Đọc truyện Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc – Chương 10: Thẹn quá hóa giận
“Cô còn có việc gì sao? Nếu không có việc gì nữa thì cô có
thể ra ngoài, tôi không có thời gian rãnh rỗi để tiếp chuyện với cô, thời gian
của tôi thật sự rất quý giá.” Uông Hạo Thiên hài lòng chuyển động ghế dựa, thưởng
thức sự túng quẫn của cô.
“Tôi……..” Thích Vi Vi cắn răng một cái, ngẩng đầu lên nhìn
anh: “Ngoại trừ tiền, ngoại trừ phòng ở, còn những việc khác, chỉ cần anh nói,
tôi nhất định sẽ làm được.” Cô thật sự không còn cách nào khác, bản thân đành
phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, quỳ xuống dập đầu với anh.
“Nhưng ngoại trừ tiền
và phòng ở, tôi cũng không cần thứ gì khác cả.” Uông Hạo Thiên cố ý làm khó dễ
cô.
“Anh……..” Thích Vi Vi tức giận trừng mắt nhìn anh, cô đã biết
anh sẽ không đồng ý, cô không nên đến đây để tự rước lấy nhục, thật muốn xoay
người rời đi, nhưng cô tự nói với bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh, cô tới
đây là để cầu xin tha thứ, cố gắng hồi phục tâm tình lại một chút, nhìn anh, giọng
điệu gần như cầu xin:“Thật sự không thể cho tôi con đường sống sao? Tôi biết
anh không cần một trăm vạn kia, số tiền này đối với anh mà nói thì không đáng
nhắc tới, nhưng nó lại rất quan trọng đối với cuộc sống của tôi và mẹ tôi, tôi
chỉ cầu xin anh, bỏ qua cho tôi một lần, hoặc là cho tôi thời gian lâu một chút
để kiếm tiền, có được không?”
Nhìn thấy khóe mắt cô
hàm chứa nước mắt, nhìn thấy bộ dáng đau khổ cầu xin của cô, Uông Hạo Thiên có
chút mềm lòng, nhưng lập tức nhớ tới bàn tay của ai kia đã tát lên mặt mình,
anh quyết định phải dạy cho cô một bài học, giọng điệu đặc biệt lãnh khốc nói:
“Không được.”
Sắc mặt Thích Vi Vi không còn chút máu, anh ta máu lạnh như
thế, mình còn muốn ở lại trong này để chịu đựng sự vụ nhục của anh ta hay sao?
Thân thể có chút cứng ngắc, xoay người muốn rời đi.
“Đứng lại.” Đột nhiên
Uông Hạo Thiên gọi cô lại, cô dừng bước đứng ở nơi đó, anh đứng dậy đi đến trước
mặt của cô, lấy tay nâng cằm cô lên, trong mắt đều là trêu đùa, “Nếu cô thật sự
muốn tôi buông tha cho cô, cũng được, chỉ cần ngủ với tôi một đêm, thì chuyện
tiền bạc coi như xí xóa hết, thế nào? Tuy rằng thân hình khô quắp không chút hấp
dẫn của cô cũng không hề khơi gợi lên một chút hứng thú nào của tôi.”
“Hạ lưu, vô sỉ.” Thích Vi Vi vừa thẹn vừa giận, không chút
do dự liền gạt tay anh ra, mắt lạnh tức giận:“Không ghĩ tới anh lại là người đê
tiện như vậy, anh yên tâm, cho dù phải bán mình, tôi cũng sẽ không bán cho anh đâu.”
Nói xong, cô cũng không quay đầu lại liền bước đi, cuối cùng hôm nay cô đã biết
cái gì gọi là kẻ có tiền……..
Uông Hạo Thiên không nghĩ cô lại phản ứng mạnh như vậy?
Trong lòng thật sự có vài phần bội phục.
“Cô Thích………” Sở Thiên Lỗi đứng chờ ở bên ngoài vừa định hỏi
cô thế nào liền nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô, không thèm nhìn mình một chút
đã vội vàng chạy tới cửa thang máy.
“Hạo Thiên, rốt cuộc sao lại như vậy? Cậu đã làm cái gì? Sao
cô ấy lại tức giận như vậy?” Anh đành phải đi vào hỏi Uông Hạo Thiên.
“Không có gì. Chỉ là do tính tình cô ta không tốt.” Uông Hạo
Thiên chỉ nói một câu.
“Vậy còn chuyện tiền bồi thường thì sao, cậu còn muốn lấy
không?” Sở Thiên Lỗi quan tâm đến việc này hơn cả.
“Chuyện này hình như không phải chuyện cậu nên quan tâm,
đúng rồi, tối mai chúng ta cùng đi lấy tiền.” Uông Hạo Thiên muốn xem thử đến
lúc đó cô sẽ làm như thế nào? Đương nhiên, cô sẽ không chuẩn bị được, nhưng anh
cũng không có ý định muốn lấy phòng của cô.
“Haiz, cậu thật…………” Sở Thiên Lỗi biết một khi anh đã quyết
định thì bất cứ ai cũng không thể lay chuyển được.
Thích Vi Vi chạy một mạch ra khỏi tòa cao ốc Uông thị, vừa
đi vừa khóc, càng hận bản thân thiếu kiên nhẫn, rõ ràng là đã chuẩn bị tâm lý tốt
lắm rồi, bất luận anh ta nhục nhã mình thế nào, chỉ cần đạt được mục đích là tốt
rồi, nhưng tại sao cô lại không làm được, tại sao phải quật cường như vậy? Cô hận
chết tính tình của chính mình, chính là bởi vì tính tình như vậy nên từ giây
phút cô bước chân ra khỏi nhà ba, cô đã thề, cả đời này cũng không gặp ông,
không nhìn nhận ông, mặc dù cuộc sống của cô và mẹ cực kỳ kham khổ, cô cũng
không nghĩ đến việc đi tìm ông……..
Ba, trước mắt cô đột nhiên sáng ngời, hiện tại người duy nhất
có thể giúp đỡ mình, chính là ông, chỉ là mình có muốn đi tìm ông hay không?
Trong lòng cô đấu tranh vùng vẫy, nghĩ đến bộ dáng lưu lạc đầu đường xó chợ của
mình và mẹ, nghĩ đến việc mẹ biết mình đã gây ra họa lớn như vậy, nhất định sẽ
sống không bằng chết, nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định dẹp bỏ lòng tự trọng, ôm
một tia hi vọng đi tìm ông……….