng lẽ không phải vì công việc sao?” Thư Tầm vừa thốt lên câu ấy liền thấy hối hận vô cùng.

Đúng như dự đoán, Tả Kình Thương im lặng. Thư Tầm thấy xe số 322 đi tới từ đằng xa, cũng im lặng.

“Không phải.”

Thư Tầm sững người, ngẩng đầu nhìn thì Tả Kình Thương đã lên xe buýt.

Cô ngày càng không thể hiểu nổi anh.

***

Tại trường trung học Vụ Kiều số 7, lớp 12/8, chủ nhiệm lớp Mẫn Bạch Vân cầm giáo án về văn phòng Đoàn, thấy Đoàn trưởng dẫn mấy người vào, ban đầu cô còn tưởng là phụ huynh học sinh, không ngờ Đoàn trưởng gọi cô đến, nói bọn họ muốn tìm cô nói chuyện riêng. Mẫn Bạch Vân còn tưởng rằng đứa học trò quỷ nào không nghe lời lại đi gây rối, là Đổng Chí Nham, là Tạ Tử Khôn hay là Lạc Thành Lâm? Cô thở dài, đi theo Đoàn trưởng ra khỏi văn phòng.

Tả Kình Thương đứng sau mấy cảnh sát mặc thường phục, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu bọn họ, khuôn mặt vô cảm đánh giá Mẫn Bạch Vân từ đầu đến chân một lượt, chính anh cũng biết loại hành vi này là không lễ phép, cho nên mới đứng sau các cảnh sát mặc thường phục, để họ tạm thời che đi ánh mắt tìm tòi này.

Khoảng ba mươi lăn tuổi, hơi mập, trang điểm nhẹ, ngón áp út có đeo nhẫn cưới, trong mắt có sự áy náy và bất đắc dĩ. Khi nãy lúc cô tắt cửa sổ giáo an, màn hình máy vi tính là hình của mộ cô bé con, nhìn qua thì hẳn là con gái của cô.

Bình thường, đáng tin. Tả Kình Thương dời mắt, rũ mi mắt xuống.

“Các vị là cảnh sát?!” Mẫn Bạch Vân cứ kỳ bối rối, trong thoáng chốc tỏ ra vô cùng căng thẳng, hỏi Đoàn trưởng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

“Là thế này, cô Mẫn, chúng tôi chỉ hỏi thăm theo thường lệ thôi, cô đừng lo lắng.” Đội trưởng Trịnh cho Mẫn Bạch Vân uống một viên “thuốc an thần,”, “Lớp của cô có học sinh nam nào như thế này không — rất ít khi trốn học hay đi học muộn, im lặng ít nói, thành tích học tập không tốt nhưng cũng không ngang bướng, mồ côi cha hoặc mồ côi mẹ, điều kiện gia đình trung bình kém, cao khoảng 1m60-1m70cm, thích chơi game online?”


Rõ ràng Mẫn Bạch Vân vẫn chưa kịp phản ứng lại, do tâm lý bảo vệ và che chở học sinh, cô nhíu mày, lần lượt đánh giá từng người đứng bên cạnh Đoàn trưởng, tiếp tục dùng ánh mắt để dò hỏi Đoàn trưởng — Có thể cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra vậy?

“quan trọng nhất là có mấy đặc điểm sau…” Khi Mẫn Bạch Vân nhìn đến Tả Kình Thương, anh mở miệng nói, “Cậu ta rất ghét tiếp xúc với tất cả các bạn học nữ, bất kỳ bạn học nữ nào vô tình đụng chạm tới cậu ta đều khiến cậu ta tức giận; người giám hộ của cậu ta làm công việc mà thường xuyên phải trực ca đêm; trong những buổi lao động tập thể thường phụ trách lau quạt điện, cửa kính ở nơi cao…”

Mẫn Bạch Vân ngẩn người, trong đầu lập tức xuất hiện một học sinh nam, do dự hồi lâu, cô mở miệng nói: “Người mà các vị miêu tả rất giống với lớp phó lao động Sử Nạp Triết của lớp chúng tôi.”

