Đọc truyện Lấy Vợ Lấy Phải Thái Thượng Hoàng – Chương 78: Chế độ chiến tranh lạnh tại website TruyenChu.Vip
Bùi Thanh Hoằng liếc nhìn giấy vụn rải rác dưới đất: “Xé, ta có thể viết lại.”
Lan Mân nhìn hắn: “Ngươi viết một ta liền xé một.”
“Nếu thần viết hưu thư thì sao?” Khóe miệng Bùi Thanh Hoằng nhếch lên một độ cong trào phúng.
“Ngươi dám!” Hai tiếng “hưu thư” có lẽ đã chạm vào vảy ngược của Lan Mân. Cảm xúc y tận lực áp chế bỗng chốc dậy sóng dữ dội, bùng cháy bừng bừng.
Bùi Thanh Hoằng cực kỳ bình tĩnh tiếp lời: “Thẩn quả thực không dám. Nói nhiều như vậy ta cũng mệt rồi, hiện tại không còn sớm, mai thần còn phải lên triều. Hàn xá đơn sơ, chỉ đành ủy khuất bệ hạ ở lại nơi này một đêm.”
Nói xong Bùi Thanh Hoằng liền cầm lấy gối và quần áo mới, bước thẳng ra khỏi cửa.
Thái độ này của hắn khiến Lan Mân có cảm giác bất lực như thể đấm vào bông. Nếu y thật sự nổi giận với Bùi Thanh Hoằng có lẽ hắn sẽ ngoan ngoãn răm rắp nghe theo, nhưng đó tuyệt đối không phải điều mà y muốn.
Lan Mân vốn dĩ muốn cản lại khi Bùi Thanh Hoằng thu dọn đồ đạc, nhưng sắc mặt của đối phương khiến y lại rút tay về, trầm mặc đứng nhìn hắn rời đi.
Khi đối phương ra cửa y cũng đi theo, đôi mắt vẫn luôn chăm chú dõi theo đến khi cửa thư phòng sập lại ngay trước mắt. Sau khi Bùi Thanh Hoằng biến mất khỏi tầm mắt, Lan Mân vẫn đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, mãi mới trở về phòng ngủ của hai người.
Khi rời đi Bùi Thanh Hoằng chỉ ngừng bước chân một chút, từ đầu đến cuối tuyệt nhiên không quay đầu lại. Đêm ấy, khi ngủ một mình trên chiếc giường đã từng là của hai người, không ngoài dự đoán – cả đêm Lan Mân vẫn không nhắm nổi mắt.
Bùi phủ nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Bùi Thanh Hoằng mới chuyển ra ngoài một đêm Diệp thị đã biết. Có điều bà chỉ cho rằng thứ tử có chuyện quan trọng phải làm, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện hai người nảy sinh mâu thuẫn.
Trước đây bà không có bao nhiêu thiện cảm với người con dâu nam này, không phải vì tính tình của đối phương mà chỉ đơn giản vì y là nam tử, điểm này vẫn luôn khiến Diệp thị không được thoải mái. Nhưng sau khi trở về từ Đại Tề, tình cảm của bà đối với Lan Mân tốt hơn rất nhiều. Lan Mân đã bảo vệ Bùi Thanh Hoằng, hơn nữa hai người còn đồng cam cộng khổ dưới vách núi một thời gian.
Không có cha mẹ nào không muốn con cái mình được hạnh phúc. Đúng như Bùi Diên từng khuyên nhủ, con cháu tự có phúc của con cháu. Diệp thị thấy Bùi Thanh Hoằng vui vẻ, Lan Mân cũng nhu thuận hiểu lễ nghĩa, cuối cùng cũng có thể thật lòng chấp nhận chuyện này.
Thật không ngờ, bà không phát tác, ngược lại hai người lại xảy ra vấn đề trước. Ngày đầu tiên Diệp thị không để trong lòng, mấy ngày sau vô tình hỏi hạ nhân mới biết hai người đã ngủ riêng nhiều ngày.
