Lẻ Loi

Chương 29


Đọc truyện Lẻ Loi – Chương 29

Clay đứng bên cửa sổ trong căn hộ anh thuê cùng với Jill và nhìn ra hồ Minnetonka lạnh giá. Clay ước gì bây giờ là mùa hè. Vào mùa hè hồ Minnetonka là một thiên đường của những người đến bơi thuyền, câu cá, nhảy dù, và ngắm cảnh. Những đảo nhỏ nhô lên giữa hồ như những viên ngọc bích. Bờ hồ được kiến tạo theo những khóm oải hương mọc ven hồ.

Nhưng bây giờ là đầu tháng chạp. Clay nhìn mặt nước hồ đã đóng băng mà cảm thấy buồn nản. Những trận gió đã quất lên mặt hồ tạo ra một lớp bọt đóng băng với những vết rỗ chằng chịt. Những chiếc thuyền có mái chèo và những chiếc thuyền buồm nằm úp sấp trên bờ hồ trông như thể bị cướp bóc. Trên một cây cột buồm, ba con chim sẻ đứng xù lông chống chọi với những cơn gió buốt cho tới khi chúng không chống chọi nổi phải bay đi tìm một chỗ kín gió hơn. Một đàn vịt trời đứng túm tụm lại ở nơi đầu gió rồi nhanh chóng bay đi tìm một chỗ kiếm ăn giữa mùa đông băng giá.

Nhìn những con vịt trời đó, Clay bỗng muốn hỏi mùa thu đã đi đâu. Anh đã đi qua nó quá hờ hững, và mặc dầu năm nay anh có thể tự do với thú vui săn bắn của anh, song không hiểu sao anh lại không hề đụng đến súng săn. Trước đây anh hay đi săn với bố anh nhất. Anh nhớ bố anh. Nhưng khi mùa đông càng dài ngày thì sự phản đối việc anh sống với Jill của bố mẹ anh dường như cũng tăng thêm. Mặc dù thỉnh thoảng họ có gọi điện cho anh, song anh cảm nhận được sự trừng phạt lặng thầm của họ, vì thế anh không bao giờ gọi lại cho họ.

Anh nhìn thấy xe của Jill lượn vào garage. Mấy phút sau anh nghe thấy tiếng mở cửa. Thường thì anh vội ra mở cửa cho Jill, nhưng hôm nay anh cứ đứng yên nhìn ra quang cảnh ảm đạm bên ngoài.

– Ôi, Chúa ơi, lạnh chết đi được! Em hy vọng là có một ly Toddy nóng đợi em ở nhà. – Jill nói. Cô ta đi đến chỗ Clay, vừa đi vừa cởi găng tay, khăn, ví và áo khoác vứt bừa trong phòng. Cảnh ấy càng làm Clay thấy bực, bởi anh vừa mới dọn phòng xong. Jill luồn cánh tay mình qua cánh tay anh, dụi cái mũi lạnh của cô vào cằm anh.

– Em thích anh về nhà trước đợi em như thế này.

– Jill, sao em cứ quẳng đồ của em lung tung thế?

– Ồ, em đã quẳng lung tung à? – Cô ta quay đầu nhìn những thứ mình đã vứt, rồi lại níu cánh tay Clay – Chỉ vì em muốn đến với anh ngay thôi mà. Với lại, anh biết ở nhà em có riêng một người giúp việc nên em quen thế rồi.

– Đúng, anh biết. Em luôn bào chữa như vậy. – Anh chạnh nhớ đến Catherine, nhớ cô luôn thích dọn dẹp và giữ cho ngôi nhà của họ luôn sạch sẽ ngăn nắp.

– Tối nay anh không vui, đúng không, anh yêu?

– Không phải. Anh chỉ không thích sự bừa bãi thôi.

– Anh đang bực. Anh đứng đây bực tức về chuyện gì nào? Về bố mẹ anh à? Nếu chuyện đó làm anh day dứt thì sao tối nay anh không đến thăm họ đi?

