Đọc truyện Lấy Vợ Lấy Phải Thái Thượng Hoàng – Chương 89: Thanh Hoằng gặp nạn tại website TruyenChu.Vip
Cuối cùng Bùi Thanh Hoằng không ở lại căn phòng kia quá lâu. Là Thái thượng hoàng quyền cao chức trọng nắm quyền điều hành toàn bộ triều đình, Thúc Thúc Lan không thể dành quá nhiều thời gian cho chuyện nhi nữ tình trường dưới tình hình này.
Bùi Thanh Hoằng rời đi với lý do Thái thượng hoàng cần nghỉ ngơi. Ban đầu Thái Thúc Lan muốn giữ hắn lại nhưng Bùi Thanh Hoằng lại nói một câu: “Chuyện bệ hạ vẫn còn một thân phận khác, ngoài vi thần ra không còn nhiều người biết. Trên trời dưới đất đều biết vi thần đoạn tụ, nếu trò chuyện cùng bệ hạ thì có thể, nhưng đàm luận thâu đêm suốt sáng sợ là khiến người ngoài lại có chủ đề bàn tán.”
Thái Thúc Lan không để tâm: “Cô gia còn phải quản bên ngoài bàn tán cái gì sao.” Nếu để ý đến suy nghĩ của người khác thì y đã chẳng làm Thái thượng hoàng, mấy văn nhân dùng ngòi bút làm vũ khí kia đã sớm khiến y uất ức mà chết.
Đương nhiên Bùi Thanh Hoằng không thật sự quan tâm đến những điều đó, hắn chỉ muốn kiếm cớ để được ở một mình. Thái Thúc Lan không ngốc, y cũng biết mình không thể vội vàng, tùy tiện tìm một lý do cho Bùi Thanh Hoằng một cái thang: “Nếu Mộc Chi đã muốn nghỉ ngơi thì trở về nghỉ ngơi đi, bản đồ ngươi vẽ quả thực tốn không ít công phu. Dù sao thì cô gia đã có Thường Tú hầu hạ, vết thương này không có vấn đề gì.”
Lúc này y muốn biểu hiện mặt dịu dàng ân cần của mình, tuy trong lòng muốn giữ người lại muốn chết nhưng nghĩ đến lời khuyên giải của Thường Tú lại đành cắn răng tạm thời buông tay.
“Vi thần cáo lui.” Bùi Thanh Hoằng không nói gì nên biết nóng biết lạnh nữa, thấy Thái thượng hoàng chịu thả người hắn liền lui xuống ngay lập tức. Sau khi đóng cửa gương mặt hắn vẫn còn vài phần mê mang.
Đồng ý hay không đồng ý, đây vẫn là vấn đề nan giải với Bùi Thanh Hoằng. Ban đầu quả thật hắn có phần bị dọa sợ, nhưng suy nghĩ kĩ một chút lại thấy nếu Thái thượng hoàng muốn động vào Bùi gia thì cũng không dễ dàng đến vậy. Người ta nói có tiền là có thể sai thần sai quỷ, chỉ cần có thể từ bỏ Đại Lam thì hắn có thể dùng cách khác bảo vệ Bùi gia, để gia đình tiếp tục sống cuộc sống vinh hoa phú quý.
Tuy phương pháp đó có phần rủi ro, hơn nữa còn ảnh hưởng đến danh tiếng nhưng Bùi Thanh Hoằng không phải loại người coi trọng những thứ phù phiếm ấy. Nếu hắn thật sự không muốn chịu chuyện ủy khuất kia, Bùi Diên cũng sẽ không ngăn cản quyết định của hắn, lại càng không “bán” thân chính thứ tử của mình đi.
