Lẻ Loi

Chương 23


Đọc truyện Lẻ Loi – Chương 23

Chiều trước đêm giáng sinh tuyết bắt đầu rơi nhẹ. Bông tuyết rơi xuống như những mảnh kim cương, mỏng và nhẹ. Bầu trời chạng vạng tối thì khắp nơi đã được bao phủ bởi một màn trắng xoá. Bầu trời lấp lánh nhờ ánh sáng của muôn vạn ngọn đèn thành phố phản chiếu qua màn tuyết.

Catherine mặc một chiếc áo thụng vải pha len màu nâu đen do cô tự may. Cô đã quyết định đối mặt với Elizabeth Forrester trong chiếc áo dành cho người mang bầu này. Tự nhiên, Catherine không khỏi run run bước chân lên cửa nhà Forrester khi nghĩ đến ánh mắt sắc sảo của bà già uy quền ấy liếc xuống bụng cô lần đầu.

-Anh nghĩ bà anh đã đến chưa? – Cô hỏi Clay không giấu nổi sự lo lắng.

-Anh chắc là bà đến rồi. Cứ làm như anh nói, hãy đối mặt với bà, đừng sợ. Bà thích điều đó.

Khi họ đi vào, nụ cười mà cô cố nặn ra gần như biến mất trên môi cô, bởi Elizabeth Forrester đang đứng ở trên cầu thang với tất cả uy quyền của bà. Trên đầu cây gậy của bà có một dải nơ đỏ. Catherine nhận thấy như vậy.

-Ồ, thế là cuối cùng bọn trẻ cũng đến rồi đấy! – bà quở trách bằng giọng bề trên.

-Chúc giáng sinh vui vẻ, bà nội – Clay lên tiếng và nắm cánh tay bà khi bà vừa bước đến bậc thấp nhất.

-Ừ. Ta có thể tự xuống những bậc này được, anh cứ mặc ta. Nếu anh muốn chiều chuộng ai thì theo ta vợ anh chính là người phụ nữ đang cần được chiều chuộng đấy. Phải vậy không, cháu dâu thân mến? – Bà hướng ánh mắt sắc sảo về phiá Catherine.

-Không đâu ạ. Cháu khỏe như một con ngựa mà – Catherine đáp, đặt áo khoác của cô vào tay Clay, để đối mặt với Elizabeth trong chiếc áo thụng.

Suýt nữa thì một nụ cười đã nở trên môi bà già đó, còn đôi mắt đang liếc xuống bụng Catherine thì ánh lên như những viên kim cương trên những ngón tay của bà. Rồi bà nhướn mày nhìn cháu trai mình.

-Anh biết mà, ta thích phong cách của người phụ nữ trẻ này. Không giống phong cách của ta, ta phải nói thêm như vậy. – Đầu cây gậy của bà ấy chỉ vào bụng Catherine hai lần trong khi vẫn tiếp tục thể hiện uy quyền của mình qua giọng nói – Như ta đã nói đấy, ta mong đợi chắt ta sẽ xinh đẹp, và tất nhiên phải rất thông minh. Chúc Giáng sinh vui vẻ, các cháu của ta – Bà ban cho Catherine một cái chạm má, không phải một cái hôn, rồi đi về phiá phòng khách để mặc Catherine đứng đó há hốc miệng nhìn Clay.

-Chỉ thế thôi ư? – Cô thì thầm.

-Thế thôi ư? – anh mỉm cười – Xinh đẹp và rất thong minh? Đó là một mệnh lệnh không đơn giản đâu.

-Thế nếu đứa bé chỉ xinh vừa phải và thong minh vừa vừa thì sao nhỉ? – Cô cười.

-Em dám hả! – Clay làm bộ sửng sốt.

-Không, tôi chẳng dám thách thức bà, làm sao tôi dám chứ?

