Bạn đang đọc Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử – Chương 23: Con Thật Đáng Yêu
Ngày Lâm Hi Vũ xuất viện, trừ Lục Quân Phong ra thì một nhà Lục gia từ trên xuống dưới đều tập trung ở Nguyệt Nhất Viên chào đón mẹ con cô.
Cũng bởi trong nhà đón thành viên mới nên sắc mặt ai cũng tràn ngập niềm vui.
Tên đứa bé đã được chọn từ lâu, là do Lục lão tiên sinh đặt cho, gọi là Lục Thừa Trừng.
Sau khi Lâm Hi Vũ cho tiểu bảo bú sữa xong liền ra nhà ngoài, Lục lão phu nhân nói: “Con bế đứa nhỏ cho Quân Đình ôm một cái, làm cha kiểu gì mà đến con mình cũng không biết bế.”
Lâm Hi Vũ cẩn thận đưa đứa bé cho Lục Quân Đình, động tác bế con của anh rất không tự nhiên, cứng đờ lại cẩn thận từng li từng tí, giống như đang ôm bom không bằng ấy.
Tiểu Bảo ý thức được bản thân bị đổi người bế, cảm nhận tư thế bế cứng nhắc của Lục Quân Đình liền khóc lên.
Lục Quân Đình nhíu mày lại, Lục lão phu nhân nói: “Sửng sốt làm gì? Nhanh dỗ bé con đi.”
Lục Quân Đình không đành lòng nhìn vẻ mặt của con trai, nhẫn nại nhẹ nhàng hạ giọng dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc nữa.” Nhưng vẻ mặt anh lại nghiêm túc quá đà, câu nói dỗ dành này nghe còn giống mệnh lệnh hơn.
Tiểu Bảo không cho anh tí mặt mũi nào, càng khóc dữ dội, Lục Quân Đình lông mày càng nhíu chặt, những chuyện khác anh đều làm được, riêng chuyện dỗ dành này thực sự anh không có kinh nghiệm.
Đứa bé không thoải mái càng khóc lớn, mà Lục Quân Đình nhìn khuôn mặt tiểu tử đang khóc oa oa kia, càng nhìn càng thấy xấu.
Sắc mặt anh cũng không tốt lắm, trầm giọng nói: “Em dỗ con đi.”
Lâm Hi Vũ giật nảy mình, vội vàng chạy tới bế bé, Lục lão phu nhân ở một bên nhỏ giọng mắng: “Cháu làm gì thế, thằng bé còn nhỏ như vậy, cháu lớn tiếng thế lỡ hù dọa nó thì làm sao bây giờ? Thật là, ngay cả con mình mà cũng không dỗ được.”
Lục Quân Đình dường như cũng nhận ra vừa rồi giọng điệu của mình không được tốt lắm, nhìn đứa nhỏ được mẹ bế, một lúc sau liền trấn tĩnh lại được.
Lâm Hi Vũ ôm con vừa đi vừa dỗ, bộ dáng yêu thích không muốn buông tay.
Anh thật không nghĩ tới, cô sẽ thích con trai anh, mặc dù trông nó hơi xấu xí chút.
Ở nhà có bảo mẫu giúp đỡ nên thời gian Lâm Hi Vũ ở cữ rất thoải mái.
Tiểu Bảo lại bắt đầu khóc đêm, về sau thím Ngô điều chỉnh thời gian ngủ nghỉ ban ngày của tiểu Bảo, cố gắng để cậu bé chơi ban ngày rồi ngủ ban đêm.
Dần dà về sau thành thói quen, chỉ cần trẻ con không khóc đêm thì người lớn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian Lâm Hi Vũ ở cữ, Lục Quân Đình ngày nào cũng trở về.
Lúc đầu Lâm Hi Vũ cảm thấy Lục Quân Đình rất mong chờ đứa trẻ này, nhưng sau khi đứa bé ra đời, cô mơ hồ cảm nhận được tình cảm của Lục Quân Đình dành cho nó hơi phức tạp, không giống như sự chờ mong trước kia.
Tất nhiên là một người cha, anh vẫn quan tâm tiểu bảo, nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ hỏi han, ví dụ như hôm nay thằng bé ăn uống thế nào, thân thể có khó chịu ở đâu không,..
nhưng khi anh nhìn tiểu bảo khuôn mặt đều lộ ra vẻ khó hiểu, không phải là một cỗ ghét bỏ, càng không giống cô yêu thích tiểu bảo đến nỗi không muốn buông tay.
Cô nghĩ chắc cách thức thể hiện của đàn ông và phụ nữ khác nhau? Có lẽ phụ nữ thường thiên về cảm xúc hơn và cách thể hiện tình yêu của họ là cụ thể, nhưng đàn ông thì khác.
Nhưng đây không phải là mối quan tâm chính của Lâm Hi Vũ, mối quan tâm chính của cô bây giờ là bây giờ đứa trẻ đã ra đời, mà lúc trước cô cùng Lục Quân Đình đã thỏa thuận rằng đợi sau khi đứa bé ra đời thì bọn họ liền ly hôn.
Chỉ là, từ lúc mang thai đến giờ, tình cảm Lâm Hi Vũ dành cho đứa bé đã trở nên sâu đậm, thật sự lúc này rời đi, cô thật không chịu được.
Dù sao hiện tại đứa trẻ vẫn còn đang bú mẹ, chí ít Lục Quân Đình sẽ không để cô đi, nhất là trong giai đoạn này.
– —————————————————————————————————————————
Lâm Hi Vũ ôm đứa trẻ lên lầu cho bé ăn, Bảo Bảo là đứa bé rất thích cười, rất ít khi khóc trừ khi đói.
