Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 36: Nói lời cảm tạ


Đọc truyện Lấy Thân Nuôi Rồng – Chương 36: Nói lời cảm tạ

Một đêm vất vả xong, quý nhân đều tự về nghỉ ngơi, thẳng đến buổi chiều mới bắt đầu các hoạt động khác.

Tuy rằng việc lần này người xuất lực là Triệu Phác Chân, nhưng nàng là thị tỳ của Tần Vương phủ nên tự nhiên công lao này sẽ ở trêи người Lý Tri Mân. Không biết có phải hay không bởi vì Lý Tri Mân không có chút tiếng tăm gì mà ở thời khắc mấu chốt lại giải quyết được vấn đề nên cảm giác của mọi người với hắn cũng lớn hơn nhiều. Lâm Nhữ công chúa liền kéo Thượng Quan Quân trực tiếp tới Tam Thu Viện, cười nói với Lý Tri Mân: “Quân tỷ tỷ nói muốn tạ đại ca, ta liền nói ca ca chính là tính tình tốt, luôn chiếu cố chúng ta, có cái gì có thể làm thì sẽ tận lực giúp đỡ.”

Thượng Quan Quân còn có chút uể oải, trong ánh mắt đều là tơ máu, nhưng vẫn nghiêm túc hành lễ với Lý Tri Mân: “Việc này đúng là đã làm phiền Vương gia phải làm chủ.”

Lý Tri Mân khẽ gật đầu thăm hỏi nói: “Không cần khách khí, được các ngươi khoản đãi thì ta phải đền đáp. Đây cũng là chuyện nhỏ, không tốn sức gì, chủ yếu vẫn dựa vào vị đại phu kia.”

Lúc này không khí lại lạnh xuống, Lý Tri Mân vốn dĩ ít lời, Thượng Quan Quân hôm nay cũng không biết có chuyện gì mà thiếu đi sự linh động thường thấy, có chút không tập trung tinh thần. Công chúa thật vất vả mang theo Thượng Quan Quân tới lại thấy không khí tẻ ngắt thì có chút sốt ruột, đành phải miễn cưỡng gợi cái đề tài: “Đại ca cũng tới vườn này hai ngày, cảm thấy viện này cảnh trí như thế nào?”

Lý Tri Mân gật gật đầu: “Khá tốt.” Hắn đúng là tích chữ như vàng, Triệu Phác Chân đang ở một bên pha trà hầu hạ nhìn thấy không khí tẻ ngắt thì cơ hồ muốn cười ra. Đáng thương cho Lý Nhược Toàn còn đang nỗ lực khuấy động không khí: “Thượng Quan tỷ tỷ, nghe nói nhà các ngươi có một cái Thanh Tiền lộ, là dùng đồng tiền kết thành sao?”

Thượng Quan Quân miễn cưỡng cười nói: “Là có vị lão tổ tông tuổi lớn, mọi người sợ ngài bị ngã, mà viện của ngài lại có một phần đi ra hồ, sợ lúc trời mưa nước tràn vào khiến đường lầy lội khó đi. Ngài ấy lại nhất định không muốn đổi viện thế nên mới lấy tiền đồng cửa hàng thu về để nhiều năm không thể dùng được nữa ra để người ta lát một đoạn đường. Số tiền đó sợ là còn chưa bằng ngày tết thái giám thưởng cho gánh hát nhưng lại bị người khác truyền ra ngoài nói chúng ta xa hoa lãng phí thôi, thật là truyền sai sự thật rồi.”

Lý Nhược Toàn: “Xem ra chắc là do loại tiểu nhân không có ý tốt, không thích người khác được tốt rồi.” Nàng ta vừa cười xấu hổ vừa đổi đề tài: “Ta ở thôn trang này thoải mái đến độ không muốn hồi cung nữa, có phải hay không đại ca?”


Lý Tri Mân nói: “Ân.”

