Lẻ Loi

Chương 2


Đọc truyện Lẻ Loi – Chương 2

Môt chiếc xe Corvette màu ánh bạc đỗ sau chiếc xe của gia đình cô ở lối vào hình móng ngựa. Không chờ cô, Clay kéo cửa xe và ngồi vào trong nhìn đăm đăm ra phía trước trong khi cô cố gắng cân nhắc thật nhanh khả năng rủi ro việc đi xe với anh ta. Suy cho cùng, cô chẳng biết gì về anh ta hết. Anh ta có giống như bố anh ta không? Liệu anh ta có thể trở nên hung bạo khi bị dồn vào đường cùng hay không? Anh ta sẽ làm gì để ngăn cô gây rắc rối cho cuộc đời anh ta?

Clay quay đầu lại, thấy cô đang nhìn qua vai về phiá cửa trước như thể sự giúp đỡ cô cần sẽ bước qua đó bất cứ lúc nào.

-Đi nào, hãy để chuyện này kết thúc. – Những lời nói của Clay làm cô yên tâm đôi chút.

-Tôi …tôi thật sự không muốn đi, – cô lắp bắp.

-Đừng có nói với tôi là cô sợ tôi! – Anh ta cười chế giễu. – Muộn mất rồi, đúng không? Anh ta khởi động xe trong khi vẫn nhìn cô với ánh mắt khó chịu. Cuối cùng cô cũng bước tới, hiểu rằng một khi cô đã lên xe rồi thì chỉ trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Anh ta có lẽ sẽ giết cả hai trước khi chuyện này được giải quyết! Anh ta lái xe như một thằng điên, vào số ngay khiến chiếc xe loạng choạng rồi phóng vút đi ngay trong lối lát gạch. Ra đến đường, anh ta đạp nhanh, sang số với một tiếng rít và một cú giật đến rợn người, rồi cho xe chạy với một tốc độ chóng mặt qua một loạt những dãy phố mà cô không nhận ra. Anh ta dằn bàn tay xuống phím bấm của chiếc cassette, để cho thứ nhạc Rock nặng đập dồn dập trong xe. Cô không thể làm gì với cách lái xe của anh ta song cô cúi người xuống vặn nhỏ cassette. Anh ta liếc xéo sang cô, rồi lại nhấn thêm ga. Không làm gì nổi, cô ngồi sát vào lưng ghế và lờ đi kiểu xử sự trẻ con của anh ta.

Anh ta lái xe một tay, cốt để cho cô thấy rằng anh ta có thể. Cô ngồi vắt chéo chân, cốt để cho anh ta thấy rằng cô có thể.

Họ đi qua các góc phố, phóng lên các ngọn đồi, băng qua các biển đề tên phố lạ hoắc cho tới khi Catherine hoàn toàn mất phương hướng. Anh ta bỗng bẻ lái rẽ sang phải, làm cháy đường bằng một cú rẽ trái khủng khiếp hơn, cho xe phóng vèo qua hai cột trụ cổng bằng đá dẫn tới một con đường trải sỏi rồi cho xe leo lên một khu có nhiều cây cối. Đèn trước xe rọi tới một bấm biển có đề dòng chữ: Công viên mở cửa từ 10 giờ sáng tới….Nhưng xe chạy nhanh quá nên Catherine không kịp đọc hết chữ trên tấm biển. Lên tới đỉnh dốc cuối cùng họ đi vào một chỗ đỗ xe được bao quanh bởi những hàng cây. Anh ta dừng xe quá nhanh giống hệt như cách anh ta lái xe. Cô buộc phải dung tay chống vào tấm chắn bùn nếu không cô sẽ lau đầu vào kính!

Nhưng cô vẫn ngang ngạnh không chịu phàn nàn, cũng không thèm nhìn anh ta.

Dù sao thì anh ta vẫn hài lòng rồi vì anh ta đã làm cho cô phải chấm dứt cái kiểu ngồi kiêu ngạo chết tiệt đó. Anh ta tắt máy và quay sang cô. Nhưng anh ta vẫn yên lặng, ngồi nhìn môt nửa của khuôn mặt cô trong ánh sáng lờ mờ và biết rằng cô đang bị khó chịu đúng như anh ta muốn.

-Được rồi – Clay nói bằng giọng khô khốc, – cô đang chơi trò gì nào?

-Tôi ước gì đó chỉ là một trò chơi. Nhưng thật không may, đó lại là sự thật.

-Cứ cho là tôi đang nghi ngờ điều đó. Tôi muốn biết tại sao cô lại cố đổ tội cho tôi. – Clay mỉa mai.

-Tôi hiểu là anh không dám trả lời khi có mặt bố mẹ chúng ta, nhưng ở đây, chỉ có hai chúng ta với nhau, không cần phải giả câm. Không cần khi mà cả hai chúng ta đều biết sự thật.

-Đó là cái sự thật quái quỉ gì thế?

-Sự thật là tôi đang có thai và anh là bố của đứa bé.

-Tôi là bố! – Anh ta đang phẩn nộ lắm, cô cảm thấy tiếng kêu của anh ta còn thể hiện điều đó mạnh hơn cả việc lái xe vừa rồi.

-Anh cứ làm như mình bị lăng nhục ấy, – cô lạnh lùng nói và liếc về phiá anh ta.

-Cô dùng từ lăng nhục vẫn chưa thoả đáng đâu. Cô thực sự nghĩ là tôi sẽ bị vướng vào một vụ kiện vô lý như thế sao? – Anh ta dứ dứ ngón tay cái qua vai.

-Không, cô đáp – Tôi nghĩ anh sẽ thẳng thừng phủ nhận đã quan hệ với tôi và thế là mọi chuyện sẽ kết thúc. Chúng ta sẽ đi đường riêng của mình và sẽ tiếp tục cuộc sống của mỗi người.

Sự phân biệt rạnh ròi đó của cô khiến Clay nao núng đôi chút.

-Tôi sẽ vẫn tồn tại. – cô nói một cách yếu ớt.

Cô ta đúng là một con người ký quặc, bình tĩnh, gần như lạnh lùng, lạnh nhạt, Clay nghĩ thầm.

-Nếu cô có thể tồn tại mà không cần có tôi thì hãy nói cho tôi biết tại sao cô lại tạo ra cảnh đó.

-Không phải tôi, bố tôi làm.

-Tôi phải tin rằng việc dội bom nhà tôi tối nay là hoàn toàn do ý của ông bố cô.

-Đó là sự thật.

-Và cô bó tay không làm gì nổi, – anh ta nói thêm, đầy vẻ mỉa mai. Cuối cùng thì Catherine vẫn phát bực, không thể tiếp tục theo đuổi mục tiêu giữ bình tĩnh mà lúc đầu cô đặt ra nữa. Cô quay sang phiá anh ta. – Trước khi anh nói thêm bất cứ điều gì bằng….bằng cái giọng buộc tội đáng ghét của anh, tôi muốn anh biết rằng tôi muốn một thứ chết tiệt nào từ anh hết! Không một thứ gì!