Họ cùng mỉm cười, chuyện chạm trán với Elizabeth bỗng nhiên được quên đi. Ngước lên nhìn gương mặt Clay, nhìn nụ cười ấm áp của anh, nhìn cái miệng quyến rũ của anh, và nhìn bên lôngmày nhướm lên trên mắt trái của anh. Catherine nhận thấy sự tự kiềm chế của mình bị đe doạ. Cô nhận ra mình đang đứng đó nhìn vào mắt anh, và nghĩ, lại là trong ngôi nhà này. Điều gì xảy ra với mình khi mình ở trong ngồi nhà này với anh ấy? Cô thoát ra khỏi cảm giác mê man, Catherine đưa mắt liếc quanh phòng đợi sang trọng, mong tìm được điều gì đó để nói.

-Tôi nghĩ tối nay nơi này đáng được đón những qúi ông mặc áo choàng và những quí bà đi găng tay lông đến bằng xe trượt tuyết và xe song mã.

-Đúng, mẹ chắc là vui lắm.

Rồi họ quay vào với mọi người.

Nếu như thường ngày ngôi nhà toát lên vẻ ấm cúng thì vào Giáng Sinh nó lại mang một vẻ quyến rũ đặc biệt, cây thông cao tới ban công, toả hương thơm ngát, những ngọn nến đỏ được gắn trên các cành dương mới cắt đặt trên khắp các bàn trong nhà toả ra một thứ ánh sáng huyền ảo. Mùi gỗ thong quyện lẫn mùi khói từ lò sưởi và mùi thơm từ nhà bếp. Trong phòng đọc những chiếc đèn lồng toả sáng rực rỡ bên trên lò sưởi, và đâu đó từ trong phòng khách tiếng dương cầm vọng ra, bay trong không gian thật êm dịu.

Ở đó, bên cửa sổ phòng khách một cây thong Giáng sinh rất lớn đứng khoe cái tán rất đẹp treo những chùm đèn màu lung linh trĩu nặng. Một đống quà giáng sinh – những gói quà bọc giấy bạc, giấy màu, được thắt nơ và đính những chiếc lá xanh – được xếp quanh chân cây thong. Trên góc xa nhất của phòng khách có một tràng hoa lớn, được kết bằng những bông hoa trắng, điểm thêm một chiếc nơ nhung màu đỏ có hai dải đuôi nheo được ngậm trong miệng của hai con chiam đa đa mạ vàng treo ở hai bên tràng hoa. Những giọng nói tươi vui phấn khởi vang lên trong căn phòng, và nổi bật trên tất cả là tiếng cười như chuông ngân của Angela, người mà giờ đây đang ở trong phòng ăn chuẩn bị cho bữa tiệc mừng Giáng sinh với dáng vẻ đáng yêu trong bộ đồ bằng nhung thoang thoảng mùi hoa oải hương và đôi giày băng túp màu sáng bạc xinh xắn rất hợp với dây lưng và sợi dây chuyền của bà.

-Catherine, con yêu – bà reo lên, và ngay lập tức bỏ công việc bà đang làm để ra đón họ – Clay! – Giọng nói du dương của bà vẫn không thay đổi, nhưng Clay lại làm bộ giận dỗi.

-Mẹ, mẹ vẫn thường chào “Clay, con yêu” trước rồi mới đến “Catherine, con yêu” cơ mà, xem chừng bây giờ con bị cho ra rìa rồi.

Angela bĩu môi với Clay, nhưng rồi bà lại hôn Catherine trước rồi mới hôn anh, cả hai đều được hôn vào môi.


-Đó. Con đứng ngây ra đó để đợi cái đó chứ gì?

Bà nhìn lên khung cửa hình bán nguyệt trên đầu anh nơi có cuộn dây tằm gởi hôn.

-Cứ làm như con không biết ấy – Angela true – năm nào mà nó chẳng ở chỗ ấy.

Clay vội né đầu sang một bên, trong khi Angela chỉ cười và dẫn Catherine đi về phía bàn ăn nơi Claiborne đang quay ra đón cô.

Chuông cửa cứ chốc chốc lại reo lên và chẳng bao lâu những giọng nói tiếng cười trong nhà đã nhân lên gấp đôi. Nhân một phút đứng một mình Catherine ngước mắt lên trần nhà xem cuộn tầm gởi được đặt ở chỗ nào. Một người họ hàng của Clay bước tới chúc mừng cô đã mang thai, và cô đành cố quên cuộn tằm gởi đi. Nhưng tất cả những người khác thì rất thích sử dụng nó, vì nó là biểu tượng của tâm trạng vui vẻ. Catherine thì liên tục tránh nó.

