Đọc truyện Lễ Tình Nhân Đẫm Máu – Chương 20: Nghiêm trọng hóa vấn đề
Hội trường lớn được xây dựng rất hoành tráng, tất cả hội nghị và tiệc tối của toàn trường đều được tổ chức ở đây. Sau khi Thư Tầm tới liền ngồi an vị trong hội trường, cô theo thói quen bắt đầu tìm kiếm Tả Kình Thương, anh cũng thật giỏi làm giá, buổi lễ khen thưởng sắp bắt đầu mới ung dung tới, lúc anh ngồi xuống vị trí của mình cũng theo thói quen liếc mắt nhìn Thư Tầm bằng ánh mắt ấm áp dịu dàng.
Ngài Phó Hiệu trưởng đứng ra chủ trì lễ khen thưởng, sau khi khen thưởng xong thì cán bộ nhận thưởng lần lượt bước xuống sân khấu, như thường lệ sẽ là Phó Viện trưởng Học viện an ninh Dương Tiệp thay mặt cho các cán bộ nhận thưởng phát biểu mấy câu. Dương Tiệp mặc một bộ âu phục màu xám, thắt cà vạt màu xanh lam, ông hắng giọng rồi mới bắt đầu bài phát biểu.
Có lẽ tất cả mọi người ngồi dưới sân khấu đều cảm thấy chán ngán vô vị, có người còn lôi di động ra đọc tiểu thuyết. Nhưng họ còn chưa đọc xong một chương thì đã nghe thấy một tiếng nổ lớn kèm theo sóng xung kích rất lớn ập tới làm người ta cảm thấy chấn kinh tới mức đầu óc trống rỗng.
Trong bầu không khí hỗn loạn, Thư Tầm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh từ cơn bàng hoàng do tiếng nổ và những âm thanh gào thét hoảng sợ xung quanh, cô tìm kiếm nơi phát ra tiếng nổ thì thấy Phó Viện trưởng Dương Tiệp đang nằm trên sàn sân khấu, cả người bốc cháy máu me đầm đìa, có lẽ không thể cứu nổi nữa. Đài chủ tịch cách đài dưới một khoảng, hai hàng cán bộ nhận thưởng đều an toàn về vị trí cũ của mình, vụ nổ không ảnh hưởng tới nhiều người, giảng viên công chức ngồi phía dưới đều không bị thương nặng chỉ bị mảnh vỡ của bục làm trầy da hoặc đập nhẹ vào người mà thôi.
Kinh khủng hơn là tiếng nổ kia khiến toàn bộ kính thủy tinh vỡ nát, mảnh vỡ rơi khắp nơi, có người còn không cẩn thận giẫm phải mảnh vỡ trong lúc chạy nên bị thương ở chân.
Cô còn chưa kịp đứng lên thì đã liên tục bị người khác xô đẩy, ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Tả Kình Thương đang cố gắng ngược dòng người để chạy tới trước mặt cô, dùng thân thể che chở cho cô để tránh việc lại có thêm một vụ nổ nữa làm cô bị thương.
Trên âu phục màu đen của Tả Kình Thương có dính chút tro bụi, cà vạt cũng hơi lỏng, mặc dù như vậy nhưng trông anh vẫn rất ung dung bình tĩnh. Tay trái của anh nắm chặt tay của Thư Tầm ở phía sau, mười ngón tay đan vào nhau giống như năm đó anh dẫn cô đi dạo, lòng bàn tay của anh khô ráo, ngón tay cứng cỏi, chỉ cần anh không buông thì sẽ không bao giờ thoát ra được.
Anh đứng chắn trước người Thư Tầm rồi phóng tầm mắt nhìn về phía đài chủ tịch của hội trường. Ở đó ngoại trừ Dương Tiệp đang bị lửa thiêu cháy thì đã không còn ai khác nữa, khu điều khiển âm thanh trống trải không một bóng người. Bục bị nổ tan tành, không biết micro bị văng đi đâu, chiếc bàn gần đó bị sóng xung kích tác động đến mức đổ ngã nghiêng nhưng vì thấp hơn đài chủ tịch nên cũng không hư hỏng nhiều.
“Chúng ta ra ngoài trước đi.” Vì chưa thể xác định được nguyên nhân của vụ nổ nên Tả Kình Thương xoay người lại ôm Thư Tầm rồi đi về phía cửa.