Lần này thì đến cả Thượng Quan Quân đều có chút xấu hổ, lặng lẽ giương mắt xem vị Vương gia nghe nói chất phác bình thường này. Ngày trời nóng, lại ở trong vườn vui chơi nên hắn chỉ mặc một thân áo lụa màu xám, ngón tay thon dài nắm cái ly trầm tư, mặt mày lặng im, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì diện mạo hắn cũng không kém, còn thái độ trầm mặc ít lời đại khái cũng là được cao nhân chỉ điểm, vì muốn giấu dốt. Tính tình hắn nghe Lý Nhược Toàn nói thì rất là mềm mại, từ trước còn nghe nói hắn bị nô tài khuyến khích, chứng tỏ lỗ tai cũng mềm.

Lúc này Lam Tranh ở một bên bưng một đĩa thủy tinh lớn đến, bên trêи là băng trong suốt ủ tuyết lê đã gọt vỏ, quả mơ, ngó sen lát, dưa mật và vài trái cây mới mẻ khác, nàng ta cười nói: “Thỉnh công chúa, tiểu thư ăn trái cây, ta tự mình rửa tay gọt vỏ, rất là sạch sẽ.”

Thượng Quan Quân thường xuyên theo Thượng Quan lão phu nhân tiến cung nên nhận ra Lam Tranh, vội đứng lên cười nói: “Sao tỷ tỷ hiện giờ lại hầu hạ bên người điện hạ vậy? Ta cũng không biết nên chậm trễ chào hỏi tỷ tỷ.”

Lam Tranh cười nói: “Hôm kia Đậu nương nương lo lắng Vương gia bên người không có người hầu hạ nên đem ta phái đến Tần Vương phủ hầu hạ. Cũng nhờ phúc này mà ta được tới đây chơi, ta vẫn chưa cảm tạ Thượng Quan tiểu thư.”

Thượng Quan Quân cười rồi nói khách khí vài câu, Lam Tranh vốn là người hoạt bát linh cơ, thuận lợi mọi về mà hỏi han. Trước tiên nàng ta hỏi Thượng Quan lão phu nhân thân mình một phen, lại cùng Thượng Quan Quân nói đến cảnh trí trong viện này, rồi lại nói đến sự tình của các gia đình khác trong kinh. Dần dần không khí không còn tẻ nhạt nữa, Lý Tri Mân cũng từ từ ăn trái cây, ngẫu nhiên cũng nói vài câu. Bỗng nhiên Lam Tranh nhìn thấy Lý Tri Mân ăn mấy miếng trái cây xong thì lại duỗi tay qua lấy lại ly hoa quả trộn sữa đặc nằm trong mâm băng nói: “Vương gia ngài vừa mới ăn xong, hiện giờ thời tiết đã chuyển lạnh, hôm qua ngài lại thức cả đêm, sợ là dạ dày không khỏe, nên ăn ít lạnh mới tốt.”

Lý Tri Mân gật gật đầu, không nói cái gì, chỉ vươn tay qua lấy một chén trà nóng Triệu Phác Chân mới pha tốt ở một bên thì Lam Tranh lại nói: “Vương gia mới ăn lạnh, vẫn nên chờ chút hẵng uống trà nóng. Không bằng trước dùng một chén nấm tuyết canh được không? Sáng nay ta đã nấu cả sáng, vì Vương gia ngại ngọt nên cũng không thêm nhiều đường.”

Lý Tri Mân thả bát trà xuống, cũng không nói gì mà chỉ gật gật đầu, nhìn Lam Tranh lại đi xuống rồi một lát sau quả nhiên bưng lên một chén nấm tuyết canh tới. Thượng Quan Quân thấy vậy thì cũng đứng dậy cáo từ. Lý Nhược Toàn hận sắt không thành thép mà nhìn ca ca một cái, sau đó đứng dậy kéo tay Thượng Quan Quân thân mật mà đi ra ngoài.


