Đọc truyện Lấy Vợ Lấy Phải Thái Thượng Hoàng – Chương 85: Bệ hạ hồ Đồ tại website TruyenChu.Vip
Bùi Thanh Hoằng vốn đã bước đến cửa vén rèm lên, nghe vậy lại buông xuống. Hắn cố ý đóng chặt cửa, bước lên hai bước, không kiêu không hèn đứng tại chỗ: “Bệ hạ còn việc gì muốn dặn dò vi thần?”
“Điều lúc trước ngươi nói muốn ta nghĩ, ta cảm thấy bản thân đã nghĩ kĩ càng.”
Mặt Bùi Thanh Hoằng hơi đổi sắc. Mấy ngày nay hành quân cấp tốc, việc nước lấn át việc nhà, hắn liền nhân cơ hội này dùng việc công trấn áp cuộc tranh cãi lúc trước với đối phương, không còn cố gắng phỏng đoán tâm tư của Thái thượng hoàng. Bùi Thanh Hoằng vốn tưởng rằng đối phương không thể nghĩ thông suốt, nếu không thì dựa vào tính cách của y có thể sẽ mất rất lâu. Thật không ngờ đối phương nói sẽ suy nghĩ kỹ càng trong mấy ngày ngắn ngủi này, cuối cùng thật sự dùng thời gian quý báu này để suy ngẫm.
Thái thượng hoàng dùng từ “ta”, nghĩa là y đang dùng thân phận Lan Mân để nói chuyện với hắn. Bùi Thanh Hoằng liền thay đổi thái độ, ngữ khí không còn cung kính xa cách như trước: “Ngươi nghĩ thông suốt, ta rất vui. Vậy chuyện hòa ly?”
“Chỉ có điều ấy là không được!” Đối phương lên tiếng bác bỏ ngay sau khi hắn vừa dứt lời. Bùi Thanh Hoằng hỏi tiếp: “Không phải ngươi nói đã thông suốt rồi sao?”
“Ta thông suốt, không có nghĩa là ta muốn buông tay. Hôm nay ta tìm ngươi nói chuyện, không phải với thân phận Thái thượng hoàng mà với thân phận của Lan Mân. Ta hỏi Mộc Chi, trên đời này – dùng thứ gì đó nửa năm một năm xem có hữu dụng hay không, dùng tới cực hạn mọi khía cạnh của nó, kết quả cảm thấy thứ này không tốt liền thẳng tay vứt bỏ – có đạo lý ấy hay không?”
Bùi Thanh Hoằng cụp mắt nhìn y: “Đương nhiên không có đạo lý ấy. Nhưng hẳn là Tử Giác cũng biết, con người không phải đồ vật, ta cũng chưa từng coi Tử Giác là đồ vật.”
Thanh niên kia bước lên hai bước: “Đây chỉ là một ví dụ. Ta muốn nói cho Mộc Chi biết, không có đạo lý trả lại đồ vật đã qua sử dụng, người cũng vậy. Huống chi ta là con người, không phải đồ vật! Đồ vật sẽ không vì bị chủ nhân vứt bỏ mà sinh ra cảm xúc gì, nhưng con người thì có! Ta có!”
Y dừng một lát rồi nói tiếp: “Lúc trước Mộc Chi từng nói muốn hòa ly với ta, nhưng ngươi nên biết, dù là quan lại muốn hưu thê cũng phải có lý do chính đáng. Việc hòa ly, nếu một bên không đồng ý thì không thể thực hiện được. Mộc Chi viết đơn hòa ly, chỉ cần ta vĩnh viễn không đồng ý, cuọc hôn nhân giữa chúng ta sẽ vĩnh viễn hữu hiệu. Công tử Lan Mân của Lan gia sẽ là chính thê của ngươi cả đời này. Chẳng lẽ vì sai lầm ta phạm phải mà Mộc Chi sẽ ngủ ở thư phòng cả đời? Trời lạnh như vậy, chỉ khi hai người ngủ chung mới có thể cảm thấy ấm áp.”
Bùi Thanh Hoằng ngẩn người, hắn thực không ngờ tài ăn nói của đối phương cũng tốt như vậy. Nhưng một khi hắn đã quyết định một số việc thì rất khó bị ngoại vật lay chuyển. Bùi Thanh Hoằng siết chặt ống tay áo, gương mặt lộ vẻ chật vật nhưng vẫn cắn răng, kiên quyết nót: “Hòa ly là để bảo toàn mặt mũi của cả hai người. Nếu Tử Giác đồng ý, ta chắc chắn sẽ không để người ngoài làm ảnh hưởng đến danh dự của ngươi. Nhưng nếu ngài không chịu buông tay, vi thần có thể hưu thê.”
