Lễ Cưới Trên Thiên Đàng

Chương 5


Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng – Chương 5

Sau buổi cơm chiều ám ảnh nhất trong đời Abbu, nó và Mèo lên phòng khách và ngồi tám chuyện thiên hạ, chờ đến 6 giờ sẽ sang chỗ làm sẳn xin việc cho Mèo luôn, tuy là thương tích vẫn chưa lành.
_ Hai em uống nước đi, cũng sắp tới giờ đi làm rồi, Mèo, em định xin làm ở chỗ ba anh thật à.
_ Dạ vâng, em đang cần tiền, tuy là em có nghe tới cái “hang” gì đó, nhưng mà em sẽ cố thử xem sao, mong là được nhận.
_ Em ngây thơ quá, anh ở đấy mà bảo em phải thử việc à, em cứ tự nhiên mà chọn việc ình làm, không cần thử việc gì đâu, mà có thử em cũng không qua nổi với cái thương tích bầm dập trên người kia đâu, dù gì thì ba cũng không khắc khe với bạn của anh.
Mèo gãi đầu có vẻ là ngài ngại, Abbu đi lại vỗ vai con bé 1 cái bảo nhỏ đừng có lo về chuyện xin việc.
6h15’ chiều … House star…
_ Được rồi, Ái Ái cô sẽ nhận việc tính toán sổ sách, còn cậu Vương sẽ được chuyển sang khâu chế biến thức uống. Lương tháng đầu cũng như Ly Ly, mong cô sẽ làm việc tốt.
_ Vâng ạ, cảm ơn ông chủ nhiều ạ, con sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ.
2 con nhỏ mừng rỡ ôm lấy nhau rồi la ó um xùm khi vết thương vẫn còn đau. Xong thì Mèo được Abbu đưa về nhà trước, còn Quậy ở lại làm việc, nghĩ nhiều quá rồi còn gì, sớm muộn cũng bị cắt lương không thì đuổi việc cho xem.
Ngày dài trôi qua trôi qua nhanh, với bao nhiêu phiền toái, bao nhiêu cuộc tranh cãi và cả đánh nhau, đêm hôm nay bỗng dài hơn với nó.
Căn phòng nhỏ…
Nó đang lui cui, tìm kiếm cái cuốn nhật kí cũ xì của mình trong cái vali, bỗng dưng hôm nay có hứng viết nhật kí, chắc là đang để trong lòng điều gì đó mà nó cảm thấy khó chịu. Mèo thì đã ngủ từ trước khi nó về đến nhà. Ôm quyển nhật kí ra cửa sổ, ngồi trên ấy và cắn bút suy tư.
_/
_ Ngày 18 tháng 9 năm 2010.
Hôm nay, ngày thứ 7 đáng ghi vào “lịch sử”.
Gửi đến Chúa trong lòng con …
Sáng tinh mơ, rời xa biển, rời xa bình minh rực rỡ, con trở về nhà với Mèo. Nhắc đến nhà bỗng dưng nhớ mẹ mà muốn khóc, nhưng con đã thề rằng sẽ chỉ khóc 1 lần khi sinh ra nên cố kiềm nén mọi thứ trong lòng. Còn vài ngày nữa thôi là được về với mẹ rồi, con sẽ cố gắng ngoan ngoãn hơn để mẹ không còn buồn và khóc vì con nữa.
Trưa đến, con và Mèo đi học với tâm trạng rất thoải mái như chưa từng thoải mái hơn, có lẽ là hơi của biển vẫn còn đâu đây, muốn trở lại Nha Trang quá, Chúa ạ !. Cái sự yêu đời ấy chỉ mới kéo dài trên suốt quảng đường từ nhà tới trường thì bị bọn “bọ xít” làm mất hứng trước cửa lớp. Chúng nó bảo con làm mất mặt chúng bởi ba cái đơn xin phép nghĩ học, bực mình không kiềm chế được nên con “giảng bài đạo đức” cho chúng 1 hơi xong thì … “cuộc chiến bùng nổ”. Con không muốn nhưng nó đã xảy ra.
Không trách được con nhỏ lớp trưởng, vì nó cũng vì cái danh lớp quậy nhất khối, tuy nó có ghét con thật. Nhưng cái nhỏ lớp phó làm con lại hung máu đánh nhau, nó dám đá vào mặt con nữa cơ, đau lắm Chúa ạ, hix hix. Xin Chúa tha tội cho con vì đã 1 phút đánh mất hình tượng “con gái ngoan” của Chúa [ hình tượng của nó xưa giờ có ngoan đâu ]. Con hứa là sẽ cố gắng kiềm chế hết mức có thể để không còn phải đụng độ với tụi nó.
Kết quả của cuộc đánh nhau ấy là Mèo bị bầm dập cả người, con cảm thấy có lỗi với Mèo vì tính nóng nảy của con làm Mèo bị đánh ra nông nổi ấy. Cầu xin Chúa cho Mèo mau lành và vui vẻ trở lại.
Chiều đến con với Mèo sang nhà Abbu chơi, anh ấy thật tốt, lúc trong trường đã cõng bé Mèo vào tận lớp đấy Chúa ạ. Rồi bỗng dưng con có cảm giác anh ấy đúng là 1 người con trai ga-lăng và rất men-lì, hì, con nói hơi quá nhưng con cảm thấy thế, Chúa có thấy như thế không ? Anh ấy giúp con giải quyết 2 con nhỏ trong quán cà phê, anh ấy xin ông Abbis tăng lương cho con và cả Mèo, anh ấy thay con đưa Mèo về nhà và quay lại giúp con tiếp khách, anh ấy còn bảo con chỉ cần chạy đi ghi thức uống còn việc bưng ra cho khách để anh ấy làm thay con, anh ấy tốt với con lắm Chúa ạ.