Gần vua như gần hổ, dù hắn nguyện ý tiếp tục ở cạnh Thái Thúc Lan thì chưa chắc Bùi Diên đã yên lòng, lại còn Tam đệ Bùi Thanh Lân nữa. Xưa nay hắn và Tam đệ nhà mình huynh đệ tình thâm, tuy hiện giờ đã biết đối phương là trẻ mồ côi tiền triều nhưng hắn vẫn không thể trơ mắt nhìn Bùi Thanh Lân đi chịu chết.
Huống hồ, theo lời của Thái Thúc Lan thì chính Tam đệ của hắn cũng không biết thân phận thật của cậu, vì vậy hắn lại càng không nỡ. Ngoại trừ đầu thai sai chỗ thì Bùi Thanh Lân không làm sai chuyện gì cả. Bùi Thanh Hoằng không muốn thanh danh trăm năm của Bùi gia bị hủy hoại trong chốc lát, cũng không muốn để Bùi Thanh Lân chịu chết.
Vì trận chiến đến quá đột ngột nên thời gian suy nghĩ cũng bị hạn chế, hôm nay Bùi Thanh Hoằng đã ngồi trong phòng cả ngày để suy nghĩ kỹ càng những chuyện cần nghĩ kỹ càng.
Chiến loạn lần này ít nhiều gì cũng có liên quan đến Thái Thúc Lan. Năm ấy Thái thượng hoàng thượng vị danh không chính ngôn không thuận. Nay có tiểu Hoàng đế, Thái Thúc Lan vẫn là Thái thượng hoàng nắm giữ triều chính, tuy quyền lực áp đảo Thái Thúc Việt nhưng danh tiếng không thể gọi là tốt, vẫn như hồi y còn làm Hoàng đế.
Đường Minh Uy tự lấy danh nghĩa giúp quân vương loại bỏ kẻ phản bội để phản loạn. Mà kẻ phản bội chúng nhắc tới không phải ai khác, mà chính là người đang nắm giữ thực quyền Thái Thúc Lan.
Danh tiếng của Đường Minh Uy có thể nói là vang dội, lời nói lại tình chân ý thiết. Dù tiểu Hoàng đế trong cung tỏ rõ cậu không bị hoàng thúc uy hiếp nhưng mưu sĩ dưới trướng Đường Minh Uy ngang nhiên viết thành tình cảnh của tiểu Hoàng đế hết sức khốn khổ, bị Thái thượng hoàng áp bức quá đáng, do đó bọn chúng muốn thay trời hành đạo.
Thử nghĩ một chút, nếu tình cảnh của tiểu Hoàng đế thật sự như chúng miêu tả thì chẳng cần chờ đến lúc Đường Minh Uy đánh vào hoàng cung cứu tiểu Hoàng đế ra, Thái thượng hoàng đã giận quá hóa thẹn thẳng tay xử trí Hoàng đế. Nói cho cùng, bọn chúng chỉ muốn tìm một lý do đường đường chính chính để phản loạn chứ không hề để tâm đến sống chết của tiểu Hoàng đế.
Bùi Thanh Hoằng lại nhớ tới gương mặt của học trò mình. Hắn quả thực có mấy phần tình cảm thầy trò với tiểu Hoàng đế, có điều tình cảm này đã sớm tiêu tán không còn bao nhiêu. Lần này, hắn không muốn quan tâm quá nhiều đến đường đi nước bước của đối phương.
Rốt cuộc Thái thượng hoàng đã nhúng tay vào đến đâu trong cuộc phản loạn lần này, đây mới là điều hắn quan tâm hơn cả. Nếu Thái thượng hoàng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, nhân dịp phản loạn để quét sạch triều chính, xử lý phản đồ thì tình ý của Thái Thúc Lan và hắn vẫn có thể cứu được. Còn nếu Thái Thúc Lan đứng sau màn thúc đẩy tất thảy, Bùi gia, phản loạn, tiểu Hoàng đế, ngay cả hắn cũng là một quân cờ trên bàn cờ của đối phương, vậy hắn tình nguyện cả đời giả vờ giả vịt bên cạnh đối phương. Tuyệt đối không thật lòng nửa điểm.