-Vậy tại sao cô ở đây róc thịt tôi hả?

-Thịt của anh ư, anh Forrester? Cô cự lại, – Thịt của anh là điều cuối cúng tôi muốn.

Anh ta cố tình phớt lờ sự phẫn nộ đang dâng cao của cô đi.

-Cô tưởng rằng tôi tin điều đó sau tất cả những lời buộc tội trút xuống đầu tôi tối nay sao?

-Tin hay không thì tuỳ, – cô nói rồi lại nhẫn nhục quay mặt đi.

-Tôi không muốn bất cứ điều gì, chỉ muốn được yên.

-Vậy tại sao cô lại đến? – Thấy cô vẫn nín thinh, Clay dằn giọng: – Tại sao?

Cô vẫn bướng bỉnh không chịu mở miệng. Cô không muốn sự thương hại của anh ta, không muốn tiền, không muốn tên tuổi của con người giàu có đó. Tất cả những gì cô muốn là trời hãy mau sáng.

Bực tức trước thái độ gan lì của cô, Clay túm lấy vai cô.

-Nghe đây, quý cô, tôi không….

Cô hất vai, cố thoát khỏi bàn tay của anh ta.

-Tên tôi là Catherine! – cô giận dữ nói.

-Tôi biết tên cô là gì!

-Mặc dù anh phải mất khá thời gian mới nhớ ra nó chứ gì?

-Còn cô thì nghĩ điều đó có nghiã gì chứ?

-Bỏ tay ra đi, Forrester, anh đang làm tôi đau đấy.

Clay bỏ tay ra, nhưng cái giọng giễu cợt kéo dài như hát của anh ta vẫn xoáy vào cô.

-Ồ, tôi hiểu rồi. Quý cô đây đang cảm thấy phật ý vì tôi đã không nhận ra cô ngay lập tức chứ gì, đúng không?

Cô không thèm trả lời, nhưng cô cảm thấy mặt mình nóng bừng.

-Chẳng lẽ tôi lại không cảm thấy sự mâu thuẫn nho nhỏ ở đây sao?

-Cô không muốn tôi nhận ra cô hay là có muốn. Nào, giờ cô muốn gì hãy nói trắng ra?

-Tôi nhắc lại, tôi không muốn bất cứ điều gì từ anh hết ngoại trừ việc đưa tôi về.

-Tôi chỉ đưa cô quay về khi mà tôi biết rõ điều gì đang đe doạ tôi mà thôi.

-Vậy thì anh có thể đưa tôi quay về được rồi. Tôi không đe doạ gì hết.

-Sự có mặt của cô ở nhà tôi chính là một sự đe doạ. Nào hãy nói trắng ra đi cô muốn được trả như thế nào….Nếu cô thật sự có thai.

Cô chưa hề nghĩ rằng anh ta lại nghi ngờ chuyện đó.

-Đúng là tôi mang thai, không còn nghi ngờ gì nữa.

-Ồ, tôi không định nói là tôi nghi ngờ, anh ta nhấn mạnh. – Tôi không có ý nghi ngờ. Tôi muốn đảm bảo rằng đứa bé “không phải” là của tôi.


-Anh nói rẳng anh không nhớ đã quan hệ tình dục với tôi vào ngày mùng Bốn tháng Bảy ư? – Rồi cô nói thêm đượm vẻ chua cay: – Anh hãy lưu ý rằng tôi không gọi nhầm chuyện đó là làm tình, như nhiều kẻ ngốc thường gọi.

Bóng tối có thể che dấu cái nhìn trợn trừng mà Clay ném về phiá Catherine nhưng không thể che giấu được sự khinh bỉ trong giọng nói của anh ta.

-Tất nhiên, tôi nhớ. Vậy điều đó chứng minh được gì nào? Có thể có cả tá đàn ông khác.

Cô đã lường trước được điều này, nhưng cô không ngờ nó lại làm cô tức giận đến độ phải đấu tranh bằng được cho dù điều đó có làm phẩm giá của cô bi hạ thấp đến đâu.

-Anh dám mở miệng nói như thế khi mà anh hoàn toàn biết rõ rang không có ai khác ở đó!

-Giờ thì cô mới là người làm như mình bị lăng mạ. Những người đàn bà lang chạ phải chuẩn bị cho tình huống bị nghi ngờ. Suy cho cùng, chẳng có cách nào chứng minh tôi là cha đứa bé.

-Không cần bằng chứng nào hết khi mà đó là lần đầu của tôi! – Cô căm hờn không hiểu tại sao cô phải tốn hơi với anh ta. Đột nhiên đèn trước của xe bật sáng. Trong thứ ánh sáng đó, Clay Forrester trông như thể vừa bị cô dội nước lạnh vào người.

-Cái gì! – Anh ta gào lên, choáng váng thực sự.

-Hãy tắt cái đèn đó đi, – Cô ra lệnh, quay ngoắt mặt đi.

-Thật khủng khiếp. Hãy nhìn tôi đi. – Có gì đó thay đổi trong giọng nói của Clay, nhưng điều đó càng khiến cô không thể nhìn thẳng vào mặt anh ta được.

Bên ngoài tối om nhưng cô vẫn nhìn ra đó như để tìm kiếm những câu trả lời. Bỗng nhiên một bàn tay túm lấy má cô, những ngón tay bấu trên da thịt cô buộc cô phải quay sang nhìn anh ta. Cô nhìn trân trân gương mặt sửng sốt của anh ta như thế cố ghét từng đường nét trên cái gương mặt ấy nhưng cô vừa nhìn vừa nghiến răng bởi thật ra cô không như vậy.

-Cô nói gì? – Đôi mắt xám đầy cương quyết đó không cho phép cô lẩn tránh. Cô bị giằng xé giữa mong muốn không muốn anh ta biết gì về cô và mong muốn để anh ta biết tất cả. Dù gì anh ta cũng là cha của đứa trẻ cô đang mang trong mình.

Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị cầm giữ của cô, muốn chối bỏ những lời cô nói, nhưng không thể làm nổi. Anh ta cố nhớ rõ hơn cái ngày mùng Bốn tháng Bảy đó, nhưng đêm đó họ đã uống quá nhiều.

-Anh lại đang làm đau tôi đấy, – cô khẽ nói, khiến Clay nhận ra rằng anh ta vẫn đang túm má cô.

