Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 – Chương 10
Chap 18 “ “THIÊN ĐÀNG CỦA EM … LÀ ANH” FICTION…”.
Một ngày mới lại đến, ánh sáng đã bắt đầu tiên tìm kiếm những đôi mắt mở dần, Thức dậy với một sự mới lạ, nó chợt nhận ra rằng mình chưa quen ngủ ở nơi như thế này. Đôi mắt nó chờ đợi gì đó từ ánh nắng, giúp nó tỉnh táo hơn để kịp nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua, hắn đã xuất hiện.
Mong đó là 1 giấc mơ dù nó biết đó vẫn là sự thật, quay mặt qua tìm kiếm, vâng. Quả là hắn ở đây, cùng một phòng với nó, giường bên cạnh, đôi mắt hắn nhắm lại trông vẫn đang ngon giấc. Nó dừng lại và nhìn lên khoảng không trần nhà, cái thở dài như nhắc phải vứt hắn ra khỏi suy nghĩ. Nó ngồi dậy và đi vào WC nhanh chóng.
Hắn cũng thức dậy cũng không khác gì nó, hắn nhìn sang tìm kiếm người mà hắn cố gắng quên suốt 1 năm qua. Rồi chợt nó từ WC trở lại giường mình, hắn vờ nhắm mắt như vẫn chưa thức dậy. Nó vẫn không biết và xếp lại chăn gối cho ngay ngắn. Chẳng biết từ lúc nào đã tập được tính ngăn nắp này nữa, nó ngồi xuống và ngắm mình trong chiếc gương nhỏ. Nó có vẻ đen đi vì dạo này quá hăng say tập luyện.
Chẳng mấy chốc chiếc gương hạ xuống và ánh mắt nó lại nhìn hắn, đeo balo trên vai, nó từ từ đi lại chỗ hắn. Ánh mắt nó hiện lên sự khao khát nào đó, đơn thuần như cảm giác trong cái đêm lạnh giá tại nhà kho, cũng như cái cảm giác trên lưng hắn trong lần đi lạc lúc nửa đêm. Nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, nó để cái balô xuống và đặt ngón tay cái mình lên môi hắn. Nó chợt cười vì nó nhớ lại lần đầu tiên nó chạm vào cái bờ môi này, bạo tàn và gấp gáp. Nhận ra nó và hắn đã từng có khoảng cách rất gần “cái chạm môi trên biển, cái ôm trên chiếc giường tại nhà kho, cái tựa người ôm cổ hắn trên dọc đường về nhà và cái ngày hắn ra đi, cái ôm từ sau lưng”. Khoảng cách ấy, nó muốn 1 lần nữa gần hơn, như không suy nghĩ được nhiều hơn, nó đắm chìm vào gương mặt hắn, ánh mắt đầy sự nuối tiếc, sao nó lại để vụt mất hắn. Đặt nhẹ môi mình lên gò má hắn, nó không vội rời đi, nhắm mắt cảm nhận sự ngọt ngào mà chính nó ban tặng cho nó…
-Có lẽ anh đang hạnh phúc và em nghĩ mình cũng hạnh phúc khi thấy anh như vậy.
Nó nói thầm nhưng cũng đủ cho đối phương nghe. Nhẹ tay lấy cái balô đeo lại lên vai, nó bước ra khỏi phòng và đến khu tập luyện trước hắn…
…
___
…
“ Hạnh phúc à ? Em vẫn còn thích anh chứ… Ôi không anh lại ngộ nhận mất rồi. Em chưa từng nói thích anh, nhưng sao em lại hành động như thế, không lẽ với người con trai nào em cũng thể trao nụ hôn hoặc những cái ôm đơn giản hay sao”.
Những suy nghĩ mông lung, hắn mở mắt ra nhưng thay vì những giọt nước mắt được giữ lại thì chúng nó lại vội vã rơi. Cảm giác của hắn lúc này hỗn độn, hắn không biết nó có yêu hắn hay không. Nhưng chút gì đó khiến hắn lại không muốn nghĩ thêm, nó có rất nhiều người quan tâm và lo lắng, nó nổi tiếng và xinh đẹp nết na hơn, hắn không thể chấp nhận mình sẽ níu kéo nó. Phải để nó tìm được người tốt hơn nó lúc này, dù 1 năm trước, thiên hạ đã nói nó không xứng đáng với hắn. Cười nhạt, bây giờ hắn lại thấy mình không xứng đáng với nó hơn, mọi thứ hỗn độn.
Cả nó cũng vậy …
Những bước chân vội vã, nó lại đánh vào đầu mình, sao lại bị mất bình tĩnh như vậy, hôm qua nó đã hứa với lòng sẽ không bị hắn đánh gục nữa cơ mà. Những bước chân gấp gáp ấy làm nó tông vào một người.
-Aa…. Oo.. Hello.
-Hi. Where’s Zun ?
-The Hotel.
-Oh ho, thanks, nice day, Ly Ly.