Đả kích Lan Mân gây ra cho hắn không thể nói là không lớn, người ta nói một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Hắn bị đối phương lừa gạt hết lần này tới lần khác, cho dù là Lan Mân hay Thái Thúc Lan thì đối với hắn sự tín nhiệm đều bằng âm. Nghe những lời tình ý triền miên của Thái Thúc Lan, hắn không phủ nhận bản thân vẫn còn chút tình cảm với đối phương. Nhưng một khi trong lòng đã có khúc mắc, tình cảm này khó mà có thể trở lại đơn thuần như thưở ban đầu.
Thái Thúc Lan nói rất hay, nhưng cũng cực kỳ hư ảo. Chỉ cần hắn còn thì đối phương sẽ không động vào Bùi gia. Vạn nhất cái mạng của hắn xảy ra chuyện gì, mấy năm sau không còn nữa thì biết làm thế nào? Không thể để đối phương cứ vậy mà hủy diệt Bùi gia. Cũng không thể trách Bùi Thanh Hoằng nghĩ nhiều, chỉ là quân tâm khó dò, số lần Hoàng đế đổi ý không hề ít. Hắn không hiểu rõ tính khí của Thái thượng hoàng, nếu không nắm chắc thì hắn không muốn mạo hiểm.
Rốt cuộc mâu thuẫn căn bản vẫn nằm ở chỗ, giá trị tín nhiệm của Lan Mân trong mắt hắn đã tuột dốc thê thảm, thậm chí là xuống mức âm. Không có sự tin tưởng, tình cảm có nhiều đến đâu cũng chỉ vô nghĩa. Lời đường mật ai mà không nói được, Bùi Thanh Hoằng thân là nam nhân, đương nhiên rõ nhất thói hư tật xấu của nam nhân.
Hắn không có mong muốn gì đặc biệt, chỉ là không nguyện ý cưới một người vợ phải cúng bái như Bồ Tát, không thích bản thân bị áp chế ở muôn nơi. Rốt cuộc nên lựa chọn thế nào, con đường sau này phải đi ra sao, Bùi Thanh Hoằng vẫn khó lòng mà đưa ra quyết định dứt khoát. Hắn thậm chí còn định tìm Bùi Diên khuyên nhủ, nhưng ông đang ở kinh thành, nếu dùng bồ câu đưa thư thì tám phần là sẽ bị chặn lại.
Cho dù không thể ở cạnh Lan Mân, Bùi Thanh Hoằng cũng không có ý định sống một đời cô tịch. Nhưng với tình huống hiện tại, nếu hòa ly cùng Lan Mân, ngày nào hắn còn đứng trên lãnh thổ Đại Lam thì ngày ấy không thể ở bên người khác. Hơn nữa đối phương cứ tiếp tục mềm không được cứng không xong thế này thì hắn căn bản không có khả năng hòa ly với đối phương.
Bây giờ Thái Thúc Lan đã bày tất cả tiền cược ra trước mắt hắn một cách rõ ràng, thậm chí còn có ý thúc ép. Bùi Thanh Hoằng chỉ có thể đứng lên đối mặt với khó khăn, hạ quyết tâm trong thời gian ngắn nhất. Đến cuối cùng, hủy hay thành đều phụ thuộc vào một ý nghĩ của hắn.
Ý nghĩ này không ngừng quanh quẩn trong đầu Bùi Thanh Hoằng, hắn thậm chí còn ngồi bất động suốt một đêm, khi nặng nề chìm vào giấc ngủ thì Thái thượng hoàng đã chuẩn bị thay đổi mặt trận chiến đấu. Hôm qua quân đội trấn áp phản loạn đã giành lại được hai thành trì, tuy Thái Thúc Lan không tiên phong xông pha chiến đấu lấy lại lãnh thổ nhưng y định tự mình đi trấn an dân chúng trong thành.