Anh ta buông tay ra, tiếp tục nhìn cô. Cô có khuôn mặt mà người khác không dễ gì quên được: cân đối, mũi nhỏ xinh xắn, gò má dài với những nốt tàn nhang lấm tấm, đôi mắt xanh với hàng mi dài, mở to nhìn thẳng vào anh ta. Môi cô giờ đây đang cong lên một cách bướng bỉnh, nhưng trí óc của anh ta loé lên hình ảnh cái miệng cô cười. Tóc cô dài chấm vai, vàng óng, mềm mại như sóng, những lọn tóc được cài về phiá sau gáy nhưng vài lọn nhỏ lại xoã xuống trán tạo thêm vẻ quyến rũ cho khuôn mặt. Mái tóc ấy ôm quanh cái cổ dài kiêu kỳ. Cô có dáng người cao, thon thả. Mặc dầu Clay không thể nhớ thật rõ, anh ta ngờ rằng cô thuộc phụ nữ mà anh ta thích: dong dỏng cao, eo đẹp, và ngực không quá đồ sộ. Giống như Jill, anh ta nghĩ.

Đau đớn với ý nghĩ về Jill, Clay lại cố nhớ nhớ lại chuyện đã xảy ra giữa anh và người phụ nữ này.

-Tôi….- Catherine bắt đầu, rồi cô cất tiếng hỏi bằng giọng bớt chua cay hơn. – Anh tắt đèn đi được không?

-Tôi nghĩ tôi có quyền nhìn cô trong khi chúng ta tiếp tục cuộc nói chuyện khó chịu này.

Cô không có sự lựa chọn đành phải ngồi yên để bị kiểm tra như một tài liệu in ra từ một cuộc kiểm ra nói dối. Cô chịu đựng việc đó cho đến lúc cô không thể chịu nổi nữa liền quay đi và hỏi:

-Anh không nhớ, đúng không?

-Nhớ phần nào thôi. Tôi nhớ, nhưng không nhớ tất cả.

-Anh đã vuốt ve tôi như một người đàn ông có kinh nghiệm, một người biết rõ một cô gái trinh.

-Nếu cô đang hỏi tôi có thường làm chuyện đó không, thì xin lỗi, đó không phải là việc của cô.

-Tôi đồng ý. Đó không phải là việc của tôi….nhưng tôi không tra hỏi anh. Tôi chỉ tự bào chữa cho mình, điều mà thoạt đầu tôi không hề có ý định sẽ làm. Anh mới là người nghi ngờ tôi có làm chuyện đó thường xuyên hay không, và không có người con gái nào lại thích được gọi là kẽ lang chạ. Tôi chỉ muốn cho anh thấy rằng đó là lần đầu tiên của tôi. Tôi cho là anh thừa biết điều đó.

-Như tôi đã nói, tôi nhớ không được rõ lắm. Cứ cho rằng tôi tin cô. – Cũng có thể có những người khác sau tôi nữa chứ.

Điều Clay vừa nói lại khiến nổi tức giận trong cô quay lại.

-Tôi không định ngồi đây để cho anh xúc phạm chút nào nữa!

Cô mở cửa xe và bước ra ngoài. Clay ở sau cô không xa lắm, nhưng cô vẫn bước quả quyết đêm tối, giày của cô kêu lạo xạo trên sỏi, và cô đi trước khi Clay kịp chạy vòng qua xe đuổi theo cô.

-Quay lại đây! – Anh ta quát trong bong tối.

-Quay xuống địa ngục thì có! – Có quát lại từ đâu đó dưới dốc.

-Cô nghĩ là cô đang đi đâu chứ?

Nhưng cô vẫn tiếp tục bước đi. Clay bắt đầu chạy đuổi theo cái bong lờ mờ của cô, tức tối không nói ra lời vì cô cứ ngang bướng la hét lên rằng cô không muốn gì từ anh ta.

Cô cảm thấy bàn tay anh ta túm lấy cánh tay cô, kéo người cô quay lại.

-Chết tiệt thật, Catherine, quay lại xe ngay! – Anh ta cảnh cáo.

-Rồi làm gì! – Cô hét lên, quay mặt lại nhìn anh ta với hai bàn tay nắm thành hai nắm đấm để bên hông. – Ngồi và nghe anh gọi tôi là một con điếm chứ gì? Tôi đã nghe bố tôi chửi tôi như thế đủ rồi, nhưng tôi chắc chắn không chịu ngồi yên để nghe anh làm thế với tôi đâu!

-Được rồi, tôi xin lỗi, nhưng cô mong một người đàn ông sẽ nói gì khi anh ta phải đương đầu với một lời buộc tội như của cô?

-Tôi không thể trả lời câu hỏi của anh, tôi không phải là đàn ông. Nhưng tôi nghĩ một kẻ hám gái như anh thì phải biết sự thật, đó là tất cả!

-Tôi không phải là một kẻ hám gái, cô bỏ kiểu nói ấy đi!

-Thôi được, vậy là chúng ta hoà.

Họ đứng trong bóng tối như những chiến binh bất động. Cô tự hỏi không biết có phải anh ta có kinh nghiệm như anh ta đã thể hiện đêm đó hay không và không biết có phải anh ta không nhận ra đó là lần đầu của cô thật hay không. Trong khi đó Clay lại băn khoăn không biết liệu một cô gái ở cái tuổi của Catherine có còn giữ được trinh trắng cho đến đêm đó hay không. Anh ta đoán cô khoảng hai mươi tuổi. Nhưng vào thời buổi này, hai mươi đã là già về mặt tình dục. Một lần nữa Clay lại cố nhớ lại cái đêm đó, cô ấy đã hành động ra sao, cô ấy có tỏ ra đau đớn không, cô ấy có xấu hổ không. Tất cả những gì anh ta biết chắc chắn là nếu cô ấy xấu hổ mà cưỡng lại hoặc yêu cầu anh ta dừng lại thì chắc chắn anh ta sẽ dừng. Dù có say hay không, anh ta cũng không phải là kẻ cưỡng hiếp!

-Tôi không nghĩ nữa, Clay quay sang phiá Catherine nói: – Cô chắc chắn đã làm chuyện đó rất khéo. Tôi chẳng nhận ra sự khác biệt gì hết.

Lời nhận xét cực đoan đó của Clay lại chọc giận Catherine và ngay lập tức khiến cô mất bình tĩnh đến nổi cô vung tay giáng một quả đấm rất mạnh vào giữa ngực anh ta.

-Ối, đau quá, chết tiệt thật! – Bị bất ngờ, Clay nhảy lùi lại một bước.

-Ồ, dễ chịu đấy chứ! Do, tôi có thể làm thế đấy! Chắc là tôi làm chuyện đó khéo! Tại sao, đồ dâm đãng kiêu ngạo! Anh dám nói tôi làm chuyện đó khéo khi mà anh không thể nhớ rõ!

-Lạy chúa, cô luôn như thế nào sao? – Clay vừa đưa tay xoa ngực vừa càu nhàu.

-Tôi không biết. Đây là lần đầu tiên tôi đánh người. Những người con gái bị anh làm cho mang thai phản ứng thế nào hả?

Vừa được nếm mùi quả đấm của Catherine, giờ đây Clay thận trọng đề phòng không dám động vào người cô nữa.

