Bạn đang đọc Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh – Chương 5: Rời Đi
Câu đối đáp tiếp theo của Bạch Nhược làm cho những người còn lại phải chết đứng, chỉ duy nhất một chữ rất rõ ràng lại rành mạch.
“Được!”
Người đầu tiên có phản ứng là Dung Chỉ, bà ta lập tức thay đổi thái độ trong tích tắc, nhẹ giọng nói: “Ba con, ông ấy chỉ là trong lúc tức giận, cần gì phải như vậy.”
“Tôi nói tôi sẽ rời khỏi căn nhà này, bà nên vui mới phải, sao lại cố giảng hoà làm gì?” Cô không có ý định rút lui, có thể rời khỏi chỗ này sớm một chút thì càng tốt.
Bạch Sang Sang diễn vai của kẻ ốm yếu, ôm mặt khom lưng từ nãy đến giờ cũng chịu lên tiếng, muốn đuổi cô đi cho khuất mất, đi càng sớm càng tốt.
Nhưng không thể nói thẳng ra, cô yếu ớt mà khuyên nhủ: “Mẹ nói đúng, gia đình này đã cực khổ nuôi em, nói đi là đi chẳng phải, chẳng phải…” Đến đây thì úp úp mở mở, không nói tiếp Bạch Nhược cũng rõ ý tứ trong lời nói, giờ cô đi rồi số tiền họ bỏ ra để nuôi dưỡng tính cho ai?
Hai vợ chồng Bạch Tùng Anh lại thì thầm to nhỏ với nhau một lúc.
Cô không chịu yếu thế trước người chị giả tạo kia, đã muốn thoát khỏi đây điều đầu tiên là phải trở nên mạnh mẽ, Bạch Nhược xem như chẳng có chuyện gì mà nói: “Chẳng phải, số tiền đổ sông đổ biển chứ gì? Tôi nói có đúng không, Bạch Sang Sang?”
“Em gái, em nói gì vậy chị không có ý đó.”
“Vậy thì để tôi tính dùm chị, năm ngày một trận nặng, ba ngày một trận nhẹ.
Vậy thì tính vào khoảng tiền tôi làm bao cát cho chị đánh.
Tính vào khoảng tiền tôi làm bài tập cho chị trong những năm qua.”
Bạch Nhược trừng hai vợ chồng nhà họ Bạch mà nói tiếp: “Tính vào khoảng tôi làm công cho cái nhà này, từ bếp núc cho đến sân vườn, tính tới tính lui cũng không sai lệch là bao, thế nào?”
Bạch Tùng Anh gật đầu đồng ý với vợ mình, quay sang nói với Bạch Nhược: “Mày rời khỏi đây cũng được, không trả số tiền nuôi dưỡng cũng không sao.
Nhưng phải viết cam kết từ bỏ quyền thừa hưởng cho dù là bất cứ tài sản gì.”
“Ông lo tôi về tranh tài sản với con gái của ông à?” Trong lòng Bạch Nhược đã quá rõ lòng dạ của Bạch Tùng Anh.
Bạch Nhược sẽ không tranh giành mà ý định của cô là trực tiếp nắm lấy nó trong lòng bàn tay bằng chính sức lực của mình, nói đúng hơn là sẽ cướp từ trên tay của bọn họ, rồi sẽ có một ngày tập đoàn mà Bạch Gia đang nắm quyền sẽ thuộc về cô.
Giấy cam kết cuối cùng cũng đã viết xong, Bạch Nhược nhanh chóng kí tên trong phần của mình, chỉ đợi Bạch Tùng Anh kí nữa là hoàn tất có thể giao nó cho luật sư.
Cô không đợi Bạch Tùng Anh kí tên vào, trực tiếp xoay người bỏ về phòng thu dọn đồ đạc.
Bạch Nhược lập tức rời khỏi ngôi biệt thự của những con quỷ dữ với khoản tiền tiết kiệm của mình.
May mắn mỉm cười với cô một lần, hôm nay trời rất trong, ánh trăng không bị mây che khuất.
