Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 – Chương 172
Cũng đã lâu nó không gọi điện thoại cho hắn, có lẽ hắn bận nên không nhận máy nhiều lần, đâm ra nó cũng quên cái kiểu là hỏi thăm hắn. Nó ngồi xuống ghế và tiếp tục xem tivi cùng Cà Rốt, thằng nhỏ cứ suốt ngày nghiện ba cái phim ảnh tình cảm, mới bây lớn thôi mà còn già đầu hơn cả con chị.
-Cà Rốt này, có nên gọi không?
-Gọi ai cơ, anh Zun à, được đó.
-NÀY !! Đừng có nói tên ra mà.
-Em có nói đâu, chỉ là chị đang nghĩ tới anh ấy nên mới bức xúc mà, hehe. Gọi đi, gọi đi,…
-Nhỡ lại không bắt máy thì thế nào?
-Thì thôi, hỏi vậy cũng hỏi.
-Thằng ranh !
Nó lầm bầm trách Cà Rốt vì cứ khoái chống đối nó, cũng phải thôi, chị em mà, đôi phần cũng phải giống nhau chứ.
……………………………….
-Alo…
-Sao không bắt máy luôn đi.
-Quậy?
-Chứ còn nhỏ nào nữa à? Sao cứ không bắt máy là thế nào?
Nó bắt đầu càu nhàu cái cách nũng nịu mà nó ít dùng với hắn.
-Đã mấy tháng rồi không gọi cho anh còn gì, anh gọi cho em em cũng chẳng buồn bắt máy.
-Biết thế sao lúc người ta gọi thì không bắt máy đi.
-Này là chúng ta không thể cãi nhau qua điện thoại được, đợi anh về đi rồi em sẽ thấy.
-Về cái gì, anh mà về trước ngày là có chết em cũng không cưới.
Hắn im lặng và ngậm ngùi một cách đau khổ, kiểu gì thì hắn cũng phải chịu thua nó. Lúc nhớ nhau không biết phải làm sao, gọi thì lúc người này bận lúc người kia không rảnh. Mãi rồi mất liên lạc với nhau luôn không chừng.
-…
-Này, sao im lặng vậy, giận à?
-Ừm.
-Thật không?
-Sao không?
-Đừng giận nữa.
-Ừm.
-Haha, anh hay quá ha. Dạo này, sức khoẻ bình thường chứ.?
Nó đi vào vấn đề, nó biết nếu cứ vùi đầu vào việc là hắn chẳng cần biết trời trăng gì nữa. Cả việc gọi cho nó hắn còn quên thì ăn cơm uống nước chắc gì nhớ. Một chút gì đó cảm thấy mình cần quan tâm đến ai đó…
-Không ổn chút nào.
-Sao cơ, anh bị gì à, không ăn uống đầy đủ phải không? Em đã chẳng phải nói là anh phải giữ gìn sức khoẻ còn gì. Làm việc nhiều hay là do ăn chơi nhiều quá vậy hả?
-Em đang tấn công anh đấy à, bác sĩ nói bệnh anh nặng lắm, tuy là nhìn bề ngoài bình thường nhưng không bao lâu nữa nếu không chữa sẽ không kịp.
-CÁI GÌ? Bệnh gì, bệnh gì mà lại như thế, anh làm cho em lo rồi đấy. Còn nói được câu ấy mà không chịu chữa trị là thế nào?
-Ở đây các bác sĩ không đủ khả năng…
-Cái gì vậy, ở chỗ anh mà còn không chữa được thì còn ở đâu có thể chứ hả?
Nó sốt ruột cả lên vì coi bộ hắn nói chuyện “trầm trọng hoá” vấn đề. Hắn thì lại quay lại cái chủ đề muôn thuở mà thuở nào bàn lại nó đều cũng bàn ra.
-Ở chỗ em, có thuốc chữa đấy, mà em không biết thôi.
-… Anh đùa với em nãy giờ phải không?
-Anh nói thật mà, nếu không bên cạnh em chừng mấy tháng nữa thôi, anh không sống nổi đâu.
-Giỏi ha, anh mà về thì chết với em.
Cả hai vẫn tiếp tục nói chuyện, chẳng mấy khi nó và hắn có thể nói chuyện với nhau như thế này. Nó vẫn vui vẻ dù rằng nó cực kì cực kì nhớ hắn. Dù rằng vài tháng sau khi cuộc thi bơi lội quốc tế kết thúc, nó rời đội tuyển như hợp đồng đã được kí, nó vẫn không muốn báo cho hắn biết. Nếu hắn biết thì ắt hẳn trong vòng đủ giờ ột chuyến bay, hắn sẽ có mặt ngay trước nó, ai tưởng được hắn nhớ nó đến mức nào.
-Sắp tới hội thao quốc tế, tiếc là không tổ chức ở đây, không thì anh có thẻ gặp em rồi.
-Không hy vọng gì đâu, em thua cái chắc rồi, nhưng ban huấn luyện vẫn đang vắt kiệt sức của em để mong kiếm được huy chương đồng, thời gian của em xếp thứ tư trong bảng các thí sinh dự thi. Thật là áp lực…
-Những cái đó không quan trọng mà, em giữ gìn sức khoẻ cho tốt đấy, mất đi miếng thịt nào thì phải đền cho anh đấy.
-Ghét, lo cho anh đi đó, vã lại đừng có mà lăng nhăng…
-… anh chỉ yêu mình em thôi…
-…
-…
-Em đi ngủ đây.
Nó cúp máy vội rồi thầm mỉm cười, giọng nói của hắn vẫn ngọt ngào mỗi khi hắn nói yêu nó. Nó không quen kiểu ngọt ngào ấy ở trong phim hay của bất cứ ai, chỉ với hắn, nó thấy câu nói ấy có tác động mạnh đến nó.
Mọi chuyện đã kéo dài quá lâu, hắn không đủ can đảm để ép nó vào con đường cuối cùng sau một đoạn đường khá dài đã vượt qua. Nó vẫn đứng đó, ngã ba đường, nó đã không lựa chọn con đường cô đơn, nó lựa chọn con đường có hắn nhưng nó lại không đủ can đảm để bước, nó chờ đợi điều gì đó đủ mạnh để đẩy nó bước đi. Rồi thì thời gian sẽ trôi qua nhanh chóng, 1 năm 2 năm, mọi chuyện sẽ khách khi hắn trở về.
……………….