Bữa tiệc diễn ra theo kiểu tự phục vụ, với món ăn truyền thống nổi bật là bánh pudding nhân mặn còn nóng hổi, ngoại Elgin bắt gặp inella đứng dưới cuộn tằm gởi ở cửa và thế là bà ra lệnh cho tất cả mọi người không được dọn vào bánh pudding cho đến khi bà quay lại với mấy đĩa bánh tráng miệng nóng. Catherine đứng giữa mọi người với tách cà phê trên tay và nụ cười trên môi. Thật thú vị và bất ngờ khi chứng kiến cảnh ông ngoại Elgin hôn cô giúp vội trên cửa bếp. Catherine cảm thấy có ai đó đứng sát ngay cạnh cô và cô liếc qua vai, nhận ra Clay đang đứng đó ngước nhìn lên một điểm ngay phiá trên đầu cô.

-Coi chừng đấy. Em sẽ là mục tiêu tiếp theo của ông ngoại – anh nói. Cô vọi tránh sang chỗ khác – Tôi không ngờ ông anh lại là chủ trò – cô mỉm cười bảo với Clay.

-Giáng sinh nào ở đây cũng vậy, hơi điên rồ một chút.

-Đúng đấy – bố Clay đi tới và nói – Ông chủ trẻ Forrester, con có phiền không nếu ông chủ già Forrester hôn vợ con khi vợ con đứng vào cái chỗ được hôn đó?

Catherine không còn đứng dưới cái chỗ đó nữa; tuy nhiên, cô vẫn nhìn lên và bước lùi một bước.

-Con đâu có….

-Không có gì, thưa ông Forrester – Clay trả lời câu hỏi của bố anh. Claiborne hôn Catherine một cái, rồi bước lùi lại nhìn cô.

-Tối nay con đ5p hơn bao giờ hết, con ạ – Ông đặt một tay lên vai cô, tay kia khoác lên vai Clay. Ông nhìn mặt người này rồi nhìn mặt người kia và nói.

-Chưa có Giáng sinh nào bố cảm thấy vui như Giáng sinh này, các con ạ.

-Con nghĩ một phần là vì món trứng cua xiên đấy bố ạ.

-Một phần thôi, không phải toàn bộ.

Catherine và Clay tìm một góc ngồi xuống ăn bánh pudding, nhưng Catherine hầu như chỉ liếm bánh chứ không ăn. Cô cảm thấy Clay cứ liên tục đưa mắt nhìn cô song dường như họ chằng có gì nhiều để nói với nhau.

Rồi Angela bảo mọi người đứng gần lại với nhau và ngồi vào trước đàn dương cầm bắt đầu dạo đàn để mọi người cùng hát thánh ca. Claiborne đứng ngay sau lưng Angela trong khi bà chơi đàn, tay đặt trên vai bà và hát rất hăng hái. Khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, bà cầm tay ông đặt lên đó một cái hôn.

-Em không hát – Clay nói bên tay Catherine.

-Tôi cho là tôi hơi bị ức chế.

Anh đứng gần cô đủ để ngửi thấy hương thơm từ tóc cô. Anh nghĩ đến những gì anh đã đọc trong nhật ký của cô. Từ đó anh vẫn luôn khao khát cô.

-Mọi người sẽ về bây giờ. Anh phải giúp họ lấy áo khoác.

-Còn tôi sẽ đi dọn cốc. Tôi chắc mình chị inella làm sẽ mệt lắm.

0O0

Lúc ấy đã quá nửa đêm. Clay và Catherine vừa tiễn người khách cuối cùng ra cửa, vì không biết tại sao không thấy Angela và Claiborne đâu cả. Lối vào nhà mờ tối, thoang thoảng mùi gỗ thông, và tĩnh mịch. Với những bước đi chầm chậm, Catherine vừa bước vừa liếc về phiá phòng khách nơi có những ánh đèn màu nhấp nháy. Clay bước ngay sau cô. Hai tay anh thủ trong túi quần. Cô đưa tay lên vuốt tóc, vẽ những món tóc xoà ngang má vào sau tai và họ tiến về phiá cửa hình bán nguyệt.


