Bạn đang đọc Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử – Chương 19: Ngủ Chung Phòng
“Chỉ mấy tháng nữa là có thể gặp con rồi.” Lục Quân Đình lẩm bẩm nói một câu.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên anh sờ bụng, nhưng Lâm Hi Vũ vẫn có chút không tự nhiên.
Bụng ngày càng lớn, tâm trạng cô cũng lên xuống thất thường.
Trước kia cô chưa cảm thụ được nhiều nhưng dần dần nhìn bụng lớn lên từng ngày cô mới có thể cảm nhận rõ ràng một sinh linh bé bỏng đang dần lớn lên.
Cảm giác mong chờ này thật sự rất tốt đẹp, cũng rất hồi hộp.
Giây phút nghe anh nói xong, tình mẫu tử trong lòng cô bất giác trỗi dậy, giọng điệu đầy mong đợi, “Đúng vậy, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.”
Cô cúi xuống nhìn bàn tay anh đang đặt nơi bụng mình, ngón tay thon dài, trông rất đẹp.
Không biết sau này bàn tay của đứa trẻ có đẹp như vậy không.
“Từ nay về sau, mọi thứ anh có đều thuộc về con chúng ta.” Anh đột ngột nói.
“…”
Lâm Hi Vũ nhìn anh, ánh mắt anh vẫn lưu lại trên bụng cô, đôi mắt sắc bén kia có vài phần dịu dàng.
Đây là coi đứa nhỏ trong bụng cô thành người thừa kế sao? Kỳ thật Lâm Hi Vũ không hy vọng sau này đứa nhỏ có trở nên ưu tú hay không, chỉ cần lớn lên vui vẻ là được.
Lục Quân Đình lại nói với cô: “Thời gian qua anh bộn bề công việc, thật không có thời gian quan tâm đứa nhỏ.”
Anh là đang giải thích với cô rằng mấy tháng nay không về nhà sao? Lâm Hi Vũ vội vàng nói: “Anh Quân Đình, không sao, em hiểu anh bận giải quyết chuyện công ty mà.”
Lục Quân Đình không nói gì chỉ yên lặng xoa bụng cô, một hồi sau thím Ngô lên lầu mời hai người xuống ăn cơm tối, Lục Quân Đình buông tay nói: “Đi thôi, ăn cơm trước đi.”
Hai người ngồi xuống ăn cơm, Lục Quân Đình hỏi cô khoảng thời gian qua thế nào, kỳ thật cũng không có chuyện gì xảy ra, cơ bản cô đều ở trong nhà dưỡng thai.
“Lúc nãy bà nội gọi điện thoại, bảo ngày mai chúng ta về ăn cơm.” Lục Quân Đình nói.
Lâm Hi Vũ gật đầu, “Được ạ.” Dù sao cũng đã lâu rồi cô không về Lục gia.
Sáng hôm sau Lục Quân Đình đưa Lâm Hi Vũ trở về Lục gia sau những biến cố đã xảy ra, anh nghĩ lần này trở về cũng nên cho mọi người một câu trả lời thích đáng.
Bầu không khí ở Lục gia rất náo nhiệt, Lâm Hi Vũ vừa đến Lục lão phu nhân liền kéo cô ngồi xuống cạnh mình rồi nhìn chằm chằm bụng Lâm Hi Vũ, lập tức mừng rỡ, “Đã lớn như thế rồi a, thật lâu rồi ta không gặp con.”
Khoảng thời gian này vì sự cố của Trường Hằng nên Lâm Hi Vũ đều ngoan ngoãn ở nhà không dám chạy loạn.
Lục lão phu nhân ân cần hỏi tình trạng gần đây của cô, lại hỏi cô trong người có chỗ nào không thoải mái không, ở bên kia đã quen chưa.
“Con sống bên kia rất tốt, thím Ngô chăm sóc con rất cẩn thận.
Thân thể con cũng không khó chịu lắm, tuy thỉnh thoảng ăn cơm cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng mà con đều nhịn được.”
Lục lão phu nhân cười nói: “Tốt lắm, ta cũng bớt lo lắng phần nào.”
Cả gia đình sôi nổi hẳn lên, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chuyện của Trường Hằng cũng không ai có ý nhắc tới, mà Lâm Hi Vũ nhìn quanh một lượt, Tưởng Lệ Tô và Lục Quân Phong đều không có ở đây, cũng không biết có phải bọn họ kiêng kỵ gì không nhưng thật tình Lâm Hi Vũ chẳng quan tâm mấy.
