Bạn đang đọc Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh – Chương 107: Đến Công Ty
Từ nhà đến công ty không xa, chỉ mất mười lăm phút ngồi xe.
Cái đó là chưa tính đến chuyện kẹt xe, tính rồi thì mất ba mươi phút sau hai người mới đứng được trước cổng công ty.
Trong mơ chưa từng nhìn thấy, trước khi nhảy lâu cũng không có cơ hội, con người Bạch Nhược lúc đó không linh hoạt như bây giờ, còn có một chút sợ sệt những chỗ đông người.
Nếu cho cô chọn thì chắc là lẩn tránh đâu đó thì hơn, có một nỗi sợ cứ lẩn quẩn bên người.
Một nơi đông người duy nhất mà cô cảm thấy ổn, đó là lớp học.
Nó đông đúc nhưng ít ai để ý đến sự tồn tại của cô ngoại trừ Bạch Sang Sang, như vậy thì cũng giống với việc ở một nơi ít người.
Đó cũng có thể giải thích cho hiện tượng khi chìm vào giấc mơ, ngày đầu tiên đi học cô tỏ ra rất bình thường.
Trước cổng công ty không ít người qua lại, trước biết bao nhiêu con mắt, tao nhã mở cửa xe bước xuống, khuôn mặt trắng sáng cùng một chút lạnh lẽo, chiếc áo sơ mi cùng màu với áo vest đen, điểm nhấn là chiếc ghim cài áo màu ánh kim.
Trên tay là chiếc đồng hồ Rolex, người đi đường điều phải để lại một ánh nhìn, là nam giới cũng phải chậm nhịp bước chân.
Vừa bước ra khỏi chiếc Maserati Ghibli màu trắng, với phong cách thiết kế nổi bật, đầy nét sang trọng, đỉnh cao cùng sự tiện nghi đẳng cấp, điểm đặc biệt nằm ở đây là mẫu xe chưa ra mắt thị trường, sở hữu nó cũng đủ hiểu người vừa bước xuống thân phận không bình thường.
Chuyện dừng lại ở đó thì có gì phải bàn cãi, khi người đàn ông hoàn hảo ấy mở cửa cho một vị tiểu thư, đôi mắt màu xanh lam là điểm nhấn.
Cùng với trang phục bắt mắt, những người tinh mắt điều nhanh tay saerch giá tiền của chiếc váy kia, không phụ lòng mong đợi, hoàn toàn là mức giá trên trời.
Đặc biệt người ấy còn không trang điểm, mắt thường có thể khẳng định là mặt mộc, đến cả son cũng không thấy, vốn dĩ môi đã có màu hồng việc đánh son đối với người ấy cũng không cần thiết.
“Có phải là minh tinh nổi tiếng không? Đến đây để quay bộ phim nào vậy tò mò quá.”
“Hôm nay nhất định là một ngày may mắn rồi, khi không lại gặp được hai người đẹp.”
“Chưa xem phim mà tôi đã trở thành fan của hai người bọn họ rồi.”
“Muốn chụp ảnh cùng quá, làm sao bây giờ.”
“Tôi cũng muốn, hay là thử một lần!”
Cuộc trò chuyện xôn xao có nam có nữ, cho dù là không quen biết cũng kéo gần khoảng cách tham gia cuộc trò chuyện, chỉ vài phút ngắn ngủi đã thành một đám đông hùng mạnh.
Bạch Nhược khẽ đưa mắt nhìn về phía đám đông kia, cho dù không biết bọn họ nói về vấn đề gì nhưng cô cảm thấy hơi căng thẳng.
Đi cùng một người đẹp trai cảm giác sẽ là như thế sao?
Tay của Cố Mặc vẫn còn nắm chặt, là hắn nắm chứ cô có muốn đâu, cửa xe cũng thế.
Bạch Nhược bây giờ vô cùng khỏe mạnh, sức lực cũng dồi dào có thể ngày ngày chửi nhau với hắn.
Ai mượn mở cửa dùm đâu?
“Tiên nữ!”
Một người trong đám đông bạo gan hô lớn một tiếng, ánh mắt người kia hướng về chỗ cô và hắn đứng, không gọi Bạch Nhược thì còn gọi ai được nữa.
Khuôn mặt của người đứng bên cạnh bắt đầu biến đổi rồi, phần lạnh lùng lại tăng thêm.
Càng làm cho khuôn mặt kia trở nên lạnh lẽo vài phần.
Trong mắt đám đông thì nó rất ngầu, ai nấy điều la hét lên, chỉ có Bạch Nhược cảm thấy lạnh! Chính là nó, một tảng băng trôi.
Một tay đặt ở chiếc eo nhỏ đánh dấu chủ quyền, Cố Mặc nói vừa đủ nghe: “Vào trong thôi, tôi đang vội!”