Lời Jill nói chỉ càng làm anh bực thêm, vì anh thấy cô ta nghĩ thật đơn giản, cứ như thể tất cả sẽ được giải quyết chỉ bằng một chuyến thăm. Jill tháo giày và quẳng ở giữa phòng trên đường cô đi lấy rượu. Cô ta cầm chai rượu huơ lên trước mặt anh và nói:

– Hãy làm một ly đi nào, rồi ra ngoài ăn tối.

Đó là tối thứ sáu, lạnh và ảm đạm, và anh ghét phải đi lại trong thời tiết như thế. Anh ước gì Jill đề nghị nấu bữa tối ở nhà, làm gì đó ấm cúng và thoải mái một chút. Kỷ niệm về những tối vừa ăn chung ngô nổ vừa đọc sách cùng Catherine lại trở về trong anh khiến anh thèm muốn. Anh hình dung ra ngôi nhà ở thung lũng Vàng, hình dung ra cảnh Melissa nằm trong chiếc ghế xích đu còn Catherine thì ngồi xếp bằng chân ở dưới sàn khẽ đu đưa chiếc ghế. Anh nhìn ra mặt hồ đang dần bị bóng tối xâm chiếm và băn khoăn tự hỏi không biết Catherine sẽ phản ứng thế nào nếu thấy anh xuất hiện ở cửa nhà. Đột nhiên anh bước tới, kéo rèm cửa sổ lại. Anh chưa kịp bật đèn thì Jill đã đi tới bên anh. Cô ta vòng tay ôm lấy anh, áp ngực vào anh và thở dài:

– Có lẽ em đã nghĩ ra cách làm anh vui rồi, – cô ta thì thào bên môi anh.

Anh hôn Jill, đợi ham muốn quay trở lại trong anh. Nhưng thay vì cảm thấy ham muốn Jill, anh lại chỉ thấy đói; trưa nay anh đã bỏ bữa. Anh cảm thấy cái dạ dày của anh đang biểu tình dữ dội khiến anh chẳng cảm thấy hứng thú với Jill chút nào. Anh thấy trống rỗng hơn, thấy khao khát một điều gì đó hơn cả ăn uống và tình dục.

– Để sau đi, – anh nói, khẽ vuốt tóc Jill, cảm thấy có lỗi với Jill. – Mặc áo khoác vào và đi ăn tối đã.

oOo

Mấy ngày nay Melissa mọc răng nên con bé hơi quấy. Nó không chịu ngủ đúng giờ, vì thế Catherine thường phải để con ở phòng khách cho đến khi nó ngủ trên ghế đu rồi mới bế nó về nôi được.

Chuông cửa reo và Melissa lại mở mắt.

Ôi, tệ thật, Catherine nghĩ. Nhưng cô cúi xuống hôn lên trán Melissa và thầm thì: Mẹ sẽ quay lại ngay, cún ạ.


Melissa lại bắt đầu mút sữa trong chai.

Ở bên ngoài, Clay nghe rõ tiếng Catherine hỏi vọng ra:

– Ai đó?

– Anh đây, Clay đây. – Anh ghé sát miệng vào cánh cửa trả lời cô. Bỗng nhiên Catherine quên đi nỗi bực mình của cô. Tim cô đập rộn. Clay, Clay, Clay, cô nghĩ trong niềm hạnh phúc ngây ngất.

Đứng bên cánh cửa, Clay đang băn khoăn không biết anh nên nói gì với cô. Chắc chắn cô sẽ nhìn thấu cái cớ mỏng manh của anh.

Cánh cửa được mở ra rất nhẹ nhàng. Sau khi cô mở nó ra, cô lại đứng như trời trồng. Ấn tượng đầu tiên khiến cô không sao thốt lên lời: mái tóc anh bị gió làm rối tung lên khiếm khuyết một cách đầy quyến rũ, chiếc quần bò bạc ôm sát lấy cặp đùi dài khỏe khoắn của anh; hai tay anh để trong túi áo khiến anh trông giống như một cậu học sinh trung học nhút nhát lần đầu đến gõ cửa nhà bạn gái. Anh do dự, dường như không biết nói gì, rồi anh nhìn xuống chân cô, rồi lại nhìn lên, rồi lại lúng túng như thể không biết nhìn vào đâu nữa. Cô thấy người mình như tan ra.

