Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh

Chương 10: Gặp Lại


Bạn đang đọc Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh – Chương 10: Gặp Lại


Bạch Tùng Anh không ngờ rằng đứa con gái luôn cam chịu ngày nào nay đã dám bật lại ông, là một con cừu non ai muốn đánh thì đánh, bị chửi cũng không dám nói lại nữa câu.

Sau một đêm đã hóa thành sói, con sói này không đi theo bầy đàn của nó, đơn độc mà chống lại con linh cẩu.

Trông mắt ông ta thì là sau một đêm nhưng đối với Bạch Nhược nó là cả một quãng đường dài.

Chết đi sống lại một lần, cô mới có cái dũng khí để lật trời cũng từ chính họ mà ra cả.

Chính họ đã cho cô cái mục tiêu để phấn đấu, ngày mà gia sản nhà họ Bạch thuộc về tay cũng chính là lúc cô hoàn thành tâm nguyện của mình.

Bạch Tùng Anh bị chặn họng, không còn biết nói gì thêm chỉ để lại một lời cảnh cáo.

“Vì trong người mày đang chảy dòng máu của tao, nên tao tha cho mày lần này.

Đừng có động vào chị mày! Đây là lời cảnh cáo không phải nhắc nhở.” Nói xong ông xoay người rời đi.

Chảy trong người dòng máu của ông? Cái thứ dòng máu dơ bẩn, nếu được lựa chọn thà rằng cứ mang dòng máu của người vô gia cư sống nơi đầu đường xó chợ, lang thang khắp nơi.


Trong lòng Bạch Nhược có rất nhiều lời muốn phản bác lại người cha tốt đẹp của mình.

Nhưng nhiều lời với kẻ đã mù quáng thì chỉ tổn hại đến cơ thể mình mà thôi, phí nước bọt.

Cuộc sống của Bạch Nhược dần đi vào quỹ đạo, công việc làm thêm ở cửa hàng tiện lợi cũng không quá mất sức.

Cô làm từ năm giờ chiều đến mười giờ tối, vẫn đảm bảo được sức khỏe đến trường đều đặn.

Dáng người cô vẫn nhỏ nhắn như ngày nào, làn da đã hiện lên màu trắng hồng không còn xanh xanh tím tím như lời miêu tả của Dương Tư.

Những vết thương cô mang theo khi rời khỏi nhà đã biến mất hoàn toàn, có thể nhìn ra được nhan sắc của một cô gái ở tuổi mười tám.

Đôi mắt không còn buồn bã, khoảng không gian mà mắt nhìn được không còn ở dưới chân người khác nữa mà thay vào đó là gương mặt của đối phương.

Bạch Nhược đứng trong quầy thanh toán, đôi tay linh hoạt quét mã vạch.

Cô không để tâm đến sản phẩm mà khách hàng mua, cho dù họ có mua ô dù để làm chuyện người lớn cũng không liên quan đến cô, lòng Bạch Nhược cũng không có chút gợn sóng.

Nhưng hôm nay lại khác, một ngày trời mưa tí tách.

Người đàn ông có thân hình cao lớn, mặc bộ vest đen, cà vạt chỉnh tề đẩy cửa mà bước vào.

Bạch Nhược có chút cứng người, không ngờ sẽ còn gặp lại.1
Là hắn!
Hắn vừa nhìn thấy cô, hai khoé môi lại nhếch lên cao, ngứa miệng mà nói: “Đã lâu không gặp, có phải thèm cơm tôi nấu rồi không?”
Bạch Nhược chỉ mới vừa thay ca người trước, cô còn nhìn sang đồng hồ để ở gần đó, chỉ mới mười bảy giờ ba mươi, vẫn còn rất nhiều người đang chọn lựa sản phẩm, họ đều đồng loạt nhòm ngó một chút.

Cô có thể cứng rắn đứng trước người mẹ độc xà, người ba linh cẩu, người chị tàn bạo của mình mà ba mặt một lời còn rất tự tin rằng mình sẽ không nhường một bước nào.