Bạch Nhược không đáp lời, đồng bộ bước chân với hắn.
Đám đông lưu luyến nhìn đến khi hai người vào hẳn cái cửa lớn kia.
Ảnh đầy đủ, video sắc nét, hot search là của hai người rồi!
Lúc nãy trước mắt nhiều người cô chừa cho hắn một chút mặt mũi, qua cửa chính định nhắc nhở cái tay thối tha đã đặt sai chỗ.
Lời đến môi thì đã dừng lại, tất cả nhân viên tập hợp lại trước sảnh lớn, đồng thanh chào hỏi: “Cố Tổng! Cố phu nhân!”
Bạch Nhược bởi vì kinh ngạc mà không bước nữa, cái chức danh này cũng quá sức với cô.
Còn nữa, có cần khoa trương như vậy không? Bạch Nhược ghét nên nhìn cái gì cũng không vừa mắt, thực ra Cố Mặc đã là chủ tịch rồi, một số chuyện sẽ không ra mặt.
Bao lâu mới có cơ hội gặp gỡ điều này cũng không tính là khoa trương.
Thể hiện một chút giành lấy thiện cảm của cấp trên cũng không tính là thiệt, bọn họ đều có những tâm tư của mình.
“Chân đau sao?”
Biết bản thân đang làm xấu mặt hắn, cô lắc đầu: “Không có, phòng làm việc của anh ở đâu?”
“Tầng hai mươi lăm!”
Bọn họ băng qua hai hàng người xếp ngay ngắn, tiến đến thang máy.
Cánh cửa vừa khép lại, Cố Mặc dù không nhìn cũng có thể quan sát được biểu cảm trên gương mặt của cô, bởi vì nó được phản chiếu, hắn hỏi: “Giày không vừa chân?”
Đã tỉ mỉ chọn size không thể nào chật được, độ cao của chiếc giày cũng không quá sức với một người vừa bắt đầu đi giày cao gót như cô.
Điều làm hắn lo lắng là xương chân của Bạch Nhược đã từng bị gãy, có thể là di chứng để lại, mặc dù là người trẻ tuổi xương lành rất nhanh, nhưng thời điểm đó có quá nhiều bất lợi cho vết thương của cô, nào là không được cung cấp dinh dưỡng từ những thực phẩm thiên nhiên, sống nhờ vào việc truyền nước biển và thở oxy, hắn rất quan ngại.
“Nói thẳng ra thì ngại lắm, anh đừng hỏi nữa.”
Cố Mặc mềm mỏng thì có đến sáng hắn cũng không biết được chuyện gì xảy ra, cũng không thể bỏ ngang câu chuyện như thế được, chân mày chịu không nổi đã nhíu chặt lại với nhau.
“Tôi bị bất ngờ, anh rõ rồi chứ? Chân vẫn chạy được, là do nhân viên của anh quá đẳng cấp đi!” Bạch Nhược bỏ qua thể diện nói cho hắn biết.
Có được một đáp án, người bên cạnh đã điều chỉnh lại nhiệt độ cơ thể không còn lạnh lẽo nữa rồi.
Thang máy mở cửa, đi vài bước là đến một căn phòng, tầng lầu này chỉ có một căn phòng, Bạch Nhược đoán trước là ai đó đã đập ra xây lại, bay giờ là đến lúc dò đáp án: “Anh đừng nói là…”
“Đoán đúng rồi, là tôi cho đập những căn phòng khác xây lại.
Tầng này chỉ có một phòng làm việc, không thể nhầm phòng!” Ngoài mục đích để người khác không lấy lý do đi nhầm phòng, tầng này đặc biệt quan trọng.
Không phải địa điểm này nhưng là con số hai mươi lăm, nhắc nhở Cố Mặc một điều con số đem lại ánh sáng cũng là con số Bạch Nhược chọn lựa làm nơi đứng cuối cùng, cũng là chấm dứt số tuổi đau khổ của Bạch Nhược, từ hai mươi lăm tuổi trở đi Bạch Nhược sẽ không còn phải chịu bất cứ tuổi nhục nào cả.
Gia đình lạnh nhạt thì từ nay hắn sẽ làm gia đình của cô, sẽ không để cô thiếu thốn bất cứ thứ gì.
Chuyện Bạch Nhược tưởng Cố Mặc không biết, thật ra đã biết hết rồi.
Cái không biết là suy nghĩ trong đầu của cô mà thôi.
Mở cửa bằng dấu vân tay, đập vào mắt là bảng đề chức vụ được viết ngay ngắn.
Căn phòng thoáng đãng một số nơi là kính trong suốt có thể nhìn ra ngoài, khác hoàn toàn với căn phòng ngủ.
Phòng ngủ là nơi cất giấu những muộn phiền, nếu đem những thứ vướng víu đến đến đây thì Cố Mặc sẽ không tập trung làm việc được.