Vụ nổ này xảy ra quá đột ngột nên không ai lường trước được. Mọi người đều cực kỳ hoảng loạn , ào ào rời khỏi hội trường lớn, dù sao họ đều là giảng viên điều tra hình sự nên khi rời đi cũng coi như là có trật tự, chỉ trong chốc lát hội trường lớn đã không còn một ai. Thư Tầm được Tả Kình Thương che chở ra ngoài, dọc đường đi cô luôn cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng may là mọi người đều chỉ mong nhanh chân ra khỏi đây nên cũng chẳng để ý ai ôm ai, ai đỡ ai nữa.
Tả Kình Thương đưa Thư Tầm đến nơi an toàn, lúc này mới thử nắn nắn tay chân cô, “Có bị thương không?”
“Không sao.” Chỗ ngồi của Thư Tầm cũng khá thấp, ngoài một đợt sóng xung kích ập tới cô cũng không cảm thấy đau nhức gì. “Là nổ hay hỏa hoạn? Em thấy rất giống một loại bom cỡ nhỏ, may mà sức công phá không đến mức đó, nhưng lại có vẻ giống lựu đạn hơn, sao loại vũ khí này lại có thể xuất hiện trong trường học được chứ? Rốt cuộc là trò đùa của ai hay là có người nào đó cố ý gây ra …” Lúc này Thư Tầm mới cảm thấy chuyện này không ổn, sau khi vụ nổ xảy ra mọi người đều ào ào rời đi, nếu thủ phạm cũng ở trong hội trường lớn thì dĩ nhiên hắn sẽ theo dòng người đi ra ngoài, lẫn vào trong đám đông và làm bộ như tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới mình.
“Là cố ý.” Sau khi chắc chắn Thư Tầm không sao, Tả Kình Thương mới nói: “Có lẽ là bom loại nhỏ và một ít chất gây cháy. Để anh đi xem thử.” Nói xong, anh quay người bước nhanh về phía hội trường lớn.
“Kình Thương!” Thư Tầm kéo anh lại, “Anh chưa biết vụ nổ này rốt cuộc là nhắm vào ai, ngộ nhỡ hắn còn chưa đạt được mục đích lại tạo ra vụ nổ thứ hai thì sao?”
“Không có vụ nổ thứ hai đâu.” Tả Kình Thương cởi áo vest, khoác lên người cô rồi vừa xắn tay áo vừa nói, “Nếu dựa theo nguyên tắc “Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót” thì lúc này toàn bộ người trong hội trường đều chẳng còn sống. Có thể dễ dàng nhận ra đây là một vụ nổ với mục tiêu cố định, kẻ đánh bom này rất tự tin cho nên hắn ta đã dùng một loại bom có sức công phá không lớn nhằm tránh liên lụy đến người vô tội. Hắn có lương tri nhưng anh sẽ không biểu dương hắn vì điều đó.”
Thư Tầm nhìn Tả Kình Thương đi về phía lễ đường, lại nhìn các đồng nghiệp đang cực kỳ hoảng hốt xung quanh mình, cô bỗng cảm thấy cuộc sống này tựa như một bộ phim nhiều tập, sóng trước chưa yên sóng sau đã tới. Cứu hỏa, cứu thương và cảnh sát cùng được gọi đến đây, dù sao mọi người cũng làm việc trong ngành điều tra hình sự, bởi vậy đều lấy lại bình tĩnh ngay lập tức. Sau khi Tả Kình Thương đi vào hội trường, có mấy vị giáo sư môn vật chứng học, thạc sĩ môn điều tra học và giáo sư chỉ huy cảnh vụ cũng theo vào.
Dám hành động trước mặt những con người này, không thể phủ nhận tên tội phạm kia rất to gan lớn mật, hay phải chăng hắn ta không còn lựa chọn nào khác.
Lẽ ra Thư Tầm cũng định đi vào hội trường nhưng thấy một thầy giáo lớn tuổi tóc bạc trắng dường như không khỏe, cô bèn đỡ thầy đến nghỉ ở một quảng trường rộng rãi và yên tĩnh hơn. Lúc quay ra lại thấy một nữ phụ đạo viên* mang thai đang chống eo khó nhọc bước về phía mình, cô liền đi tới dìu cô ấy ngồi xuống.
*phụ đạo viên là một chức danh đặc thù, là công tác đặc thù ở các trường đại học tại Trung Quốc. Phụ đạo viên đảm nhiệm việc bồi dưỡng tư tưởng chính trị, quản lý đời sống sinh hoạt hàng ngày, tâm lý sức khỏe, công tác đoàn đảng và các hoạt động xã hội khác của sinh viên đại học. Một phụ đạo viên thường quản lý một hoặc vài lớp học. – Dịch theo baike.baidu.