Con xung phong nấu bữa cơm chiều nhưng mà có lỡ miệng bảo là 1 bữa tiệc hoành tráng, làm anh ấy giật cả mình khi thấy mỗi nồi mì gói mà con đã “khổ cực” nấu. Haiz, ước gì con đảm đang như mẹ thì không bẻ mặt rồi. Mà anh ấy cứ làm quá lên, trước giờ con cứ ăn mì bằng ly có sao đâu, con ăn bằng li thì phải uống bằng chén thôi, thế mà anh ấy cứ vò đầu bức tóc cả lên làm con chả hiểu nổi. Nhưng mà trong lúc đó, nhìn anh ấy dễ thương lắm Chúa ạ, hihi.
Con cũng không biết đây là cảm giác gì nhưng mà con sẽ không ăn hiếp anh ấy nữa, đầu năm tới giờ con quậy cũng đủ rồi Chúa nhĩ, hihi.
Con cũng buồn ngủ rồi, chúc Chúa ngủ ngon, con đi ngủ đây ạ ^^!! [còn chúc Chúa ngủ ngon quả là thua nó luôn]. _/
_.
Nói rồi nó đóng quyển nhật kí lại cất vào vali rồi tung chăn đắp cho Mèo, ôm Mèo, nó đi vào giấc ngủ để chuẩn bị cho 1 ngày “xấu” trời mới.
…o.O.o…
Có đôi lúc …
Cảm giác mang đến cho ta điều kì diệu…
Có đôi lúc …
Cảm giác làm ta tin tưởng ai đó hơn…
Và có đôi lúc…
Cảm giác cho ta tí gì đó gọi là hạnh phúc…
…o.O.o…
————————————————————————— 5h30 sáng…
_ Mèooo, Quậyyy, dậy nhanh lên, đi làm vệ sinh trường mà chậm là làm lần 2 nữa bây giờ.
Tiếng dì Lê từ dưới nhà vọng lên. Mèo vươn vai ngáp dài, đá đá nó vài cái, nó ngáp ngáp rồi cứ lăn quay ra mà nướng.
Cũng 15 phút sau tụi nó đã chuẩn bị xong rồi xuống nhà dưới ăn sáng.
_ Wow, hấp dẫn quá, bánh mì với sốt cá.
2 đứa nó vào ghế và tranh thủ ăn cho nhanh. Chưa kịp ăn thì…
“… hí…hí…ẳng…ẳng…. híí… “…
_ Gì vậy, hình như tiếng chó con.
Quậy nó vừa nhai nhai vừa đi lòng vòng trong nhà tìm kiếm.
_ Ố ồ, cô đem về rồi à, ôi chó con dễ thương quá. Hí hí, “tưng…tưng, cục tưng…” nó tên gì vậy cô ?
_ Dolla, nó còn nhỏ lắm đấy, con ẳm nó nhẹ tay thôi.
Nó cứ mê say ôm con chó đung đưa, rồi giả tiếng chó con mà làm um xùm cả xóm. Tới giờ đi lên trường mà vẫn còn mê, không chịu thả cho con Dolla nó ngủ.
_ Thưa mẹ con đi.
_ Thưa cô con đi, bái bai mày nhé Dolla cục tưng, tối về chị sẽ đem sửa từ quán về ày uống, moaz moaz, híhí.
Nó chào dì Lê rồi vẫy tay với con chó con đang khờ người chẳng biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Tội nghiệp, thêm 1 nạn nhân mới của nó nữa rồi.
…o.O.o…

_ Tụi mày định làm gì ?
_ Haha, thằng anh của mày dám đánh thằng em tao gãy chân, thì hôm nay tụi tao cũng làm ày mang chân gãy về nhà.
_ Tao không có liên quan, tụi bây tránh ra tao còn đi học.
1 thằng trông khá cao to, gương mặt hung hăng, đi lại và túm lấy tóc con nhỏ Tiểu Quân, cho vài bạt tai và quăng cặp của con nhỏ vào xọt rác.
Lúc này Quậy và Mèo đang hát vu vơ trên đường đi học.
_ Ê, Quậy, nhìn giống con Tiểu Quân quá vậy, đúng là nó rồi.
_ Bị bọn nào đánh vậy, haha, đáng đời, hôm qua dám đạp vào mặt tao.
_ Mày không lại giúp nó đi, nó bị 1 bọn con trai đánh cơ kìa.
_ Mặc nó, tao không lấy ơn trả oán.
Mèo nài nỉ nó mãi, nó vẫn không lung lay, dừng xe và đứng nhìn con Tiểu Quân bị bọn con trai đánh thảm thương.
…o.O.o…
_ Dừng tay, tụi mày làm gì thế, 1 bọn con trai đánh 1 đứa con gái không biết nhục sao.
Thằng cầm đầu ngước mặt lên và hoảng hồn.
_ Mẹ ơi, con nhỏ năm ngoái.
_ Bỏ con đó ra có nghe không hã, chị mày không có kiên nhẫn nói tiếng nữa đâu nhá, hay muốn giống như năm trước, tụi mày chỉ biết đánh con gái à, mặt tụi mày hiện 4 chữ đẹp lắm đấy, en nờ, hờ, u, cờ, dấu nặng nữa, có biết đánh vần không vậy hã.
_ Mày im đi,… tụi bây, hôm nay có 6 thằng không lẽ không đánh lại nó.
_ Được thôi, 4 thằng thì chị dùng 20% công lực, còn muốn 6 thằng chị dùng 100% công lực đánh cho nó đã tay, nhào vô.
5 thằng cứ cà nhấp cà nhấp núp sau lưng thằng đi đầu, 1 hồi thì bỏ chạy tất, chẳng dám ngó lại nữa.