Cách thiết thiết kế đương nhiên cũng sẽ có điểm khác biệt, phải nói là đối lập mới đúng.
Bạch Nhược học cái thói tự nhiên của Dương Tư, không cần mời cũng ngồi, cô ngồi ở bàn tiếp khách.
Cốc! Cốc!
“Vào đi!”
Người trợ lý bưng hai ly nước vào, một ly là cafe đen, một ly là trà.
Đem đến cho hai người lập tức rời đi, không dám nhìn ngó bậy bạ nhất là Bạch Nhược.
Người đó không nhìn cô nhưng cô thì có, ánh mắt của trợ lý né tránh cô nhưng lại dám nhìn Cố Mặc, không phải ghen tuông mà ánh mắt kia hơi lạ thôi, để ý một chút Bạch Nhược cũng không nói ra được điểm đáng ngờ.
Hắn ngồi vào chiếc ghế quyền lực đã không thèm để ý đến người xung quanh, mắt dán vào giấy tờ và màn ảnh máy tính.
Bạch Nhược cũng nhìn vào màn hình điện thoại, đương nhiên nó là của Cố Mặc.
Là hắn chủ động đưa, cô chỉ tốt bụng dùng trong lúc rảnh rỗi, phần mềm hỗ trợ công việc xen lẫn là những trò chơi xả stress.
Cả hai đang dùng chung một cái điện thoại, người ngoài nhìn vào còn tưởng là bọn họ có vấn đề.
Ăn mặc sang trọng nhưng không mua nổi cái điện thoại thứ hai.
Đến trưa thì người trợ lý kia lại gõ cửa, đem vào hai phần ăn còn có món tráng miệng.
Xong chuyện lại lặng lẽ đi ra, nhưng bị Cố Mặc gọi lại: “Trợ lý Du, phiền cậu đem cái này đi đến Tần Thị, phần này đem đến tòa soạn.”
Du Minh kéo gần khoảng cách với hắn, mùi nước hoa thoảng thoảng dễ ngửi: “Cố Tổng còn có việc gì không?”
“Hiện tại thì chưa.” Kéo ngăn tủ làm việc Cố Mặc rút đại một tấm thẻ “Cho mọi người nghĩ làm sớm một chút, việc bản kế hoạch mà bọn họ chuẩn bị không cần phải lo lắng.”
Vẻ mặt vui mừng, Du Minh cười một cái lay động lòng người, ngay cả Bạch Nhược còn cảm thấy đáng yêu.
“Cố Tổng vẫn là đáng tin cậy!” Người kia cầm xấp tài liệu mà Cố Mặc đưa cho, cùng với một số file mà hắn vừa gửi mail cho.
Lúc nãy Du Minh có thể nói là còn một cm nữa là có thể chạm vào người của Cố Mặc, khoảng cách gần như vậy mới xem được tài liệu trên máy tính.
Tuyển đâu ra một một người trợ lý trắng trẻo mềm mềm như vậy, anh ta đúng là có số hưởng.
Bạch Nhược thoát khỏi game, chuẩn bị trả lại điện thoại cho Cố Mặc thì lại có biến cố, cô lỡ chơi đến sập nguồn luôn rồi!
Cố Mặc bắt đầu tiến lại gần chỗ của cô, Bạch Nhược quyết không nhận sai: “Điện thoại của anh sập nguồn rồi, không phải tại tôi!”
“Lúc nãy đã không còn nhiều.” Hắn nhìn đến dáng vẻ của Bạch Nhược đã cảm thấy no bụng.
Dùng bữa cùng nhau, cùng nhau chê nó dở.
Thức ăn bên ngoài không so được với thứ ở nhà, về mảng này thì hai người họ tâm đầu ý hợp.
Thời gian này là thời gian nghỉ trưa, nhưng Cố Mặc ăn xong lại tiếp tục ngồi vào bàn làm việc.
Bạch Nhược thì hay rồi, nhàm chán không có chuyện gì để làm.
___
Không biết mọi người đọc có để ý hay hông, tui từng nhắc ngày Bạch Nhược nhảy lầu Cố Mặc tự rơi nước mắt, phòng làm việc cũng đặt ngay tầng hai mươi lăm luôn á! Ngày đó vẫn chưa làm chủ tịch đâu, tầng hai mươi lăm đó là của công ty chi nhánh với vị trí giám đốc thôi.
Sau này về trụ sở chính thì sửa sang lại tầng hai mươi lăm.
Nếu quên tuổi Bạch Nhược thì quay lại chương một like một cái rồi tui nói cho nghe。◕‿◕。
Hắn sẽ không để cô thiếu thốn bất cứ thứ gì, ngoại trừ điện thoại.
Người ta có tính toán ở trong lòng nên chưa muốn mua nghen..