Giọng nói của Thái Thúc Lan lập tức trở nên lạnh lẽo: “Dựa vào thân phận của cô gia, cho dù Lan Mân bị hưu cô gia cũng có bản lĩnh khiến cả Bùi phủ thân bại danh liệt. Nếu Bùi ái khanh thật sự hưu thê, cô gia sợ Bùi gia cũng khó mà giữ nổi.”
Sắc mặt Bùi Thanh Hoằng không hề dễ nhìn, hắn chưa kịp đáp lời thì đối phương đã dịu giọng: “Nhưng ta không muốn như thế. Ta không muốn hòa ly với Mộc Chi. Chỉ cần Bùi gia an phận, ngày nào còn Mộc Chi thì ngày ấy cô gia cam đoan sẽ không động tới Bùi phủ. Bùi Diên cũng có thể tiếp tục sống để chứng kiến vinh hoa phú quý của Bùi gia.”
“Lời của bệ hạ là có ý gì?” Bùi Thanh Hoằng có thể nghe được lời nói của đối phương có hàm ý.
“Mộc Chi hiểu rõ địa hình mười hai thành của Tấn Vân như vậy, không biết ngươi có biết nguyên nhân vì sao cả mười hai thành đều bị đánh hạ nhanh như vậy không?”
Bùi Thanh Hoằng nhớ lại quốc sử Đại Lam mình từng nghiên cứu rồi nói: “Đường gia đời đời trung liệt, phản tặc Đường Minh Uy vốn là đại ca của một quan viên thủ thành, hơn nữa còn có một số người nợ ân tình của gã.”
“Mộc Chi biết một mà không biết hai. Những người kia chỉ dựa vào chút giao tình mà dám thực hiện đại sự phản quốc ư? Mộc Chi thật sự coi bọn họ có già mà không có khôn sao?”
Bùi Thanh Hoằng im lặng, thực ra hắn cũng không hiểu. Hắn không hiểu triều đình như Thái Thúc Lan, về phẩm hạnh của các quan viên cũng không quá rõ ràng, nhưng tướng lĩnh nợ giao tình cứu mạng quả thực có khả năng vì ân tình mà làm ra chuyện hồ đồ thế này. Mà cũng không phải mỗi quan viên thủ thành của cả mười hai thành Tấn Vân đều trực tiếp để phản quân vào mà không hề chống cự.
Thái Thúc Lan nện từng câu từng câu xuống: “Cuộc phản loạn này đương nhiên có dư nghiệt tiền triều đứng sau giật dây. Sau khi rời khỏi kinh đô Đại Lam đến Tấn Vân, có người gửi cho cô gia một phong thư. Trong đó nói, đứa con thứ ba của Bùi gia Bùi Thanh Lân chính là một đứa trẻ mồ côi tiền triều.”
“Không thể nào! Phụ thân…” Tiếng phân trần của Bùi Thanh Hoằng im bặt. Hắn đột nhiên nhớ tới vẻ thất thố của Bùi Diên cùng những lời nói hàm hàm hồ hồ của ông.
Thấy hắn chần chừ, Thái Thúc Lan liền rèn sắt ngay khi còn nóng: “Mộc Chi từng nói với cô gia là đừng gạt ngươi. Cô gia có thể phân biệt rõ ràng, sai lầm mà Bùi tướng gây ra không liên quan gì đến Mộc Chi. Chỉ là phản quốc mà thôi, nếu Mộc Chi từ bỏ ý định hòa ly, chúng ta vẫn như trước kia. Cô gia sẽ quên lá thư này đi, cũng sẽ dập tắt tất cả mọi chuyện. Dù sao Lan gia cũng là thông gia của Bùi gia.”
Bùi Thanh Hoằng đứng tại chỗ hồi lâu, đứng đến mức tê dại hai chân. Ban đầu hắn cúi đầu nhìn xuống đất, lúc này lại ngẩng mặt lên. Đôi mắt đen láy sâu thẳm như muốn nuốt chửng người ta khiến hắn cảm thấy gương mặt kia thật quen thuộc mà lại vạn phần xa lạ. Cổ họng Bùi Thanh Hoằng hơi động, miệng mở nửa ngày mà không thốt lên được chữ nào. Yết hầu hắn phát ra tiếng “ồ” ngắn ngủi, cuối cùng cực kỳ chật vật đáp lại: “Bệ hạ nói rất đúng. Vi thần sẽ suy nghĩ thật kỹ, nghĩ rõ ràng rồi sẽ cho bệ hạ câu trả lời thỏa đáng.”