-Cô muốn chúng ta thôi không lăng mạ nhau nữa kia mà? Hãy quên chuyện tình dục của cả hai đi và thừa nhận sự thật rằng chúng ta đã vướng vào một cuộc gặp gỡ mù quáng và đã cho nhau chút hương vị mới mẻ trong cái đêm đó. Cô nói ra cô là một cô gái trinh, nhưng cô không thể chứng minh rằng chính tôi đã….

-Thời gian sẽ chứng minh điều đó. Đứa trẻ hình thành vào ngày mùng Sáu tháng Tư. Đó là bắng chứng duy nhất chứng minh đó là anh.

-Xin lỗi nếu tôi chậm hiểu, cô nói rằng cô chẳng muốn gì từ tôi hết, vậy thì tại sao cô phải thuyết phục tôi như vậy?

-Tôi không….tôi…không định làm vậy nhưng anh cứ nghi ngờ rằng có những người đàn ông khác. Tôi chỉ muốn tự bảo vệ mình thôi. – Rồi chợt nhận ra mình đang càng lúc càng mềm yếu hơn, Catherine lẩm bẩm: – Ồi, tại sao tôi lại phải phí lời với anh cơ chứ! – Cô lại quay xuống đường, bỏ anh ta ở đó với những tiếng bước chân xa dần của cô.

Lần này Clay để mặc cô đi. Anh ta đứng yên đó chống một tay bên hông thầm bảo mình rằng cô là người đàn bà đanh đá nhất mà anh ta từng gặp. Clay càng khó chịu hơn khi không hiểu tại sao mình lại từng ngủ với một con ong vò vẽ như thế! Clay cười chua chát sửa từ ngủ thành thành giao hợp. Anh ta nghe tiếng bước chân cô đang mờ dần, thầm nguyền rủa cô, nhưng rồi cuối cùng anh ta vẫn không thể để cô đi.

-Catherine, đừng có làm một con lừa ngu ngốc! – Anh ta la lên, khiến cô bực hơn càng muốn đi xa khỏi anh ta. – Cô đang ở cách nhà tôi ít nhất là ba dặm đấy, và có Chúa mới biết cách nhà cô bao nhiêu dặm. Hãy quay lại đây ngay!

-Anh đi mà quay lại, – tiếng đáp của cô vọng lại trong đêm: Clay Forrester tưởng chừng chiếc chià khoá vặn trong ổ phải gãy đôi. Đèn trước cửa xe quét loang loáng trên con dốc khi cô vẫn bước xăm xăm về phiá trước. Clay cho xe phóng qua cô làm bụi và sỏi bắn tung tóe.


Vượt lên cách Catherine chừng mười lăm mét, Clay bật đèn sau, đèn bên trong xe rồi bước ra và đứng chống một khuỷu tay lên cánh cửa xe để mở, đợi Catherine. Cô chắc muốn phớt lờ nhưng anh ta không để cho cô làm thế. Khi cô đi đến chỗ Clay, anh ta đưa tay ra giữ cô lại.

-Lên xe di, cô bướng quá đấy, – anh ta ra lệnh. – Tôi sẽ không để cô ở đây cho dù tôi có muốn hay không. Tôi sẽ không để cô ở đây vào giờ này!

Ánh sáng hắt ra từ đèn trước cửa xe cho thấy khuôn mặt tức tối của cô.

-Tôi chắc điên rồi mới đến nhà anh. Đáng lẽ tôi phải biết ở đó chẳng có gì tốt cho tôi hết.

-Vậy tại sao cô lại đến? – Clay hỏi, hơi nới lỏng nắm tay của mình nhưng vẫn giữ nó đủ chặt để phòng cô sẽ lại đ1nh anh ta.

-Vì tôi nghĩ rằng bố mẹ anh không đáng phải chịu một người đàn ông điên khùng như bố tôi. Tôi cứ nghĩ rằng tôi đi cùng thì sẽ giúp họ không phải chịu đựng con người mà họ không đáng phải chịu đựng nó.

-Cô tưởng tôi tin thế à?

-Tôi cóc quan tâm anh có tin hay không! Hãy buông tay tôi ra! – Cô vùng vẫy trong khi vẫn tiếp tục nói không thể hạ giọng hơn chút nào. – Anh vướng phải bả của bố tôi rồi. Chẳng lâu nữa đâu ông ấy sẽ để lòi cái mục đích bẩn thỉu của mình ra. Ông ấy ti tiện và hay gây thù oán, lười biếng, và lúc nào cũng say xỉn. Ông ấy sẽ không từ một thủ đoạn nào ông ấy có thể làm với anh và bố mẹ anh.

-Vậy ông ấy muốn gì chứ?

Catherine cân nhắc nhưng rồi cô quyết định rằng cô chẳng có gì để mất mà không nói thật.

-Muốn được bao.

Cô có thể nói rằng Clay rất ngạc nhiên, vì anh ta nhìn cô rôì kêu lên:

-Cô thừa nhận điều đó à?

-Đúng, tôi thưà nhận. Chỉ có ai ngốc mới không nhận ra âm mưu của ông ấy. Ông ấy ngửi mùi tiền, thứ mà ông ấy chẳng bao giờ có đủ, và nó làm cho ông thấy them đến không chịu nổi. Ông ấy nghĩ rằng ông ấy có thể dung tình cảnh này để cải thiện cuộc sống của ông ấy. Tôi không tin là ông ấy lại quan tâm đến sự đánh giá của tôi. Ông ấy có thể kiếm được tất cả những gì ông ấy muốn từ sự dại dột và từ việc tự đánh mất tương lai của con gái mình. Ông ấy chỉ quan tâm đén tương lai của riêng mình mà thôi. Ông ấy muốn giường của ông ấy cũng được lót đệm êm như giường nhà anh. Tôi không nghĩ ông ấy tin rằn gmình sẽ ép được anh cưới. Tôi thậm chí cho rằng ông ấy không muốn anh cưới tôi nữa kia. Ông ấy muốn tiền của anh hơn, và ông ấy sẽ làm tất cả để moi được tiền của nhà anh. Tôi báo trước cho anh biết, ông ấy là một con người nguy hiểm. Anh thấy đấy, ông ấy tin rằng thuyền của ông ấy đã nhổ neo, và vận may của ông ấy đã đến.

-Và cô không có một ý nghĩ nào tương tự như thế ở trong đầy hay sao?

-Tôi không biết tí gì về anh cho tới khi Bobbi giới thiệu anh với tôi v2o cái ngày hôm đó. Làm sao tôi có thể ngửi thấy mùi tiền của anh được cơ chứ?

-Chị họ của cô, Bobbi, đã sắp xếp cho chúng ta gặp nhau. Cô ấy là bạn gáu của Stu, và Stu là bạn cũ của tôi. Thế đấy.