“Tim tôi không khỏe lắm, nhưng nghỉ một lát là ổn thôi.” Thầy giáo lớn tuổi xua tay, ông là Thôi Kính Thanh, vị Bác đạo* đức cao vọng trọng nhất của bộ môn Tội phạm học, năm nay ông đã bảy mươi lăm tuổi nhưng vẫn tiếp tục công việc giảng dạy tại trường.
*Bác đạo tức là thầy giáo hướng dẫn của tiến sĩ, nghiên cứu sinh, là một chức danh đặc thù của Trung Quốc, chuyên hướng dẫn bồi dưỡng các tiến sĩ và nghiên cứu ở đại học, viện nghiên cứu. – Dịch theo baike.baidu.
Nữ phụ đạo viên đang mang thai là thạc sĩ Đỗ Xuân Hiểu của khoa luật, cô đang phụ trách lứa học viên năm hai, Đỗ Xuân Hiểu ngồi cạnh ông Thôi Kính Thanh, thở gấp một hơi rồi mới nói cảm ơn Thư Tầm, “Hôm qua tôi vẫn còn thấy họ bố trí hội trường, tập diễn, ấy thế mà hôm nay … Đúng là làm tôi sợ chết khiếp, chiều tối nay phải đến bệnh viện kiểm tra mới được. Đúng rồi, lúc nãy tôi thấy giáo sư Tả đã vào hội trường, anh ấy giỏi như vậy chắc sẽ hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nên không phải lo đâu!”
Hôm qua, vì là giảng viên mới nên Thư Tầm cũng tới hội trường lớn xem một lượt. Hội trường lớn mới được xây xong năm ngoái, khi cô tốt nghiệp thì hội trường vừa mới khởi công. Cô cũng bắt gặp các học viên trong hội học sinh bố trí sân khấu, còn tới khu điều khiển âm thanh giúp họ thử micro mấy lần.
“Kình Thương đang ở trong đó, ai chẳng an tâm?” Ông Thôi Kính Thanh có vẻ rất quý mến Tả Kình Thương. Thư Tầm nhớ lại, hình như ông chính là thầy giáo giảng dạy môn Tội phạm học cho Tả Kình Thương thời anh còn đi học. Hóa ra là học trò cưng, thảo nào. Ông Thôi Kính Thanh không muốn khiến mọi người lo lắng cho mình, nói: “Tiểu Thư à, bác không sao đâu, cháu vào hội trường xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi. Tiểu Đỗ, cháu ngồi đây đợi bác sĩ với bác, nghe nói cháu mang thai đôi, vẫn nên để cho bác sĩ khám lại cho cháu thì hơn.”
“Đúng ạ, đúng ạ.” Đỗ Xuân Hiểu nói liên thanh, vuốt bụng như thể an ủi bảo bối bên trong.
Thư Tầm nhìn dáng vẻ vừa lo âu vừa yêu chiều của Đỗ Xuân Hiểu khi cô an ủi bảo bối trong bụng, thầm nghĩ không biết thai nhi là trai hay gái, hay là một thai đôi Long Phượng? Nếu được cả trai lẫn gái thì hay quá … Thư Tầm chợt nhớ trước đây Tả Kình Thương cũng đã từng nói hai người rồi sẽ có con, không biết sau này cô mang thai, trong lòng sẽ có cảm xúc gì.
Có những người không thể nghĩ đến, vừa nghĩ đến là nhận được điện thoại ngay.
“Phó viện trưởng Học viện an ninh Dương Tiệp được xác nhận là đã tử vong.” Khi đang tập trung vào công việc, Tả Kình Thương luôn lời ít ý nhiều, “Trong hội trường không có quả bom nào khác.”
“Vụ nổ này nhằm vào ông ta sao?”
“Vẫn đang điều tra. Em đang ở đâu?”
“Đang ở chỗ quảng trường nhỏ.” Xa xa, Thư Tầm thấy xe cứu thương và xe cảnh sát rú còi lao nhanh qua cổng đông của trường, nơi gần hội trường lớn nhất. Càng ngày càng có nhiều học viên biết ở hội trường lớn đã xảy ra chuyện không hay, nhao nhao tụ tập về phía đó, bộ dạng như thể sợ thiên hạ chưa loạn.
“Tiểu Thư, thế nào rồi?” Ông Thôi Kính Thanh thấy Thư Tầm ngắt máy, lập tức hỏi.
Thư Tầm cố gắng chọn từ ngữ thích hợp, “Phó viện trưởng Dương Tiệp đã bất hạnh từ trần.”
“Chao ôi …” Ông Thôi Kính Thanh kinh ngạc, đập đập đầu gối, đau đớn xót xa than: “Đáng tiếc, đáng tiếc! Dương Tiệp là học trò của bác, vợ nó cũng được bác dạy dỗ mà ra, mỗi lần nhìn thấy bác hai đứa nó đều gọi “Thầy ơi, thầy ơi”, ôi!