Nhưng vừa đến đó Catherine bỗng dừng lại vì cô trông thấy điều gì đang diễn ra trong góc phòng đó. Claiborne và Angela đang đứng đó, ôm nhau, hôn nhau một cách cuồng nhiệt rất hiếm thấy ở những người thuộc độ tuổi như họ. Claiborne có một chiếc khăn lau vắt trên vai, còn Angela thì đi chân đất. Bàn tay Claiborne di chuyển trên lưng Angela, rồi di chuyển lên trên sườn của bà. Catherine vội quay đi chỗ khác để khỏi làm phiền họ, bởi họ chắc chắn biết rằng cô đã trông thấy họ. Nhưng khi cô vừa định rút lui trong bí mật thì cô lại va phải Clay, người mà thay vì rút lui, chỉ đặt một ngón tay trên môi anh ra hiệu im lặng, rồi chỉ lên cuộn tằm gởi ở ngay trên đầu họ. Tóc anh, khuôn mặt anh, sơ mi của anh ánh lên trong ánh sáng đèn Giáng sinh đủ màu, đỏ, xanh da trời, xanh lá cây, và vàng, và trông anh hấp dẫn như những gói quà dưới chân cây thông Giáng sinh vậy. Đôi mắt anh cũng phản chiếu ánh đèn màu khi anh đưa ngón tay viền quanh cằm Catherine làm nóng bỏng con đường đến môi Catherine do ngón tay đó. Đôi mắt xanh sửng sốt của cô mở to. Cô đặt tay lên áo anh, định đẩy anh ra, nhưng anh chộp lấy bàn tay đó, và cầm nốt cả tay kia của cô, quàng lên cổ anh.

-Đến lượt anh – anh thì thầm.

Rồi anh ghé xuống, đặt môi lên môi cô trong khi đôi môi đó vẫn hé mở vì sửng sốt, và anh nghĩ cuộc đấu tranh sắp bắt đầu. Nhưng nó không bắt đầu. Anh biết anh làm chuyện này với cô khi mà bố mẹ anh cũng đang làm chuyện tương tự là không công bằng. Nhưng từ tối đến giờ anh chỉ nghĩ đến mỗi chuyện này thôi và khi lưỡi anh khám phá chiều sâu của miệng cô, công bằng là điều xa xôi nhất trong tâm trí anh nghĩ đã tới. Đầu lưỡi âm ấm của họ gặp nhau. Anh tấn công cô với sự khoan thai đầy cuốn hút trong khi nhớ đến những gì cô viết trong nhật ký càng khiến anh thư thả hơn. Anh cảm thấy những ngón tay cô bấu vào cổ áo anh và lưỡi anh dừng lại -chờ đợi, chờ đợi, với vòng tay ôm lỏng quanh người cô như một lời gọi mời. Rồi một ngón tay cô chạm lên da anh và anh dịu dàng khẽ xiết vòng tay của mình quanh eo cô.

Từ sau đám cưới cơ thể cô đã phát triển hơn. Cô đầy đặn hơn, quyến rũ hơn mặc dầu bây giờ trông họ không thì chạm vào nhau được. Bàn tay anh vuốt ve trên lưng cô và anh ước gì lúc này con anh đạp – chỉ một lần – để anh có thể cảm nhận.

Anh kết thúc cái hôn một cách quyến luyến.

-Chúc Giáng sinh vui vẻ – anh thì thầm bên tai cô.

-Chúc Giáng sinh vui vẻ – cô thì thầm đáp lại, môi cô thật gần, gần đến nổi anh cảm thấy cả hơi thở của cô qua tiếng thì thầm, căn phòng vẫn chìm trong yên lặng. Một chiếc lá thông rơi từ cây Giáng sinh xuống đúng lúc họ nhìn vào mắt nhau. Rồi làn môi ấm áp và kháo khao của họ lại tìm kiếm nhau và bụng cô khẽ áp vào anh. Cô ước gì giây phút này kéo dài mãi mãi, nhưng cái ao ước cháy bỏng đó lại nhắc nhở cô rằng nó sẽ không thể kéo dài được, và cô rút lưỡi. Nhưng cô đang cần anh nới lỏng vòng tay thì anh lại đan những ngón tay anh lại với nhau sau lưng cô, nghiêng người xuống khẽ lắc người cô trong tay anh, mỉm cười với mái tóc cô, với làn môi cô, với khuôn ngực cô.