Nói chuyện xong, cả nhà ngồi vào bàn ăn cơm tối, chỗ ngồi của Lâm Hi Vũ được xếp bên cạnh Lục Quân Đình, bữa cơm thai sản của Lâm Hi Vũ cũng được làm riêng, đều do thím Ngô tỷ dựa trên phản ứng ốm nghén của cô để điều chỉnh.
Thím Ngô rất có kinh nghiệm chăm sóc sản phụ nên mỗi ngày đều lên thực đơn dinh dưỡng cho cô bồi bổ.
Phần ăn của cô không phải không ngon, nhưng đối mặt với một bàn đồ ăn đầy hấp dẫn kia, trong lòng Lâm Hi Vũ lại có chút ngứa ngáy.
Nhìn qua đĩa xôi thập cẩm thật vừa dẻo vừa mềm, chân giò tẩm sốt làm cô rất muốn ăn.
Lục Quân Đình rất nhanh liền phát hiện cô gái nhỏ bên cạnh nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, mà phần ăn của mình lại không ăn được bao nhiêu.
Lục Quân Đình nhìn bộ dạng của cô có chút buồn cười, anh hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Bị phát hiện à, bị phát hiện thì phát hiện đi, Lâm Hi Vũ là thật thèm, cô chỉ vào đĩa xôi ngọt thập cẩm nói ra: “Em muốn ăn xôi ngọt thập cẩm, có thể chứ?”
Thím Ngô nói: “Có thể ăn chút.”
Lâm Hi Vũ vui mừng khôn xiết, đang định đứng lên lấy thì Lục Quân Đình nói: “Ngồi đi.”
“…”
Lục Quân Đình cầm thìa múc một muỗng thả vào chén cô.
Lâm Hi Vũ hơi sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Cảm ơn anh Quân Đình.”
“Không có gì.”
Lâm Hi Vũ ăn xong xôi thập cẩm, lại bắt đầu thèm cái chân giò lớn tẩm sốt cay kia, Lục Quân Đình nhanh chóng phát hiện: “Còn muốn ăn gì nữa không?”
Lâm Hi Vũ chỉ chờ câu đó, hai mắt sáng lên, lập tức nói: “Cái chân giò kia, em có thể ăn không?”
Thím Ngô cười nói: “Ăn ít là được rồi.”
Lục Quân Đình giúp cô gắp một miếng bỏ vào bát, nhưng có vẻ cô không hài lòng, Lục Quân Đình hỏi: “Em không muốn ăn sao?”
Lâm Hi Vũ nói: “Em muốn ăn cái lớn kia.”
Trương Dao nghe cô nói thế liền kinh ngạc: “Hi Hi, không phải từ trước đến giờ con đều không ăn thịt mỡ sao?”
Lâm Hi Vũ cũng rất nghi hoặc, “Con cũng không biết nhưng hiện tại vừa nhìn thấy con lại thấy thèm.”
Lục lão phu nhân cười nói: “Mang thai thường thích ăn mấy thứ kỳ quái.
Không sao, muốn ăn gì cũng được, chỉ cần vui vẻ là được.”
Lục Quân Đình giúp cô gắp một miếng chân giò béo ngậy cho vào bát, Lâm Hi Vũ chỉ vào bát dấm hỏi: “Có thể nhúng chút dấm không?” Lục Quân Đình liền giúp cô đem bát giấm đặt bên cạnh, suốt quá trình phục vụ chu đáo, không có bất kỳ lời phàn nàn nào.
Lục Quân Đình chu đáo như thế ngược lại thật sự vượt qua sức tưởng tượng của Lâm Hi Vũ, Lâm Hi Vũ nhìn chân giò lớn trong bát liền thỏa mãn, cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, đôi mắt sáng lóng lánh nhìn anh nói: “Cảm ơn anh Quân Đình.”
Nhìn thấy cảnh này, Lục lão phu nhân cười đùa: “Nhìn không ra đứa nhỏ Quân Đình này thật biết chăm sóc người khác a.”
Trương Dao cũng cười nói: “Người ta đây là vợ chồng trẻ tình cảm tốt.”
Lục lão phu nhân gật đầu tỏ vẻ hài lòng nói: “Đúng vậy, biết chăm sóc vợ là tốt.”
Lâm Hi Vũ nghiêng đầu nhìn Lục Quân Đình, đối mặt với sự trêu chọc của các vị trưởng lão cũng không có phản ứng nhiều, Lâm Hi Vũ không ngờ Lục Quân Đình lại biết chăm sóc người khác như vậy.
Dù gì từ bé đến lớn anh đều quần là áo lượt, cơm bưng nước rót, nhiều việc đều không cần đụng tay đụng chân mà nay lại chăm sóc cô tận tình chu đáo vậy.
Lâm Hi Vũ vui vẻ ăn chân giò lớn, vô thức sờ sờ bụng của mình, thầm nghĩ, đúng là “mẫu bằng tử quý” nha.
