Bạn đang đọc Lấy Phải Tổng Tài Xấu Xí – Chương 5: Vậy Cũng Không Sợ Sao
Tối hôm qua Hứa Ý Noãn đi được nửa đường thì càng nghĩ lòng càng thấy bất an.
Giúp nhà họ Hứa ít nhất cũng hơn mười triệu, mà cô cái gì cũng không mất, lấy không nhiều tiền như vậy lương tâm cô bất an.
Trong đầu cô vẫn luôn quanh quẩn câu nói kia của chú An.
“Cậu chủ là người nói một không nói hai.
“
Cố Hàn Châu là người uy tín như vậy, mình tính là gì?
Vụ giao dịch này là mình chủ động đề nghị, không có tư cách đổi ý.
Hơn nữa, Cố Hàn Châu là ai? Lỡ như ghi hận trong lòng, muốn đánh đổ nhà họ Hứa là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cô không thể mạo hiểm, cô không gánh vác được bất kỳ hậu quả gì.
Cô hít sâu vào một hơi, siết chặt nắm đấm, cuối cùng từ nửa đường quay lại nhưng không có dũng khí gõ cửa.
Cô vừa nghĩ tới gương mặt người kia trong bóng tối, giống như đang xem phim kinh dị vậy!
Nghĩ đến đây, cả người cô run rẩy, cuối cùng ngồi xổm ở góc tường cứ như vậy mà mơ hồ ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau lúc chú An phát hiện, cô đã bị sốt cao, thần trí không rõ.
Cố Hàn Châu không nghĩ tới con nhóc này quay trở lại, ngủ một đêm ở cửa ra vào, còn làm mình bị ngã bệnh.
Con nhóc này bị ngốc sao?
Hứa Ý Noãn ngủ mê một ngày, lúc màn đêm buông xuống cô mới từ từ tỉnh lại.
Khi tỉnh dậy liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhưng cô chuyện đầu tiên cô làm là kiểm tra quần áo trên người mình, thấy vẫn còn nguyên.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến giọng trầm thấp từ tính, tựa như là âm thanh đàn vi-ô-lông, nghe vô cùng gợi cảm.
“Nếu như đã sợ, sao còn quay lại?”
Cô nghe theo tiếng nhìn qua, trên ghế sofa cách đó không xa, người đàn ông đang lật xem tạp chí, tay thon dài như ngọc đang cầm một góc trang báo.
Cô chớp mắt một cái, anh cũng ngẩng đầu nhìn sang.
Cô nhìn khuôn mặt đáng sợ kia, mà lòng căng chặt.
Cô cố nén sợ, lấy dũng khí nói: “Ban đầu là tôi ra điều kiện kêu anh giúp tôi giải quyết nguy cơ nhà họ Hứa, tôi sẽ gả cho anh.
Mặc dù tôi tuổi còn nhỏ, còn chưa tới tuổi kết hôn, nhưng không đại biểu là tôi không uy tín.
Tôi quả thật sợ anh, nhưng! tôi sẽ cố gắng khắc phục, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi không còn sợ anh nữa!”
Cô siết chặt nắm đấm, nói ra từng chữ, ép buộc bản thân phải bình tĩnh.
Chỉ là giọng nói run rẩy bán đứng tâm trạng cô lúc này.
Cố Hàn Châu nghe thấy này lời của cô thì không khỏi hơi nhíu mày.
Anh bước tới bên cạnh giường.
Cô nhanh chóng lùi về phía sau đến góc giường, thấy anh dừng bước chân thì bỗng nhiên ý thức được mình không đúng.
Cô cắn răng, đánh bạo nhích lên phía trước hai bước, ngồi ở trên giường nhìn thẳng vào người đàn ông.
Cố Hàn Châu lập tức cảm thấy hứng thú với nhóc con này.
Bàn tay lớn của anh vuốt hai má cô, hỏi: “Như vậy cũng không sợ?”
Cô run lẩy bẩy, ngón tay lạnh lẽo của anh chạm vào làn da còn hơi nóng của cô, hình thành nên sự tương phản rõ ràng.
Cô sao có thể không sợ chứ?
Nhưng người đàn ông này là chồng cả đời của cô, sống với nhau nhiều năm, cô không thể sợ được!
Cô hít sâu vào một hơi, ngẩng đầu lên, nói: “Không sợ!”
“Tuổi chưa lớn nhưng miệng thì cứng lắm.
” Cố Hàn Châu mỉm cười, bờ môi gợi cảm nhếch lên thành độ cong đẹp mẳt.
Mắt phượng che giấu ý cười, hòa tan vết sẹo mang đến cảm giác khủng bố, trông cả người thân thiết không ít.
Cô nhìn chằm chằm nụ cười kia, không nhịn được nghĩ, nếu như cậu ba Cố không bị hủy dung thì nhất định sẽ vô cùng đẹp trai.
Chỉ tiếc!
Tay Cố Hàn Châu tiếp tục đi xuống, thăm dò vào cổ áo, chạm đến chỗ mềm mại của cô.
Thân thể cô trong nháy mắt căng cứng, đồng tử co rút sợ hãi nhìn anh.
“Như vậy, cũng không sợ sao?”
Anh vẫn ung dung, mở miệng trêu chọc, rõ ràng là muốn nhìn con vịt chết cô mạnh miệng tới khi nào.
Trong mắt! có chút khinh thường.
.