Mọi chuyện rất thuận lợi, nhân cơ hội này y muốn để Bùi Thanh Hoằng suy nghĩ thật kỹ rồi quyết định dứt khoát. Thái Thúc Lan biết rõ trượng phu của mình không phải người thiếu quyết đoán, một khi đã hung ác lên thì tâm địa cũng chẳng thua kém gì y. Thấy phản ứng của Bùi Thanh Hoằng y rất vui, cũng chắc chắn hơn rất nhiều. Quả thực Thái Thúc Lan có ý ép đối phương đưa ra quyết định sớm hơn, nhưng y cũng không dám quá vội vàng kẻo lại già néo đứt dây.
Nếu khiến Bùi Thanh Hoằng bị ép tới tâm tư nguội lạnh, đời này Thái Thúc Lan sẽ rơi vào hố sâu tiếc hận.
Khi ở Bùi phủ Bùi Thanh Hoằng được ăn ngon uống ngon, nuôi đến mức cằm cũng tròn xoe, nhưng vì mấy ngày nay có tâm sự nên hắn sút tới mấy lạng. Buổi trưa Bùi Thanh Hoằng dùng bữa cùng những quan viên còn lại trong phủ đệ, chỉ nói vài ba câu với bọn họ rồi lại buồn bực về phòng.
Bữa tối của Bùi Thanh Hoằng lại được thị nữ đưa tới, đối phương lần lượt lấy một đĩa rồi lại một đĩa từ hộp thức ăn. Một bát cháo kê đặc, một đĩa dưa leo đập, một đĩa đậu phộng rang đường vàng ươm và vài món ăn kèm được bày biện đẹp mắt.
Trong lòng có chuyện nên bữa tối tinh xảo trên bàn cũng không thể khiến Bùi Thanh Hoằng thấy đói bụng. Thị nữ mang đồ ăn tới bắt đầu thuyết phục hắn một hồi, mong Bùi Thanh Hoằng ít nhiều gì cũng phải ăn một chút. Bùi Thanh Hoằng không phải loại người sẽ lấy thân thể mình ra làm trò đùa, hắn quan sát thị nữ mang đồ ăn tới: “Sao ta chưa thấy ngươi bao giờ?”
Thị nữ kia đáp: “Nô tỳ mới tới mấy tháng, hôm qua vừa được chuyển đến viện tử, đại nhân không nhận ra cũng phải.”
Bùi Thanh Hoằng quả thực không quen thuộc lắm với phủ đệ, không nghĩ nhiều nữa. Thị nữ kiểm tra thức ăn ngay trước mặt hắn, sau khi xác nhận không có vấn đề gì hắn liền ăn chút dưa leo, bát cháo đầy nhanh chóng thấy đáy.
Bỗng nhiên Bùi Thanh Hoằng cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng. Ban đầu hắn chỉ cho rằng mấy ngày nay nghỉ ngơi không đều đặn, nhưng càng về sau càng nghiêm trọng, mí mắt không thể mở ra nổi. Bùi Thanh Hoằng cho hạ nhân lui ra ngoài, vừa lên giường liền nặng nề thiếp đi ngay lập tức.
Thấy Bùi Thanh Hoằng đã ngủ, thị nữ ban nãy đưa tay lau thứ gì đó trên mặt hắn, nói “Mạo phạm” rồi bắt đầu tự mình chuyển hắn đi.
Khi tỉnh lại, Bùi Thanh Hoằng thấy hắn không còn trên giường của mình, không còn trong phòng, thậm chí không ở trong phủ!
Gian phòng hắn đang ở rất tối, ngọn nến trên bàn chỉ còn phân nửa. Đồ đạc bài trí đơn sơ, cửa được khóa từ bên ngoài, chỉ có một cửa sổ nhỏ để thông khí.
Tay Bùi Thanh Hoằng bị trói chặt vào ghế, mà chiếc ghế lại được cố định trên mặt đất. Hắn hoàn toàn không thể cử động một chút nào.