Dù chưa biết hết các mối quan hệ thầy trò trong trường nhưng Thư Tầm vẫn thương tiếc gật đầu. Khi có bác sĩ xuống từ xe cứu thương tới chăm sóc ông Thôi Kính Thanh và Đỗ Xuân Hiểu, Thư Tầm bèn quay lại hội trường lớn, thấy bên ngoài bị vây chặt như nêm cối.
Những người đứng kéo dài cảnh giới màu vàng trắng phần lớn là học viên của Đại học Điều tra hình sự, thậm chí có người còn là học trò của Dương Tiệp, ngoài công việc phải làm, trong mắt họ dường như còn có cả sự căm phẫn.
Tả Kình Thương – người có quyền thăm dò và tham gia điều tra tất cả các vụ án trên toàn quốc, lúc này đang đứng ở cửa hội trường, dáng người cao lớn kiên nghị vẫn cực kỳ nổi bật giữa đám đông. Anh còn chưa tháo găng tay, đang nói gì đó với giáo sư vật chứng học Lương Tử Mi. Tay phải xỏ túi quần, tay trái khi thì chỉ vào hội trường khi thì vô tình đưa lên lúc nói chuyện. Một người là cỗ máy phá án nổi tiếng trong giới điều tra hình sự, một người là Bác đạo đứng đầu ngành vật chứng học. Học viên nam khi nhìn thấy hai vị đại thần điều tra hình sự này đứng cùng nhau và số ít học viên nữ hâm mộ nhìn Tả Kình Thương chằm chằm, đều cảm thấy lần hóng chuyện này rất đáng giá!
Bộ phận pháp y hiện trường tiến hành khám nghiệm tử thi sơ bộ, các đàn anh khóa trên thì ra sức đảm bảo trật tự, ngăn cản những cô cậu đàn em khóa dưới đang sốt sắng xông vào xem xét.
Giác quan thứ sáu của Thư Tầm mách bảo kẻ đánh bom này là người trong trường, tất cả những người hiểu rõ nguyên lý và phương pháp tháo gỡ bom mìn đều nằm trong diện tình nghi.
Cố gắng bình ổn cảm xúc, Thư Tầm nhớ lại toàn bộ quá trình xảy ra sự việc, quả bom được đặt trong bục giảng. Vậy nó được đặt trong đó vào lúc nào? Đáng nghi nhất là những người tham gia bố trí hội trường hôm qua, nhưng kẻ đó làm thế nào mà che giấu được tai mắt người khác để đặt thứ này vào trong bục giảng, mục tiêu hắn muốn hại chính là Dương Tiệp, hay Dương Tiệp cũng giống như Thái Hiểu Địch ở thành phố Minh Tề là một người chết oan?
Nếu xét đến những người xuất hiện ở hội trường ngày hôm qua, Thư Tầm chợt ý thức được một điều — Cô cũng nằm trong số đó.
Thế nhưng cô là người trong sạch, chẳng có gì phải sợ hết.
Vụ nổ nhỏ xảy ra ở hội trường lớn vào buổi sáng, đương nhiên trở thành đề tài được mọi người bàn luận nhiều nhất tại căn tin Đại học Điều tra hình sự. —–
“Biết gì chưa? Biết gì chưa? Phó viện trưởng Học viện an ninh bị nổ tung.”, “Có phải khủng bố tập kích không, phần tử khủng bố lại không chịu yên phận?”, “Hình như không phải, vụ nổ không nghiêm trọng lắm, một người thiệt mạng nhưng những người khác đều không bị thương.”
“Ai thiệt mạng thế?”, “Tôi được nghe kể là một người họ Dương, là một giáo sư, tầm bốn mươi tuổi.”, “Bạn tôi ở Học viện an ninh nói, bản thân ông ấy cũng đang nghiên cứu về bom mìn.”, “Là tự sát à? Bị bệnh trầm cảm?”, “Sao phải tự nổ trước mặt mọi người như thế chứ, cầm sợi dây thừng thắt cổ là xong mà.”
Chỉ một lát sau đã có người của Đài truyền hình đến trường học thu thập thông tin. Ánh mắt của mọi người đều tập trung về Đại học Điều tra hình sự, có rất nhiều người lập diễn đàn hoặc đăng bài trên weibo nói rằng họ muốn xem thử trường đại học tổng hợp chuyên đào tạo nhân tài điều tra hình sự đã đào tạo hết thảy cảnh sát phá án như thế nào.