Lúc này Diệp thị mới nhận ra có điều gì không ổn. Sau khi Bùi Thanh Hoằng về phủ bà liền trực tiếp tìm đến, tự mình hỏi nguyên nhân. Xuân hàn bên ngoài vẫn chưa lui nhưng trong phòng đốt than nên vừa vào nhà trán Bùi Thanh Hoằng đã toát mồ hôi. Vừa thấy hắn Diệp thị liền buông sổ sách trong tay xuống: “Xem con nóng thế nào kìa, cởi áo khoác đi rồi tới ngồi cạnh ta.”
Bùi Thanh Hoằng cởi áo ngoài, bên trong là một chiếc áo lông dê màu xám. Hắn ngồi đối diện Diệp thị: “Hôm nay mẫu thân mặc thật đẹp, hệt như thiếu nữ mới tuổi đôi mươi vậy.”
Hôm nay Diệp thị mặc một chiếc áo tay lửng hồng cánh sen, thị nữ chải tóc cao hơn thuờng ngày khiến gương mặt nhỏ nhắn càng thêm phần thanh tú. Tuy bận việc kinh doanh quanh năm suốt tháng nhưng gương mặt của bà được chăm sóc vô cùng cẩn thận. Nhìn qua Diệp thị không giống mẫu thân của Bùi Thanh Hoằng mà giống trưởng tỷ vậy.
Lời ngọt ngào ai mà không thích nghe, Diệp thị bật cười: “Đứa nhỏ này, thật biết nói ngọt.”
“Con chỉ nói sự thật thôi mà.” Bùi Thanh Hoằng nhận lấy chén trà nóng từ thị nữ, một hơi cạn sạch. Sau khi cổ họng bớt khô hắn hỏi: “Mẫu thân gọi nhi tử đến vì chuyện gì?”
Diệp thị liền trở nên nghiêm túc, tuy nhiên ý cười dịu dàng của trưởng bối từ ái vẫn chẳng hề phai nhạt: “Kể cho mẫu thân nghe, sao lại giận dỗi với Tử Giác? Phu thê nào có giận nhau cả đêm bao giờ, nó làm gì khiến con không vui rồi?”
Dù sao Diệp thị vẫn hiểu rất rõ đứa con trai này. Bất kể vì sao hai người lại xích mích, chắc chắn Lan Mân đã làm sai chuyện gì đó. Vốn là nên tìm Lan Mân nói chuyện, nhưng một là Diệp thị không tiện mở lời với Lan Mân, bà không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Hai là, dù sao Lan Mân vẫn là một nam nhân, bà biết rõ con trai mình nhưng không thể chắc chắn Lan Mân là đoạn tụ, hoàn toàn không có chút hứng thú nào với nữ nhân. Là mẹ chồng, tốt nhất là nên tránh để người khác hoài nghi.
“Y…” Bùi Thanh Hoằng mở miệng, muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng hắn gạt đi bằng mấy lời tẻ nhạt: “Không có gì, là lỗi của con. Nương không cần nhọc lòng chuyện của ta và y.”
Hắn không có ý định cho Diệp thị biết thân phận khác của Lan Mân. Dù Diệp thị khác với hầu hết các phụ nhân khuê phòng, biết nhìn xa trông rộng, lại có khả năng gánh vác đại sự, nhưng chắc chắn bà vẫn không thể nào chịu nổi tin động trời này. Bùi Thanh Hoằng không muốn tốn nước bọt giải thích hắn đã phát hiện mối liên hệ giữa Thái thượng hoàng và Lan Mân như thế nào, bao gồm cả mâu thuẫn phát sinh giữa bọn họ.
“Con đang nói gì vậy chứ, không có người mẹ nào lại bỏ mặc con mình. Con luôn khiến ta yên tâm nhất nên nương mới ít khi để ý chuyện của con, nhưng điều đó không có nghĩa là nương không để con trong lòng. Hai người các con sống chung kiểu đó thì muốn nương phải yên tâm thế nào? Chẳng lẽ con nhẫn tâm để nương ngày ngày ăn không ngon ngủ không yên vì chuyện của hai đứa?”