Đoàn trưởng vén mấy sợi tóc còn lại chẳng là bao của ông ta theo thói quen, nghĩ một hồi, “Là học sinh nam tự nhiên lại đánh bạn học nữ vào năm ngoái, còn bị gọi phụ huynh tới trường viết kiểm điểm đúng không?”

“Chính là em ấy. Sử Nạp Triết rất giống với lời miêu tả của các vị, cũng bới vì khi tổng vệ sinh thì các bạn khác không muốn lau quạt, nên trước giờ luôn để em ấy lau. Tuy thành tích học tập không tốt lắm, ở mức trung bình yếu, nhưng tôi thấy học sinh chăm chỉ như vậy thì phải cố gắng động viên, nên để em ấy làm lớp phó lao động. Em ấy không thích nói chuyện, cũng không bao giờ gây rối, chuyện mà Đoàn trưởng nói, em ấy quả thực có lỗi, tôi đã nghiêm khắc phê bình rồi, sau này em ấy cũng không tái phạm nữa.” Trong cách nói có thể nghe ra sự bảo vệ của Mẫn Bạch Vân đối với học sinh của mình.

Đội trưởng Trịnh hỏi: “Chuyện đánh bạn học nữ…”

Đoàn trưởng trả lời: “Bạn học nữ kia không cẩn thận va vào cậu ta trong lúc thu bài tập, cậu ta liền tát bạn nữ đó một cái, khiến cô bé ấy khóc ầm lên.”

Đội trưởng Trịnh đăm chiêu suy nghĩ, gật đầu: “Vậy… tình hình gia đình cậu ấy thế nào?”

“Cha mẹ em ấy ly hôn năm em ấy học lớp 8, quyền nuôi dưỡng em ấy được trao cho cha. Sau đó cha em ấy lại kết hôn, không ngờ mới qua vài năm đã bị bệnh qua đời. Mẹ kế của em ấy không có con, một mình lo toan cho cả gia đình cũng rất vất vả, công việc bận rộn, quả thực thường xuyên phải đi làm ca đêm….” Mẫn Bạch Vân thở dài một tiếng nói.

“Chị gặp bà ấy bao giờ chưa?” Tả Kình Thương đột nhiên hỏi.

“Gặp rồi, gặp lúc họp phụ huynh. Nhưng tôi không ấn tượng lắm, là một người mẹ bình thường thôi.”

“Tiết sau là môn gì?”

“Môn thể dục.”

“Được rồi.” Tả Kình Thương nói xong, lễ phép gật đầu với Đoàn trưởng: “Xin các vị cho phép tôi đứng ngoài xem một lát.”

Đoàn trưởng là người đã hiểu rõ lý do mà bọn họ tới đấy, chỉ cười gượng gạo: “Xin các anh cứ tự nhiên, cứ tự nhiên!”

***

(Tiếp theo):

Tả Kình Thương gọi điện thoại tới.

Tay phải của Thư Tầm đang định cầm lấy cốc cà phê, thấy vậy cô bèn chuyển qua nhấc điện thoại lên, tắt chuông, chuyển sang chế độ im lặng, để khỏi làm phiền những người khác đang tâm sự trong tiệm. Cô khẽ cắn môi, buồn phiền khép lại tờ tạp chí mà mình đang xem.

Màn hình sáng lên một lúc, sau khi không ai nghe điện, vì đối phương ngắt máy nên cũng dần tối đi.

Bên sân tập thể dục ở trường học, Tả Kình Thương cất di động vào túi quần, vẻ mặt như thường, chỉ là trong mắt có thể chút u ám mà người ta khó nhận ra.


“Cô phục vụ ơi, tính tiền cho tôi.” Thư Tầm ngẩn ra một lúc rồi trả tiền, gọi điện lại cho Tả Kình Thương.

“Bây giờ anh đang làm việc ở đâu? Đúng lúc tôi đang rảnh rỗi, có thể tới một chuyến.”

Ở đầu dây bên kia, Tả Kình Thương im lặng rất lâu.

Lâu đến mức Thư Tầm thực sự cho rằng tín hiệu của điện thoại có vấn đề, cô thử gọi một tiếng “Này.”

“Trung học Vụ Kiều số 7. Cách chỗ em khoảng 15 phút ngồi xe, nếu như vừa ra khỏi cửa đã có thể bắt được taxi ngay.”