_ Mày có sao không ?
Quậy đi lại đỡ con Tiểu Quân dậy.
_ Không sao, tránh ra đi đừng đụng vào tao, đừng nghĩ mày cứu tao thì tao biết ơn mày.
_ Haha, tao cũng không cần mày biết ơn, giữ cái ơn đó mà coi lại mình đi, hôm qua và hôm nay cũng không khác nhau mấy đâu, mà hôm qua thì đông hơn đấy, đi thôi Mèo.
Bỏ con nhỏ lớp phó ở đó, 2 đứa nó lại đạp xe đến trường.
Câu nói đơn giản của nó có lẽ đang “thấm” vào đầu và cả lương tâm của con Tiểu Quân. Hôm qua và hôm nay không khác nhau là mấy, quả đúng. Có điều là hôm qua cả bọn con gái hùa đánh mình nó, còn hôm nay thì chỉ có 6 thằng con trai.
_ Con Quậy quả không phải là dân vừa, nó… thực sự là… chơi đẹp, nghĩ lại… thấy… hổ thẹn sao ấy…
Tiểu Quân lẩm bẩm nói 1 mình, ôm mặt và đi tiếp đến trường, đúng là xui cho con nhỏ, ngày đi xe không sao, ngày đi bộ thì lại bị chặn đánh.
Ngũ Vương… 6h 15’…
Hôm nay lớp nó được “ưu đãi” làm vệ sinh vào cả ngày chủ nhật. Cũng vì cái tật cương với cường quốc mà giờ cả lớp phải cực khổ mò lên trường thế này. Abbu cậu ấy cũng đã đến và đang đứng cùng bọn con trai trong lớp, nói cười gì chẳng biết. Bọn con gái trong lớp thì đang nhỡn nhơ cười giỡn bên quán bò bí-tết gần trường mà không có con Tiểu Quân. Nó và Mèo dắt xe đạp vào trường rồi ngồi bên ghế đá nói chuyện trên trời như mọi ngày.
_ Hey, đi sớm vậy, ăn sáng chưa, đi ăn với anh nha.
Abbu vội chạy lại chỗ 2 đứa nó, ngồi cạnh Quậy và hí hửng đòi đi ăn sáng chung.
_ Em ăn rồi, anh đi ăn đi.
_ Xạo nữa, hồi nảy nó chưa kịp ăn gì lo mà nựng con Dolla mẹ mới nhận nuôi, sợ trễ giờ đi luôn, có ăn được gì đâu.
_ Vậy đi ăn với anh nha, Mèo, cưng ăn chưa.
_ Em no rồi, 2 người đi ăn đi, em ngồi đây đọc sách tí, đi đi. – Mèo đẩy đẩy con Quậy đi cùng Abbu.
_ Thôi em không có đói mà, anh đi ăn đi.
_ Nhanh đi, trễ giờ rồi, đi với anh.
Abbu vội nắm tay nó mà không cần nó đồng ý hay từ chối, nó bị Abbu dẫn ra căn-tin trường, ngồi đấy, cậu ấy đi gọi thức ăn.
…o.O.o…
_ Ngon miệng nha, anh rút kinh nghiệm, sẽ không gọi mì trong trường cho em ăn, hihi.
_ Anh bắt em ăn cơm sao em ăn nổi, hix.
_ Ăn đi, chúng ta phải chiến đấu cả ngày hôm nay đấy.
Nó lầm bầm lầm bầm, tự hỏi sao lại dùng từ “chúng ta”, nó và Abbu đã là gì của nhau đâu, cũng hơi ngại nhưng nó không thể từ chối lòng tốt của Abbu.
Nó vô tư ngồi ăn cái món cơm sáng, có hay là, ai đó đang nhìn nó, không rời mắt, chắc có lẽ cậu ấy đang tranh thủ ghi hình ảnh của nó vào đầu mình và cũng có thể là vào… tim, để khi không gặp nhau, có chút gì đó gọi là … nhớ. Ánh mắt làm bao cô xao xuyến, làm bao người say mê, nhưng với nó thì… cũng không rõ. Trong khi nó đang ngồi ăn cùng cái anh chàng Bóng Rổ số 1 của trường, thì bọn con gái lớp nó đi vào trường, bắt đầu bắn những ánh mắt ganh tị cho nó. Lúc này con Tiểu Quân mới đang lon ton chạy vào trường, ôm mặt ôm mũi mà nhăn nhó.
_ Nó có gì hấp dẫn mà Abbu cứ suốt ngày chăm lo cho nó, nó chẳng đẹp như bọn mình, không giàu như bọn mình, học cũng học ngu hơn bọn mình, vậy mà được Abbu đối xử tốt đến vậy, bực mình thật đấy.
Bọn con gái đứng đấy mà nghiến răng, đỏ mặt lên nóng giận. Trong khi Tiểu Quân bình thường chuyên gia nói móc nó và kể cả là xỉ nhục nó nay lại im lặng.
…o.O.o…
_ Alo, các em học sinh 11A1 tập trung lại, giao nhiệm vụ làm vệ sinh trường lớp.
Mèo đóng sách lại, đi về hướng sân cờ, bọn con gái con trai trong lớp cũng đi lại chỗ tập trung. Còn Quậy và Abbu lúc này…
_ Thầy gọi rồi kìa, vào thôi.
_ Khoan đã…

Abbu lấy khăn giấy rồi lau miệng cho nó, nó ăn sao mà để miệng dính đầy thức ăn trông cứ như con điên ấy.
_ Em không thể nhẹ nhàng và từ tốn tí sao, ngồi yên, sắp xong rồi.
_ Ờ… ờ thôi được rồi, để em.
