Lê Hấp Đường Phèn

Chương 1: Bạn cùng bàn của tôi


Đọc truyện Lê Hấp Đường Phèn – Chương 1: Bạn cùng bàn của tôi

“Bạn cùng bàn của tôi”

Tác giả: Đường Tuyết (lớp 2)

Bạn cùng bàn của tôi tên là Lê Ngữ Băng, một cậu bé vô cùng đáng ghét. Tại sao tôi lại ghét cậu ấy? Bởi vì ông nội hứa với tôi, nếu kết quả thi của tôi xếp thứ nhất lớp thì ông sẽ đưa tôi đi Disneyland chơi. Tôi rất muốn đi Disneyland! Nhưng người xếp thứ nhất không phải tôi, mà là Lê Ngữ Băng. Thầy cô ở trường luôn khen ngợi Lê Ngữ Băng. Ba nói với tôi, con nhìn Lê Ngữ Băng, rồi nhìn lại mình đi. Tôi hi vọng thầy cô đừng khen ngợi Lê Ngữ Băng nữa, bởi vì cậu ấy rất đáng ghét.

Lời phê trong bài văn của Đường Tuyết là một hàng dấu ba chấm, cô không biết cô giáo Triệu muốn nói gì.

Dù sao ý của cô đã trình bày rõ ràng rồi.

Nghỉ giữa giờ, cô Triệu gọi Đường Tuyết vào văn phòng, dạy cô một số đạo lý, ý tứ đại khái là phải tương thân tương ái bạn học, về học tập phải tự tìm tòi thêm, chỉ cần bỏ công sức, hạng nhất vẫn có khả năng… vân vân.

Đường Tuyết gật đầu như giã tỏi, thái độ chẳng khác nào nịnh bợ.

Sau đó, cô Triệu lại khen cô: “Lần này em viết văn không sai chính tả và diễn đạt, dấu ngắt câu cũng dùng chính xác, rất khá, cố gắng nhé.”

Đường Tuyết thật vui vẻ: “Cảm ơn cô. Cô ơi, bài là do em nhờ Lê Ngữ Băng sửa hộ, lần sau em sẽ nhờ cậu ấy sửa tiếp!”

“Khụ, ý cô không phải vậy…” Trán cô Triệu nổi đầy vạch đen, “Đường Tuyết, em xem, Lê Ngữ Băng viết về em rất tốt, em ấy nói thích bạn cùng bàn như em.”

Đường Tuyết đắc ý hất cằm, “Cậu ấy dám nói xấu em thử xem?!”

Cô giáo Triệu bất đắc dĩ đỡ trán, thầm nghĩ không biết đứa bé Lê Ngữ Băng đã bị ức hiếp thành dạng gì rồi…

Cô buộc lòng phải giảng giải đạo lý cho Đường Tuyết một chút.

Đường Tuyết nhận lễ rửa tội tinh thần ở chỗ cô giáo Triệu xong, quay về lớp, nhìn thấy mấy người đang vây quanh bạn cùng bàn tốt của cô.


Kỳ thi nào Lê Ngữ Băng cũng đạt điểm tuyệt đối, bất kể lớn nhỏ, chưa từng có ngoại lệ, hơn nữa bộ dạng cậu đáng yêu, thầy cô rất thích cậu. Các học sinh cũng chân chó theo phong trào, tan học luôn có người tìm Lê Ngữ Băng trò chuyện, người này sắp thành ngôi sao nhí rồi.

“Lê Ngữ Băng, gọt bút chì cho mình.” Đường Tuyết còn chưa ngồi vào chỗ của mình đã bắt đầu chỉ huy cậu.

Lê Ngữ Băng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, lấy ra gọt bút chì gọt bút cho cô.

Nhân tiện gọt cả hai chiếc bút của mình.

Lúc cậu lục hộp bút, Đường Tuyết tinh mắt phát hiện trong hộp bút của cậu có một xấp hình dán nhỏ. Cô biết rõ còn cố hỏi: “Đây là cái gì?”

“Hình dán.”

“Vô nghĩa, mình biết là hình dán, nhưng là hình dán gì?”

“Hành tinh vui vẻ.”