Bùi Thanh Hoằng bất đắc dĩ thở dài: “Nhi tử đương nhiên mong mẫu thân được khỏe mạnh. Hôm qua con với y làm ầm ĩ một trận. Viết đơn hòa ly cho y, y không chịu.”
“Chuyện gì mà đến nỗi con muốn viết đơn hòa ly? Nói cho nương biết, có phải trong lòng con đã có người khác, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, muốn tìm nữ tử dịu dàng để thành gia?” Nhớ Bùi Thanh Hoằng vừa nói là lỗi của hắn, Diệp thị đột nhiên cảm thấy không ổn.
Bùi Thanh Hoằng dở khóc dở cười: “Là chuyện riêng của hai chúng con, nương không tiện xử lý. Tóm lại con sẽ giải quyết tốt chuyện của chúng con, người vẫn nên quan tâm đến đại tẩu nhiều chút thì hơn. Dù sao trong bụng đại tẩu cũng là cháu đích tôn của người, là đứa cháu đầu tiên của con.”
Bộ dạng này của hắn là vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn nhất quyết không chịu thua, sống chết không mở miệng. Hoảng hốt trong lòng nhưng Diệp thị cũng không có cách nào ép buộc Bùi Thanh Hoằng. Trong ba người con trai, kỳ thật thứ tử mới là đứa bà không biết nên làm thế nào nhất. Tuy Bùi Thanh Hoằng mười phần hiếu thuận nhưng cái tính cố chấp còn nghiêm trọng hơn cả Bùi Diên.
Diệp thị đành mềm giọng: “Nương biết con có chủ ý của riêng mình, con muốn làm gì nương cũng không cản được. Ta chỉ mong con có thể nghĩ kỹ lại vì Bùi gia, cũng như vì chính mình. Đừng làm người phụ tình, hủy hoại danh dự của Bùi gia.”
“Nương, người yên tâm đi. Con sẽ không.” Lời này là nói thật. Cho dù Bùi Thanh Hoằng hòa ly thành công với Lan Mân, trong một thời gian dài hắn sẽ không nghĩ đến chuyện muốn đi tìm người khác. Mà với tính tình và thủ đoạn của Thái thượng hoàng, nếu hắn thật sự tìm người khác thì chỉ có thể là hại người ta.
Bùi Thanh Hoằng có thể lý trí hơn người, tỉnh táo hơn người, nhưng trái tim hắn cũng chỉ là máu thịt như bao người. Vết thương do tình cảm gây ra nào có thể khép lại dễ dàng như vậy.
Chuyện tình cảm của con cái luôn khiến Diệp thị phải nhọc lòng. Còn Bùi Diên đang bận rộn trải đường cho đứa con út lưu lạc bên ngoài của mình, sử dụng tất cả nguồn lực và mối quan hệ trong tay để con đường làm quan của Kiều An Nhiên được thuận buồm xuôi gió. Người học trò giống Bùi Diên tới mầy phần này được ông ưu ái thậm chí còn hơn cả con ruột, điều này không phải không khiến người khác hoài nghi.
Nhưng Diệp thị có thể nói là hiểu tận gốc rễ trượng phu nhà mình. Sinh nhật của Kiều An Nhiên và con út của bà cùng một năm. Khi mang thai Bùi Thanh Lân bà phải chịu đắng cay muôn phần, Bùi Diên gần như luôn ở cạnh bà bất kỳ lúc nào ông có thời gian. Ông luôn nhẫn nại với tính xấu của Diệp thị, cũng chưa từng đi sớm về khuya. Kiều An Nhiên tuyệt đối không thể là hài tử Bùi Diên sinh cùng nữ nhân khác. Mà chính bản thân bà khi gặp đứa bé kia cũng cảm thấy đặc biệt thân thiết. Bùi Diên đắc ý với môn sinh này, bà cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Ở kinh thành Bùi Diên có cái danh sợ vợ, thái độ của Diệp thị lại thản nhiên không màng, người ta liền đồn có khi Bùi Diên là cữu cữu ruột của Kiều An Nhiên. Tuy người trong cuộc đều nói không có quan hệ gì, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng vị tân khoa bảng nhãn trẻ tuổi này chắc chắn là thân thích của Tả tướng Bùi Diên. Được trải đường sẵn lại thông minh hơn người, con đường làm quan của Kiều An Nhiên đã thuận lại càng thêm thuận.