Thư Tầm đứng lên, bất chợt ngẩn người, “Anh… sao anh biết tôi đang ở đâu?”

“Trong quá trình nghe tôi nói ra suy luận của mình, hi vọng em có thể nhanh chóng trả tiền và ra ngoài chờ taxi.” Tả Kình Thương ngừng lại một thoáng, “Lúc nghe điện thoại, tôi nghe được mấy loại âm thanh, gồm tiếng nhạc êm dịu, âm thanh khi chụp ảnh của điện thoại hay máy ảnh, tiếng đồ sứ, đồ sắt va chạm vào nhau, và tiếng giày cao gót giẫm trên sàn nhà. Em đang ở một nơi không rộng lắm, không ồn ào, nền nhà là sàn gỗ, xung quanh có người đang chụp ảnh “tự sướng” hoặc chụp ảnh đồ ăn, bây giờ không phải giờ cơm, em không có thói quen ăn vặt, cho nên, em hẳn là đang ở một tiệm cà phê nào đó.”

Thư Tầm đã đứng ven đường, không biết là do được nữ thần may măn quan tâm hay đơn thuần chỉ là sự trùng hợp, có một chiếc xe taxi dừng lại trước mặt cô, sau khi hành khách xuống xe, dấu hiệu “Xe trống” của taxi cũng sáng lên.

Ở đầu dây bên kia, Tả Kình Thương dường như cũng biết cô đã ngồi lên taxi, “Một mình em ngồi uống cà phê ở đó, nên mới nói mình “đúng lúc đang rảnh rỗi,” có thể thấy sau đó em cũng không hẹn ai nữa. Một mình ra ngoài chỉ để uống cà phê không phải phong cách của em, cho nên trước khi vào tiệm cà phê, em đã đi dạo phố. Hôm nay đang là ngày đi làm, không có bạn bè đi cùng cho nên em sẽ không chọn trung tâm thương mại ở xa nhà, chỉ có hai trung tâm thương mại và cửa hàng bách hóa là gần nhà em, tiệm cà phê mà em chọn chắc chắn cách nơi mà em đi dạo không xa. Hai địa điểm đi dạo đều cách trường trung học Vụ Kiều số 7 khoảng mười lăm đến hai mươi phút ngồi xe, nếu như tôi không nghe nhầm, giờ này em đã may mắn bắt được taxi rồi.”

“Phân tích của anh có vài lỗi. Sao anh biết tôi trước khi vào tiệm cà phê, đã đi dạo phố chứ không phải đi xem phim.”

“Thói quen đều không dễ thay đổi.” Tả Kình Thương bình thản đáp, “Thói quen của em, tôi không cần phân tích.”

Thư Tầm im lặng, hít sâu vài hơi, bắt đầu cãi lại, “Thế nhưng tôi cũng có thể hình thành những thói quen khác, con người rồi sẽ thay đổi.”

“Tôi không thay đổi.”

Câu nói này, tuy nhẹ bẫng nhưng lại rất kiên định, tựa như tiếng chuông chùa vang lên mỗi buổi sớm mai, mạnh mẽ ngân vang.

Vì đang ngồi trên xe nên Thư Tầm cũng không thấy lúng túng, nhưng khi xe dừng ở trường trung học Vụ Kiều số 7, lúc xuống xe đã thấy bóng dáng của Tả Kình Thương ở phía xa, cô bỗng cảm thấy mặt mình đỏ lên, đỏ đến mức không thể kiềm chế, đỏ như vừa uống một hơi hết sạch bình rượu Mao Đài. Cô đưa tay lên, dùng mu bàn tay sượt qua gò mà, thấy má mình đã nóng tới mức có thể rán trứng. Anh luôn ám chỉ điều gì đó, nhưng cô luôn tránh né, e sợ mình đoán sai, nếu như cô không hiểu sai, vậy tại sao năm đó anh không giải thích, tại sao rời đi một cách tuyệt tình như thế, cho dù cô giận dỗi ra nước ngoài du học, nhưng đến một câu giữ lại anh cũng không thèm nói.

Không dám nghĩ thêm, không thể nghĩ thêm. Đây là Vụ Kiều, là nơi mà Thư Phóng đang bị giam.

