Bạn đang đọc Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh – Chương 17: Hương Vị Của Sữa
Bạch Nhược đã qua đêm ở nhà Cố Mặc.
Sáng hôm sau, Bạch Nhược thức dậy đảo mắt nhìn xung quanh, không ngoài dự đoán hắn đã rời đi từ sớm.
Bạch Nhược còn lầm tưởng mình đã quay về khoảng thời gian ở kiếp trước nhưng hiện thực lại vả vào mặt cô một cái thật đau nói rằng không phải.
Trong căn phòng bếp, một phần ăn sáng được đặt ngay ngắn trên bàn, còn kèm theo tấm giấy ghi chú màu xanh biển nhạt nhìn rất hài hòa.
Nét chữ của Cố Mặc yên vị ở trên tờ giấy, hắn ghi rất dễ đọc còn nhìn vô cùng thuận mắt.
“Đừng bỏ bữa.”
Ly sữa nóng vẫn còn nghi ngút khói được đặt bên cạnh, hương thơm tỏa khắp không gian.
Bạch Nhược đi đến vò nát tờ giấy ghi chú bỏ rồi nó vào sọt rác không một chút thương tiếc, nếu như là trước đây có khi cô đã kẹp nó vào quyển sách hoặc đem đi đóng khung để ở đầu giường, xem nó như báu vật mà nâng niu ngày ngày ngắm nhìn.
Bạch Nhược kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, dù là không thích đi chăng nữa cũng phải no cái bụng của mình trước đã.
Trên trán của cô viết to rõ chữ Nghèo không ăn chỉ thiệt cho bản thân.
Cô vừa ăn vừa suy nghĩ phải tìm cách trả đống nợ, không hề để tâm đến việc học của mình.
Xung quanh có chuyển động cũng không hề hay biết, người giúp việc vừa mới đến phải chào lại lần thứ hai.
“Cho tôi hỏi, cô có phải là người Cố thiếu gia mới đem về không?”
Kéo ý thức trở về, Bạch Nhược dừng động tác mà trả lời người giúp việc: “Dạ đúng rồi, cô phụ trách công việc nhà ạ?”
Người giúp việc không trách sự lơ đãng của Bạch Nhược vui vẻ gật đầu.
“Tôi làm việc ở đây được hai năm rồi, lần đầu tiên thấy cậu ấy mang người về nhà đấy!”
Bạch Nhược cảm thấy khó hiểu, khi cô được gả cho Cố Mặc không có sự hiện diện của người này.
Nếu người giúp việc đột nhiên nghĩ việc tại sao hắn lại không thuê người mới? Xem cô như là người giúp việc sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, Bạch Nhược gượng cười mà nói: “Anh ấy thấy cháu tội nên đem về cho trú mưa, là sự thương hại vốn có thôi ạ.”
Người giúp việc không đồng ý vội bênh vực Cố Mặc: “Cô đừng nhìn vẻ bề ngoài mà vội đánh giá cậu ấy, Cố thiếu gia luôn âm thầm làm những việc giúp đỡ cho người khác.” Thở dài một hơi, với dáng vẻ buồn rầu “Cũng hay bị người khác nói rằng lạnh lùng xem thường người khác, nhưng sự thật thì cậu ấy trẻ con lắm.”
Bản chất của anh ta đã lạnh lùng như vậy, Bạch Nhược cúi đầu tiếp tục ăn.
“Hôm qua sữa mà Cố thiếu gia thích đã hết rồi, không biết cậu ấy có giận dỗi không nữa.” Người giúp việc tự nói với mình.
Bạch Nhược lập tức buông thìa, vội đấm vào ngực mình.
Đôi mắt ứ đọng nước, tầm nhìn của Bạch Nhược bị mờ đi đáng kể, hơi thở như bị một vật gì đó chặn lại chính là hít thở có phần khó khăn.
Doạ cho người giúp việc một phen hú vía, chạy vội đi rót một ly nước đưa đến.
Đón nhận đi nước, một hơi uống cạn Bạch Nhược bình tĩnh trở về dáng vẻ như bình thường.