Trước những tuyên bố trên, hiệu trưởng của Đại học Điều tra hình sự bày tỏ rằng — Họ không hề cảm thấy áp lực. Bạn xem, họ có biết bao nhiêu vị chuyên gia cao cấp, biết bao nhiêu thiết bị tân tiến hiện đại, phần lớn học viên của họ đều là cảnh sát hình sự tương lai. Không rõ là vì muốn kích thích mọi người cố gắng vươn lên, hay nhằm quảng bá cho đợt tuyển sinh tiếp theo mà hiệu trưởng Đại học Điều tra hình sự Lôi Quân Tường chỉ mỉm cười, sau đó tuyên bố với mọi người — “Không cần cảnh sát phải tham gia phá án, trong vòng một tuần nhà trường sẽ giao ra kẻ phạm tội cho Cục cảnh sát xử lý.”
Ngay sau đó, một tổ chuyên án độc nhất vô nhị được thành lập, đa số thành viên đều là những giảng viên đáng kính của giới cảnh sát hình sự. Tổ trưởng là chuyên gia vật chứng học Lương Tử Mi, ngoài ra còn có Thư Tầm, chuyên gia bom mìn Vưu Nghĩa và chủ tịch hội học sinh Tư Mã Tuyết.
Tả Kình Thương lại không tham gia phá án, điều này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Nhưng cũng có người nói rằng, Đại học Điều tra hình sự hình như đang nghiêm trọng hóa vấn đề.
“Sao lại là em?” Khi Thư Tầm đang ngồi ở văn phòng, nhận được thông báo thành lập tổ chuyên án thì cũng cảm thấy không thể tin nổi, cô quay ra nhìn Tả Kình Thương với ánh mắt hoài nghi, “Em cũng được tính là một trong số nghi phạm tham gia bố trí hội trường ngày hôm qua … Mặc dù em không có động cơ gây án.”
Tả Kình Thương xem qua những bình luận trên mạng về vụ án ở Đại học Điều tra hình sự, nghiêm túc nói: “Em nhất định phải tích lũy kinh nghiệm trong những vụ án thực tế, chịu đựng được những áp lực lớn khi chạy đua với thời gian phá án, sau này mới có thể trợ giúp cho anh.”
“Em trợ giúp anh?” Thư Tầm cười nhạt, đẩy mũi giày cao gót vào công tắc nguồn điện, màn hình máy tính trước mặt Tả Kình Thương kêu “phụt” một tiếng rồi đen thui. Anh quay đầu nhìn cô, vẻ mặt vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ. Vào những lúc thế này, Thư Tầm cho rằng mình nên kiên quyết giữ khoảng cách với Tả Kình Thương, cô nâng cằm, cậy mình đứng còn anh ngồi mà nhìn xuống anh từ trên cao, “Giáo sư Tả sợ bản thân không thể bắt được Boss đứng sau màn thì sẽ mất hết thể diện trước mặt các đồng nghiệp và học viên, cho nên mới đẩy vụ án này sang cho tôi đúng không?”
“Vụ án này không khó, nếu anh tham gia phá án, có lẽ chỉ tới tối nay là tìm ra chân tướng. Nhưng anh cho rằng vụ án sẽ giúp em hiểu rõ hơn về đồng nghiệp của mình. Bởi vậy anh mới tặng em cơ hội quý giá này.” Tả Kình Thương đưa tay định ôm eo cô, cô lách người tránh khỏi tay anh, còn lườm anh một cái. Thật ra mà nói, anh quả thực mê mệt cái điệu bộ ngang bướng của cô.
Thư Tầm quyết định nhận vụ án này, nhưng vẫn mạnh miệng phản bác: “Thế sao anh không nhân cơ hội này để hiểu thêm về các đồng nghiệp của anh?”
“Anh không có hứng thú tìm hiểu người khác.” Tả Kình Thương cúi người bật mở nguồn điện, đưa mắt nhìn từ mắt cá chân lên gấu váy Thư Tầm, phía trên nữa là một vùng khuất bóng, anh khẽ mỉm cười rồi nói tiếp: “Chỉ mong có thể tìm hiểu sâu về em.”
Thư Tầm quay người đi, hai bên tai lập tức đỏ lên.
Bản thân anh không phải phá án, nói thì nghe dễ dàng lắm.