Bùi Thanh Hoằng ra ngoài với tâm trạng phức tạp, hai chân nặng nề như rót chì. Thường Tú tự mình bưng trà tới vừa vặn chạm mặt hắn, hành lễ phi thường cung kính với Bùi Thanh Hoằng: “Bùi đại nhân hảo.”
Bùi Thanh Hoằng tâm sự nặng nề, nhếch khóe miệng cực kỳ miễn cưỡng rồi phất tay áo rời đi. Hôm nay hắn nhận phải chấn động quá lớn, đi đường như thể đang trôi trên mây. Nhưng cảm giác lơ lửng này hoàn toàn không phải vì vui sướng mà bởi đang đứng quá cao, nếu sơ ý ngã xuống thì chính là thịt nát xương tan.
Sức lực hắn có thể đóng góp cho cuộc chiến này về cơ bản là hậu cần, chẳng hạn như lúc chữa trị cho binh sĩ bị thương, hắn có thể đưa ra vài đề xuất cải tiến tránh để binh sĩ cảm lạnh. Bùi Thanh Hoằng còn có thể vẽ bản đồ địa hình, nhưng hắn đã giao bản vẽ hoàn tất cho Thái Thúc Lan, giờ đây chỉ có thể ở lại căn cứ bày mưu tính kế, canh giữ trong thành.
Lên chiến trường chém giết, đoạt lại từng tòa từng tòa thành trì, tru sát phản tặc Đường Minh Uy – tất cả đều là việc của Thái thượng hoàng và những tướng lĩnh cấp cao. Vì lo nghĩ cho tính mạng của chính mình, các binh sĩ đương nhiên không dám yêu cầu hắn tự cầm binh lên tiền tuyến chiến đấu. Những ngày này đủ để Bùi Thanh Hoằng suy nghĩ cho kỹ càng.
Thường Tú đã quen với việc hầu hạ Thái Thúc Lan, mỗi khi Thái thượng hoàng xuất chinh không thể tùy ý như những tướng quân khác. Không gì có thể bảo đảm hoàn toàn không có phản tặc mai phục quanh đây, vì vậy toàn bộ việc cá nhân của Thái thượng hoàng đều do hắn đích thân quản lý. Ngay cả pha trà cũng phải dùng trà cụ mang từ hoàng cung tới, đứng trông từ đầu đến cuối, sau đó còn phải để người khác thử độc rồi mới có thể mang tới cho Thái Thúc Lan.
Thường Tú dùng châm bạc thử độc thêm một lần ngay trước mặt Thái Thúc Lan rồi mới rót một chén trà cho y. Sau khi nước trà nguội bớt hắn mới cẩn thận bưng lên cho Thái thượng hoàng: “Nơi này điều kiện gian khổ, chỉ có thể ủy khuất bệ hạ.”
Thái Thúc Lan nhận lấy một hơi uống cạn. Lúc trước y phải nói rất nhiều để khích lệ tinh thần tướng sĩ tam quân, sau đó còn nói chuyện với Bùi Thanh Hoằng hồi lâu, lúc này cổ họng đã cực kỳ khó chịu. Thường Tú rót một chén lớn hơn cho Thái Thúc Lan, sau khi đối phương uống hết chén thứ ba hắn mới thận trọng dò hỏi: “Vừa nãy nô tài gặp Bùi đại nhân ở cửa, sắc mặt ngài ấy rất tệ. Nô tài cả gan hỏi một câu, Bùi công tử…”
“Cô gia ngả bài với hắn.” Thái Thúc Lan đơn giản đáp một câu. Thấy dáng vẻ ngây ngốc của Thường Tú, y mười phần kiên nhẫn thuật lại cuộc đối thoại ban nãy của hai người một cách ngắn gọn.
Nghe y nói xong sắc mặt Thường Tú lập tức thay đổi, hung hăng vỗ đùi: “Bệ hạ hồ đồ a!”
Người thanh niên lập tức lạnh mặt: “Sao cô gia lại hồ đồ?”
Thường Tú cúi gằm gương mặt già nua: “Lúc trước bệ hạ nói muốn nhận sai kia mà. Hôm nay ngài lại làm thế này, còn không phải là cố tình đẩy Bùi công tử càng xa khỏi ngài sao?”
Thái Thúc Lan nhíu mày: “Tại sao cô gia lại ngày càng đẩy hắn ra xa? Hắn kiên quyết muốn hòa ly với cô gia, nếu cô gia không hạ một liều thuốc mạnh…”
“Phản tặc muốn tạo phản, nhưng tiểu chủ nhân của phản tặc tức Bùi Thanh Lân vẫn đang an phận ở kinh thành, có khi ngay cả thân phận thật sự của mình cũng không biết. Bùi đại nhân lại không ngốc, chỉ cần nói Bùi Thanh Lân thực chất không phải con ruột mà là con nuôi là được rồi.” Ngay cả Thường Tú hắn cũng hiểu, nếu Bùi Thanh Hoằng trở về bàn bạc với Bùi Diên, với trí thông minh của Bùi Thanh Hoằng thì sao hắn có thể không nghĩ ra.
