Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

Chương 3


Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 – Chương 3

Vẫn không quay lại nhìn con bé, đôi mắt hắn như đã rực nóng lên, tan đi cái lớp băng giá sâu thẳm trong tâm hồn. Tình yêu là cái không thể thiếu trong 1 cuộc sống đẹp, cậu ấy cũng thế, khi đã đến giới hạn, ắt hẳn mọi sự thật sẽ được biết rõ.
Mèo chạy lại và ôm lấy Kenty, con bé nhắm mắt để nước mắt có thể rơi xuống nhẹ nhàng và chậm. Kenty cũng vẫn đứng đó, nhắm đôi mắt lại và đâu đó đôi mắt như ướt dần lên, sóng mũi cay dần.
Mọi vật như im lặng, gió như vẫn còn đang thổi, nhưng chắc nghe nhịp thở của nhau, mọi âm thanh xung quanh dường đã không còn được 2 đứa nghe thấy. Kenty gỡ tay con bé từ eo mình ra và quay mặt lại. Điều đó khiến Mèo như chợt hoảng hốt, cậu ấy khóc.
-Anh …
-Anh giấu mình trong sự im lặng, anh muốn thế giới này chỉ có anh. Nhưng sao em lại xuất hiện.
-Kenty à.

-Tại sao em lại hát khi anh đang cố gắng dùng tiếng đàn đưa mình vào cõi cô đơn, tại sao em lại bị kẹt lại trên núi cát ? Tại sao lại cứ vấp ngã trước mặt anh và cả những sự ngốc nghếch ấy cơ hả?
Kenty như đang là 1 vị chủ toạ, tra khảo bị cáo một cách vô điểm dừng.
-Kenty …
-Anh cố đưa mình vào sự đơn chiếc, nhưng sao em lại kéo anh quay lại với cái thế giới phức tạp này. Đôi lúc anh thấy mình thật hèn nhát, nhưng anh chấp nhận. Anh chấp nhận mình hèn nhát để không phải đối diện với những đau khổ mà anh phải nếm trải tiếp theo.
-Em xin lỗi, Kenty à …
-Rồi khi anh nhận ra, niềm vui của anh bây giờ không đơn giản chỉ nghĩ về những kí ức đẹp với mẹ, mà bây giờ nó đã trở thành những kí ức đẹp giữa anh và em.
-Chúng ta có những kí ức đẹp sao ?
-Vậy thì em nghĩ thời gian anh bên em chỉ là để hoàn thành tất cả nhiệm vụ mà Abbu và Zun giao cho anh à.
Mèo như nghẹn lời, nước mắt của Kenty đã ướt đầm trên má cậu ấy. Cảm giác của thứ tình yêu cố mình kiềm nén, Kenty không muốn mọi người biết cậu ấy đã phải trở về với thế giới thật sự, cũng như đó là điều cậu ấy không chấp nhận ở mình. Khi cậu ấy bắt đầu khóc cũng là lúc mọi căng thẳng và sự kiềm nén vỡ oà, những câu nói chỉ với 3 từ ngữ ấy đã biến mất trong phút chốc.
Con bé ngước nhìn cậu ấy với đôi mắt cũng đẫm lệ. Đã suýt chút đánh mất thứ quý giá của con gái với những kẻ xấu, suýt chút đã không thể nói ra những gì mà bấy lâu con bé hằng giấu kín. Nhưng thôi, cũng đã đến lúc rồi, con bé tự nhũ với mình là hãy nói hết mọi thứ dù kết quả có ra sao.

-Kenty à, em xin lỗi, em không phải là người hay làm phiền người khác như anh nghĩ đâu.
Nước mắt cậu ấy rơi nhưng ánh mắt ấy vẫn đang chờ đợi gì đó từ Mèo.
-Em là một đứa con gái nhút nhát, chẳng dám đối diện với một ai, kể cả người đó không nguy hiểm. Nhưng khi gặp anh ở biển hôm ấy, anh đã đi vào tâm trí em, em không thể nào loại bỏ anh ra khỏi suy nghĩ của em. Em không thể chỉ biết ngồi chờ đợi mọi thứ từ anh. Và bây giờ em cũng không chờ đợi gì từ anh nữa, dù anh có thích em hay không em vẫn sẽ nói … EM THÍCH ANH.
Con bé lại một lần nữa ôm lấy Kenty, đôi gò má áp vào bờ ngực ấy, nhịp thở của cậu ấy như đập liên tục và nhanh dần theo thời gian, đôi tay của Kenty buông lơi nhưng rồi lại xiết chặt lấy bờ vai của con bé. Gió đêm khiến sự lạnh lẽo bao trùm không gian vắng, nhưng sự ấm áp từ cả 2 đã đưa cái lạnh ấy trở thành sự ấm áp ọi vật lúc này.
Trời tối đen, chỉ có chiếc đèn ngủ nhỏ trong phòng còn le lói sáng, đủ cho cả 2 nhìn thấy mình đang ôm lấy ai và đang cảm nhận gì từ mọi vật xung quanh.
Cánh tay thôi xiết chặt, ôm lấy đôi gò má của con bé, ánh mắt với sự khao khát tột cùng của 1 thằng con trai, lau đi nước mắt còn vương trên gương mặt bé nhỏ đầy nổi buồn và sự chờ đợi. Khoảng cách được rút ngắn dần, cái hôn nhẹ trên trán, đôi mắt cậu ấy nhắm lại để cảm nhận hương vị trên da thịt con bé.
-Thích anh không phải đơn giản như em nghĩ. Em hãy tưởng tượng ở cùng một người như anh, sự tẻ nhạt sẽ như thế nào, anh không đáng là người con trai cho em nương tựa.

-… vậy thế nào mới đáng, làm thế nào để em nương tựa vào một người em mà không thích cơ chứ. Trả lời em đi, đối với anh, em là ai ?
-…
-…
-Tất cả…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.