Lúc đi ra ngoài Lý Nhược Toàn lôi kéo tay Thượng Quan Quân nói nhỏ: “Lam Tranh đi qua chỗ đại ca thì ta rất cao hứng. Nàng ở bên người mẫu hậu thì luôn đem mẫu hậu ra mà quản ta, mà mẫu hậu lại tin nàng.”

Thượng Quan Quân mỉm cười: “Lam nữ quan tuổi lớn chút, làm người ổn trọng, xem ra mẫu hậu ngài là quan tâm đến điện hạ.” Trong lòng nàng ta cũng hiểu được lúc này bỗng nhiên cấp cho Tần Vương một nữ quan thì chỉ sợ là người trong phòng. Tần Vương bình thường nhưng lại là đích trưởng tử, Tề Vương nghe nói thông tuệ, nhưng rốt cuộc không có cái danh đích trưởng tử. Đậu Hoàng Hậu hơn phân nửa vẫn gửi gắm hy vọng vào Tần Vương có thể sinh ra một trưởng tôn ưu tú…… Thật là ngu ngốc mà không tự biết.

Lý Nhược Toàn bĩu môi: “Đại ca tính tình tốt, bị nàng ta quản như thế mà không giận. Nhưng đại ca tính tình quá mềm mại, người khác không nói, cái cung nữ Triệu Phác Chân kia chỉ là có thể đọc mấy quyển sách thì đã sủng lên trời, lại còn cho nàng ta đi làm việc ở Xuân Minh Lâu nữa chứ.”

Thượng Quan Quân cười nói: “Điện hạ cũng là yêu quý nhân tài.”

Lý Nhược Toàn nói: “Đại ca là có lòng tốt. Trong tình huống hôm qua nếu hắn giống Thái Tử ca ca, thật sự mặc kệ để cho trượng phu làm chủ, mà tên trượng phu kia lại là kẻ không có chủ kiến thì chẳng phải sẽ mất mạng sao? Quân tỷ tỷ, sinh hài tử đáng sợ như vậy mà sao nữa nhân lại phải gả chồng sinh con chứ? Thật sự đến lúc đó sẽ vì hài tử mà mệnh cũng không cần sao? Ta cảm thấy ta còn sống chưa đủ a, đến lúc đó nếu ta gả vào nhà ai thì lúc sinh nở nhất định phải có mẫu hậu nhìn chằm chằm, bằng không chỉ cần trượng phu cùng bà mẫu là có thể hại ta! Không……” Lý Nhược Toàn lại lẩm bẩm tự nói. Hôm qua nàng thật sự bị màn máu chảy đầm đìa kia dọa sợ rồi: “Vẫn là không cần sinh mới tốt. Ta thấy Đông Dương cô mẫu cũng chỉ sinh một người thì không sinh nữa, nghe nói hầu gia căn bản cũng không gặp được nàng……”

Thượng Quan Quân lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này thì thập phần giật mình: “Không phải người ta nói nàng có rất nhiều trai lơ sao?” Nàng rốt cuộc chưa gả, nói đến đây thì mặt đã ửng hồng.

Lý Nhược Toàn lắc đầu lặng lẽ nói: “Nghe nói có bí pháp gì đó để không sinh con, trước kia ta có tò mò hỏi thăm thì bị mẫu hậu mắng. Nàng nói mặc kệ là bí pháp gì cũng sẽ có hại đến cơ thể. Sinh con thiên chức của nữ nhân, nếu dùng ngoại lực can thiệp thì sẽ phạm vào lẽ trời, sẽ bị trừng phạt. Những bí dược để không sinh hài tử kia phần lớn là để nữ tử không đứng đắn ở thanh lâu dùng……”