– Chào, Catherine.

– Chào anh, Clay.

Bỗng nhiên cô nhận ra cả hai đã đứng yên như thế khá lâu và nhớ ra Melissa đang ở trên sàn lạnh.

– Anh mang cho Melissa một món quà Giáng Sinh.

Cô bước lùi lại để anh vào, rồi đóng cửa lại và nhận thấy mình đang đứng gần anh trong hành lang hẹp.

– Hai mẹ con đã đi ngủ rồi sao? – Anh liếc nhanh sang cô.

– Ồ, à, chưa. – Cô vội kéo khóa áo choàng của cô lên cao hơn, rồi giấu đôi tay vào túi áo.

– Đáng lẽ anh nên gọi điện trước. – Anh đứng đó cảm thấy mình vô duyên và gây phiền phức. Chiếc áo choàng cô mặc phơn phớt hồng, có mũ, có túi. Tóc cô được kẹp bằng một chiếc kẹp nhựa và anh nhận thấy đuôi tóc cô vẫn còn ướt. Khuôn mặt cô trông sáng sủa và tươi tắn. Anh nhận ra ngay là cô vừa mới tắm xong. Anh biết rõ sau chiếc áo choàng kia cô không mặc áo lót.

– Không sao đâu.

– Lần sau anh sẽ nhớ gọi trước. Anh thấy một thứ anh ưng và thế là anh mua và muốn nhân tiện đi qua đây mang vào cho Melissa.

– Em đã nói là không sao mà. Dù sao mẹ con em cũng có làm gì đặc biệt đâu mà anh ngại.

– Không ư? – anh hỏi một cách ngớ ngẩn.

– Em bận học còn Melissa thì đang mọc răng.

Anh mỉm cười, một nụ cười ấm áp và quyến rũ, còn cô thì thọc tay xuống tận đáy túi trong khi họ bước vào trong nhà bởi cô không biết giấu niềm hạnh phúc được thấy anh vào đâu khác.

Bỗng nhiên từ phòng khách vọng ra tiếng vật gì đó bị rơi, và sau một phút yên lặng là tiếng Melissa khóc òa.

– Ôi, Chúa ơi! – Clay nghe thấy tiếng Catherine kêu lên hoảng sợ. Anh sờ soạng trong bóng tối, tìm được tay áo choàng của cô và lao theo lên gác.


– Con đâu, Catherine?

– Em đặt con trên sàn.

– Em đón con đi. Anh sẽ vào bật đèn bếp.

Melissa đang khóc còn tim Catherine thì đang muốn vỡ tung ra. Lần tìm công tắc đèn, Clay cũng cảm thấy tim mình muốn ngừng đập. Anh tìm thấy công tắc và bật đèn lên, rồi chỉ với năm sải chân, anh đã kịp tới quỳ xuống bên cạnh Catherine trong khi cô bế Melissa lên ôm nó trong vòng tay cô để cho những tiếng khóc của nó bị hãm lại bên cổ cô. Trong ánh sáng lờ mờ, Clay có thể nhìn thấy chiếc đèn bàn nằm ở dưới sàn, nhưng không vỡ. Anh đặt tay lên vai Catherine, rồi đặt tay lên đầu Melissa.

– Catherine, hãy đưa con ra chỗ sáng xem nó có bị thương không. – Anh đỡ Catherine đứng dậy, dẫn cô đi, và qua lớp áo choàng anh biết cô cũng đang khóc. – Đi nào, – anh nói khẽ, – hãy đưa con vào phòng tắm.

Họ đặt Melissa lên một chiếc khăn bông dày trên bàn trang điểm. Họ có thể nhận ngay ra điểm chiếc đèn đập vào đầu Melissa. Chỗ đó đỏ và đã sưng lên to gần bằng quả trứng. Catherine hoảng sợ đến nỗi sự hoảng sợ đó truyền sang cả Melissa khiến nó càng khóc to hơn. Và cả Clay cũng hoảng sợ không kém nhưng anh vẫn phải vừa thấm vết thương cho Melissa, vừa an ủi cả hai mẹ con cô để cả hai bình tĩnh lại.