Cô biết cô nên kiên quyết dứt ra, nhưng anh quyến rũ quá, dịu dàng quá, và khuôn mặt anh dưới ánh đèn huyền ảo thật là đẹp còn tóc anh thì giống như màu lửa vậy, làm sao cô cưỡng lại nổi. Họ quay mặt về phiá cây thông Giáng sinh. Trong phút giây ngây ngất, cô để anh kéo cô lại gần anh hơn cho đến khi thái dương của cô tựa vào cằm anh. Từ trong góc khuất, Angela và Claiborne đứng ôm nhau nhìn đôi trẻ, và Claiborne ghì Angela vào sát mình hơn.

-Mẹ có một ý hay này – Angela khẽ lên tiếng.

Catherine hợi giật mình, nhưng cô vừa bắt đầu dứt ra khỏi vòng tay của Clay thì bị anh ngăn lại.

-Mẹ nghĩ hai con nên ở lại đây đêm nay và tận hưởng những khoảnh khắc như vừa rồi. Bố mẹ sẽ không quấy rầy các con đâu.

Clay cảm thấy Catherine ngây người ra.

-Con thì không sao – anh nói, khẽ lắc cô như trước.

-Nhưng con không mang áo ngủ theo – Catherine hoảng hốt.

-Mẹ sẽ tìm một cái cho con, yên tâm chúng ta còn có cả bàn chải đánh răng mới cho con nữa. Các con có thể dung phòng màu hồng.

Catherine cố nghĩ ra cách từ chối, và cô tìm được một cái cớ.

-Nhưng sáng mai chúng con phải qua chỗ mẹ con sớm.

-Ồ, đúng vậy – Clay xác nhận, giọng ỉu xìu.

-Ồ – Angela lẩm bẩm – đó cũng là một ý hay. Nhưng các con nhớ là phải đền sớm đấy nhé.

Về nhà, Clay giết thời gian bằng việc chuẩn bị chỗ ngủ và sử dụng phòng tắm. Anh lượn lờ quanh hành lang trên gác:

-Em muốn uống một ly sô đa hay gì đó không? – anh hỏi.

-Không, tôi no rồi.

-Anh khôngmệt lắm, em có mệt không?

-Mệt.


-Anh nghĩ điều đó cũng không có gì ngạc nhiên, đúng không? – anh cởi áo sơ mi.

-Đúng, bụng càng to thì tôi càng mệt.

-Em định tiếp tục đi học đến khi nào? Em không nghĩ là em nên nghỉ học sớm để đỡ mệt hơn sao? – Cuối cùng anh quyết định bước vào trong phòng, đi đến đừng sau lưng cô.

-Tôi có thể đi học chừng nào tôi muốn.

-Nghĩa là bao lâu nữa?

-Một thời gian nữa, có lẽ đến cuối học kỳ hai.

Anh nhìn cô đi lại trong phòng, biết rằng cô đang làm như thể cô bận việc này bận việc kia. Anh đi đến chỗ cửa tủ, cúi nhìn vào trong, vờ tìm gì đó trong khi cô mở ngăn kéo tủ của cô. Khi cô cúi đầu với gì đó trong ngăn kéo, mái tóc vàng của cô rủ xuống phiá trước. Anh cảm thấy ngực anh căng như dây đàn. Tim anh đập dội vào lồng ngực như một chiếc buá bằng nhung. Anh cất tiếng, giọng anh sâu, vang, và xúc động:

-Một phụ nữ mang thai có thể có chuyện chăn gối đến tháng thứ mấy thì an toàn?

Tay Catherine bất động. Cô ngẩng đầu lên và gặp ánh mắt anh trong gương. Cô cảm thấy cơ đùi căng ra. Clay không nhúc nhích, chỉ đứng nguyên chờ đợi bên cửa tủ với một tay đút trong túi quần. Cô không hiểu được gì qua vẻ mặt anh trong khi cô cố nghĩ ra câu trả lời.

