Bạn đang đọc Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh – Chương 3: Cam Chịu
Đứng trước người chị của mình Bạch Nhược vẫn có chút sợ hãi cơ thể run nhẹ, mấp máy đôi môi khô rát mà nói: “Em, em vẫn chưa làm xong.”
Khi nói câu này phát ra thành tiếng, người hiểu rõ chuyện gì xảy ra tiếp theo chắc chỉ có Bạch Nhược.
Không cần phải trùng sinh cô cũng biết chính xác mình sẽ đối mặt với những gì.
“Vẫn chưa? Mày ngứa đòn lắm rồi có phải không?” Bạch Sang Sang tức điên lên.
Hôm nay, thầy vật lý sẽ kiểm tra bài tập từ đầu năm đến giờ, vẫn chưa xong thì chỉ có con đường chết.
Một người đàn ông trung niên áo quần chỉnh tề từ trên cầu thang bước xuống, giọng nói trầm đục cất lên: “Mới sáng sớm ầm ĩ cái gì?”
“Anh đừng quan tâm bọn trẻ, cứ mặc kệ bọn chúng cãi nhau một trận lại càng thân với nhau thôi.
Công việc đã đủ làm anh mệt rồi.” Người phụ nữ đã có tuổi nhưng vẫn giữ được nét đẹp, là nét đẹp của sự cay độc! Khoác tay Bạch Tùng Anh mà cùng nhau đi xuống lầu.
“Hôm nay anh sẽ ăn sáng ở công ty, em và các con cùng nhau dùng bữa sáng đi.”
Người đàn bà làm nũng với chồng mình, làm tròn trách nhiệm của một người vợ mà nói: “Để em tiễn anh.”
Hai người cứ anh anh, em em đi ra cửa chính tài xế riêng đã đứng chờ sẵn ở đó.
Trong phút chốc chỉ còn lại cô và Bạch Sang Sang, một con ác quỷ đội lớp thiên thần.
Ánh mắt phẫn nộ, Bạch Sang Sang vừa nắm tóc cô vừa kéo lên phòng tức giận mà nói: “Chưa làm xong cũng được, vậy thì hôm nay mày không cần đi học.”
Bạch Nhược cố định tay của chị đang đặt trên đầu mà cầu xin: “Không, không muốn chị tha cho em đi, có được không?”
“Tao còn chưa có làm gì đã khóc rồi, thứ bẩn thỉu đồ con hoang, mẹ kiếp! Ông già nhà tao đúng là không có mắt nhìn mới đưa mày về.”
Chưa làm gì? Câu nói của kẻ không nói lý, vết thương đập vào cạnh giường của tối hôm qua bây giờ lại tiếp tục chảy máu, miệng vết thương chưa kịp khép lại đã bị tác động mạnh.
Bạch Nhược không còn cách nào khác ngoài việc van xin: “Chị ơi…!thật sự rất đau, đau lắm.” Là do bóng ma tâm lý chèn ép làm cho cô quên mất mình đã trùng sinh đem so ra Bạch Sang Sang còn phải gọi cô một tiếng chị.
Bạch Nhược chịu đựng rất giỏi nhưng thời gian về nhà của Cố Mặc, cô đã dần quên đi cái cảm giác đau đớn, trải nghiệm lại một chút thì không thể thích ứng ngay tức khắc.
“Câm miệng, đừng gọi tao là chị.
Mày không xứng, chỗ mày nên sống là ở những nơi dơ bẩn kia kìa.
Mày chỉ thích hợp với những thứ đồ rẻ tiền.” vừa nói Bạch Sang Sang vừa trút giận vào người Bạch Nhược, xem Bạch Nhược là một bao cát tùy ý đánh không hề nương tay cũng chẳng bận tâm đến cảm giác của cô, xem những lời cầu xin như là gió thoảng mây bay.
Chịu đựng, chỉ có thể chịu đựng! Cô cũng đã từng phản kháng lại chứ nhưng kết quả đâu lại vào đấy, thậm chí còn bị hành hạ nặng hơn.
Người chị hiền lành đánh cho đứa em bằng tuổi mình, đầu óc quay cuồng.
Trước mắt Bạch Nhược cũng chỉ có một mảng đen trong vô vọng.
Ai sẽ là người cứu giúp, sẽ không một ai.
Nếu có cũng là kẻ tiếp tay cho những hành động bạo lực này, người đó không ai khác chính là người mẹ của chị ta – Dung Chỉ.
Chỉ mới trôi qua một giờ đồng hồ mà Bạch Nhược cứ tưởng đã trôi qua cả một ngày dài.
Toàn thân không có chỗ nào là không đau thân người thu về một chỗ, yên tỉnh mà thở.
Mùi máu tanh nồng lên cả khoan mũi.
Bạch Sang Sang lại nắm tóc cô kéo người ngồi vào bàn, giọng thỏa mãn đem theo chút cảnh cáo mà nói: “Trong hai giờ mà không làm xong, thì đừng trách tao.”
Lần này chị ta không còn rời đi nữa mà ngồi bên cạnh chơi điện thoại, giám sát Bạch Nhược làm bài tập.
Bạch Nhược ngạc nhiên nhìn những câu hỏi.
Gì đây? Là bài tập của lớp mười hai.
Mình đã trùng sinh về khoảng thời gian của bảy năm trước, Bạch Nhược tự nói với mình.
Không đầu không đuôi, bắt tay vào làm nhưng nó cũng không làm khó được cô gái bất hạnh, Bạch Nhược.
Đôi tay run rẩy vì đau, động tác có chút khó khăn nhưng cô đã hoàn thành nó trước ba mươi phút.
Giọng nói thiếu sức sống của Bạch Nhược lại vang lên sau khoảng một tiếng rưỡi: “Xong, đã làm xong rồi.”
Bạch Sang Sang giật lấy bài tập cầm lên xem xét một lúc lâu, cuối cùng cũng buông tha cho Bạch Nhược.
Sau khi Bạch Sang Sang rời đi cô liền gục xuống bàn, không phải vì lười biếng mà là không còn sức chống đỡ cơ thể nữa rồi.
“Có nên chết đi một lần nữa không? Trước đây sao mình lại kiên nhẫn chịu đựng như vậy chứ?”
“Nếu như biết trước sẽ trùng sinh thì đã xem qua kết quả của giải độc đắc.”
“Tương lai sẽ vẫn như vậy sẽ không có gì thay đổi, có đúng không?”
Bạch Nhược nằm dài trên bàn tự nói chuyện với bản thân.
Cái lối suy nghĩ tiêu cực lại thôi thúc, đẩy cô đến bờ vực của sự tuyệt vọng.
Cũng đúng thôi, ai trong hoàn cảnh đó mà không giữ cho mình những suy nghĩ như vậy.
Không chỉ trong thời khắc này mà rất nhiều lần trước đây, Bạch Nhược luôn giữ cho mình một ánh sáng le lói cứ hy vọng rồi lại hy vọng.
Sau những trận đòn roi của chị gái, trước sự vô cảm của ba và người dì ghẻ giả tạo, sẽ có ai đến cứu lấy đưa cô ra khỏi cái nơi u ám, giả dối này.
Hy vọng của người khác ngày qua ngày lại càng mãnh liệt, nhưng hy vọng của Bạch Nhược lại phai nhoà theo thời gian, để kết thúc cô chọn cái chết.
Bạch Nhược cứ nghĩ rằng chết sẽ kết thúc tất cả nhưng đó chỉ mới là sự khởi đầu..