Tuy nói thu nhận dư nghiệt tiền triều phạm phải đại tội tru di cửu tộc, nhưng vị dư nghiệt tiền triều kia căn bản không hề hay biết gì về thân phận của mình. Nói đúng ra thì việc Bùi gia đã làm chỉ là thu nhận một đứa bé không biết từ đâu đến. Thực lòng mà nói, Bùi gia không thực sự gây ra chuyện gì làm tổn hại đến Đại Lam, tội danh này nói lớn cũng đúng mà nói nhỏ cũng đúng.
Nếu Bùi Diên nói bản thân mình cũng không biết chuyện này, sợ việc mất đi Tam tử gây ra đả kích quá lớn với thê tử nên mới nhờ vả bằng hữu, nhận nuôi đứa bé này, không hề biết thân phận thật của nó, thì người chung quanh cũng chỉ cảm thấy Bùi gia thật không may. Thái thượng hoàng đuổi cùng diệt tận Bùi gia chỉ khiến người trong thiên hạ thất vọng, sợ hãi. Giết chết dư nghiệt tiền triều, cách chức Bùi Diên hay tru di cửu tộc Bùi phủ – tất cả chỉ phụ thuộc vào một ý nghĩ của Thánh thượng.
Trong cửu tộc bao gồm cả đồ đệ. Bùi Diên là Tả tướng, ông từng nhận không ít học trò. Nếu thật sự xét xử theo tội phản quốc sẽ có vô số người bị liên lụy, gây ra thiệt hại nặng nề. Bùi gia lại không phải kiểu sẽ không phản kháng chút nào bó tay chịu trói, khối tài sản Diệp thị nắm giữ trong tay hoàn toàn đủ để bọn họ rút lui, từ bỏ danh dự ở Lam quốc để mang gia sản kếch xù đến nước khác sinh sống. Quốc gia có sức mạnh tương đương đối địch với Lam quốc chắc chắn rất sẵn lòng chấp nhận lượng lớn của cải như vậy.
Vì vậy, dù Thái Thúc Lan muốn động tay vào Bùi gia cũng phải cân nhắc nhiều lần, tội danh này rất khó xác định.
Nói chuyện với Thường Tú, Thái Thúc Lan chẳng hề mềm mỏng như với Bùi Thanh Hoằng: “Nếu cô gia thật sự muốn động vào Bùi gia thì đã sớm thừa dịp bọn họ chưa kịp chuẩn bị, vắt kiệt tài sản của Diệp thị rót vào quốc khố rồi. Việc gì phải ngồi đây kéo dài thời gian, lại còn cho hắn lựa chọn? Mộc Chi thông minh hơn ngươi, chắc chắn hắn hiểu rõ điểm này.”
“Rất chính xác, hoàn toàn không sai! Nhưng thế thì sao chứ? Bùi đại nhân không phải kẻ địch của bệ hạ, sao có thể tính kế như thế này!” Thường Tú thở dài. “Bệ hạ từng nói với nô tài, ngài chỉ muốn nhận lỗi. Nếu Bùi đại nhân thật sự vì chuyện này mà không hòa ly với bệ hạ nữa, sau đó thì thế nào? Chẳng lẽ bệ hạ muốn tướng công của ngài cả ngày mang bộ mặt giả dối nịnh hót bên cạnh sao?”
Có không ít người tối ngày nịnh nọt Thái thượng hoàng, lời nói thậm chí còn êm tai hơn cả Bùi Thanh Hoằng. Thái Thúc Lan lắc đầu: “Cô gia đương nhiên không muốn.” Dù Bùi Thanh Hoằng không hòa ly với y, nhưng cả ngày giả giả dối dối thì có ích gì.
Thường Tú đột nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai mình đặc biệt nặng nề, nếu không giải quyết tốt chuyện tình cảm của chủ tử thì chắc chắn sẽ không ngày nào được sống yên ổn. Mặt hắn mang vẻ khổ đại cừu thâm, giọng nói lại cực kỳ hùng hồn: “Hôm nay bệ hạ nói chuyện rõ ràng với nô tài đi, rốt cuộc ngài muốn làm thế nào với Bùi công tử? Chúng ta đừng tốn quá nhiều thời gian, nói xong nô tài sẽ lại hảo hảo nghĩ kế cho ngài!”