-Anh muốn, em biết mà – anh nói, vẫn bằng giọng nói sâu, vang, và xúc động khiến cô cảm thấy dường như tất cả những lỗ chân lông trên người cô đều nổi cả lên – Và vì em đã có thai rồi, nên có điều gì khác có thể xảy ra nữa đâu, đúng không? Anh muốn nói là, nếu chuyện đó an toàn đối với em – Nhưng cô chỉ nhìn anh chằm chằm. – Anh muốn chuyện đó từ nhiều tuần nay rồi, và anh đã cho em biết điều đó bằng tất cả các cách của anh có thể trừ nói ra bằng lời. Lúc trước khi chúng ta hôn nhau dưới cuộn tằm gởi anh đã quyết định sẽ nói với em. Em là một người vợ rất quyến rũ, em biết không, Catherine?

-Tôi là một người vợ đang mang bụng mà – Cuối cùng, dù rất run cô cũng nói được.

-Nhưng điều đó không làm em giảm sự quyến rũ chút nào. Đặc biệt khi đứa con trong bụng em là con anh.

-Đừng nói nữa, Clay – cô cảnh cáo anh.

-Đừng sợ anh, Catherine. Anh không ép buộc em. Chuyện đó hoàn toàn do em tự quyết định.

-Tôi không sợ anh, và câu trả lời của tôi là không. – Bỗng nhiên cô tìm thấy cái cô đang tìm trong ngăn kéo và cô đóng ngăn kéo lại.

-Tại sao?

Cô quay lựng lại phiá anh, nhìn xuống mặt ngăn kéo nhưng qua gương anh có thể thấy cô tì người mép ngăn kéo như thế nào.

-Tại sao anh lại như vậy khi mà ngày hôm nay đã hoàn hảo như thế?

-Anh đã nói với em rồi, anh thích ngủ với em. Như thế nguy hiểm lắm sao?

-Tôi chưa bao giờ hỏi bác sĩ về chuyện đó.

-Ồ, vậy thì lần tới gặp bà ấy em hãy hỏi đi, được không?

-Hỏi thì ích gì.

-Không ích gì ư?

Cô im lặng. Rồi giọng Clay dịu dàng cất lên.

-Anh mệt phải ngủ trên ghế trong khi ở đây có một cái giường lớn như thế này, và có một người đàn bà quyến rũ, ấm áp để anh ôm ấp. Và anh nghĩ người đàn bà đó cũng muốn như thế, nếu cô ấy tự cho phép mình. Em có thể nói gì, Catherine, hôm nay là Giáng sinh mà.

-Đừng, Clay. Anh đã hứa rồi.

-Anh nuốt lời đấy – anh nói, và từ từ nhấc vai khỏi cửa tủ.

-Clay – cô quay mặt về phiá anh, cảnh cáo.


-Làm sao em có thể hôn theo cách đó, nói cho anh biết đi?

-Tránh xa tôi ra.

-Anh đã phải làm thế đủ rồi. Tránh xa em như thế chỉ làm anh khao khát em hơn mà thôi – anh đã tiến được nửa đường đến chỗ cô.

-Tôi sẽ không lên giường với anh, vậy nên anh có thể quên chuyện đó đi!

-Hãy tin anh – anh nói chậm và vẫn tiến lên.

-Anh có biết vấn đề của anh là gì không? Là lòng tự ái của anh đó. Anh đơn giản không thể tin nổi rằng tôi có thể sống với anh mà không đầu hàng sự quyến rũ chết người của anh, đúng không?

Bằng giọng nói mượt như nhung anh buộc tội cô:

-Cath, em là đồ dối trá. Em đang quên anh là người lúc trước đã hôn em. Có gì biạ nào? Suy cho cùng, như thế hoàn toàn hợp pháp tất cả đã được ký, được ghi trong giấy tờ, được Cha xứ làm chứng. Em sợ gì chứ?

Anh chỉ còn cách cô chưa đầy một cánh tay, ánh mắt anh nồng nàn hơn bao giờ hết. Bất giác cô vòng hai tay ôm quanh eo mình.