Cho dù có không tìm được chỗ ở đi chăng nữa cũng có thể qua đêm ở ngoài đường.
Sáu bộ đồ mà cô đem theo đã có ba bộ là đồng phục của trường.
Một chiếc điện thoại đời cũ và một chiếc laptop lỗi thời.
Khoản tiền tiết kiệm ít đến đáng thương, với mức giá trung bình khi thuê trọ, cô cũng chỉ cầm cự được một tháng, chưa kể là phí sinh hoạt.
Bạch Nhược ngẩn cao đầu nhìn lên ánh trăng sáng chói, nói một câu đầy sức sống: “Tương lai nhất định sẽ khác.
Trùng sinh cũng có lợi của việc trùng sinh, ít ra kiến thức vẫn không bị mai một.” Nói xong thì thở ra một hơi dài, không phải thở dài vì mệt mỏi mà là cái thở nhẹ nhõm.
Đặc ân lớn nhất mà Bạch Nhược nhận được từ nhà họ Bạch chính là được cho đi học, cô rất cảm kích về điều này.
Hiện tại, sắp thi cuối kỳ và sắp tới chuẩn bị cho cuộc thi tốt nghiệp cấp ba.
Tiền học phí năm nay đã được thanh toán trước, vấn đề tiền bạc không làm cô phải sầu não.
Ông trời đã cho cơ hội sống lại một lần nữa, cớ sao phải rập khuôn như trước.
Nhất định phải xoay chuyển tương lai của mình, đã biết trước là đường cùng tại sao không chọn một con đường khác? Cơ hội đến không phải để nếm trải đau khổ, mà là tạo ra cuộc cuộc sống mới không ràng buộc, không ai có thể xen vào.
Bạch Nhược từng bước từng bước đi trên đoạn đường vắng người, lúc cô rời khỏi nhà trời cũng sập tối tính đến bây giờ có lẽ mọi người đã yên giấc hết rồi.
Cơ thể của một đứa nhóc mới lớn nhưng tâm trí lại là một người trưởng thành lang thang tìm chỗ nương thân, trên người đầy rẫy vết thương trong vô cùng thảm.
Con đường Bạch Nhược đang đi được soi sáng bởi ánh đèn đường, cũng không tính là âm u nhưng vẫn có chút gì đó gọi là đáng sợ.
Một đống đen phía trước mặt làm cho Bạch Nhược có chút do dự, còn chưa kịp quay đầu bỏ chạy thì đã bị phát hiện.
Một thanh niên mặt mũi huênh hoang lên tiếng: “Ê tụi bây, có con mồi kìa có xử hay là không?”
Tên cầm đầu có vóc dáng cao to như một người trưởng thành ra lệnh: “Bắt nó lại đây, để tao xem mặt nó một chút.”
Đám đàn em nghe lệnh, liền đuổi theo một đoạn.
Toi đời rồi, vừa rời khỏi nhà lại gặp phải thứ này.
Nếu bị mất khoản tiền tiết kiệm thì cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn, nhất định phải thoát được.
Bạch Nhược tính không bằng mấy tên thanh niên kia tính, đứa thì chặn đầu còn lại thì bao vây, giữ chặt lấy cô.
Đem túi hành lý cùng nhau đi đến trước mặt tên cầm đầu.
“Ngẩng đầu lên.” Tên cầm đầu vừa nhả khói thuốc vừa nói.
Bạch Nhược từ từ ngước nhìn hắn.
Vết thương trên mặt sao lại nhiều vậy, vừa mới bị ai đó chơi qua à?
“Các anh tha cho tôi đi.”
Tên cầm đầu có chút thương cảm cho những vết thương trên mặt của cô.
Nực cười lắm đúng không? Người đầu tiên thương cảm cho Bạch Nhược ở kiếp này lại là một tên côn đồ.
“Dựa vào cái gì?”
Bạch Nhược cũng không biết dựa vào cái gì để cầu xin những tên này..