Bạn đang đọc Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh – Chương 20: Chạm Mặt
Bạch Nhược không muốn có sự liên quan gì đến Cố Mặc nữa, ngắt cuộc gọi xem như anh ta là một vong hồn vất vưởng.
Mặc kệ hắn có kêu tên hay là gõ cửa quấy phá, hai người như ở hai tầng số cách biệt.
“Đây không phải là Cố thiếu gia sao? Hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm cái khu ổ chuột này, không sợ thân thể bị bám mùi à?”
Cái giọng điệu chọc tức người khác, ngay đến câu chào hỏi cũng không có.
Vừa nghe liền biết được chủ nhân của giọng nói này là ai.
Dương Tư đứng ở ngay cửa phòng mình, khoanh tay đầy khí chất, nhưng cái quần đùi in hình gấu trắng lại bán rẻ hình tượng ngầu lòi của hắn.
Cho dù là bạn hay địch Dương Tư cũng chỉ dùng một giọng điệu duy nhất.
Cố Mặc ngưng gõ cửa phòng Bạch Nhược, nhìn một lúc lâu mới lên tiếng: “Cậu là ai?”
Dương Tư cũng không trách anh ta: “Anh đưa tôi một nghìn năm trăm tệ, thoáng chốc đã quên?”
“Tên trấn lột?” Hắn sao lại ở gần với Bạch Nhược như vậy? Thông tin Cố Mặc có được Bạch Nhược chỉ vừa quen biết người này.
Xem ra là sự trùng hợp, ở cạnh một tên côn đồ cũng đủ biết áp lực không hề nhỏ.
Dương Tư không tức giận, còn tặng lại Cố Mặc một nụ cười đầy sự khinh bỉ: “Tôi trấn lột? Nói đến trấn lột phải là người đứng trước mặt tôi đây, giả làm người tốt bây giờ thấy vai diễn đó không hợp với mình liền đổi đi.”
“Cậu là Dương Tư?” Cố Mặc hỏi.
Bởi vì lúc sáng nay số tài khoản chuyển tiền cho Cố Mặc có tên là Dương Tư, nội dung chuyển tiền thì lại là trả giúp Bạch Nhược.
“Xem như anh thông minh.”
Cố Mặc thắc mắc Dương Tư lấy đâu ra cái tự tin để đứng đối chất với hắn như vậy, tính ra mọi chuyện là do Dương Tư khởi xướng.
“Cậu mới là người diễn vai của kẻ phản diện, lại thích cầm kịch bản của người lương thiện.”
So về trình độ sát thương của lời nói, cả hai không ai chịu nhường ai.
Bạch Nhược lại không nghe rõ cuộc đối thoại ở ngoài kia.
Mắt cô chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nghiêm túc mà nghiên cứu thị trường chứng khoán.
Chỉ có cách này mới kiếm tiền một cách nhanh chóng.
Bạch Nhược có chút am hiểu về lĩnh vực này, sau một đêm cô quyết định đem số tiền một nghìn năm trăm tệ của Cố Mặc đưa lúc trước đem đi đầu tư.
Bạch Nhược vươn vai vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ, bên ngoài hai người đàn ông vẫn còn đứng tranh nhau xem ai là người tốt.
Sáng hôm sau Bạch Nhược cũng đi làm thủ tục của buổi sáng, xong lại lấy cặp sách đi bộ đến trường.
Khi đi khỏi con hẻm của dãy phòng trọ, trước mắt cô là một cảnh tượng đầy phi lý.
Cô cứ tưởng mình còn mơ ngủ nên mới tưởng tượng ra thôi, nhưng tiếng nói của Dương Tư đã kéo cô trở về.
Dương Tư ngồi trên chiếc moto đen của mình, trang phục của hắn lại rất ngầu: “Tôi chở cô đến trường.”
Bạch Nhược dè dặt mà từ chối: “Không cần thiết, tôi muốn tập thể dục cho buổi sáng anh đi làm chuyện của anh.”