Ăn xong nghỉ ngơi một lát, Lục lão phu nhân kêu Lâm Hi Vũ đi nghỉ ngơi trước, nói phụ nữ mang thai không nên chú ý nghỉ ngơi, nhưng thật ra Lâm Hi Vũ cũng không buồn ngủ.
Lục lão phu nhân hỏi: “Mấy đứa ở bên kia chia phòng ngủ sao?”
Lâm Hi Vũ hơi xấu hổ: “Bọn con vẫn chia phòng ngủ ạ.”
Lục lão phu nhân nói: “Chia phòng ngủ cũng tốt, như vậy cho an toàn.”
Tam phòng bên kia đang sửa chữa, cả nhà Trương Dao đều chuyển tới lầu chính ở, Lục lão phu nhân nói: “Đêm nay con cứ ngủ ở phòng Quân Đình đi, nó ngủ ở phòng dành cho khách cũng được.”
Lâm Hi Vũ ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ.”
Lục lão phu nhân bảo Lục Quân Đình đưa Lâm Hi Vũ về phòng nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên Lâm Hi Vũ vào phòng Lục Quân Đình.
Phòng của Lục Quân Đình rất lớn, nhưng khoảnh khắc Lục Quân Đình vào phòng, Lâm Hi Vũ liền cảm nhận sau lưng cô có một cỗ bức khí tỏa ra bốn phía.
Trong nháy mắt cô liền cảm thấy gian phòng trở nên chật chội.
Nội thất trong phòng được thiết kế tương đối giản lược, vừa mở cửa liền có thể thấy trên tường dán đầy ảnh chụp những cầu thủ nổi tiếng, Lâm Hi Vũ thật bất ngờ, không ngờ Lục Quân Đình cũng có một thời theo đuổi thần tượng.
Trên tường còn treo hình Lục Quân Đình thời cấp hai, tay cầm bóng rổ, khuôn mặt còn non nớt nhưng ánh mắt Lục Quân Đình thời niên thiếu đã đủ sắc bén.
Lâm Hi Vũ cho rằng một người xuất sắc như Lục Quân Đình, luôn đứng trên đỉnh như vậy thật khiến người khác nghĩ anh không giống người phàm.
Nhưng hiện tại nhìn thấy những bức ảnh trên tường cô thật sự kinh ngạc, anh cũng như người bình thường, cũng đã từng có một thời tuổi trẻ đầy nhiệt huyết.
Ở một mình trong phòng với anh khiến cô cảm thấy không thoải mái, Lâm Hi Vũ liền lựa lời gợi chuyện hỏi, “Lúc đi học anh rất thích bóng rổ?”
Lục Quân Đình nhìn lướt qua mấy bức ảnh trên tường, nói: “Đúng vậy, khi đó rất thích.”
Thời điểm Lâm Hi Vũ đến Lục gia, Lục Quân Đình đã 22 tuổi, lúc ấy anh bắt đầu một mình đảm đương công ty, vì thế cô chưa từng thấy bộ dáng lúc nhỏ của Lục Quân Đình.
Nhìn tất cả những thứ này, Lâm Hi Vũ chỉ cảm thấy thật khó tin, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình vào phòng Lục Quân Đình nhìn những bức ảnh chụp anh khi còn nhỏ, hơn nữa còn đứng đây với tư cách là vợ anh.
Dù mới kết hôn được mấy tháng, nhưng giây phút đứng trong phòng anh vẫn khiến cô cảm thấy tất cả chỉ như ảo ảnh mộng mị.
Trên tường có một cái giá sách, Lâm Hi Vũ liếc mắt nhìn trên giá sách, phát hiện có một tập thơ mình rất thích, nhưng bản này hình như không xuất bản nữa, Lâm Hi Vũ hỏi: “Em có thể xem cuốn sách kia một chút không?”
Lục Quân Đình đi tới giúp cô lấy xuống, không nghĩ mấy quyển sách này kẹp chắc như vậy, anh đi sang bên cạnh rút một lúc vài cuốn sách nên tất cả đều đồng loạt rớt xuống.
Lục Quân Đình tay mắt lanh lẹ, ôm Lâm Hi Vũ lui về sau hai bước, một tay ôm vai cô vào lòng, một tay ôm bụng che chở cô.
“Em không sao chứ?”
Giọng điệu của anh hiển nhiên có phần căng thẳng, vẻ mặt anh khiến cô có chút khó hiểu, cũng không có gì to tát, chỗ cuốn sách rơi xuống cũng không gần chỗ cô đang đứng, muốn rơi trúng cô cũng không được.
