Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 – Chương 170
Đó là một ngày mưa tầm tã. Abbu như nhắn với ông trời rằng hãy đừng tạnh mưa, hãy làm cho các đài kênh truyền hình phải huyên thuyên về việc đừng ra khỏi nhà vì bão khá lớn. Và quả là vậy, trời đang bão lớn, mưa như làm trắng xoá bầu không khi lúc này, Zu chói mắt nên nhắm mắt lại để không phải nhìn cái ánh sáng từ cửa sổ.
-Anh đóng cửa sổ lại nhé?
-…
Con bé níu tay cậu ấy lại, con bé sợ rằng cậu ấy bước ra khỏi giường thì con bé sẽ chẳng có lại cái cảm giác hạnh phúc lúc này, thậm chí rằng con bé còn lo lắng cậu ấy sẽ quên ngay cái câu nói ấy, câu nói rằng là cậu ấy yêu mình.
-Anh đã hứa rồi mà, anh sẽ không đi đâu cả.
Zu lắc đầu và vẫn nắm chặt lấy tay Abbu. Cậu ấy cười xoà và lại nằm xuống bên cạnh con bé. Cái ấm áp, con bé nằm gói gọn trong vòng tay của Abbu, đây có chẳng là một giấc mơ, nếu là mơ hãy cho linh hồn con bé ở cái cõi mơ này vĩnh viễn đi, để rồi cái thể xác của con bé muốn về đâu cũng được. Zu nghĩ thế, có lẽ vì quá hạnh phúc.
Cả hai vẫn nằm đó, ngắm mưa, im lặng, mỉm cười,.. hạnh phúc…
…………..
Đời người, có những nỗi đau, có những niềm hạnh phúc, tại sao không nắm lấy hạnh phúc khi mình có thể.
Ừ, để rồi khi nỗi đau đến, con người ta vẫn sẽ cảm thấy hài lòng vì mình đã từng có hạnh phúc.
Tình yêu, đó là một căn bệnh nặng hay chăng lại cũng là một liều thuốc tốt?
Yêu và được yêu, đó là hai khái niệm khác nhau, nếu cả hai là một, hãy gọi đó là “tình yêu”…