Cố Mặc cũng mở cửa xe bước xuống từ chiếc ô tô của mình, áo vest đầu tóc chỉnh chu, cà vạt ngay ngắn nằm trên cổ.
Giọng điệu ấm áp mà nói: “Sẽ bị ra mồ hôi, cô để tôi chở đến trường được không?”
Đối với Cố Mặc, Bạch Nhược không nhiều lời với hắn đáp to rõ một câu: “Không cần giám đốc Cố bận tâm.”
Hai người này mới sáng sớm ra đã bị ai nói khích mà làm ra loại hành động này vậy chứ? Bạch Nhược từ chối sự giúp đỡ tự thân vận động.
Cái cảnh tượng quái dị này làm Bạch Nhược phải lắc đầu chán ngán.
Cô biết có điều gì đó đã tác động lên hai con người này không thể nào tự nhiên mà họ lại chủ động đi làm ra những chuyện dư thừa này.
Dương Tư uống nhầm thuốc muốn chở cô đến trường thì còn chấp nhận được, còn Cố Mặc? Bạch Nhược tìm đại cho mình một lý do về hành động của Cố Mặc nhưng mãi không có cái nào hợp lý.
Tiền cũng đã trả, một người ở tầng lớp cao quý như hắn sao lại muốn liên quan đến một người nghèo như cô?
Bạch Nhược lướt qua, bỏ lại hai người ở phía sau.
“Giám đốc Cố hình như rất rảnh rỗi, chuyện ở công ty quá ít khiến anh làm ra loại chuyện dư thừa này sao?” Dương Tư không ngần ngại nói móc Cố Mặc vài câu.
Cố Mặc đâu dễ mất bình tĩnh bởi vì những câu như thế, hắn nói: “Dù sao cũng là một công ty chi nhánh, không có nhiều việc để làm.
Còn cậu thì sao? Trốn tránh trách nhiệm tập đoàn của Dương gia đang rất cần cậu đấy, Dương Tổng!”
Câu nói vừa hay chạm đến vảy ngược của Dương Tư.
Lý do mà Dương Tư rời bỏ căn nhà sang trọng đến ở một nơi tồi tàn như vầy là do trốn tránh gia đình.
Ba mẹ muốn đứa con trai duy nhất thừa kế công ty, nhưng đứa con trai lại không muốn bị công việc trói buộc nên đã cãi nhau một trận.
Rời đi cùng với bạn đồng hành là một chú gấu trắng, nghe có vẻ nực cười nhưng hắn có nỗi khổ tâm.
Từ nhỏ ba mẹ chỉ chăm chăm vào công việc bỏ mặc hắn với người quản gia, không một người bạn, người quản gia rất muốn làm bạn với hắn nhưng ông đã già rồi chỉ biết xem hắn như một đứa cháu trong nhà mà đối xử.
Một ngày nọ, người quản gia đem đến một chú gấu trắng to bằng kích thước của hắn, hắn liền xem đó là người bạn đầu tiên của mình.
Dương Tư tức giận mà phản bác: “Tôi đi tìm tự do của mình, không như anh bị trói chân trong cái tiếng hào môn thế gia mà thực chất chỉ nắm trong tay số cổ phần ít đến đáng thương.
So với một cổ đông cũng không bằng tôi còn nghi ngờ anh nhặt được ở đâu đó sao mà họ lại đối xử với anh như vậy nhỉ.”
Cả hai đều đụng đến giới hạn của nhau đều là những chuyện không được vui vẻ cho lắm.
Cố Mặc cũng phải suy ngẫm lại câu nói của Dương Tư, không chưa từng nghĩ đến trường hợp là con nuôi nhưng ý nghĩ đó đã bị loại bỏ từ rất lâu rồi, hắn từng lén đi xét nghiệm kết quả vẫn là không có gì thay đổi..