– Tất cả là lỗi của em. – Catherine tự trách mình. – Em chưa bao giờ để con trên sàn như thế cả. Đáng lẽ em phải biết con có thể với dây đèn, nó hay với các thứ. Nhưng lúc đó con đang thiu thiu ngủ rồi nên em không nghĩ con lại với cái này cái nọ. Nó đang ngậm bình sữa và em…

– Thôi nào, vết thương có gì nghiêm trọng đâu. Anh có trách em đâu, đúng không?

Ánh mắt họ gặp nhau trong gương.

– Nhưng một cái đèn to cỡ đó có thể giết chết con bé.

– Em đừng nói thế. Đó đâu phải là lần cuối cùng con bé bị va đập. Em có biết em còn sợ hơn cả Melissa không?

Anh nói đúng. Melissa thậm chí đã nín, và nó mở to đôi mắt ướt nhìn họ. Catherine mỉm cười ngượng ngùng, với một chiếc khăn giấy và hỉ mũi. Clay vòng tay quanh vai cô, khẽ lắc cô hai cái như thể muốn nói, cô gái ngốc nghếch ạ. Vào lúc đó anh hiểu ra tại sao tự nhiên lại tạo ra hai người sinh thành. Đúng, em là một người mẹ tốt, Catherine ạ, anh nghĩ, nhưng không giỏi trong những trường hợp khẩn cấp đâu. Trong những lúc như thế này, em cần anh đấy.

– Chúng ta cho con xem quà Giáng Sinh anh mua cho nó để nó quên đi chuyện không may vừa rồi.

– Đúng. Nhưng, Clay này, anh nghĩ có cần phải đưa con đi khâu không? Em chẳng biết xử lý những vết thương thế nào. Con chưa bao giờ bị như thế này. Em lo lắm.

Trong khi họ chuẩn bị kiểm tra vết thương của Melissa, họ giữ tay con bé khiến nó lại bắt đầu càu nhàu.

– Anh cũng không có kinh nghiệm, nhưng anh nghĩ không cần phải khâu đâu. Vết thương đó nhỏ thôi mà. Với lại ở chỗ đó tóc che đi chẳng ai nhìn thấy sẹo đâu.

Cuối cùng, Melissa cũng được bế ra khỏi phòng tắm. Nó nhìn Clay bằng đôi mắt mở to đầy tò mò. Anh dựng chiếc đèn lên và cắm điện trở lại phích cắm, rồi tất cả họ cùng ngồi xuống sàn phòng khách. Melissa cứ nhìn Clay khiến anh phải bật cười. Thấy môi dưới của con bé lại bắt đầu run run, Clay vội giục Catherine:

– Nào, mở quà nhanh lên, kẻo anh lại gặp rắc rối bây giờ.

Tiếng giấy sột soạt và màu đỏ của nó thu hút sự chú ý của con bé ngay lập tức, và khi Catherine kéo từ trong hộp ra một con gấu bông trắng có cái mũi tẹt ngộ nghĩnh và đôi mắt đen biết đưa đi đưa lại thì từ cái miệng xinh xắn của Melissa, những tiếng “o o o” liên tục được phát ra. Trong con gấu có một chiếc hộp phát ra nhạc, và thế là chẳng bao lâu sau thứ đồ chơi mới của Melissa đã giúp con bé chìm vào giấc ngủ.

Cho Melissa về phòng xong, Catherine quay xuống và thấy Clay đang đứng đợi ở chân cầu thang. Anh đang mặc áo khoác như thể để chuẩn bị ra về. Cô bỗng cảm thấy thất vọng. Cô dừng lại ở bậc thang cuối cùng, bấm những ngón chân trên mép bậc. Những ngón tay cô mân mê tay vịn cầu thang một cách vô thức. Anh đứng bên cạnh cô, mắt họ ở ngang tầm với nhau, và cả hai đều đang cố nghĩ ra điều gì đó để nói.