Lý Nhược Toàn suy nghĩ xong lại nói: “Nghe ma ma trong cung nói, Thánh Hậu hai mươi tám tuổi mới sinh tiên đế, bốn mươi mốt tuổi mới sinh Đông Dương công chúa, sáu mươi bảy tuổi xưng đế. Sau khi xưng đế thì nàng không còn sinh ɖu͙ƈ nữa. Nghe nữ quan từng hầu hạ Thánh Hậu nói thì nàng vẫn luôn dùng thuốc tránh thai, vậy có thật là có bí phương không tổn hại đến thân thể không……” Nàng cùng Thượng Quan Quân có quan hệ tốt nên cũng không sợ nói chuyện này. Thượng Quan Quân lẩm bẩm nói: “Ngay cả Thánh Hậu cũng không dám sinh sao……”

Lý Nhược Toàn nói: “Cũng không phải thế. Sau này Thánh Hậu tình nguyện không thị tẩm mà nâng đỡ vài phi tử dòng dõi thấp kém lại nghe lời lên……” Nàng nói tới đây thì bỗng nhiên ngừng một chút, có chút khó nuốt trôi. Rốt cuộc chính phụ hoàng của mình là do một “phi tử dòng dõi tháp kém nhưng nghe lời” kia sinh ra, lại bởi vì “Nghe lời”, thân phận nghèo hèn mà bị Đông Dương công chúa tuyển làm tân đế, đây đúng là nỗi sỉ nhục của nàng ta.

Nàng vội vàng thay đổi đề tài: “Nghe nói thế gia tiểu thư gả chồng cũng đều chuẩn bị dắng thϊế͙p͙ đúng không?”

Thượng Quan Quân nhàn nhạt nói: “Không sai biệt lắm. Lúc mẫu thân ta gả tới Thượng Quan gia thì nhà ngoại cũng đưa làm của hồi môn một thứ muội, hiện giờ chính là Lư di nương.”

Lý Nhược Toàn biết nhà nàng kia hiện giờ là do Lư di nương xử lý nội trạch nên gật đầu nói: “Phạm Dương Lư thị cũng là thế gia đại tộc số một số hai nhưng hiện giờ tỷ không có thứ muội, chắc sẽ không chọn từ bà con xa chứ?”

Thượng Quan Quân bỗng nhiên cảm thấy vị công chúa này thật sự giống Đậu Hoàng Hậu, bị ghét mà còn không tự biết, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Có lẽ thế. Công chúa đã tới hai ngày, có muốn đi qua suối nước nóng của thôn trang chúng ta không? Không bằng chúng ta chút nữa đi ngâm mình chút đi.”

“Hảo a!” Lý Nhược Toàn nhanh chóng bị dời đi lực chú ý, vỗ tay cười nói: “Lúc trước muốn phụ hoàng mang ta đi Hoa Thanh Trì nhưng phụ hoàng nói không thể xa hoa lãng phí, phải tiết kiệm, bằng không ngôn quan sẽ nhảy lên. Trong cung đến chút đồ vật, đồ ăn cũng phải luôn chú ý, không đến lúc không được ăn, đã qua giờ ăn không được ăn, đồ ăn cũng không được gọi nhiều, Ngự Thiện Phòng làm đều là mấy món không có gì thú vị cả……”

Thượng Quan Quân cảm thấy vị công chúa này thật sự thiếu chút tâm nhãn, không biết nên khóc hay cười nói: “Trong cung quy củ lớn là có đạo lý. Nếu tùy thời, tùy chỗ nhóm lửa nấu cơm thì một chỗ lớn như vậy nổi lửa cũng rất mất công……” Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một nam tử mặc áo choàng màu vàng đang đứng. Hóa ra là Thái Tử Lý Tri Bích đứng ở dưới tàng cây, nhìn thấy các nàng lại đây, uốn gối hành lễ với hắn thì vội phất tay miễn lễ, nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ nghĩ tối hôm qua thức cả đêm nên muốn để các ngươi nghỉ ngơi, không nghĩ tới hỏi hạ nhân thì mới biết ngươi đi tìm Mân đệ để nói lời cảm tạ. Ta nghĩ nếu ta đi qua thì sợ là mọi người phải giữ lễ tiết nên mới đứng ngoài chờ ngươi.”