Lâm Hi Vũ nói: “Em không sao.”
Anh thoáng an tâm liền buông cô ra, rồi đi qua nhặt sách lên, Lâm Hi Vũ cũng tới giúp, Lục Quân Đình nói: “Cứ để đấy cho anh.”
Lâm Hi Vũ nhặt tập thơ kia lên, bỗng từ trong sách rơi ra một bức tranh, Lâm Hi Vũ cầm bức tranh lên xem, trong tranh có hình một bé trai với một bé gái.
Bé trai ngồi trên bậc thang đá, trên người có vết thương, bé gái buộc tóc đuôi ngựa ngồi xổm bên cạnh, nhẹ nhàng thổi vết thương trên cánh tay cho cậu bé kia.
Lâm Hi Vũ thấy anh nhìn sang, hỏi: “Đây là do anh Quân Đình vẽ ư?”
“Ừm.”
Anh nhẹ nhàng đáp lại, kẹp bức vẽ vào cuốn sách, rồi nhìn cô hỏi: “Thấy sao?”
Đây là bảo cô nhận xét bức tranh sao, Lâm Hi Vũ nói: “Bức tranh vẽ rất đẹp.”
Phải nói là rất đẹp, thật không nghĩ tới anh vẽ tranh cũng đẹp như thế, thật không hổ là thiên chi kiêu tử *.
(*) Con cưng của trời
Lục Quân Đình đưa tập thơ cho cô, “Em còn muốn đọc không?”
Lâm Hi Vũ nhận lấy, “Có a, dù sao cũng không có việc gì làm.” Lâm Hi Vũ ngồi ở bên giường cầm tập thơ nói: “Anh Quân Đình, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”
Lục Quân Đình gật đầu xoay người đi về phía cửa.
Lâm Hi Vũ vừa lên giường mở tập thơ định đọc, không hiểu sao đột nhiên có cảm giác buồn nôn ập đến.
Lâm Hi Vũ vội vàng vứt sách qua một bên, vội vàng che miệng xông vào phòng vệ sinh, ôm bồn cầu ói ra.
Lục Quân Đình còn chưa kịp ra ngoài, thấy thế đi theo hỏi: “Em sao vậy?”
Lâm Hi Vũ nôn thốc nôn tháo, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra vì cô rất ít khi ốm nghén, cũng không nghiêm trọng như vậy bao giờ.
Lục Quân Đình bước tới giúp cô vén tóc, lại vuốt nhẹ lưng cô vài cái, Lâm Hi Vũ vẫy tay với anh nói: “Anh đừng qua đây.”
Nói xong lại tiếp tục nôn một trận, Lục Quân Đình không rời đi, một tay nắm đuôi tóc, một tay xoa lưng giúp cô nhuận khí.
Lâm Hi Vũ nôn xong mới chống bồn cầu đứng lên, nhưng ngồi xổm lâu quá, khi đứng lên liền choáng đầu, phía sau Lục Quân Đình vội vàng đỡ cô, Lâm Hi Vũ ngã vào lòng anh.
Lục Quân Đình trực tiếp bế ngang cô đặt lên giường, vội vàng gọi người khác tới, một lúc sau trong phòng đã chật cứng người.
Lục lão phu nhân rất lo lắng, hỏi đi hỏi lại: “Có phải ốm nghén không? Buổi tối ăn nhiều dầu mỡ sao?” Nói xong nói với Lục Quân Đình: “Gọi bác sĩ Chu.”
Lục Quân Đình đã gọi cho bác sĩ Chu từ trước, vẻ mặt Lâm Hi Vũ áy náy, “Là con không tốt, làm mọi người lo lắng.”
Bác sĩ Chu cũng sống gần đây, lại có quan hệ tốt với Lục gia, vừa nhận điện thoại ông liền chạy tới ngay.
Bác sĩ Chu là bác sĩ Trung y có kinh nghiệm, bắt mạch xong liền nói: “Không có vấn đề gì lớn, ban đêm ăn đồ dầu mỡ nên tổn thương dạ dày, lát nữa uống chén cháo loãng là được.”
Lục lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, bà mời bác sĩ Chu ra ngoài uống trà rồi nhìn Lâm Hi Vũ nằm trên giường thở dài, “Đứa nhỏ này, để con ở đây một mình ta thật không yên tâm.
Quân Đình tối nay con ngủ ở đây đi, xem con bé thế nào.”
Không phải chứ? Lâm Hi Vũ đang định nhờ thím Ngô ở lại chăm sóc cô thì Lục Quân Đình gật đầu nói: “Được, tối nay con ngủ ở đây, cũng tiện chăm sóc cho cô ấy.”
Lâm Hi Vũ: “…”
– ————————-.