-Ồ, chắc rồi! – Cô vung tay lên và bước ra xa một bước. Tôi kiểm tra tài khoản của anh, rồi cặp với anh trong cái đêm “hoàn hảo” ấy để có mang và rồi tôi dụ dỗ anh và cử bố tôi đến hót tiền của anh. – Cô cười chua chat. – Đừng có tự mãn quá, Forrester ạ! Anh có thể ngạc nhiên nhưng anh đừng tưởng cô gái nào biết mình có mang cũng muốn lấy người đàn ông gây ra chuyện đó nhé. Cái đêm đó tôi đã phạm một sai lầm nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ phạm phải sai lầm thứ hai buộc mình phải lấy anh.

-Nếu cô vô tội, thì hãy cho tôi biết tại sao ông già cô lại biết phải tìm đến ai. Phải có người nói cho anh ta biết tôi chứ….

-Tôi không có nói cho ông ta biết đó là anh.

-Vậy thì sao ông ta lại chọn tôi mà đến gây chuyện?

Cô đột nhiên im lặng, quay lưng lại phiá Clay và đi vòng qua xe rồi nói:

-Tôi tin là cuối cùng tôi cũng được đưa về nhà. – Nói rồi cô bước lên xe.

Clay cũng lên xe, nhưng vẫn còn để một chân dưới đất và vẫn đễ đèn trong xe khi anh ta tiếp tục hỏi cô.

-Đừng có đánh trống lãng, – anh ta gằn giọng, – bằng cách nào ông ta biết?

-Tôi không nói cho ông ấy biết tên anh. Tôi không cho ông ấy biết bất cứ điều gì hết!

-Tôi không tin cô. Vậy tại sao ông ta phát hiện ra chứ? – Clay thấy cô cắn môi quay đi đủ biết cô lo lắng thế nào.

Catherine ngậm chặt miệng để khỏi thốt ra những lời thích thoả mãn Clay, nhưng cô không phải là người đàn bả xảo quyệt đáng bị buộc tội như thế này.

-Bằng cách nào? – Anh ta nhắc lại và đợi.

Cánh mũi cô phập phồng, cô nhìn đăm đăm vào kính chắn bùn nhưng rồi cuối cùng cô cũng thốt ra:

-Tôi viết nhật ký. – Cô nói nhỏ và khẽ chớp mắt.

-Cô làm gì cơ?

-Anh đã nghe rõ rồi đó, – cô quay mặt ra cửa sổ và nói.

-Đúng, tôi đã nghe, nhưng tôi không chắc tôi có hiểu. Cô muốn nói rằng ông ta đã tìm thấy nhật ký của cô? – Clay bắt đầu thiểu bố cô thuộc loại người đáng khinh như thế nào.

-Hãy để tôi yên. Tôi đã nói nhiều hơn tôi muốn rồi.

-Có quá nhiều điều đáng ngại ở đây. Tôi đáng được biết sự thật nếu đứa trẻ là con của tôi. Bây giờ hãy trả lời tôi đi. Ông ta đã tìm thấy nhật ký của cô đúng không?

-Không hoàn toàn chính xác như vậy.

-Vậy thì cái gì?

Cô thở dài, ngã đầy vào ghế xe nhưng vẫn nhìn đăm đăm qua cửa sổ xe. Rồi từ ghế bên này Clay thấy cô nhắm mắt lại đầy vẻ mệt mỏi và nhẫn nhục. Cô nói khẽ:

-Nghe này, anh không việc gì phải bận tâm tới chuyện đó. Hãy mặc nó. Ông ấy thế nào và ông ấy làm gì cũng chẳng thành vấn đề. Tôi chỉ muốn làm sao để bộ mẹ anh không phải thực hiện những đòi hỏi từ ông ấy. Đó là lý do tại sao tôi lại đi cùng ông ấy.

-Đừng có thay đổi chủ đề, Catherine. Ông ta đã tìm thấy cuốn nhật ký và thấy tên tôi ở đó, đúng không?

-Đúng, – cô nuốt khan và khẽ đáp.

-Làm thế nào ông ta tìm thấy nó?

-Ôi, lạy chúa, Clay, tôi viết nhật ký từ khi tôi còn con nít kia! Ông ấy biết tôi để nhật ký ở đâu đó. Ông ấy không chỉ “tìm” thâý nó, ông ấy lục tung phòng tôi lên cho tới khi ông ấy tìm thấy bằng chứng ông ấy nghi ngờ để buộc tội tôi. Anh muốn biết sự thật, vậy thì nó là thế đấy.

Clay cảm thấy ruột mình như quặn lại. Giọng anh ta trở nên nhẹ nhàng hơn.

-Vậy không ai ngăn ông ta lại sao?

-Tôi không có ở nhà. Mẹ tôi nếu có thể làm việc đó thì cũng chẳng làm đâu. Đến cái bóng mình bà ấy còn sợ nữa là, nói gì đến ông ấy. Anh không hiểu ông bố của tôi đâu. Nếu ông ta đã tính toán gì đó trong đầu thì chẳng gì ngăn nổi ông ấy hết. Ông ấy mất trí rồi.

Clay nhấc nốt một một chân lên xe và đóng cửa xe lại. Anh ta ngồi đó, chắp nối lại các sự việc, rồi đặt cả hai tay lên tay lái. Cuối cùng anh ta quay đầu lại nhìn cô.

-Tôi không dám hỏi….cô viết gì trong đó?

-Tất.

Anh ta rên lên một tiếng rồi gục đầu xuống bánh lái.

-Ôi, Chuá ôi….


-Đúng, – cô buồn bã nhắc lại. – Ôi, Chuá ơi….

-Tôi nghĩ rằng cô nhớ cái đêm đó rõ hơn tôi đúng không? – Anh ta hỏi vẻ lúng túng.

-Tôi cũng giống những cô gái khác thôi. Đó là lần đầu tiên của tôi. Tôi e rằng tôi đã viết quá rõ rang về những cảm giác của tôi cũng như những sự việc xảy ra đêm đó.

Một sự im lặng kéo dài và Catherine không thể giữ nổi bình tĩnh. Cô cảm thấy chịu đựng sự thông cảm của Clay khó hơn nhiều so với việc chịu đựng sự giận dữ của anh ta. Một lát sau Clay ngẩng lên, trút ra một tiếng thở dài, chống khuỷu tay lên thành cửa sổ xe quay mặt sang bên cửa sổ đễ những ngón tay trên sống mũi. Sự im lặng căng thẳng kéo dài trở nên khó chịu hơn với những hình ảnh loé lên trong tâm trí họ, rồi cuối cùng Clay cũng biết ý nghĩ của mình đã trở về thực tại, trở về với sự đe doạ mà bố cô đang chĩa vào anh.

-Vậy là ông ta muốn được bồi thường.

-Đúng vậy, nhưng cho dù ông ấy nói gì, đe doạ như thế nào, anh cũng không được đáp ứng đòi hỏi của ông ấy. Đừng trả ông ấy gì hết! – Cô nói dồn dập.