Biết người bên gối mình còn có thân phận là Thái thượng hoàng đương triều, thực tình trong lòng Bùi Thanh Hoằng rất phức tạp. Sự vướng mắc trong chuyện tình cảm bị hắn chôn vào nơi sâu nhất trong tim, Bùi Thanh Hoằng cố gắng học cách định nghĩa lại mối quan hệ của hai người, đồng thời làm quen với cách ở chung hiện tại.
Chuyện nghe có vẻ hoang đường thế này, Bùi Thanh Hoằng không thể nói với Diệp thị không có nghĩa là hắn không thể nói với người cha Tả tướng của mình. Sau khi Bùi Diên về phủ hào hứng kể chuyện về Kiều An Nhiên cho hắn nghe, Bùi Thanh Hoằng khóa kỹ cửa nẻo tứ phía, kể lại cuộc tranh cãi giữa mình và Lan Mân mấy ngày trước. Đương nhiên hắn không đề cập đến chuyện tình cảm giữa hai người, chỉ là nói rõ thân phận của Lan Mân.
Gương mặt Bùi Diên vẫn bình thản như trước: “Hôm nay là ngày gì thế này? Con trai ta vậy mà lại pha mấy trò đùa nhảm mua vui cho thiên hạ với cha nó cơ đấy.”
Bùi Thanh Hoằng thở dài: “Con càng mong đây là trò đùa, chẳng qua chỉ là mơ một giấc. Lẽ nào phụ thân đã quên, con không bao giờ gạt cha dù chỉ là chuyện nhỏ. Sao có thể tùy tiện đùa giỡn đại sự thế này cơ chứ?” Hắn mở lòng bàn tay ra, một con dấu dính máu bị ném mẻ một góc yên lặng nằm trong đó.
Hắn muốn hỏi Bùi Diên rốt cuộc nên giải quyết thế nào, ai ngờ nét mặt ông dữ dội như thể long trời lở đất. Toàn thân run rẩy lẩy bẩy không thể ngừng lại.
Bùi Thanh Hoằng cả kinh thất sắc: “Cha!”
Bùi Diên đột nhiên có chuyện trong Bùi phủ, Thái thượng hoàng trong cung cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Mấy này nay Bùi Thanh Hoằng và y tuy có thể nói là ngẩng đầu gặp cúi đầu cũng gặp, nhưng bất kể là trên triều đình hay ở Bùi phủ, đối phương vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết của kẻ làm thần tử, tuyệt không vượt qua giới hạn bước nào.
Lúc ở nhà hắn không đáp lại y dù chỉ là một tiếng, hoàn toàn coi y như người trong suốt. Cứ về đến nhà là chui vào thư phòng, lúc ăn cơm cũng chẳng chịu nói câu nào. Cho dù y nổi giận thì Bùi Thanh Hoằng cũng sẽ không giống trước đây. Bùi Thanh Hoằng cứ thế này khiến cảm giác hoảng loạn trong lòng Thái Thúc Lan ngày một chân thực. Y luôn cảm thấy, nếu mình không làm chút gì đó hắn sẽ càng cách xa y.
Cuối cùng sẽ như đối phương mong muốn, từ đây trở thành hai người xa lạ.
Vừa nghĩ đến chuyện Bùi Thanh Hoằng có thể cùng nam nhân hoặc nữ nhân khác làm chuyện hắn từng làm với mình, Thái Thúc Lan lại cảm thấy ngực mình bức bối đến ngạt thở. Muốn y buông tay, kiếp sau cũng không có khả năng!