Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 – Chương 5
Mưa lớn, buổi trưa trông u buồn. Nó và dì đã làm xong thức ăn trưa và chuẩn bị đủ nguyên liệu cho buổi tiệc tối nay. Dì, nó và Mèo, Kenty cùng dùng cơm trưa khi ngoài trời mưa như trút nước, trút bao nổi niềm của nó lên khoảng không gian trống rỗng. Tiếng mưa không khiến nó sợ nhưng khi đêm đến, đó là một nổi ám ảnh dài. Memories… lại một lần nữa, nhà kho với những ngọn nến. Nhớ !!
Kenty ra về khi chiều đến, mưa nhẹ hạt đi tuy vẫn không dứt. Nay là một ngày mưa trọn vẹn, Mèo đi theo ra cổng.
-Anh về đừng đi đâu nhé, mưa lớn thì bệnh đó.
-Biết rồi, em vào trong đi, vẫn còn đang mưa đó.
-Khoan đã … *chụt*,…
Con bé hôn nhanh vào má của Kenty rồi chạy thật nhanh vào với Quậy. Kenty phì cười và nhìn con bé lon ton chạy vào trong, đã không còn ngại ngùng và biết thể hiện tình cảm của mình hơn trước.
Quậy nhìn từ xa và mỉm cười, nhưng sau nụ cười đó, ẩn hiện sự tiếc nuối. Nhiều lúc nó tự hỏi, tại sao hôm ấy, thay vì là ôm, nó hẳn phải hôn người ấy mới phải chứ, nó thật sự đã thích, mọi thứ đâu còn mập mờ nữa, nhưng có lẽ khoảng cách xa đi vì người ấy đã lạnh nhạt với nó.
-Tình cảm quá nhỉ ?
-Hả, thấy rồi à ?
-Ở trước cổng nhà thờ đó cô nương, tao thấy thì không sao chứ để các dì thấy đi rồi ở đó mà ngủ lại tối nay.
-Ờ, xin lỗi, tao …
-Được rồi, giờ muốn ăn gì không ?
-Ăn hoài vậy, lúc nào cũng ăn như thế sao mày chẳng béo lên tí nào.
Nó cười khuẩy, ăn là nhu cầu của cơ thể, nhưng cũng là nhu cầu của tinh thần, khi con người ta cảm thấy trống rỗng thì ăn là cách để lấp đầy sự trống rỗng ấy.
___________
Lies…
Fiction…
Memories…
The fact…
On rainy days…
_____________
Những từ ngữ kết nối không gian lúc này, sự dối trá, nó lừa dối chính mình. Fiction, sự ảo tưởng, sự hy vọng. Memories, kí ức với những niềm vui và nổi buồn. The fact, thực tại nó vẫn là nó. On rainy days, những ngày mưa, kéo dài cho đến khi màn đêm buông xuống, mưa vẫn rơi để kết nối mọi thứ lại với nhau. Lừa dối – Ảo tưởng – Kí ức – Sự thật – Mưa …
_____________
Trong căn phòng, 2 đứa nó đang nằm trên chiếc giường nhỏ, Mèo ôm lấy nó và nhắm mắt lại để cảm nhận hơi ấm từ con nhỏ bạn thân, mưa vẫn rơi, chúng nó vẫn bên nhau như 2 năm trôi.
-Mày buồn ? _ Mèo hỏi với đôi mắt vẫn nhắm.
-…
-1 năm qua, mày lúc nào cũng thế này sao ?
-Không, do mưa buồn mà.
-Sao lại là mưa ?
-Mưa đêm mang nhiều kỉ niệm.
-Mày nhớ hắn ?
-…
Không trả lời, không cần hiểu nhau thì ai cũng có thể biết không riêng gì với Mèo, con bé là bạn thân của nó.
-Mày vẫn còn thích hắn. Dù mày cố gắng níu kéo hắn lại nhưng hắn vẫn ra đi, hắn có nhớ đến mày không khi mày vẫn đang nghĩ đến hắn.
-Tao đã không hy vọng rất lâu rồi, tao chỉ nghĩ rằng: “tao đã từng rung động với một người”. Tìm kiếm người thứ 2, thật là khó khăn với tao.
-Xung quanh rất nhiều người chờ đợi mày, không 1 ai trong tầm mắt mày sao.
-Tình cảm không phải là sự lựa chọn, tao nhận ra điều đó vào 1 năm trước, khi tao đặt mình vào sự lựa chọn giữa Abbu và …_ Nó dừng lại, nó sợ phải nói tên hắn ra. _ Và sau khi lựa chọn, tao mất đi mọi thứ, cả chính tao, mày thấy mà.
-Ùm, mày có nghĩ rằng, sẽ gặp hắn trong tương lai. Giải bơi lội, có khi hắn nằm trong danh sách thi thì sao, mày từng bảo hắn bơi rất giỏi mà ?
-Không có đâu, cả nước Mỹ, người Việt Nam không đủ sức để vượt qua thể lực của người Mỹ mà.
Mèo bật dậy và chạy đi tìm cái laptop của nó. Đó là món quà do một fan của nó gửi tặng, ngoài ra còn cả khối quả khác có giá trị nhưng nó ít khi dùng đến. “Đã giàu hơn trước nhiều rồi” hihi.
-Làm gì vậy ?
-Search… google… danh sách các tuyển thủ tham gia giải bơi lội 18 -.
-… Tao có trong danh sách mà, mày lo gì mà sợ không có.
-QUẬY… lại đây nhanh đi…
Mèo chợt hoảng hốt và gọi nhanh nó lại. Nó cảm thấy phiền và uể oải bước xuống giường đi lại chỗ chiếc bàn, nơi nó đặt laptop ở đấy.
… …“ĐINH TUẤN TRƯỜNG”…=…