-Tại sao em làm thế? Tại sao em cố tình lẩn tránh anh chứ? Lúc nào em cũng giữ khoảng cách với anh, tránh ở cùng phòng với anh. Tại sao em không thể là em như lúc trước ở nhà bố mẹ anh? Tại sao em không nói chuyện với anh, nói cho anh biết em cảm thấy thế nào, thậm chí phàn nàn về điều gì đó cũng được, tại sao em không làm thế khi cần có sự tiếp xúc của con người, Cath ạ. Anh không muốn sống với cuộc sống cô lập như thế này.

-Đừng gọi tôi là Cath.

-Tại sao? Nói cho anh biết tại sao nào.

-Không – cô định quay đi, nhưng anh đã đưa tay giữ cô lại.

-Đừng trốn anh nữa. Hãy nói cho anh biết.

-Ôi, Clay, làm ơn bỏ tay tôi ra. Đêm nay là một đêm tuyệt vời nhất. Xin đừng phá hỏng nó. Tôi mệt, và tôi vui hơn bao giờ hết; ít nhất tôi cũng vui như vậy cho đến khi anh bắt đầu chuyện này. Chúng ta không thể coi như cái hôn đó chưa hề xảy ra và không thể là bạn của nhau được sao?

Anh muốn nói cho cô biết gốc rễ vấn đề của cô, muốn nói cho cô biết rằng làm tình với anh sẽ không biến thành một con điếm như bố cô đã gọi cô. Nhưng cô chưa sẳn sang cho điều đó, và hơn nữa, đó là một sự thật là chính bản thân cô phải tự khám phá lấy. Anh biết nếu anh ép cô trước khi cô nhận ra sự thật đó thì sẽ có tác dụng không thể nào sửa chữa được.

-Nếu em muốn nói như vậy, và nếu em thực sự thân thiện với anh thì đó là một sự khởi đầu. Nhưng đừng mong anh quên đi cái hôn đó, đừng mong anh coi nó như chưa hề xảy ra, và đừng mong anh tin rằng em sẽ quên cái hôn đó.

-Đó là vì ngôi nhà ấy. Tôi cảm thấy tôi không còn là tôi nữa mỗi khi tôi ở trong ngôi nhà đó, và không hiểu sao tôi lại làm những chuyện điên rồ.

-Giống như chuyện để chồng của em hôn em dưới cuộn dây tằm gởi ư?

Cô đấu tranh với những cảm xúc cô không thể điều khiển nổi, cô muốn anh nhưng cô sợ rồi cuối cùng anh cũng làm trái tim cô tan nát. Anh đưa một bàn tay rám nắng ra, đặt lên tay cô, kéo cô lại gần anh hơn một chút, mặc dầu cô vẫn làm vững người để cưỡng lại.

-Em sợ anh, Catherine. Nhưng em không phải sợ anh đâu. Khi mà quyết định hoàn toàn thuộc về em.

Rồi anh khẽ hôn lên môi cô trong khi vẫn để nguyên một bàn tay lên cái cổ căng cứng của cô.

-Chúc ngủ ngon, Cath. – anh thì thầm, và anh đi.

Quyết định từ chối Clay của cô càng bị suy yếu hơn khi ma vào sáng ngày Giáng sinh cô mở gói quà nhỏ của anh ra và tìm thấy hai chiếc vé dành cho vở Hồ Thiên Nga ở Borthrup vào cuối tháng Giêng. Cô đọc những chữ trên hai tấm vé rồi ngước mắt lên nhìn anh, nhưng anh đang mải mở hộp quà của mẹ anh cho, vì thế cô đưa tay khẽ chạm lên cánh tay anh. Anh nhìn lên.

-Anh nhớ thật – cô nói với khuôn ngực nở khoẻ khoắn của anh – Tôi…ồ…cám ơn anh, Clay. Tôi xin lỗi đã không chuẩn bị quà cho anh.

-Lâu lắm rồi anh chưa đi xem ba lê – anh nói.

Họ nhìn vào mắt nhau bối rối, rồi cô phá vỡ sự im lặng bằng câu nói hóm hỉnh của mình:

-Ai nói là anh sẽ được mời kia chứ?

Nhưng tiếp đó cô lại dành cho anh một nụ cười hiếm hoi của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.