Chờ nhiệt độ trên khuôn mặt giảm đi, Thư Tầm mới băng qua đường lớn, gật đầu, hỏi theo đúng tính chất công việc: “Có tình hình gì mới không?”

“Theo như suy luận về những đặc điểm của kẻ tình nghi, xác định được một học sinh nam tên Sử Nạp Triết, mồ côi cha, lúc này cậu ta đang học môn thể dục, em có muốn vào dự thính không?”

Thư Tầm nhớ lại lần đầu tiên gặp lại anh ở Lộ Châu, anh lạnh lùng nói không muốn hợp tác với phụ nữ, lúc này lại thay đổi 180 độ, hết lần này tới lần khác kéo cô tham gia vào quá trình phá án, bộ dạng này khiến người ta cảm thấy rất khó tin. Nhưng thôi, nếu là trước đây, Thư Tầm chắc chắn cũng không ngờ được mình lại có một ngày được… hợp lực tác chiến với anh.

Để không gây sự chú ý, Thư Tầm, Tả Kình Thương và vài cảnh sát mặc thường phục đứng tản ra ở các góc khác nhau, nhưng ánh mắt luôn khóa chặt trên người Sử Nạp Triết.

Đoàn trưởng làm theo ý của Thư Tầm, đã dặn trước giáo viên thể dục, tiết học hôm nay chủ yếu học nội dung hai học sinh tạo thành một đôi, thi chạy tiếp sức vượt chướng ngại vật. Chỉ sau một tiết thể dục, Thư Tầm đã nói với đội trưởng Trịnh: “Sử Nạp Triết có hiềm nghi rất lớn, nên tiến hành điều tra toàn diện cậu ta ngay lập tức.”

Đội trưởng Trịnh sững sờ, ngờ vực nhìn Thư Tầm, rồi đưa ánh mắt dò hỏi về phía Tả Kình Thương. Tả Kình Thương ra hiệu cho mấy cảnh sát mặc thường phục trở lại trong xe rồi hãy nói tiếp, tránh gây chú ý. Lúc tới đây, xe cảnh sát dừng trong một con ngõ nhỏ ở ngoài đường, đoàn người tản ra, đi ra khỏi trường. Thư Tầm đi giày cao gót, bước đi khá chậm, nên rớt lại cuối cùng, nhưng không ngờ Tả Kình Thương còn đi chậm hơn cô.

Ánh mặt trời chiếu sau lưng họ, Thư Tầm thấy bóng mình và bóng anh lồng vào nhau.

Bỗng nhiên, bóng dáng phía sau dừng lại, Thư Tầm bước lên mấy bước, quay đầu nhìn lại. Tả Kình Thương đứng ngược sáng, cả người chìm trong ánh mặt trời rực rỡ, toàn thân như được phủ lên một tầng ánh sáng thanh khiết dịu dàng. Cô nhớ lại quá khứ hồn nhiên trước kia, cô cũng luôn chẳng hề để ý tới mọi vật chung quanh, vui vẻ chạy phía trước, nhưng mỗi lần quay đầu, anh luôn đứng cách cô ba đến năm bước, lặng lẽ nhìn theo cô.

“Tôi không thay đổi.”

Bên tai Thư Tầm như vang lên lời của anh qua điện thoại khi nãy.


Anh không thay đổi, anh không thay đổi điểm nào?

Thư Tầm bình tĩnh quay người, bỗng thấy một cơn gió lướt tới, cô còn chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị ai đó nắm chặt, kéo cô lại gần. Khuôn mặt của Tả Kình Thương chiếm trọn tầm mắt cô, cô còn chưa kịp tỏ ra kinh ngạc, môi anh đã đặt lên môi cô.

Tới lúc này, sau nhiều lần ám chỉ, rốt cuộc anh cũng tự mình ra tay.