-Nghe này, điều đó không còn phụ thuộc vào tôi nữa. Ông ta đã kéo cả bố tôi vào chuyện này, mà bố tôi thì…..bố tôi là một người thật thà nhất mà tôi từng biết. Ông ấy sẽ buộc tôi trả tiền, nếu không ông ấy sẽ trả đúng như bố cô yêu cầu.

-Không! – Cô kêu to với một sự kích động lớn đến nổi suýt nữa cô túm lấy cánh tay Clay. – Anh không được trả!

-Nghe này, tôi không hiểu cô. Cô mất cả đêm thuyết phục tôi rằng cô đang mai thai đứa con của tôi. Giờ cô lại xin tôi đừng trả cho cha cô bất cứ thứ gì. Tại sao vậy?

-Bởi vì bố tôi là một kẻ đào mỏ! – Lời cô nói sắc như dao, nhưng đó là những con dao hai lưỡi, bởi những lời ấy cũng làm cô đau đớn vô cùng. – Tôi ghét ông ấy từ bao giờ tôi cũng không nhớ nữa, và nếu đó là điều cuối cùng tôi muốn làm thì tôi muốn chắc chắn rằng ông ấy không thể kiếm chác được một đồng xu noà vì tôi. Giờ cơ hội ấy đã đến, tôi rùng mình khi nghĩ rằng tôi đã tạo cơ hội cho ông ấy, hãy ngăn chặn ông ấy lại, đừng để ông ấy đạt được mục đích!

-Cô có ý gì khi nói rằng nếu đó là điều cuối cùng công muốn làm? – Đột nhiên Clay giật mình hỏi.

-Ồ, đừng lo, – cô cố bật ra một tiếng cười chua chat – anh Forrester, cứ cho rằng tôi sẽ tự tử đi chăng ngữa. Điều đó cũng chẳng ngăn cản được ông ấy đâu.

-Vậy thì phải làm thế nào?

-Chỉ cần từ chối trả tiền cho ông ấy là được. Anh không biết ông ấy nếu không anh đã hiểu những g tôi nói. Cứ mỗi lần ông ấy… – Nhưng cô dừng lại như thể bị nghẹn ứ vì cảm giác khinh ghét mà cô cảm thấy khi nhớ đến những ký ức cô không muốn gợi lại.

Clay lại bắt đầu cọ những ngón tay lên sống mũi, cố đấu tranh để khỏi vướng bận với quá khứ của cô hơn mức cần thiết. Nhưng bằng chứng cô đưa ra, những lời thô lỗ và sự ngược đãi của người đàn ông đó đối với cô. Tất cả cho thấy một hình ảnh điển hình của một người đàn ông hung bạo. Nhưng dính vào ông ta vì sự thông cảm đối với người phụ nữ này sẽ là một sai lầm. Tuy nhiên ngay cả khi Clay quyết không cho phép mình lún sâu thêm vào chuyện quá khứ của Catherine thì những gì anh ta đã biết cũng đủ làm cho mình cảm thấy bất bình trong khi anh ta đang ngày càng bực bội vì bị quay cuồng trong sự thảm bại này. Tất cả những chuyện đó là không cần thiết, Clay nghĩ. Anh ta bắt đầu cảm thấy đầu mình đau nhức.

Clay ngồi thẳng lại đặt tay lên tay lái. Anh ta buồn bã hỏi:

-Cô bao nhiêu tuổi?

-Anh hỏi thế thì thay đổi được gì chứ?

-Bao nhiêu! – Anh ta nhắc lại bằng giọng gay gắt.

-Mười chín.

Clay thốt ra một thứ âm thanh nửa như cười nửa như cằn nhằn.

-Mười chin tuổi mà không biết xử dụng cách phòng ngừa nào – anh ta nói với cái mui xe.

-Tôi! – Cô la lên. Một cơn giận đột ngột dâng lên trong cô, khiến cô quát to hơn mức cần thiết trong một cái xe chật hẹp – Tại sao anh không phòng ngừa? Anh là người cókinh nghiệm về chuyện đó kia mà!

-Đêm đó tôi không có kế hoạch làm bất cứ chuyện gì – Clay nói vẻ khó chịu.

-Ồ, tôi cũng đâu có định!

-Một cô gái có tí suy nghĩ không bao giờ lại tìm kiếm chuyện đó mà không có sự chuẩn bị trước.

-Tôi không đi tìm kiếm chuyện đó!

-A ha! Mười chín tuổi, trinh trắng mà lại nói là không tìm kiếm chuyện đó!

-Anh, đồ kiêu ngạo đáng khinh, anh nghĩ…..- cô bắt đầu nói nhưng Clay đã chặn lời cô.

-Kiêu ngạo chẳng liên quan gì tới chuyện đó hết, – Clay quay lại đối mặt với cô, – Cô không thể cứ ngủ bừa với người ta mà không xử dụng biện pháp tránh thai!

-Tại sao? – Cô hét to, – Tại sao lại là tôi chứ? Vì tôi là đàn bà à? Tại sao anh không làm? Một kẻ hám gái có kinh nghiệm như anh phòng xa một chút thì đã sao chứ?

-Đây là lần thứ hai cô gọi tôi là kẻ hám gái rồi đấy, quý cô ạ, và tôi không thích bị gọi như thế!

-Lần thứ hai anh gọi tôi là quý cô rồi đấy, và tôi không thích bị gọi như thế, không thích cái kiểu anh nói!

-Chúng ta đang lạc đề rồi, chính vì sự thiếu chú ý của cô.

-Tôi tin chủ đề ở đây là sự thiếu chú ý của anh?

-Đàn bà thường lưu ý đến các biện pháp phóng ngừa. Thực ra, tôi cho rằng….

-Thường! – Cô nhại lại, vung hai tay lên, rồi buông tay xuống rất mạnh và nói với mui xe. – Thế mà anh gọi tôi là kẻ lang chạ!

Nhưng lần này cô ngắt lời anh.

-Thôi nào một phút thôi…..

-Tôi đã nói với anh rồi, đó là lần đầu tiên của tôi. Tôi nếu có định thì cũng không biết xử dụng biện pháp tránh thai như thế nào!

-Đừng có đổ lên vai tôi! Đây đâu phải thời Victoria! Tất cả những gì cô phải làm là mở sổ điện thoại tìm địa chỉ mà hỏi. Cô cũng không hỏi han gì từ những người bạn ở tuổi cô à? Họ chia sẻ với nhau kinh nghiệm về lần đầu tiên. Nếu cô chịu tìm hiểu thì chúng ta đâu có vướng vào rắc rối này.

-Đổ trách nhiệm cho nhau như thế này thì giải quyết được gì nào? Tôi đã nói với anh rồi, chuyện đó đã xảy ra, đó là tất cả.