Đường Tuyết hơi ngoắc ngón tay, “Đưa mình xem.”

Lê Ngữ Băng làm bộ không nghe thấy, ngược lại tự gọt bút chì. Từng vòng vụn gỗ rơi khỏi lưỡi dao gọt, xếp chồng chất trên mặt bàn tựa như lá thu khô rơi đầy đất. Cậu cẩn thận vun vụn gỗ vào một chỗ.

Đường Tuyết thấy cậu không để ý bèn mặt dày duỗi tay ra, tự lấy hình dán, tỉ mỉ đánh giá một phen, cảm thấy không tệ. Vì thế cô nói: “Mình dùng hộ cậu nhé?”

“Tùy cậu.”

Đường Tuyết bóc hình dán, gần như không do dự, trực tiếp dán vào hộp bút, cặp sách của mình.

Ở góc cô không nhìn thấy, Lê Ngữ Băng tặng cô ánh mắt xem thường.


Tan học, cô giáo Triệu là chủ nhiệm lớp, phải giao tất cả học sinh vào tận tay phụ huynh mới được tan tầm.

Lê Ngữ Băng là cậu bé cuối cùng, cô Triệu và cậu đứng một chỗ trước cổng trường học chờ phụ huynh của cậu.

Tháng chín, tiết trời đã mát hơn, Lê Ngữ Băng mặc áo đồng phục trắng viền xanh dài tay, đứng dưới ánh mặt trời vàng cam trong buổi chiều chạng vạng, tò mò nhìn người qua lại trên đường. Khuôn mặt cậu nhỏ nhắn, trắng trẻo lại tinh xảo, nét mặt hiền lành đoan chính, cô giáo Triệu bên cạnh nhìn, nghĩ rằng sau khi đứa trẻ này lớn lên không biết sẽ gieo họa cho bao nhiêu cô gái, thiện tai thiện tai, a di đà Phật.

Cảm thấy cô Triệu đang chăm chú quan sát mình, Lê Ngữ Băng ngẩng đầu nhìn cô.

Cô Triệu che miệng ho một tiếng, lại nghĩ đến bạn cùng bàn như Bá Vương (từ để chỉ những người ngang ngược) của Lê Ngữ Băng, bỗng thấy đồng cảm, nhẹ giọng gọi cậu: “Lê Ngữ Băng.”

“Cô Triệu có chuyện gì ạ?”

“Bạn Đường Tuyết… Nếu bạn ấy ức hiếp em thì em cứ báo cô, không phải sợ.”

Lê Ngữ Băng hơi nghiêng đầu, mắt nhìn cô giáo Triệu, hỏi: “Cô Triệu, tại sao em và Đường Tuyết lại là bạn cùng bàn?”

Cô giáo Triệu nghẹn lời, “À…”

Bị đôi mắt trong veo nhìn chăm chú, cô Triệu hơi đau tim.

Thấy cô không trả lời, Lê Ngữ Băng bèn trả lời giúp: “Bởi vì ba bạn Đường Tuyết là hiệu trưởng, đúng không ạ?”

Cô Triệu thoáng xúc động. Trẻ con bây giờ không đơn giản, cái gì cũng biết, người làm giáo viên như các cô phải lừa gạt thế nào đây…

Đáp án Lê Ngữ Băng đưa ra rất chính xác. Trong một lớp học, học sinh xuất sắc luôn là tài nguyên khan hiếm, Lê Ngữ Băng vừa thông minh lại nghe lời, hiệu trưởng Đường hy vọng con gái ngồi cạnh một cậu bé ưu tú, gần son sẽ đỏ.


Cô Triệu bị Lê Ngữ Băng hỏi, ánh mắt khẽ đảo, bàn tay đặt trên vai cậu, hỏi một điều cô vẫn luôn lo lắng: “Lê Ngữ Băng, em nói thật với cô, Đường Tuyết từng đánh em chưa?”

Lê Ngữ Băng lắc đầu: “Chưa ạ.”

“Thế bạn ấy có mắng em? Nói lời khó nghe không?”

“Không ạ.”

Cô giáo Triệu thầm thở phào, an ủi cậu: “Cô đã phê bình Đường Tuyết, về sau nếu ai ức hiếp em, em nhớ nói cô nhé.”