Nó lúng túng lấy 1 tờ khăn giấy khác rồi bỏ chạy về hướng bọn chung lớp. Abbu cười và đi từ từ theo sau nó. Con bé cũng biết ngại nữa, nhưng để 1 thằng con trai lau miệng ình sau khi ăn thì quả là ngại thiệt.
…o.O.o…
_ Alo, thầy đã sắp xếp cả rồi, tổ 1 phụ trách dãy lớp 10 và 11, tồ 2 phụ trách dãy 12 và cầu thang, kể cả thang máy luôn nhé. Tổ 3 sẽ phục trách cả sân trường, còn tổ 4 sẽ phụ trách các phòng của giáo viên, thư viện, phòng ban giám hiệu và cả tolet. Tới trưa làm xong thì có thể về, không xong thì vào căn-tin dùng cơm rồi làm tiếp, nếu vẫn không sạch sẽ thì làm lại vào chủ nhật tuần sau đấy nhá. Rồi các em bắt tay vào làm đi.
Tụi nó thở dài khi phải làm gần đấy việc, cái trường như Ngũ Vương, thì có làm tới chiều không biết có sạch không.
Tổ 1 tổ 2 chia nhau lên các dãy phòng học và dọn dẹp.
Tổ 3 là tổ của nó, Mèo, Abbu, con Boo và cả nhỏ Tiểu Quân. Quậy thì đang giả vờ như không biết gì về chuyện của con Tiểu Quân, chỉ mỗi con Boo thì cứ hỏi tới hỏi lui mãi.
_ Quậy à, em đi tưới cây đi, để anh quét cho.
Con Mèo cầm chổi quét mà cứ cười hí hí mãi, Abbu cứ dành tất tần tật việc của con Quậy, đúng là cậu ấy thích nó mất rồi quá, có điều là chưa nhận ra thôi.
_ Để em làm mà, em khoẻ hơn Mèo mà, anh qua giúp Mèo đi.
_ Vậy em qua giúp Mèo đi, ở đây anh lo hết cho, 2 đứa chia nhau làm cho đỡ mệt, đi, nhanh đi, để anh làm à.
2 người ấy cứ dành qua dành lại mãi, con Boo ngứa mắt nói móc nó.
_ Nó cũng có tay chân lành lặng giống tụi này, anh không cần làm vậy đâu.
_ Haha, đâu ra mày xía vô thế, muốn giống hôm qua à.
_ Mày… muốn không, tao với mày hôm nay tay đôi này.
_ Okê, tao ngại gì với cái bản mặt của mày, muốn sao.
Quậy bỏ chổi xuống và đi lại chổ con Boo.
_ Hơ hơ, con này ngon.
_ Tao nói thật nhé, mày không đáng làm lớp trưởng, không đáng làm đầu đàn, làm chị cả của lớp đâu.
_ Haha, chắc mày đáng à, mày chẳng có đủ 1% tư cách mà làm lớp trưởng đâu.
Hai đứa lại bắt đầu cuộc chiến “võ mồm” chắc ít phút nữa sẽ là cuộc chiến võ tay chân cho xem.
_ Dừng lại đi.
Abbu cắt ngang, đi lại và can ngăn trước khi 2 con nhào vô đánh nhau.
_ Mày cũng thôi đi Boo à, đứng có gây chuyện với người khác nữa.
Mọi người trong sân ngớ mắt nhìn con Tiểu Quân, con nhỏ vừa lên tiếng bênh cho Quậy à.
_ Mày nói gì thế, chạm dây sau khi bị như vầy à.
_ Mày im đi, tao không bênh nó, cũng không bênh mày. Mày là bạn thân tao, còn nó là người mới giúp tao, nên giờ tao không bênh ai cả, muốn biết ai hơn ai thì thi đấu đàng hoàng.
_ Cái gì, nó giúp mày à, nó giúp mày bao nhiêu mà mày coi tình bạn bao năm không bằng nó hã.
_ Nó vừa cứu cái chân tao không bị gãy, cứu tao không bị nằm viện dài hạn và mở màn cho tao nhìn thấy những gì tao với mày làm đó giờ thật sự rất quá đáng.
Bốp !!
Mọi người đứng hình, con Boo tát vào mặt Tiểu Quân 1 cái rõ đau, chắc là Boo tức lắm, rươm rướm nước mắt, Tiểu Quân cũng rơi nước mắt quay mặt lại trả lời.
_ Coi như cái đánh này là bù cho phần tao đã phản mày, còn bây giờ, phải thi thố để biết ai hơn ai.
_ Mày… mày…
…o.O.o…
Thầy giám thị thấy ồn ào và ra xem, nhưng cũng bị lội vào cuộc, tụi nó tổ chức 1 cuộc thi thố giữa nó và lớp trưởng. ___/
_/
_/
_Quậy vs Boo /
_/
_/
___
_ Theo như đề nghị, thầy sẽ là trọng tài cho trận thi đấu giữa Ly Ly và Thiên Nhã. Ai dành phần thắng sau 3 vòng thi sẽ là lớp trưởng chính thức của lớp, mọi thứ đều do lớp trưởng quyết định và không ai được cãi lời.
_ Okê. – Quậy chấp nhận.
_ Okê, người thua cuộc sẽ dọn tất cả ở đây mà không được sự trợ giúp của ai. – Con Boo lớn giọng đặt điều kiện.
_ Okê… chấp thuận.

Cả lớp nó sau khi nghe loa đã lập tức đổ dồn về trước sân cờ, chuẩn bị cho 1 cuộc chiến thực sự sắp xảy ra.
Thầy giám thị tiếp lời :
_ Trong trường ta rất mạnh về 3 môn thể thao, bơi lội, điền kinh và bóng chuyền, nhưng bóng chuyền không đủ người nên môn cuối sẽ là môn “vật tay”.