– Con ngủ rồi, – Catherine nói. Không hẳn là một sự mời mọi, cũng không hẳn không.


– Ồ… tốt… – Anh nhìn xuống thảm và từ từ xỏ tay vào áo khoác.

Vẫn nhìn xuống sàn, anh dựng cổ áo lên trong khi tay Catherine cứ bấu chặt lấy tay vịn cầu thang. Anh đút tay vào túi áo và hắng giọng:

– Anh nghĩ là anh nên đi thôi. – Giọng anh nghe hơi ngàn ngạt, có lẽ anh cố nói nhỏ để khỏi làm Melissa thức giấc.

– Vâng, – Catherine cảm thấy nghẹt thở. Tay vịn cầu thang dương như đang trượt dưới tay cô.

Clay ngẩng đầu lên, ánh mắt anh gặp ánh mắt cô. Anh làm một cử chỉ vẫy chào bằng bàn tay để trong túi áo:

– Tạm biệt.

Cô gần như không nghe thấy lời anh nói, anh nói khẽ quá.

– Tạm biệt.

Nhưng thay vì bước đi, anh lại đứng đó nhìn cô, nhìn cô đứng trên bậc thang cuối cùng như một con chim sẻ đậu trên cành cây. Đôi mắt cô mở to, và anh có thể thấy rõ cái cách cô nuốt xuống khó nhọc, và cả những nhịp thở bấn loạn của cô. Anh cũng đâu có điều khiển nổi nhịp thở của mình. Anh ước gì trông cô thoải mái hơn, nhưng anh biết cô có lý do để sợ, sợ như anh cảm thấy lúc này. Tóc cô đã khô, những lọn tóc vàng ôm quanh vai cô, rủ xuống chiếc mũ áo choàng. Cô đứng nguyên bên thanh chắn cầu thang.

Mặt cô sáng hồng, không trang điểm, tóc để rối, chân trần. Anh không cố phân tích, không nghĩ đến mình nên hay không nên, bởi anh chỉ biết rằng anh phải đi. Anh bước ba bước khó khăn về phía cô, mắt anh nhìn vào mắt cô. Rồi anh lặng lẽ nghiêng người anh tới, gục mặt vào nơi những lọn tóc của cô xoã xuống. Anh hít vào thật sâu mùi thơm của cô, mùi thơm mà anh nhớ rất rõ, cái mùi thơm dịu nhẹ đầy nữ tính mà anh luôn yêu thích. Đôi môi Catherin hé mở và cô nghiêng đầu về phía anh để má cô áp lên thái dương của anh trong khi tim cô đập những nhịp cuồng điên. Anh ngẩng đầu lên và mắt họ gặp nhau. Họ hỏi những câu hỏi bằng mắt, nhớ đến những đau đớn mà họ đã gây ra cho nhau. Rồi vẫn để nguyên tay trong túi áo, anh nghiêng đầu tới đặt môi lên môi cô, thấy cô cụp mi xuống trước khi anh nhắm mắt lại. Anh hôn cô rất nhẹ, để cho quá khứ lu mờ đi, nhưng không thể ngăn cản nó trở thành một phần của cái hôn. Anh tự bảo mình rằng anh phải đi, nhưng khi anh đang cố để dứt ra thì môi cô lại níu lấy môi anh, bảo với anh rằng anh đừng đi. Họ mở mắt ra trong khoảnh khắc rồi anh lại bắt đầu một cái hôn khác quả quyết hơn. Đầu lưỡi ấm nóng của họ gặp nhau và Clay choàng áo khoác quanh người cô, kéo cô vào trong chiếc áo khoác cùng với anh. Họ ôm nhau, không phải bằng tay, bởi tay cô vẫn bấu lấy tay vịn cầu thang, còn tay anh thì vẫn mất hút trong túi áo khoác ở sau lưng cô, vì anh sợ rút tay ra để rồi lại bắt đầu điều gì đó mà chắc chắn sẽ bị dang dở. Nhưng họ không thể chạm vào nhau như thế được mãi, và thế là Catherine buông tay vịn cầu thang ra, thả mình vào cái nơi ấm áp đang bao bọc cô, để cho đôi tay cô được tự do bên trong áo khoác của anh. Anh ôm cô qua lớp vải pha len mềm mịn, nhấc cô khỏi bậc thang, để cô đứng trên mũi giày của anh trong khi nụ hôn mỗi lúc một cuồng nhiệt. Một bàn tay của anh rời bỏ túi áo khoác để tìm đến mái tóc cô. Bàn tay kia của anh cũng không chịu nằm trong lớp vải mềm mà tìm đường đến lưng cô để rồi bắt đầu hành trình của nó với những cái vuốt ve êm ái. Qua lớp áo choàng, cô có thể cảm thấy đầu chiếc thắt lưng da của anh, và cô nhớ đến cái lần cô đã uống rượu trên người anh. Thật mỉa mai, ý nghĩ đó thức tỉnh cô và cô bắt đầu đẩy anh ra. Nhưng anh kiên quyết giữ cô lại, ôm cô chặt hơn.