Lê Ngữ Băng không muốn đắc tội Đường Tuyết, nói đúng hơn, tất cả bạn học đều không muốn đắc tội với cô.

Nhận thức của học sinh tiểu học tuy đơn giản nhưng rất chính xác: Hiệu trưởng quản lý giáo viên, giáo viên quản lý học sinh, nói cách khác, bọn họ là học sinh, vĩnh viễn không thể lay động quyền uy của hiệu trưởng.

Đương nhiên cũng không thể lay động quyền uy của con gái thầy.

Mẹ Lê Ngữ Băng lái một chiếc xe màu sâm banh, đỗ ở cửa trường học. Chiếc xe này, từ kiểu dáng đến màu sắc đều rất bắt mắt.

Mẹ Lê trang điểm nhẹ, mặc đồ công sở, đi giày cao gót, thoạt nhìn rất trẻ. Bà nắm tay Lê Ngữ Băng, nói với cô giáo Triệu: “Thật xin lỗi, tôi bận việc nên tới muộn, làm phiền cô Triệu rồi.”

“Không sao.” Cô Triệu rũ tay áo, cười hỏi: “Gần đây Lê Ngữ Băng học thêm gì hả chị?”

“Nghe theo đề nghị của cô Triệu, tôi đã cho cháu nghỉ lớp phụ đạo. Hiện tại cháu đang học đàn cello, học rất nhanh.” Mẹ Lê mỉm cười, khi cha mẹ nói về con mình, cảm xúc luôn dịu dàng mà kiêu ngạo.

“Cháu không học thêm môn thể thao nào sao? Lớp chúng tôi không ít học sinh nam đang học bơi lội, Taekwondo, có người còn học đấu kiếm.”

Mẹ Lê có chút phiền muộn, “Thằng bé không thích vận động, đến lớp học bơi một lần rồi không chịu đi nữa, các môn thể thao khác cũng không có hứng thú.”

Hai người lớn trò chuyện không lâu lắm, bởi vì mẹ Lê Ngữ Băng phải vội đưa cậu tới lớp học đàn.


Trên xe, mẹ cậu hỏi: “Hôm nay thế nào?”

Lê Ngữ Băng ngẫm nghĩ một chút, lập lờ trả lời nước đôi: “Tạm được ạ.”

Mẹ Lê nghiêng đầu phát hiện lông mày con trai khẽ nhíu, dường như đang có tâm sự nặng nề. Bà cười một tiếng, nói: “Con làm sao vậy?”

Lê Ngữ Băng không tiện nói ra ở trường mình bị một bạn nữ ức hiếp. Cậu im lặng một lát, nhỏ giọng nói: “Bạn cùng bàn của con, quá ngốc.”

“Con không thể nói bạn như thế.” Mẹ cậu dạy dỗ cậu, “Độ lượng là phẩm chất quan trọng nhất của con người, con chê bạn mình ngốc nghếch là vô cùng hẹp hòi, hiểu chưa?”

Lê Ngữ Băng cảm thấy rất ấm ức, lại không thể không gật đầu nhận sai, “Con hiểu ạ.”

“Học kỳ này, bạn cùng bàn của con vẫn là Đường Tuyết?”

“Vâng.”

Mẹ Lê nở nụ cười: “Đường Tuyết rất đáng yêu mà!”

Lê Ngữ Băng nhăn mặt: “Tuyệt đối không đáng yêu.”

Mẹ Lê nghĩ thầm, thằng bé ngốc.

Cô không muốn nói chuyện với con trai, bèn mở radio trên xe.

Radio chuyển đến kênh đang phát chương trình ca nhạc. Giọng nam phát thanh viên trầm thấp nói: “Thính giả “Cải bó xôi”, bốn số cuối điện thoại 4591, muốn tặng một bài hát cho thanh mai trúc mã của mình…”

Lê Ngữ Băng hỏi mẹ: “Thanh mai trúc mã có nghĩa là gì hả mẹ?”

“Thanh mai trúc mã, chính là cùng lớn lên từ nhỏ, giống như con và bạn cùng bạn của con Đường Tuyết.”

“À, từ này không hay.”

“…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.