Lương Tử Mi triệu tập các thành viên trong tổ chuyên án để hội ý, phân công nhiệm vụ cho từng người. Bản thân ông sẽ là người nhanh chóng hoàn thiện báo cáo khám nghiệm dấu vết chi tiết, Vưu Nghĩa đương nhiên phụ trách việc phân tích quả bom, Tư Mã Tuyết phụ trách việc thăm dò học viên, giảng viên ở Học viện an ninh, đồng thời tới nhà Dương Tiệp để tìm hiểu tình hình. Lương Tử Mi coi trọng môn phân tích tâm lý tội phạm của Thư Tầm hơn Tả Kình Thương nhiều, ông phân công Thư Tầm tổng hợp và phân tích dựa theo những thông tin mà bọn họ cung cấp, khắc họa chân dung tâm lý tội phạm. Điều này khiến Thư Tầm có cảm giác được trân trọng mà vừa mừng vừa lo.
“Vụ án này cứ tiến hành dựa theo trình tự điều tra hình sự thông thường thôi, không khó, nhưng việc mà chúng ta cần làm lúc này là chạy đua với thời gian.” Lương Tử Mi nghiêm túc nói, vừa cho tất cả mọi người một liều thuốc an thần nhưng cũng vừa tạo áp lực về mặt thời gian.
Thư Tầm trở lại văn phòng, lật xem những tài liệu có sẵn.
Dương Tiệp, nam, bốn mươi tư tuổi, hiện giữ chức phó viện trưởng Học viện an ninh, giảng viên bộ môn Cơ sở hóa học, có năng lực trên phương diện nghiên cứu bom mìn, những bài luận văn do ông ta viết đều giành được giải thưởng học thuật. Ông ta tốt nghiệp Đại học Điều tra hình sự, học từ cử nhân cho tới tiến sĩ. Hai mươi lăm tuổi kết hôn với bạn học cùng lớp Lâm Trữ Hoài, hiện tại Lâm Trữ Hoài đang làm việc tại thư viện trường, con gái Dương Quỳnh Hoa đang học lớp 8 tại trường trung học trực thuộc Đại học Điều tra hình sự. Có một số chi tiết đáng chú ý đó là cách đây không lâu có một thông tin nói rằng sau khi điều chỉnh nhân sự, ông ta sẽ được thăng chức thành viện trưởng nhưng chưa chắc là ở Học viện an ninh.
Thư Tầm nhìn màn hình máy tính, chìm vào dòng suy nghĩ, khi cô đang du học ở nước ngoài, thầy hướng dẫn đã nói một câu khiến cô nhớ mãi không quên — Có những kẻ không thể chịu nổi việc bị điều tra đời sống riêng tư, một khi điều tra sẽ tựa như đường ống cống bị cuốc đập hỏng, rỉ ra nước bẩn khiến người khác buồn nôn.
Báo thù? Tình sát? Chẳng may?
Thư Tầm nôn nóng chờ đợi báo cáo điều tra chi tiết, chớp mắt mà trời đã tối từ bao giờ.
Báo cáo khám nghiệm tử thi của phía pháp y cho hay, nguyên nhân tử vong của Dương Tiệp là do bị bỏng nhiệt bởi sóng xung kích, sau khi ông ta ngã xuống đất thì cả người bốc cháy dữ dội, nhưng tại hiện trường không phát hiện được xăng … hay những chất làm mồi dẫn cháy, phía pháp y phán đoán rằng trong bom có thiết bị đặc biệt chứa chất dẫn cháy. Phần lớn thi thể đều bị bỏng, khuôn mặt đã không thể nhận diện nhưng có dấu hiệu vùng vẫy, chứng tỏ trước khi chết đã phải chịu đau đớn tột cùng, nhưng sự đau đớn này không kéo dài bao lâu thì ông ta đã qua đời.
Thư Tầm cũng chẳng nỡ nhìn bởi vì kiểu chết này quả thực quá thê thảm, thi thể trông rất khủng khiếp, nếu như có kẻ thù hận Dương Tiệp đến thế, vậy giữa hai người chắc chắn đã xảy ra mâu thuẫn không thể hòa giải, giống như việc Trâu Lôi Lôi sát hại cả nhà Hoàng Văn Uyên, nội tâm của cô ta thù hận nạn nhân mãnh liệt, không thể tiêu tan.
Thù hận lớn bao nhiêu càng chứng tỏ mối quan hệ của nạn nhân và hung thủ gần bấy nhiêu. Nếu bạn không phải kẻ có tâm lý biến thái vậy bạn sẽ chẳng bao giờ vô duyên vô cớ đi giết hại một người qua đường A không liên quan, với tâm lý báo thù tàn nhẫn độc địa như thế.