“ haha… háhá…. Hehe… hóhó… haha…”…
Tiếng cười rầm rộ dưới sân cờ, vì cái trò vật tay ông thầy lại bảo là môn, tụi nó gật gù đồng ý đại, cười nhạo ông thầy.
_ Các em im lặng, sắp tới trường ta cũng sẽ đưa trò “vật tay” thành 1 môn thi đấu. Các em đừng có mà cười thầy.
Trong 3 vòng thi, bơi lội thì khỏi bàn cãi ai cũng đều biết nó là số 1 môn bơi lội trong trường rồi. Vật tay thì không ai có thể sánh bằng con Boo, nó là heo cơ mà, haha. Còn vòng đấu điền kinh vẫn không biết ai hơn ai, vì con Boo thì mập, còn nó thì lại lùn, chờ xem đã.
…•o._Round I_.o•…
Tất cả đều đang tập trung tại hồ bơi tại khu thể thao của trường. con Boo và nó đang trong phòng thay đồ, chuẩn bị àn bơi ngoạn mục đầu tiên mà cả lớp nó được thấy, có lẽ sẽ là niềm hạnh phúc lớn khi tuyển thủ bơi lội thành phố đang có mặt ở đây và chuẩn bị thi đấu.
Thầy giám thị vào tư thế :
_ Chuẩn bị… “ teeeeeee”….
…” cố lên… cố lên Boo ơi… cố lên Quậy ơi… cố lên…húhú…. Cố lên….”…
Tiếng cổ vũ của bọn cùng lớp, chỉ mỗi tên con Boo được kêu lên nhiều lần thôi.
_ Sau hơn 20 giây đầu tiên, Ly Ly xuất sắc, bỏ xa Thiên Nhã 1 nữa chặn đường, có lẽ thắng bại đã rõ… Ly Ly đang bơi về đích… “teeeeeeeeee”…. Trong khi Ly Ly đã về đích thì Thiên Nhã vẫn đang chơi vơi, haha, ở giữa hồ.
Ông thầy giám thị có tài trêu chọc học sinh, đúng là cái hôm bị bắt ở phòng giám thị đã ám ảnh, nay tụi nó còn ám ảnh hơn khi cho ổng làm trọng tài.
Giữ cái nét mặt hầm hầm, con Boo bước vào phòng thay đồ trong tâm trạng không có mấy gì gọi là vui vẻ.
_ Sau vòng 1, Ly Ly dẫn trước 1-0.
_ Hú , em giỏi lắm.
Abbu lại và vỗ vai nó, nó giật mình rồi quay lại đá nheo Abbu 1 cái.
_ Quậy mà anh, không giỏi thì làm sao có vé vào học ở đây, hihi. – Tự tin thật đấy.
Mèo cười tít mắt, đang cầm khăn lau tóc cho nó, nó cứ y như các tuyển thủ thực thụ được chăm sóc tận tình bởi các huấn luyện viên. …•o._Round II_.o•…
_ Tiếp theo là vòng thi vật tay trước, có lẽ vì sau khi bơi các em hơi đuối sức nên phần điền kinh sẽ để cuối cùng. Nào mấy bạn nam vào phòng thầy và mang 1 cái bàn trong góc trái bên phía tủ kính cho thầy.
Tụi con trai răm rắp nghe theo chạy vào phòng giám thị, đùa giỡn nghịch ngợm mà rinh cái bàn ra giữa sân trường.
Trời bắt đầu lên nắng, ông thầy lại cho cái địa điểm rất ư là “tốt cho da” như thế này. Bọn nó chảy cả mồ hôi, thay phiên mà quạt cho nhau. Càu nhàu ông thầy giám thị điên khùng có giấy tờ.
_ Trò vật tay này, chỉ cần 1 bàn thôi, các em phải dùng hết sức lực của mình đang có, nhớ là không được chơi xấu như, chống tay còn lại để lấy lực, chọc lét, hay dịch chuyển tư thế khi đang tỉ thí. Rồi 2 em rõ chưa… chuẩn bị “ teeee” ….
…” …” cố lên… cố lên Boo ơi… cố lên Quậy ơi… cố lên…húhú…. Cố lên….”…
Nó đang dùng hết sức lực và khả năng mà nó có thể chống cự được, nhưng tiếc rằng sau 5 giây, nó bị đánh bại không chút níu kéo gì, con Boo quả là Boo.
_ … “teeeeeeee”… đã quá rõ, Thiên Nhã đã nhanh chóng dành phần thắng trong vòng 2, sức mạnh của em ấy quả là đáng nể, Ly Ly à, em sao thế, đừng thất vọng thế chứ, còn 1 vòng cuối nữa mà.
Nó đang gục mặt xuống bàn trong khi con nhỏ lớp trưởng đang cười hả hê. Abbu che miệng cười vì cái tính con nít của nó, cứ thua là nằm lăn ra đấy mà tức, còn Mèo thì vỗ về nó, làm cho bọn cùng lớp đứng cười lật ngửa.
_ Huhu, sao nó lại mạnh vậy hã, tao không chống được 5 giây nữa, tao vô dụng quá.
_ Thôi thôi ngoan nà, thương nhiều nà, không sao, còn vòng cuối mà, mày chạy nhanh mà lo gì nè, ngoan đứng dậy khởi động chuẩn bị thi chạy nào, hehe, thương chết đi được à.
Cái mặt khóc giả bộ của nó trông đáng yêu làm sao, giả vờ mếu máo, nó xụ mặt lẻo đẻo theo sau bọn lớp nó đến sân điền kinh.