Thượng Quan Quân đoan đoan chính chính uốn gối hành lễ: “Đa tạ điện hạ.”

Lý Tri Bích hơi hơi hé miệng, nhìn Lý Nhược Toàn, do dự mà mở miệng nói: “Ngày hôm qua chuyện đó, ta biết nha đầu kia là hầu hạ ngươi từ nhỏ, ngươi cũng coi trọng nàng. Chỉ là nàng nếu còn ở trong phòng ngươi thì tự nhiên sinh tử do ngươi quyết nhưng nàng đã xuất giá, việc này lại liên quan tới con nối dõi, việc này cũng nên để trượng phu nàng quyết định. Nhưng hắn lại là kẻ hồ đồ không làm ra được quyết định đúng đắn. Ta vốn nghĩ phu thê bọn họ ân ái, vô luận như thế nào hắn cũng đều nên giữ được thê tử mới đúng, hài tử về sau lại có là được. Thượng Quan gia cũng là đại tộc, tự nhiên là biết đến những gia phó của thế gia đại tộc cũng rất lợi hại, tương lai cũng không ít người làm quan. Nếu ngươi làm ra tiền lệ, lại là nữ tử thì tương lai xuất giá bị đám gia phó phê bình sợ là sẽ không tốt. Nếu là Thượng Quan đại nhân ra mặt thì còn nghe được……”

Thượng Quan Quân thần sắc thanh đạm, thậm chí còn mang theo một chút cười: “Thái Tử điện hạ không cần tự trách, cũng là mệnh của nha đầu kia thôi. Trượng phu là chính nàng chọn, sống chết trước mắt, nàng lại chọn hài tử. Nếu chính nàng đều không thèm để ý chính mình, chúng ta đây cũng không cần để ý, thê tử là tài sản của trượng phu, do trượng phu quyết định sinh tử, vốn nên là như thế.”

Lý Tri Bích vội nói: “Ta không phải có ý đó! Ngươi cũng biết…… Hôm qua chỉ trượng phu của nha hoàn kia không đảm đương được, chúng ta với đám gia phó lại không giống…… Ngươi là thiên kim của Thượng Quan thừa tướng, tương lai…… Tự nhiên là sẽ không có loại chuyện này phát sinh.” Hắn gấp đến độ mặt cũng đỏ lên, chóp mũi còn rịn ra một tầng mồ hôi, suýt chút nữa là nói ra dưới loại tình huống này thì hắn nhất định sẽ không tổn hại mạng người. Nhưng hắn cũng biết là không thể nói nên gấp đến độ mồ hôi đều chảy ra.

Thượng Quan Quân cười đến xinh đẹp: “Nói chuyện này để làm gì, bây giờ không phải mẹ con bình an sao? Dù sao cũng là một cái nha đầu thôi, ta cùng công chúa điện hạ đang nói muốn đến suối nước nóng của thôn trang, không biết điện hạ đã cùng ca ca ta đi thử chưa?”

Lý Tri Bích xem thần sắc nàng quả nhiên đã không còn bộ dáng tức giận thì thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ta vừa rồi cũng sai người hỏi qua lệnh huynh ở đâu thì kết quả hắn đã ra khỏi thôn trang, hình như nơi nào đó có rượu ngon, muốn đi tìm để nếm thử.”

Lý Nhược Toàn xì một tiếng cười ra: “Thượng Quan đại ca thật là thiên mã hành không, luôn làm theo ý mình.”

Thượng Quan Quân hơi hơi có chút áy náy: “Đại ca ta hiện giờ vào quân doanh, càng thêm có chút tùy hứng, điện hạ đừng để ý.”

Lý Tri Bích nhìn thiếu nữ cười rộ lên tươi đẹp như cảnh xuân thì mặt cũng đỏ lên: “Không sao.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.