– Ôi, lạy Chúa, Cat, – anh thì thầm bằng giọng nói nghe như không phải của anh, – ôi, Cat, chúng ta đã bắt đầu từ đầu.

– Không, – cô đáp bằng giọng run rẩy, – từ đó đến giờ chúng ta đã đi được một đoạn đường dài rồi.

– Đúng, em đã đi được một đoạn đường dài. Bây giờ em khác trước nhiều.

– Em chỉ trưởng thành hơn một chút, vậy thôi.

– Vậy có chuyện quái quỷ gì với anh chứ?

– Anh không biết sao?

– Cuộc đời anh đảo lộn hết cả. Mọi thứ đều đảo lộn kể từ khi anh và em thực hiện cái thỏa thuận chết tiệt đó. Năm vừa rồi là một năm tồi tệ. Anh không còn biết anh là ai và anh không biết anh đang đi về đâu nữa.

– Làm như thế này thì anh biết được sao?

– Anh không biết. Anh chỉ biết rằng ở đây với em như thế này là đúng.

– Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng cảm thấy đúng, và hãy xem sự việc đã đưa chúng ta đến đâu.

– Anh muốn em, – anh rên lên bên tóc cô.

Cô nhắm mắt lại, cảm thấy đủ tự tin để nói ra cái điều mà cô đã từ chối không nói trong suốt những tháng sống cùng anh:

– Nhưng em yêu anh, Clay ạ, và như thế có sự khác biệt đấy.

Anh đứng lùi ra để nhìn mặt cô, và cô thầm cầu mong anh cũng nói điều ấy với cô, nhưng anh không nói. Anh đọc được những ý nghĩ của cô và biết cô đang chờ đợi điều gì, nhưng anh lại không thể nói được điều ấy khi mà anh chưa hoàn toàn chắc chắn. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên anh không biết liệu mình đang hành động theo cảm hứng bất chợt hay theo tình cảm. Anh chỉ biết rằng cô trông quyến rũ quá, và rằng cô là mẹ của con anh và rằng họ vẫn còn là vợ chồng.

Anh lại ôm choàng lấy cô, và cái ôm mãnh liệt ấy đẩy họ xuống thảm. Anh ở trên người cô, và những ngón tay anh đã tìm thấy khóa áo của cô, kéo nó xuống.

– Dừng lại, Clay, dừng lại, – cô van nài bởi vì cô không muốn gì hơn là đáp lại anh.


– Em không muốn chuyện này dừng lại, em muốn nó tiếp tục giống như lần đầu tiên. – Anh nói bên cổ cô ấm nóng.

– Chỉ còn gần một tháng nữa là chúng ta sẽ chính thức ly dị, vả lại anh đang sống với một người đàn bà khác.

– Và tất cả những gì anh làm trong thời gian vừa qua là anh so sánh em với cô ấy.

– Và vì thế mà anh ở đây để thực hiện những so sánh của anh ư, Clay?

– Không, không, anh không có ý như vậy. – Bàn tay anh lướt trên da thịt cô. – Ôi, Cat, em đang ở bên anh.