Abbu đi cạnh nó, cười miết vì cái mặt giả vờ ngây thơ kia đang ủ rủ vì để thua 1 cách đơn giản đến thế, nhưng cũng bù qua sớt lại, nó bỏ xa người ta cả nửa hồ bơi còn gì, giờ thì cũng cho con lớp trưởng gỡ quê chứ.
…•o._Round III_.o•…
Sân trường ngày chủ nhật hôm nay bỗng vui vẻ và nhộn nhịp hẳn lên khi 2 thế lực đang đối đầu nhau thực sự, 1 bên là bọn con ông cháu cha, còn 1 bên là các tài năng thể thao. Liệu Quậy nó có thể thắng nổi con nhỏ lớp trưởng không đây.
Tiểu Quân đang ngồi ở hàng ghế, chờ cuộc thi đấu cuối cùng, con nhỏ có vẻ khá đau khi vừa bị ăn 1 trận đòn rồi còn phải ăn thêm 1 bạt tai từ nhỏ bạn thân nhất. Đôi lúc, bạn thân không phải lúc nào cũng bênh vực nhau, mà phải coi cái nào đúng cái nào sai để không mất đi sự công bằng vốn có của muôn vật. Lau những giọt nước mắt vì ức sau cái tát của con Boo, Tiểu Quân đứng dậy đi về tolet để rửa mặt.
_ Boo à, con Quân nó bị người ta đánh lúc nảy ra như thế, mày không an ủi nó, còn đánh nó nửa, chắc nó buồn lắm. – 1 con nhỏ bạn trong nhóm lên tiếng.
_ Kệ nó, tao không phải bạn thân của nó, nếu nó coi tao là bạn thân thì đã không bên con Quậy láu cá đó mà phản tao. Trận này tao thua, thì nó sẽ không còn là gì của tao nữa.
Con Boo nóng giận và nói 1 cách quả quyết, có lẽ đây là lần đầu tiên Tiểu Quân bênh người khác làm cho con nhỏ này cảm thấy sock.
…o.O.o…
_ Các em tập trung tại 1 chỗ đi, còn Ly Ly vào chỗ sẳn sàng nào, Thiên Nhã đâu, nhanh nhanh vào vị trí… rồi… bây giờ các em sẽ chạy hết 1 vòng sân điền kinh, ai về đích sớm nhất sẽ dành chiến thắng chung cuộc, tức sẽ là lớp trưởng của 11A1, được toàn quyền quyết định mọi chuyện trong lớp. Và thầy cảnh cáo lần cuối là người trong 1 lớp phải đoàn kết, không vì ganh đua mà đánh đấm gây gỗ với nhau biết không ?
_ Biết ạ.
Cả lớp đồng loạt hô riêng Quậy và Boo…
_ “Không quan tâm”, “Không cần biết”…
Ông thầy có lẽ không nghe, nghe xong chắc điên máu cho chúng nó thêm cái bản kiểm điểm nữa rồi. Liếc nhau lần cuối trước khi cái vòng đấu cuối cùng sắp bắt đầu, Quậy quyết chí phải dành chiến thắng để không còn bị coi là đồ thừa trong lớp và mục đích quan trọng là cho con Boo biết nó không phải là “người bình thường” và dễ bị bắt nạt.
_ Vào vị trí, chuẩn bị…. “ teeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee”…………
Trận cuối này rất hào hứng, bởi thế mọi tiếng cổ vũ như đang xé tan bầu không khí yên tĩnh của trường vào ngày chủ nhật, cứ như điên cuồng lên. Một là vẫn được sự dẫn dắt, cầm đầu của con Boo, hai là sẽ đón chào 1 nguyên lớp trưởng mới mang tên Quậy, cái tên nói lên tất cả của nó.
_ Đã được nửa vòng đua, Thiên Nhã đang dẫn trước vài bước chân, có vẻ như Ly Ly quá lùn để có thể đánh bại Thiên Nhã, haha. – Ông thầy giám thị cứ như bị thần kinh, phê bình những cái gì đâu không, đụng chạm nổi đau của nó.
_ Quậy ơi, cố lên, dùng hết khả năng của em đi, cố lên …
Abbu hét thật lớn để nó có thể nghe được, hắn muốn nó thắng chỉ đơn giản vì hắn thích nó hơn là con nhỏ lớp trưởng kia.
Nghe được tiếng cổ vũ của Abbu, nó như được tiếp thêm động lực, đã được ¾ chặng đường, nó phải cố gắng hết sức lực mà tăng tốc độ vượt qua con Boo.
…” …” cố lên… cố lên Boo ơi… cố lên Quậy ơi… cố lên…húhú…. Cố lên….”…
Ông thầy cứ nhảy cơn cởn lên cổ vũ, cứ la “cố lên… cố lên…” vậy mà hỏi ổng cổ vũ cho ai ổng ngây mặt ra bảo “ làm cho nó giống đồng bào trên sân”- bó tay.
_ Đích đang ở trước mặt, cả 2 đang ngang nhau, ai sẽ là người về đầu tiên đây, cố lên, cố lên, cố lên, dze dze dze, …. ô… ô… Quậy … à không Ly Ly đang vượt lên, wow, Thiên Nhã đang cố tăng tốc để vược qua, sắp đến đích rồi, … đang ngang nhau … 2 bên đang tranh nhau cái thiên chức lớp trưởng và cuối cùng… “teeeeeeeeee”………
2 đứa đã về đích và thở hì hục, kết quả là…
_ Chúc mừng, thầy chúc mừng em, Quậy đã về trước Thiên Nhã chỉ trong khoảng 1 giây mấy… các em vỗ tay nào, hú… de…. Sao các em không vỗ tay vậy.