Kẻ đặt bom biết rõ ngày, giờ diễn ra và những người sẽ tham dự buổi lễ khen thưởng, thậm chí còn biết Dương Tiệp sẽ thay mặt mọi người lên phát biểu, có khi đến khoảng thời gian hắn cũng đã tính toán kỹ rồi. Người có khả năng làm được điều này, ngoại trừ người chuẩn bị, bố trí cho buổi lễ thì chỉ có thể là một người cực kỳ thân cận với Dương Tiệp.
Phạm vi kẻ tình nghi đại khái là như vậy, có thể loại trừ dần từng người nhưng điều khiến Thư Tầm băn khoăn đó là bình thường hội trường cũng không mở cửa, trong khi hôm đó có không dưới hai mươi học viên, giảng viên bố trí hội trường, vậy hung thủ làm sao có thể thần không biết quỷ không hay đặt bom xuống dưới bục giảng đây.
Thư Tầm lại đọc tiếp phía dưới, phía pháp y phát hiện ra phổi và dạ dày của Dương Tiệp không ổn lắm, có lẽ là do thường xuyên uống rượu hút thuốc. Đàn ông uống rượu hút thuốc rất nhiều nên chẳng có gì đáng nói. Điểm mà Thư Tầm cảm thấy đáng nghi đó là Dương Tiệp mắc một loại bệnh lây nhiễm qua đường tình dục.
Đúng lúc này Tư Mã Tuyết quay trở lại sau một ngày tìm hiểu ở Học viện an ninh, còn chưa kịp ngồi đã vội vã kể lại các tình tiết mà mình nắm được.
Năm nay Tư Mã Tuyết đang học năm ba, là học viên khoa điều tra thuộc Học viện điều tra mà Tả Kình Thương và Thư Tầm giảng dạy, là một trong số ít các nữ sinh của khoa, khuôn mặt hào sảng khí khái, có thể nhận ra tương lai sẽ trở thành một nữ cảnh sát hình sự kiên cường mạnh mẽ. Cô bé này làm việc rất vang dội quyết đoán, khí chất ngang tàng, cũng có uy danh với các bạn học.
Giọng nữ trung hùng hồn của Tư Mã Tuyết vang lên giữa văn phòng trống trải, “Con người của thầy Dương rất tốt, học viên nói rằng tuy thầy dạy không quá hay nhưng thái độ rất nghiêm túc, vừa gần gũi vừa thân thiết, đối xử với học viên cũng khá ôn hòa. Các thầy cô khác trong học viện nói thầy ấy là người niềm nở, không hề kiêu ngạo, có lẽ chẳng gây thù kết oán với ai bao giờ. Có mấy thầy giáo đều nói thầy Dương Tiệp là người hướng dẫn luận văn cho mình, đến giờ vẫn biết ơn thầy ấy.”
Căn cứ theo những lời nhận xét mà nói, phó viện trưởng Dương Tiệp hẳn là một người rất tốt, là kẻ nào chỉ muốn hại một mình ông ta? Thư Tầm gật đầu, nhất thời im lặng không nhận xét gì thêm.
“Mấy thầy giáo kia còn cho em xem luận văn mà thầy Dương từng viết, họ nói thầy Dương đã từng nghiên cứu chuyên sâu về bom, kỹ thuật gỡ bom đạn thì khỏi phải nói, đến cả chế tạo bom cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Em tiện tay giở luận văn của thầy ấy ra xem, thấy thầy ấy vẫn đang nghiên cứu loại bom có kèm chất dẫn cháy, giống hệt loại ở hiện trường vụ nổ ngày hôm qua.” Tư Mã Tuyết nói thao thao bất tuyệt.
Thư Tầm nhìn đống phương trình hóa học và bản vẽ thiết bị, thấy hơi hoa mắt.
“A. Thầy Tả.” Tư Mã Tuyết vừa ngồi xuống đã vội đứng lên chào.
“Vất vả rồi.” Tả Kình Thương bước vào, cũng không biết anh nói câu đó với ai. Bây giờ anh đang là người nhàn nhã ung dung mà.
“Anh có quen Dương Tiệp không?” Thư Tầm cũng không thèm chào anh, khuôn mặt chẳng có lấy một nụ cười, lập tức hỏi ngay vào đề.
“Có quen.” Tả Kình Thương dừng lại, đứng yên đáp lời.
“Ông ta là người như thế nào?”
“Không rõ lắm.” Tả Kình Thương trả lời rất nhanh, rồi nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Anh chưa bao giờ phí tâm tư đi tìm hiểu những người mà anh không hứng thú.”
Thư Tầm khó hiểu, “Anh chưa từng quan sát ông ta?”