Lâm Hi Vũ thấy cậu ăn vội vàng vậy, nhẹ nhàng lau miệng cậu, nói: “Ăn từ từ thôi Quai Bảo, không ai giành ăn với con đâu.”
Ăn uống no say xong tiểu Bảo tâm tình tốt hẳn lên, mở to mắt nhìn cô cười.
Tiểu Bảo đã được năm tháng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, nước da trắng trắng mềm mềm, bởi vì được chăm sóc tốt nên trông cậu mập mạp đáng yêu, hai má bánh bao mềm mại, cánh tay và đùi trắng trẻo chắc nịch như ngó sen.
Thấy bé cười vui vẻ, Lâm Hi Vũ thấy tim mình sắp tan ra, cô cọ cọ lên mặt bé, Quai Bảo rất thích thú, bé cười càng vui vẻ hơn.
Hai mẹ con đang chơi đùa, Lâm Hi Vũ đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ xe, cô ôm Quai Bảo đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, liền thấy một chiếc xe đen quen thuộc đi vào.
Trước đó cô có nhận được điện thoại của Lục Quân Đình, anh bảo bên kia xảy ra chút chuyện, còn tưởng anh phải ở lại thêm mấy ngày nữa, không nghĩ đột nhiên sẽ trở về.
Từ khi Lâm Hi Vũ hết cữ, Lục Quân Đình đều bận rộn đi công tác, mấy tháng nay đều chưa về.
Lâm Hi Vũ chỉ vào ô tô đang đi vào cổng, nói với Quai Bảo: “Con có nhìn thấy không? Đó là xe của ba.
Ba về rồi.
Chúng ta đi gặp ba đi?”
Lâm Hi Vũ ôm Quai Bảo đi xuống, Lục Quân Đình đã từ thang máy đi ra, tiện tay cởi áo khoác đưa cho người làm cất hộ, vừa nghe được giọng cô liền nhìn qua:
“Anh Quân Đình.”
Lục Quân Đình đáp lại rồi liếc nhìn đứa trẻ cô đang ôm, bình thường Lục Quân Đình lạnh lùng, không bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy đứa nhỏ lúc này, ánh mắt anh không tự giác lóe lên tia kinh ngạc.
Mấy tháng nay anh thường xuyên đi công tác, thường sẽ hỏi han tình hình hai mẹ con qua thím Ngô, thỉnh thoảng sẽ call video cùng Lâm Hi Vũ và tiểu bảo bối một chút, nhưng nhìn qua video thật không rõ ràng lắm.
Anh thực sự ngạc nhiên, chỉ mới mấy tháng không gặp, đứa bé nhăn nhúm kia đã lớn lên rất nhiều, không còn là cục thịt nhỏ quấn trong tã lót nữa, làn da đỏ nhăn nheo đã trở nên trắng nõn mềm mịn, đôi mắt nhắm nghiền cũng không còn sưng nữa mà thay vào đó là đôi mắt to tròn đen nhánh, thân hình nhỏ nhắn mập mạp, lúc này đứa nhỏ đang ngơ ngác nhìn anh, biểu tình như đang tìm tòi khám phá.
Lâm Hi Vũ ôm bé xuống lầu, từ lúc Quai Bảo nhìn thấy Lục Quân Đình, Lâm Hi Vũ liền nói với con, “Quai Bảo, đây là ba ba.”
Quai Bảo? Lục Quân Đình thấy biệt danh này thật dễ nghe.
Đứa nhỏ rất tò mò về người đàn ông to lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, đôi mắt to nhìn chằm chằm anh.
Lục Quân Đình cũng chăm chú nhìn cậu nhóc, mấy tháng không gặp, thật đúng khiến anh bất ngờ không thôi.
Thấy vậy, Lâm Hi Vũ ngập ngừng hỏi: “Anh Quân Đình, anh muốn ôm con chút không?”
Lục Quân Đình không chút nghĩ ngợi liền vươn tay ra, Lâm Hi Vũ liền đặt Quai Bảo vào lòng anh.
Lục Quân Đình không có kinh nghiệm ôm trẻ con, hai tay anh ôm ngang nách bé, Quai Bảo thân dưới ngã xuống, lộ ra cái bụng tròn vo.
Tuy bị ôm không thoải mái nhưng bé không khóc, còn quay lên tròn mắt nhìn chằm chằm ba mình.
Lâm Hi Vũ nhắc nhở nói, “Anh dùng tay này ôm eo, tay kia đỡ mông con, nếu ôm kiểu này con sẽ không thoải mái.”
Lục Quân Đình ngược lại rất nghe lời, vừa đổi tư thế, vừa ôm Quai Bảo ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh rồi đặt bé ngồi trên trên đùi mình.
Quai Bảo hiện tại chưa thể ngồi, cánh tay cường tráng của Lục Quân Đình ôm chặt thân thể bé nhỏ này, hai cha con mắt to đối mắt nhỏ.
Quai Bảo có chút sợ người lạ, gặp người bé không quen liền khóc, lúc Lục Quân Đình đi công tác bé mới hơn một tháng, chắc hẳn không nhớ được đây là ba mình.
Không nghĩ tới mấy tháng không gặp, cũng không biết có phải đứa nhỏ này cảm nhận người trước mặt mình là ba hay không mà bị ba ôm vậy mà cũng không khóc tiếng nào.
Lục Quân Đình thật sự không ngờ đứa bé nhăn nheo đó lại có vẻ ngoài ưa nhìn như vậy, nhìn thấy con trai mình lớn lên dễ thương như thế ít nhiều có chút tự hào, thậm chí còn có chút áy náy vì lỡ chê bé.
Thế mà giờ đây nhìn khuôn mặt trắng trẻo và dịu dàng, đôi mắt to tròn long lanh như hai quả nho đen, khuôn miệng chúm chím, thật sự…!quá dễ thương đi.
– —