Ông thầy cười há há lên rồi tự ôm quê 1 mình, chả nét mặt nào vui vẻ cả, chỉ mỗi Mèo đang cong chân chạy ra ăn mừng với Quậy thôi.
_ Giỏi lắm, cục tưng của tao giỏi thật đấy, mày trở thành lớp trưởng rồi đấy. Giờ mày cầm đầu bọn rồi, hehe.

Abbu đứng đấy nhìn nó cười, nó thì mãi lo nhảy cơn cởn lên mừng rỡ quên mất cái thằng giúp đỡ nó từ khi nó mới bước chân vào trường. Một lúc sau thì mắt nó mới đá động đi lòng vòng và nó tìm thấy nụ cười ấy, ánh mắt ấy, cái ánh mắt mà đã đôi lúc làm nó thấy mình như không còn mạnh mẽ trong phút chốc ấy.
_ Hey, sao đứng đó, lại đây. – Nó lấy tay vẫy Abbu. Abbu đi gần lại chỗ nó …
_ Chân ngắn mà cũng về được tới đích trước, lạ quá.
_ Hứ, thế hồi nảy sao lại cổ vũ cho tui, biết vậy để con Boo nó về đích trước ấy người vừa lòng… lè…lè…
Nó giả vờ giận hờn Abbu rồi khoát vai Mèo đi về phía bọn cùng lớp và ông thầy giám thị.
Lại mỉm cười lần nữa, Abbu nhìn đồng hồ và hắn cũng đi lại chỗ thầy giám thị.
…o.O.o…
_ Thầy à, nhà em có việc, có thể cho em về trước được không ?
_ Ừ, thế thì em về đi, dù gì việc ở đây cho Thiên Nhã lo mà, haha, phải không mấy đứa.
Ông thầy này cần xem lại hồ sơ bệnh lí của ổng thật rồi.
_ Quậy, chiều nhớ đi làm đó nha, không được trốn đâu đó, mỗi tối chủ nhật quán mở tiệc cho các nhân viên, em không đi là chịu lỗ đó.
_ Yes sir !!!
Nó lại đưa tay kiểu lính duyệt binh rồi nhe răng cười.
Nói rồi Abbu đi về trước để làm gì đó, xong thì ông thầy tuyên bố:
_ Bắt đầu từ ngày mai, lớp trưởng mới của 11A1 là Lâm Ly Ly, các em cứ theo thoả thuận mà làm, thầy đi coi phim, 12 giờ rồi.
Ông thầy vội vội vàng vàng chạy vào phòng giám thị và hồi thì lại nghe tiếng cười kha khá cả ổng, thật là chẳng hiểu nổi.
_ Giờ thì mọi người có thể về nhà nghĩ để cho bạn Thiên Nhã làm việc rồi haha… mà… tao cũng nói đùa thôi, tao cũng không thất đức như thế đâu, tất cả ở lại dọn vệ sinh, xong mới được về.
Nó ra lệnh ngay sau khi vừa nhận chức.
_ Không cần, tao nói là làm, tụi bây về hết đi.
_ Mày im nha, tao là gì của cái lớp này, mày không còn là lớp trưởng đâu mà ý kiến ý cò, mang danh lớp trưởng mới, mọi người ở lại làm xong mọi việc mới được về.
Nó nói xong thì lại xách chổi ra giữa sân trường quét, Mèo thì đi lấy nước tưới cây trong khuôn viên trường. Bọn còn lại thấy thế và cũng ai về chỗ đấy làm việc, riêng con Boo vẫn chết lặng ở đó, có lẽ hôm nay là 1 ngày mà con nhỏ bị đem ra làm trò cười. Nào là đi dọn vệ sinh, nào là bị con bạn thân nhất phản lại, thua trong trận đấu 1:1 với đứa mà con nhỏ ghét nhất lớp và cả việc chơi đẹp của nó làm con nhỏ không biết sao lấy lại danh dự của mình.
1 buổi trưa ám ảnh nhất trong đời học sinh của lớp 11A1, cho đến 5 giờ chiều, có lẽ mọi việc đã đâu vào đó, tụi nó tập trung lại theo lời Quậy.
_ Coi như đã hoàn thành, tụi mày làm việc tốt lắm, bọn con trai rất là mạnh khoẻ, bọn con gái thì rất cần cù và kĩ lưỡng, tất cả có thể về, còn Boo, mày ở lại rửa sạch tolet lần nữa mới được về.
_ Mày… mày… – Con Boo sôi máu định cãi lại.
_ Mày gì mà mày… Tao tốt lắm mới để cả lớp phụ mày làm, còn nói nhiều nữa thì lấy cái luật đã giao trước ra ày dọn lại hết cái trường này đấy. Tao cũng không hiền đến nổi để mọi người cực khổ như mày được, mày cũng cần có hình phạt nặng hơn chứ, như vậy mới công bằng, không nói nhiều nữa, ai về nhà nấy, còn mày xong việc mới được về.
Nói rồi nó lại khoát vai Mèo đi lấy xe đạp về nhà. Một ngày trôi qua không êm ả, nhưng để lại ổi đứa 1 suy nghĩ khác về bạn bè, tình cảm và cả bản thân mình đang làm đúng hay sai. Riêng nó, nó chắc chắn 1 điều, mình đã không hề làm sai, vì có như vậy thì cái cuộc chiến ngầm mới kết thúc và để lớp nó đoàn kết hơn.
_/
_ Ngày 19 tháng 9 năm 2010.
Hôm nay ngày chủ nhật không đáng ghi vào lịch sử nhưng phải ghi để không quên nó.