Duy chỉ có người đàn ông này thì lại không thể, nói được hai câu thì cô đã đỏ mặt, không phải ngại mà là tức! Tức đến không làm gì được.

Từ khi cô chuyển đến, mấy ngày kế tiếp đều là hắn mời cơm, liên tục trong một tuần da thịt của cô đều nhờ hắn mà hồng hào trở lại, hắn xem cô như là lợn mà nuôi.


Người bạn cạnh phòng này cũng quá có tâm rồi.

Nhưng không được bao lâu Dương Tư liền chơi trò mất tích bỏ phòng trống cả một tháng tiền thuê phòng vẫn chuyển khoản đều đặn cho bà chủ.

Bạch Nhược còn tưởng anh ta sẽ không quay lại nữa mà chơi trò của người lắm tiền.

Bạch Nhược dời ánh mắt từ trên người Dương Tư sang chỗ khác, chính là không thể để bản thân mình phân tâm.

Dương Tư đi đến quầy thanh toán nghiêm túc nhìn Bạch Nhược mà nói: “Rất giống chú gấu trắng.”
Chỗ nào giống gấu trắng? Nhìn vào đã phân biệt được chỗ khác nhau, dáng người, là dáng người đấy!
Bạch Nhược không thèm nhìn hắn, nhỏ giọng: “Phát biểu linh tinh.”
“Là đang khen cô xinh đẹp đó, còn không hài lòng, bỏ đi.

Tôi nói sai rồi cô căn bản không đẹp bằng.” Dương Tư bỏ đi vào trong lướt qua các kệ hàng dần dần đã không còn nhìn thấy.

Trấn lột mà cũng mặc vest, đúng là chuyện lạ.

Bạch Nhược đặt một dấu chấm hỏi lớn.

Trời đổ mưa nhưng lại không lớn, cứ rơi vài ba hạt, mây đen kéo đến cả khoảng trời cộng với phần trời chiều u ám cả một vùng.

Nhưng lượng khách cũng không vì thế mà ít đi, Bạch Nhược lắc đầu một cái gạt bỏ sự tồn tại của Dương Tư tiếp tục công việc của mình.


Cửa hàng tiện lợi không biết có bao nhiêu thứ Dương Tư cần, hắn đi chọn lựa rất lâu, lượng khách cũng vơi bớt mà hắn vẫn chưa xong.

Bạch Nhược ngay từ đầu đã nói không để tâm nhưng lâu như vậy còn chưa ra, cô sợ hắn sẽ ngất xỉu trong lúc chọn lựa vật phẩm trong người có chút bồn chồn.

Hôm nay quả là một ngày vô cùng đặc biệt, cửa hàng tiện lợi lại đón thêm một vị khách ăn bận chỉnh chu, lịch sự lại rất có phong thái.

Dáng người cân đối, khuôn mặt lộ rõ những đường nét cuốn hút đối phương cũng là áo vest, thắt cà vạt nhưng nhìn người này mặc áo vest phù hợp hơn Dương Tư rất nhiều, người vừa bước vào không ai khác ngoài Cố Mặc.

Còn đang bất ngờ thì Cố Mặc đã đứng trước mặt cô rồi.

Hắn hành động một cách nhanh gọn, đi đến kệ hàng lấy một hộp sữa hương vị dâu.

Bạch Nhược quét mã, nói số tiền cần thanh toán: “Của anh tổng cộng là hai mươi tệ.” Cô rút hoá đơn đưa cho hắn.

Là loại sữa mà Thẩm An Huyền hay dùng đây mà, Bạch Nhược đã quyết tâm đời này sẽ không liên quan đến người này, càng không làm kẻ thứ ba chen vào cuộc tình của họ cô thật tâm chúc phúc, trong kí ức của Bạch Nhược đã loại bỏ cái tên Cố Mặc.

Cho dù hắn có mua cho Thẩm An Huyền cũng không liên quan đến một người xa lại như cô..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.