“Trước khi ông ta bất hạnh gặp nạn, số lần anh và ông ta chạm mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, tuy bộ não của con người cần hoạt động liên tục để đủ khả năng duy trì sức sống, nhưng anh cho rằng một người đàn ông nhìn chằm chằm vào một người đàn ông khác quá ba mươi giây đều là bất bình thường.” Tả Kình Thương phủi sạch mối liên quan.
“Thực ra Học viện điều tra của chúng ta cũng không hay liên lạc với Học viện an ninh…” Tư Mã Tuyết vội giải thích giùm.
Thư Tầm thoáng ngẫm nghĩ về tình hình mà Tư Mã Tuyết tìm hiểu được, lại liếc nhìn Tả Kình Thương – người chẳng hề có ý định bày tỏ cái nhìn của anh về Dương Tiệp, chợt thở phào một hơi, “Em đã biết tại sao giáo sư Tả lại không muốn tham gia vào vụ án này rồi.”
Tả Kình Thương thả lỏng chân mày, mỉm cười: “Tại sao?”
“Vì anh cho là em có thể đứng ở một lập trường công bằng.” Thư Tầm tự tin nói, một lần nữa thể hiện sự thông tuệ của cô trong việc đối nhân xử thế, “Em mới trở thành giảng viên của Đại học Điều tra hình sự không lâu, chưa có ấn tượng cố định với mọi người xung quanh. Nhưng các thầy cô khác thì không như vậy, ai là loại người gì, mọi người đều có ấn tượng căn bản rồi, ví dụ như mọi người đều cho rằng Dương Tiệp là người tốt, sống thân thiện hòa đồng không kiêu ngạo, cho rằng anh là cỗ máy phá án, chỉ cần xuất hiện vụ án thì anh nhất định sẽ tham gia điều tra. Còn em lại giống như một miếng bọt biển, có thể tiếp thu mọi quan điểm và góc nhìn khác nhau, dù tốt hay xấu.”
Tư Mã Tuyết hơi thất vọng, nâng cằm hỏi: “Nếu nói vậy tức là em vẫn chưa điều tra đủ toàn diện sao?”
“Cô tin là danh sách những người tham gia bố trí và những người đi vào hội trường ngày hôm qua sẽ được thống kê nhanh thôi.” Thư Tầm day day mắt, hòa nhã ôn tồn nói với Tư Mã Tuyết: “Em cư về ký túc xá trước đi, có lẽ ngày mai báo cáo phân tích của hai vị giảng viên kia cũng sẽ hoàn thiện.”
Tư Mã Tuyết gật đầu, bôn ba suốt một ngày cô cũng rất mệt, nói lời chào rồi đeo cặp ra khỏi văn phòng.
Thư Tầm tắt máy tính, nhấc ví da Miu Miu màu đỏ lên, “Giáo sư Tả nhàn rỗi ơi, phiền anh đưa tôi về nhà.”
“Nhà nào?” Tả Kình Thương bước tới, đặt hộp sữa chua BR (một hãng sữa chua của Trung Quốc) được anh cất trong cặp từ lâu, đã bị nhiệt độ cơ thể anh ủ đến hơi nóng rồi đặt vào lòng bàn tay Thư Tầm.
“Nhà em.” Thư Tầm nhấn mạnh, học dáng vẻ cuồng công việc của anh, nghiêm túc nói: “Vụ án này rất quan trọng, thời gian cũng rất sít sao, em không hi vọng ngày mai không thể rời giường.”
Tả Kình Thương cũng nghe được sự đáp trả trào phúng trong lời nói của cô, im lặng một hồi, chăm chú nhìn cô rồi nói ra từng chữ từng chữ một: “Cảm ơn lời khen của em.”
Anh lại thắng! Thư Tầm nghiêng đầu, bực bội xé nhãn hộp sữa chua, tự uống một hớp rồi bước về phía trước mấy bước, thấy anh không cùng đi bèn tò mò quay đầu lại.
Chỉ vừa quay đầu, Tả Kình Thương đã đưa tay vòng qua cổ Thư Tầm, đầu lưỡi ấm áp liếm qua khóe môi cô, khẽ nói bên tai cô: “Ăn mảnh là một thói quen xấu…Để anh nếm thử sữa chua của em được không?”
Thư Tầm ngây ngẩn cả người, vội đẩy anh ra, nhìn xung quanh, chỉ sợ bị ai đó đi qua bắt gặp. Cô liếm nhẹ sữa chua trên môi, cắn môi nhìn anh đầy bất mãn.
Nhưng kết quả là Thư Tầm không thể về nhà của mình, vẫn bị Tả Kình Thương ép tới khu Vân Đỉnh Sĩ Viên cách trường học mười kilomet, đúng như cô dự đoán, ngày hôm sau quả thực khó rời giường.