Thư Tầm thấy người mình cứng đờ, tựa như một con cá biển mới lấy ra từ tủ lạnh, cô cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc trên môi, hương vị cỏ cây lẫn trong hương bạch đàn trên người anh lan tỏa, vây quanh cô, khiến cô không thể trốn tránh. lqđônn Rốt cuộc cô cũng nhận ra nơi này là trường học, họ đang đứng trên một con đường nhỏ mà hai bên đều có lớp học, tuy lúc này không có nhiều học sinh qua lại, nhưng ngộ nhỡ có học sinh nào trốn học đi ngang qua, hoặc giáo viên quay về lấy dụng cụ giảng dạy đi tới, sẽ thấy hai người họ, một đôi nam nữ lai lịch bất minh lại có thể đứng đây…

Đúng lúc ấy Tả Kình Thương buông cô ra, cô lui về phía sau mấy bước, bối rối liếc nhìn xung quanh, che miệng, nhìn anh đầy oán trách một hồi rồi xoay người bước đi.

Lúc xe cảnh sát chạy vào, Thư Tầm đã mất hồn mất vía, đội trưởng Trịnh và mấy người cảnh sát mặc thường phục khác nói những gì, một câu cô cũng không nghe lọt.

Tả Kình Thương đi sau cô vài bước, khi anh đưa chân ngồi vào xe cảnh sát, Thư Tầm vô cùng lúng túng ngồi dịch sang một bên, quay đầu ra chỗ khác, không nhìn anh.

“Sử Nạp Triết có ham muốn thể hiện bản thân cực kỳ mãnh liệt, lòng tự tôn rất cao.” Tả Kình Thương ngồi vào chỗ của mình, đi thẳng vào chủ đề, “Giáo viên thể dục mở một cuộc thi chạy tiếp sức vượt chướng ngại vật, khi những bạn học khác đều sôi nổi tìm kiếm người hợp tác với mình, thì Sử Nạp Triết lại thờ ơ lạnh nhạt. Nghe nói cậu ta cũng không phải người lầm lỳ tự kỷ, chỉ hơi im lặng ít nói thôi, ở lớp cũng có một hai bạn học chơi với cậu ta. Cậu ta đang chờ, diễn đàn lê quý đônn chờ người khác chủ động đến tìm mình. Trước khi thi đấu, lúc cậu ta và người hợp tác cùng nhau động viên khích lệ, vẻ mặt và hành động đều rất kiêu căng, dáng vẻ của cậu ta khi thi đấu hoàn toàn khác với hình ảnh bình thường trong mắt mọi người, sức bật vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa….” Tả Kình Thương ngừng lại, liếc mắt nhìn Thư Tầm vẫn đang ngẩn ngơ, khẽ cau mày, “Khi đối diện với những chướng ngại vật, cậu ta vô cùng phấn khích, như tôi thấy, cậu ta quả thực dễ dàng thực hiện tốt loại vận động này, thậm chí…”

“Thậm chí mong muốn chứng tỏ năng lực của mình trong lĩnh vực này với toàn thế giới.” Thư Tầm lấy lại bình tĩnh, tiếp lời Tả Kình Thương, “So với cậu ta, những bạn học nam khác trong lớp, hoặc là không giỏi leo trèo, hoặc là có biểu hiện rất bình tĩnh với chướng ngại vật. Có lẽ đây là năng lực duy nhất mà Sử Nạp Triết có thể khoa khoang. Đương nhiên, những bạn học nữ thường không giỏi ở phương diện này, có khi thực hiện không tốt, hoặc không thực hiện được. Bấy giờ, những bạn học nam khác trong lớp sẽ có những hành động như tới giúp đỡ, hoặc chế nhạo, mỉa mai, nhìn chằm vào một số bộ phận của bạn học nữ…., tất cả đều là phản ứng bình thường của học sinh nam đang tuổi dậy thì. Duy chỉ có Sử Nạp Triết là không như vậy, hành vi của cậu ta cực kỳ bất thường — Cậu ta nhìn chằm chằm vào bạn học nữ, chân miết mạnh lên mặt cỏ, thể hiện sự khinh thường và thù hận bị kiềm nén. Nhưng độ thù hận của cậu ta với những nữ sinh cùng tuổi không lớn, cho nên áp lực với bản thân cũng nhẹ hơn, chỉ là các giác giận cá chém thớt mà thôi. Tuổi, thân phận, bề ngoài… hầu như đều phù hợp với đặc điểm của hung thủ trong các vụ án này. Hung thủ không hề ăn năn hối hận sau khi thực hiện hành vi tội ác, thậm chí còn cho rằng đây là sự “trừng phạt” thích đáng, vụ hung án tiếp theo cũng có thể xảy ra, bởi vậy tôi cho rằng, nên dựa theo vết chân ở hiện trường và việc Sử Nạp Triết không có chứng cớ ngoại phạm để tìm điểm đột phá, còn động cơ phạm tội, khi đã xác định cậu ta có hiềm nghi, có thể hỏi thẳng cậu ta.”