Cô ngước nhìn người giúp việc mà nói: “Cảm ơn dì.”
“Cứ gọi tôi là dì Trương.”
“Dì Trương!”
Hôm qua còn chê cười Cố Mặc chỉ có việc ăn thôi cũng bị sặc, quả báo đúng là không chừa một ai.
Ngày hôm nay Bạch Nhược bị một câu nói làm cho sốc rồi nghẹn đến nỗi hít thở không thông.
“Dì Trương, vừa nãy dì nói cái gì?” Bạch Nhược cẩn trọng hỏi lại.
Cô chuẩn bị một tin thần vững vàng, ngồi thật nghiêm túc trong miệng không còn sót một mẫu thức ăn nào đến kẽ răng cũng không có.
Nghiêm túc giống như lúc đón nhận kết quả trúng tuyển vào đại học.
Dì Trương nhìn thấy được sự nghiêm túc của cô cũng căng thẳng theo, thận trọng mà lập lại câu vừa rồi: “Loại sữa mà cậu Cố thích, hết rồi!”
Không phải, tuyệt đối không phải.
Làm sao có thể chứ? Là giả! Là giả! Là giả!
“Loại sữa đó cũng ít được mọi người ưa chuộng, cháu đã thấy qua chưa? Là loại có vỏ ngoài màu đỏ, ai nhìn vào cũng nghĩ là vị dâu nhưng thực ra không phải.
Nó chỉ là sữa tươi không đường như bình thường, Cố thiếu gia chỉ chịu mỗi loại đó.” Dì Trương lắc đầu nói tiếp “Hôm qua đã hết nhưng tôi quên đi mua, chắc cậu ấy cũng nhịn luôn.”
Ầm
Là tiếng vỡ vụn, tiếng bức tượng của Cố Mặc còn sót lại một ít trong suy nghĩ của Bạch Nhược bị đổ sập.
Nó vỡ nát rồi, có dùng keo dán cũng chưa chắc lành lặn, trở thành bột mịn theo gió cuốn bay đi rồi.
Từng chữ từng chữ của dì Trương như chế tạo bằng đá mà rơi xuống đầu Bạch Nhược.
Đúng thật là cô chưa bao giờ nếm thử qua loại sữa đó.
Đứng trong cửa hàng tiện lợi nhìn thấy Cố Mặc cầm hộp sữa trên tay Bạch Nhược nghĩ ngay đến Thẩm An Huyền, đã thấy được sự thù hằn của Bạch Nhược với loại sữa này, lấy đâu ra cái gọi là uống thử chứ?
Trước giờ Bạch Nhược cứ đinh ninh rằng nó là vị dâu, còn chắc chắn nó là vị dâu không sai vào đâu được, cô đâu ngờ rằng Cố Mặc sẽ uống nó, càng không thể lường trước được việc nó là sữa tươi không đường.
Dì Trương dường như nghe được tiếng lòng của Bạch Nhược tiếp tục câu chuyện: “Cố thiếu gia sẽ không uống trực tiếp mà hâm nóng rồi dùng trong ly.” Bà lia mắt thấy ly sữa nóng đặt trên bàn thuận tiện lấy nó làm ví dụ, Dì Trường chỉ vào ly sữa: “Giống như vậy.”
Bạch Nhược nhìn theo hướng tay của Dì Trương trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Một bí mật nhỏ mà Cố Mặc chôn giấu lại là sự hiểu lầm to đối với Bạch Nhược.
Trong lòng cô hiện lên hai chữ đáng sợ tiềm thức mách bảo hãy tránh xa Cố Mặc càng sớm càng tốt.
Cô nhận được cú sốc đầu tiên, mắt nhìn vào ly sữa nóng mà trả lời Dì Trương: “Dì có nhắc tới anh ta là một người tốt nhất định sẽ không giận.”
Nhìn sắc mặt của Bạch Nhược bây giờ hoàn toàn không ổn chút nào, trong tình huống hiện tại người cần được an ủi thì chính là cô chứ không phải Dì Trương..