-Rõ rang là thế rồi, và thật phúc cho tôi lại để chuyện đó xảy ra với một người con gái dốt nát không hiểu nổi nghĩa của từ “tránh thai”.

-Nghe này, anh Forrester, tôi không ngồi đây để anh lên lớp tôi đâu! Anh cũng xấu xa như tôi thôi, chẳng qua là đổ lỗi cho tôi dễ hơn nhiều so với tự oán trách bản thân mình (đúng quá rồi hén mấy sis). Tôi ngồi đây chịu đựng sự tra hỏi của anh đủ lắm rồi, tôi không thèm cãi khi anh bảo tôi là kẻ dốt nát! Cả hai chúng ta đều như vậy cả thôi, anh biết mà!

-Thôi được rồi, được rồi, hãy bình tĩnh đi. Có lẽ tôi hơi quá lời, nhưng đáng lẽ chuyện đó có thể tránh được một cách dễ dàng.

-Nhưng nó đã không tránh được. Đó là thực tế mà chúng ta phải chấp nhận.

-Dùng từ này hay đấy, – Clay lẩm bẩm.

-Nghe này, nếu anh không phiền, xin hãy đưa tôi về nhà. Tôi mệt mỏi và tôi không muốn ngồi đây tranh cãi thêm chút nào nữa.

-Được, thế còn đứa bé thì sao. – cô định làm gì với nó?

-Đó không phải là việc của anh.

Clay cắn môi và hỏi nhanh, trước khi anh ta rối trí:

-Cô cầm một ít tiền để đi phá thai chứ?

Cô đang yên lặng bỗng phải trả lời một câu hỏi như thế nên không khỏi bất ngờ.

-À, anh muốn như thế chứ gì? Như thế lương tâm anh sẽ trong sạch. Không, tôi sẽ không nhận tiền để phá thai đâu! Không đời nào!

Cô chưa nói hết, Clay đã cảm thấy mình giống như một kẻ hư hỏng.

-Thôi được, thôi được, tôi xin lỗi đã đưa ra đề nghị đó. – Clay không rõ mình lo lắng hay nhẹ nhõm vì câu trả lời của cô. Anh ta thở dài.

-Vậy cô định đối phó với bố cô thế nào?

-Anh tỉnh táo thật, tính toán ngay được việc đó. – Catherine biêt rằng ngày kia, khi con át chủ bài mang thai của Herb Anderson biến mất, thuyền của ông ta sẽ đứng lại. Không tiếp tục hành trình được nữa. Cứ để ông ta say đi!

-Tôi không thể, – Clay nói giọng gần như ân hận, – và tôi không tỉnh táo như cô nghĩ, tôi xin lỗi vì đã bảo cô dốt nát, tôi xin lỗi đã gọi cô là kẻ lang chạ, và đáng lẽ tôi không nên để mất bình tĩnh như thế, nhưng ở vào hoàn cảnh này có người đàn ông nào còn giữ được bình tĩnh cơ chứ?

-Nếu tôi đòi hỏi này nọ thì anh tức giận còn có lý, đằng này tôi có đòi hỏi gì đâu. Tôi đâu có dí sung vào đầu anh và bắt anh phải làm điều này điều nọ. Tôi cũng đâu có định tranh miếng ăn của nhà giàu các người?

-Cô nói thế có nghĩa gì?

-Có nghĩa lá có thể bố tôi có lý khi tức giận với anh bởi vì anh giàu có. Có nghĩa là tôi ghét các ý nghĩ có thể giải quyết chuyện đó bằng một đề nghị phá thai gọn ghẽ của anh. Nên anh đừng đưa ra đề nghị ấy thì tôi chắc tôn trọng anh hơn.

-Nhưng bây giờ luật pháp cho phép làm chuyện đó, cô biết mà.


-Và làm như thế cũng có nghĩa là giết người, anh biết mà.

-Có những quan điểm đối lập về vấn đề đó.

-Và rõ rằng quan điểm chúng ta đối lập nhau.

-Vậy cô định giữ đưá bé sao?

-Đó không phải là việc của anh.

-Nếu đó là con tôi thì phải là việc của tôi chứ.

-Sai, – cô nói một cách dứt khoát, một từ duy nhất được diễn đạt rành rọt đó cho Clay biết rằng anh ta có cố hỏi gì them cũng vô ích.

Clay ngồi đó trong tâm trạng tuyệt vọng, với cuộc đấu tranh thầm lặng với lương tâm mình. Rồi anh ta cất tiếng giọng đầy vẻ chân thật.

-Nghe này, tôi không muốn đưá trẻ lớn lên cùng một mái nhà với bố cô.

Không gian yên lặng đến nỗi người ta có thể nghe rõ tiếng một chiếc lá khô rơi xuống mặt đường. Rồi giọng nói của Cathering khẽ vang lên trong bóng tối.

-Ồ, ồ, ồ ….

Để đáp lại Clay cho xe nổ máy, vào số luôn và cố gắng lái xe để xua đi sự bối rối của mình. Anh ta ngồi lặng lẽ, lại lái bằng một tay, cho xe chạy nhanh, nhưng không quá nhanh như lúc trước. Cô ngả người ra ghế, im lặng nhìn những cảnh cây tạo thành hình vòng cung hiện ra dưới ánh đèn trước của xe, không muốn biết đến phương hướng, chẳng muốn nghĩ ngợi gì nữa. Chiếc xe giảm tốc độ, rẽ, rồi phóng ra con phố nơi Clay sống.

-Cô nghĩ bố mẹ cô còn ở đó không?

-Tôi không biết. Con người điên khùng ấy có thể vẫn còn ở đó.

-Hình như họ đi rồi. – Clay nói khi phát hiện ra xe của bố mẹ Catherine không còn đỗ ở lối vào nhà mình nữa.

-Nếu thế anh chỉ việc đưa tôi về nhà tôi, – cô nói, rồi quay mặt ra phiá cửa sổ nói thêm, xin lỗi phiền anh.

Clay cho xe dừng lại trước một biển báo dừng xe và ngồi chờ với một vẻ kiên nhẫn giả tạo. Thấy cô vẫn ngồi nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ Clay không kềm chế được buộc phải cất tiếng hỏi:

-Đường nào?

Trong ánh sáng của ngọn đèn đường cô thấy sự trơ trẽn trong cái dáng ngồi kiêu ngạo của anh ta: một tay để hờ trên tay lái, một bên vai hơi nghiêng về phiá cửa sổ.

-Anh thực sự không nhớ chút gì về đêm đó sao?

-Tôi nhớ những gì tôi muốn nhớ. Cô nên nhớ điều đó.

-Công bằng đấy – cô đồng ý, rồi cố thay đổi thái độ và nói cho anh ta địa chỉ của một khu phố cùng vài chỉ dẫn ngắn gọn.