Còn ai ở đây ngoài con nhỏ ấy, nó lại như mất đi mọi suy nghĩ và cố gắng để mình trở lại chính mình. Người ta nói sẽ dễ quên khi có khoảng cách với nhau, nhưng khoảng cách càng xa nó lại càng khó có thể thôi nhớ về hắn, đó là gì, nó đã thật sự thích Zun. Nếu như vậy thì nó có thể buông cậu ấy ra mà trở thành 1 ma sơ chân chính không bị bận lòng bởi chuyện tình cảm không ?
Một ngày dài, nó và hắn bơi cùng một hồ nhưng cả 2 đều không nói chuyện đến nhau. Cả đến lúc nghỉ trưa, Jenny cũng không chừa khoảng thời gian nào, chạy ngay sang đây và cùng ăn trưa với nó và hắn. Sự thân mật đến mức nó không thể nào muốn trông thấy thêm 1 giây, hắn vui lòng đáp trả tình cảm tự nhiên, thậm chí khi việc ăn trưa kết thúc, hắn hôn nhẹ lên gò má con nhỏ ấy để tạm biệt. Nó như chạnh lòng, tại sao lại như vậy, đáng lẽ nụ hôn đấy chính hắn phải trả cho nó chứ.
Mọi thứ trong nó lúc này như cảm giác ở địa ngục, nó còn đủ sức để bước đến thiên đàng không cơ chứ. Mỗi người có một lối đi riêng, nhưng phải thế nào đây, nó phải bước ra khỏi địa ngục lúc này thì mới có thể bước đến thiên đàng, và hắn là ai. Không ai khác hắn ắt hẳn là người đứng canh cửa ở cái ngưỡng bước từ địa ngục ra thế gian và tiếp đó sẽ là … thiên đàng.
__________________
Từng ngày một trôi qua vô vị, nó biết rằng mình đang sống trong sự kiềm chế, nó như đang tập ình tính nhẫn nại, chịu đựng mọi thứ, đôi lúc khi sự chịu đựng ấy đạt giá trị max, nó rơi nước mắt nhưng rồi vội lau đi. Phải làm sao đây, nó nhận ra mình không thể nào lạnh nhạt với hắn và không thể nào đứng nhìn hắn cùng một người con gái khác được.
Cuộc thi sắp bắt đầu … 2 tiếng nữa…
Nó đang nằm trên giường và nhìn trần nhà, chỉ còn 2 tiếng nữa nó và hắn sẽ đến khu thi đấu để chuẩn bị cho những gì mà chúng nó tập luyện suốt thời gian qua.
Sự nôn nao, nó cảm nhận được cái hồi hộp trong mình lúc này, phải làm sao nếu nó thua đây, dù là về sau Jenny theo thành tích nhưng nếu lần này nó có vẻ quyết tâm. Sự quyết tâm đạt đến đỉnh điểm khi nó thật sự loại trừ hắn ra khỏi tâm trí. Hết ngày hôm nay sẽ là tiệc chia tay, cũng như chúc mừng những nhà vô địch. Nó lo sợ rằng tối nay nó sẽ không kiềm chế được, nó thèm men rượu để quên hết mọi chuyện, đã quá lâu từ khi nó chính thức học cách trở thành một người con gái theo đường đi tu.
Nhớ lại ngày đêm giao thừa, nó chờ đợi hắn trở về nhưng hắn đã không trở lại, nó căm hận và lần đầu tiên nó dùng rượu để giải quyết vấn đề. Về sau tuy không còn uống nữa nhưng trong nó, đó là thứ khiến nó thoải mái nhất và yêu đời nhất, mọi thứ trong lúc nó say đều đẹp và như đưa nó đến đỉnh điểm của sự mất cảm giác thật.
Suy nghĩ mãi, nó ngồi dậy và nhanh chóng sắp xếp, chuẩn bị mọi thứ cho thật kĩ càng trước khi thi đấu. Chiếc điện thoại Abbu tặng nó vào sinh nhật cách đây 2 tháng – ngày nó tròn 18 tuổi, đang nằm lăn lốc trên bàn. Chuông điện thoại reo lên …
-Alo … Mèo à, ùm… tao đang chuẩn bị… tiếng ai vậy, … ặc, Kenty à, 2 người làm gì mà ở cạnh nhau lúc sáng tinh mơ thế này…. Haha, quên mất, không cùng múi giờ… Ừm, Abbu đâu …
Nói đến đó, hắn mở mắt ra nhanh chóng. Nó lại nhắc đến Abbu, chút gì đó cảm thấy không được vui trong hắn, lại là Abbu. Hắn đứng dậy và đi vào tolet. Nó nhìn theo…
-Hả… à… không có gì… Sắp rồi, tao đang chuẩn bị, nhắn với Abbu rằng là tao sẽ cố gắng chiến thắng, đừng lo cho tao, … khi về tao sẽ mang quà ày… ùm, hihi…. … … … … đừng nhắc hắn… vậy nhé, bye baby.
Nó tắt máy rồi nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ, sự bắt đầu đầy mới lạ chăng … chờ xem …