– Giống như một chỗ ngứa anh không thể đưa tay gãi tới chứ gì, Clay? – Cô giữ tay anh lại.

– Đừng đùa giỡn anh.

– Em không đùa giỡn anh, Clay ạ, chính anh mới đang đùa giỡn em.

Anh cảm thấy những móng tay cô bấu trên cổ tay anh. Anh ngẩng lên nhìn cô:

– Anh không đùa giỡn. Anh muốn em.

– Tại sao? Bởi vì em là lần đầu tiên trong đời anh không thể có được ư?

Anh ngồi dậy trên bậc thang và thọc những ngón tay và mái tóc rối. Chúa ơi, cô ấy nói đúng không, anh thầm hỏi. Có đúng là chỉ vì lòng tự trọng của mình không? Mình có phải loại đàn ông đáng khinh không? Anh nghe thấy tiếng cô kéo khoá áo lên nhưng anh vẫn ngồi ôm đầu, chưa thoát khỏi ý nghĩ về làn da trần của cô. Anh ngồi như thế hồi lâu, rồi anh gục mặt vào hai bàn tay. Nhưng qua những ngón tay, anh vẫn cảm thấy mùi thơm như hương hoa xuân tỏa ra từ cơ thể cô.

Cô ngồi cạnh anh, nhìn anh đấu tranh với bản thân mình. Sau một hồi anh ngả người trên bậc thang, nằm đó vắt chân lên nhau. Anh vắt một tay lên ngang mắt, để tay kia lên đùi, anh thở dài.

Cuối cùng cô cũng lên tiếng, nhưng giọng cô không bực bội, mà rất dịu dàng:

– Em nghĩ anh nên quyết định anh muốn ai, em hay Jill. Anh không thể cùng lúc có cả hai người.

– Anh biết, anh biết. – Anh nói vẻ mệt mỏi. – Anh xin lỗi, Catherine.

– Đúng, anh nên xin lỗi. Em không dễ thích ứng như anh, Clay ạ. Khi em bị tổn thương, vết thương đó gây đau đớn cho em rất lâu. Và em không có một người yêu thay thế để giúp em quên đi.

– Anh cảm thấy anh đang mất phương hướng; tất cả như quay cuồng.

– Em biết. Sống với cô ấy, đến đây, rồi còn bố mẹ anh ở giữa. Họ thế nào, Clay? Anh đang cố chứng minh điều gì mà anh lại cự tuyệt họ để rồi đi làm việc cho một người khác, Clay?

Cô thấy yết hầu anh chuyển động, nhưng anh không trả lời.

– Nếu anh muốn tự trừng phạt mình thì xin anh đừng lôi em vào. Nếu anh muốn tiếp tục đặt mình vào những tình huống khó xử thì tuỳ anh. Em thì không. Em đã có cuộc sống với Melissa, và em đã chứng minh cho bản thân mình thấy rằng em có thể sống mà không có anh. Khi chúng ta gặp nhau, anh là một người có chí, một người tự tin. Bây giờ hình như chúng ta đã đổi chỗ cho nhau. Điều gì đã xảy ra với chí hướng của anh, những mục tiêu của anh đâu rồi?

Có lẽ những điều đó đã rời bỏ anh từ khi anh bỏ em, anh thầm nghĩ.

Cuối cùng anh ngồi dậy, rồi từ từ đứng lên, quay lưng lại phía cô, nhìn đăm đăm xuống sàn nhà.

– Em nghĩ anh nên đi đâu đó và suy nghĩ, xác định sự lựa chọn của anh cho rõ ràng, – cô nói, – và nếu anh đã suy nghĩ kỹ, và đã xác định rõ ràng rồi mà vẫn muốn gặp em thì… – Nhưng thay vì hoàn thành ý nghĩ đó, cô lại kết thúc. – Đừng có quay lại đây yêu cầu em chuyện đó trừ khi anh đến để ở lại mãi mãi.

Cô nghe thấy anh kéo khóa áo khóac. Rồi không quay lại nhìn cô, anh lặng lẽ vẫy chào tạm biệt, và anh bước ra cửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.