Xe chạy từ Edina đến Bắc Minneapolis mất khoảng hai mươi phút. Đó là những phút dài lê thê, bức bối với nỗi bực tức của cả hai người cùng với kiểu lái xe bất cẩn của Clay. Ngoài cuộc đấu khẩu lúc nào cũng rập rình chờ chơ hội nổ tung, chỉ có tiếng động cơ xe chạy rầm rì qua thành phố đang uể oải muốn chìm vào giấc ngủ với những ngọn đèn đường yếu ớt rọi xuống thế giới đang chuyển động của họ. Trong cái thế giợi hạn hẹp đó một mối dây rang buộc không hề theo mong muốn đã được thiết lập, giống như một vị khách không mời buộc chủ nhà phải đối xử lịch sự trước sự có mặt của mình. Sự câm lặng bao trùm cùng với những điều không được nói thành lời – những nỗi sợ hãi, những nỗi lo ngại, những nỗi lo lắng. Chẳng ai ít lo âu hơn ai và chẳng ai có thể giải toả được sự căng thẳng giữa họ, tuy vậy đối với cả hai một sự vĩnh biệt lúc này dường như là quá đột ngột. Khi Clay cho xe chạy vào khúc cua cuối cùng dẫn tới con phố cô ở, chiếc xe chạy chậm hệt như bò ra đươờg vậy.

-Nhà…. – giọng Clay như lạc đi và anh ta phải ho để dọn giọng.

-Nhà nào?

-Nhà thứ ba bên phải.

Chiếc xe chạy tới một chỗ xe ở bên lề đường và Clay giảm tốc độ rồi cho xe dừng hẳn. Bây giờ cô được tự do mà đi, nhưng không hiểu sao cô vẫn ngồi yên trong xe.

Clay vắt tay quanh tay lái theo cách mà giờ đây cô đã quen nhìn. Anh ta ngước nhìn lên ngồi nhà chìm trong bóng tối, rồi quay sang nhìn cô.

-Cô sẽ không sao chứ? – anh ta hỏi.

-Vâng. Còn anh thì sao?

-Chuá ơi, tôi không biết. – Clay ngả người ra ghế và nhắm mắt lại. Catherine nhìn yết hầu của anh ta chuyển động lên xuống.

-Tốt…. – cô đặt tay lên nấm cửa xe.

-Cô thậm chí không thêm nói cho tôi biết những kế hoạch của cô sao?

-Không. Chỉ cần biết tôi có kế hoạch rồi.

-Nhưng còn bố cô thì sao?

-Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ đi. Tôi là con át chủ bài của ông ấy, và tôi đi rồi thì ông ấy chẳng lấy gì mà đe doạ anh nữa.

-Tôi hỏi thế không phải tôi nghĩ cho bản thân mình, tôi đang nghĩ cô về đó sẽ ra sao.

-Đừng nói đến chuyện đó…..xin đừng.

-Nhưng ông ta…

-Và đừng có hỏi thêm câu nào nữa, được không?

-Tối nay ông ta đã ép cô tới nhà tôi, đúng không? – giọng Clay nghe rất căng thẳng.

-Tôi nói rồi, đừng có hỏi nữa, anh Forrester, – cô nói một cách nhẹ nhàng.

-Tôi cảm thấy để cô đi như thế này thật không yên tâm, cô biết đấy.

-Ồ, cả hai chúng ta đều phải chịu đựng kia mà.

Ánh đèn lờ mờ không soi tỏ khuôn mặt họ nhưng dường như nó vẫn đủ để chuyển tải những gì hiện lên trong ánh mắt của hai người. Cô vội quay đi tránh nhìn thẳng vào Clay, bởi cô không muốn bị ám ảnh bởi ánh mắt đầy day dứt của anh ta. Cô mở cửa xe và đèn trước bỗng bật sang rồi Clay đưa tay giữ cô lại. Yên lặng bao trùm trong khi cô cảm thấy hơi ấm từ bàn tay của Clay lan truyền khắp cánh tay cô. Cô giật tay ra một cách từ từ và cương quyết cố nhoài người về phiá cửa. Nhưng trong lúc cô vùng vẫy cổ cô nghiêng sang một bên, làm lộ ra dưới ánh đèn ba vết bầm tím in hình ba ngón tay. Cô chưa kịp giấu những vết bầm tím đó đi thì những ngón tay của Clay đã khẽ lướt qua chỗ đó và cô co rúm người lại.

-Đừng! – Mắt cô mở to đầy sợ hãi.

-Ông ta đã làm chuyện này, đúng không? – Bằng một giọng nói chói tai, Clay hỏi.

Cô có chối cũng chẳng ích gì. Tất cả những gì cô có thể làm là tránh trả lời câu hỏi đó.

-Anh đừng có thể hiện sự thương hại hay mũi lòng ở đây, – cô cảnh cáo Clay – Ngay lúc này tôi không chịu đựng nổi điều đó đâu.

-Catherine… – Nhưng Clay không biết phải nói gì nữa, và anh cũng không thể ngồi ađ6y giam giữ cô lâu hơn được nữa. Anh không muốn liên quan đến cuộc đời cô, nhưng anh đã vướng vào đó mất rồi. Cả hai người đều biết điều đó. Làm sao cô có thể ra khỏi chiếc xe này, mang theo đứa con của anh bước vào một tương lai mờ mịt?

-Cho phép tôi đưa cô một ít tiền, được không? – Clay hỏi, giọng rất khẽ.

-Không….làm ơn đừng….Tôi không muốn gì ở anh cả, cho dù anh có tin hay không.

Bây giờ thì Clay tin.

-Nếu cô thay đổi ý định thì hãy liên lạc với tôi, được không?

-Không. – cô giơ khuỷu tay lên để những ngón tay của Clay không còn nắm cánh tay cô được nữa.

-Chúc may mắn – Clay nói, mắt vẫn không rời khỏi cô.

-Vâng, anh cũng vậy.

Rồi Clay vươn người ra đẩy cửa cho cô, mu bàn tay của anh khẽ chạm vào bụng cô, khiến cô nổi da gà. Cô vội bước ra xe.

-Này, đợi đã ….- Clay nhoài người khỏi ghế ngồi, nhìn lên cô với ánh mắt buồn bã và lo âu – Cô …họ gì, Catherine?

Câu hỏi của Clay dội vào long cô thôi thúc cô muốn khóc, giống như lúc ở phòng khách nhà anh khi cô thấy anh không nhận ra cô.

-Anderson. Họ của tôi là Anderson. Thường thôi, dễ quên ấy mà.

Rồi cô quay gót chạy vào trong nhà.

Nhưng khi cô đã đi rồi, Clay Forrester trong chiếc áo khoác đắt tiền ngồi khoanh tay quanh tay lái của chiếc xe thể thao sang trọng, gục cái đầu với mái tóc chải chuốt của anh xuống đó, anh đã nhận thức được rằng anh sẽ không bao giờ quên nổi tên họ của cô chừng nào anh còn sống trên cõi đời này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.