“Điều tra người giám hộ của Sử Nạp Triệt.” Tả Kình Thương nói, lời ít nhưng ý nhiều.

Đội trưởng Trịnh gật đầu, “Ý của giáo sư Tả là… điều tra mẹ kế của cậu ta?”

Thư Tầm hít sâu một hơi, nói thêm: “Về phương diện quan hệ nam nữ.”

Mọi người đều đã hiểu, không hẹn mà cùng gật đầu.

Trên đường về, Tả Kình Thương không xuống xe ở khách sạn, mà bảo tài xế đưa anh tới gần nhà Sử Nạp Triết. Thư Tầm kìm nén hơi thở, nói với đội trưởng Trịnh rằng mình cũng muốn xuống xem, rồi xuống xe theo.

“Sao lại đi theo tôi?” Tả Kình Thương trở lại dáng vẻ lạnh lùng xa cách khi trước, “Chuyện tiếp theo mà tôi muốn làm, có lẽ không được hay lắm, nhưng có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.”

Lại là công việc. Thư Tầm bực bội hất cằm, “Anh nợ tôi một lời giải thích.”

“Em muốn nghe lời giải thích cho chuyện năm đó, hay lời giải thích cho chuyện xả ra lúc nãy?”

“Chuyện năm đó anh không cần giải thích, tinh thần chính nghĩa trong lòng anh khiến anh không bất chấp tư tình, đưa em trai tôi vào tù nhiều năm như thế, lqđônn đó là phẩm chất cao quý biết bao.” Mắt Thư Tầm dần phủ thêm hơi nước, đáy mắt đỏ lên, “Nhưng tôi không ngờ, người có phẩm chất cao quý ấy lại có thể làm ra hành vi…”

“Bỉ ổi? Hạ lưu? Vô liêm sỉ?” Tả Kình Thương đến gần, mỗi bước đi đều nói ra một từ với nghĩa xấu, “Em muốn dùng từ nào để hình dung về tôi?”

Khí thế chất vấn của Thư Tầm dần hạ xuống, khi bạn đứng trước một người đàn ông cao hơn bạn ít nhất hai mươi centimet, bạn còn có thể mạnh mẽ hùng hồn được sao? Nên mới nói, cái gọi là khí phách phụ nữ, chỉ có tác dụng với một đám đàn ông vô dụng mà thôi.

“Á Á.”

Thư Tầm mở to mắt, tay Tả Kình Thương đặt lên vai cô, khoảng cách giữa anh và cô càng ngày càng gần.

“C-y-n-t-h-i-a—Đây là tên tiếng Anh của em à?”, “Sao nào, thấy hay không?”, “Sao lại lấy tên đó?”, “Cynthia, nghĩa là nữ thần mặt trăng.”, “Khác người.”, “Vì tên thân mật của em là Á Á, nên mới lấy tên tiếng Anh như vậy. Khác người lắm à? Thế thôi, để em nghĩ tên khác. Ừm… Joyce được không?”, “Á Á… không, Cynthia rất hay, không cho đổi nữa.”

“Á Á.”, “Ừ?”, “Á Á.”, “Ừ? Sao thế?”, “Á Á.”, “Có chuyện gì, nói đi!”, “Á Á.”, “Em mặc kệ anh đấy!”, “Á Á, đừng mặc kệ anh mà. Anh yêu em, Á Á.”, “Anh… Anh đáng ghét chết đi được, đáng ghét quá.”

“Á Á.”

Hồi ức về cái tên này vừa ấm áp vừa đau khổ, lòng bàn tay Thư Tầm đẫm mồ hôi, bàn tay Tả Kình Thương đặt trên vai cô nóng rực như có ngọn lửa đang thiêu đốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.