Gửi đến Chúa trong lòng con…
Hôm nay quả là ngày tồi tệ Chúa ạ. Con đã dùng hết năng lực của mình để thi đấu với Thiên Nhã và con đã thắng. Con thực sự thấy nó rất giỏi khi đang chạm tráng với nó, thật thì phần chạy đua con thắng cũng là do được động lực và cả áp lực từ mọi phía. Con cố gắng thắng để có thể sắp xếp lớp lại thành 1 khối đoàn kết vì con không muốn sự có mặt của con gây nên cái gọi là “chia rẻ”. Vậy mà đã chia rẻ thiệt khi Tiểu Quân bênh vực con cãi lại đứa bạn thân nhất đời nó. Con cảm thấy có lỗi quá Chúa ạ. Cầu xin Chúa cho tụi nó làm lành với nhau không vì con mà mất đi tình bạn vì con biết tình bạn quý giá như thế nào, như con với Mèo vậy.
Mà hôm nay con bỗng lúng túng rất nhiều khi phải đối diện với Abbu. Đến giờ con mới để ý đến gương mặt của anh ấy, quả là đẹp trai lắm Chúa ạ, nhất là đôi mắt ấy làm con … xao xuyến sao sao ấy, hìhì. Anh ấy dẫn con đi ăn sáng vô điều kiện, lau miệng cho con khi miệng con dính toàn thức ăn, dành tất cả những gì con làm mà người cần giúp là Mèo đây anh ấy lại không giúp và cả việc cổ vũ cho con khi con đang đuối sức dần vào những đoạn cuối, chợt con cảm thấy cái gọi là… hạnh phúc.
Mà cũng gần sáu giờ rồi, con phải đi làm và sau khi ăn tiệc cuối tuần cùng Mèo, Abbu và các nhân viên trong quán, con sẽ về và kể cho Chúa nghe, mặc dù Chúa biết tất cả, hihi.
Pái pai Chúa nhé !! _/
_.
Đóng nhật kí lại, nó thay đồ rồi xuống nhà cùng Mèo đi làm, cũng không quên nựng con Dolla cho đến khờ mặt, ngu ngu ra đấy thì nó mới buông. Nó lại vui tươi hồn nhiên, lạc quan yêu đời, không còn nghĩ ngợi gì sau khi đã nói cho Chúa nghe tất cả.
Xe đạp lại lăn bánh… mọi thứ đang bắt đầu …
Hết chap 5…
Ngày chủ nhật sẽ khép lại như thế nào, thứ 2 sẽ khởi đầu ra sao khi nó đã trở thành cầm đầu lớp. Vượt qua được thế lực này, nó có phải đối đầu với 1 thế lực khác không ?
Chờ !!! Người xưa nói khi chúng ta gặp nhau đã là 1 cái duyên, vậy nếu như gặp nhau thêm lần nữa có chăng là cái nợ ?
Và có đôi khi, cái gọi là bất ngờ đang gắn kết mọi thứ. Tình bạn, tình địch, tình yêu. Rung động, nhớ nhung, ghen tuông kể cả nóng giận, căm thù và luôn cả động thủ…v…v…
Mọi thứ đang bắt đầu…
Housestar … 6h chiều mát mẻ…
Chiếc xe đạp thân quen đang đưa 2 cô bé đến chỗ làm, ngày đầu tiên đi làm của Mèo, những giờ cuối cùng của ngày chủ nhật, buổi tiệc cuối tuần đầu tiên của nó và Mèo, mọi chuyện đang vẫn êm đẹp.
Abbis đang chuẩn bị tiệc trong Family star, căn phòng đang được bày trí rất nhiều món ngon, quán sẽ đóng cửa lúc 8h để mở tiệc. Tất cả đều đang chờ đợi.
_ Mấy đứa cứ ra phục vụ khách, ở đây để mình chú lo được rồi, thằng Abbu đâu.
Ông ấy cứ làm ráo riết, nói huyên thuyên, anh Vương đáp :
_ Dạ, con nghe Abbu nói là đi đón bạn, hình như gì mà Z…Z…
_ Zun, thằng con ông Đinh, nó từ Mỹ về, thằng nhóc chắc lớn lắm đây.
_ Dạ đúng rồi, còn 1 cậu nữa gì mà Ken … Ken…
_ Kenty, thằng con ông Lâm, nó từ Hàn Quốc chuyển về đây, tội cho thằng nhỏ, mất mẹ khi chỉ mười mấy tuổi đầu.
_ Dạ chú biết hết còn hỏi con làm gì ?
_ Ờ chú quên, hồi tối hôm qua thằng Abbu có nói, haha.
“ tin…tin…. Tinnz….”…
Chiếc SSC Ultimate Aero đang được lái vào gara, đằng sau là chiếc ô tô của Abbu, Abbu về cùng…
_/_ Đinh Tuấn Trường [ Zun], con trai Đinh Gia. Zun đi du học ở Mỹ từ năm 12 tuổi. Thuở nhỏ, Zun sống cùng cha mẹ, về sau khi sang Mỹ thì ở cùng ông ngoại, nay trờ về đây để sống với cha mẹ và muốn lập nghiệp tại Việt Nam.
Lâm Gia Kha [ Kenty], con trai Lâm Gia. Kenty chuyển về Hàn Quốc sống với cậu cả. Thuở nhỏ, Kenty sống cùng cha mẹ, sau khi mẹ và cậu ấy bị cha ruồng bỏ vì hiểu lầm. Người mẹ hụt hẫng vùi mình xuống tận đáy biển, hận người cha vô lương tâm, Kenty sang Hàn Quốc và tự lập dưới bàn tay nâng đở của người cậu ruột. Kenty trở về đây thăm “mộ” mẹ ở cái biển ấy và để chứng tỏ ẹ cậu ấy biết, cậu ấy có thể tự đứng lên 1 mình mà không cần đến sự giúp đỡ của người cha mà cậu ấy không muốn gọi là cha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.