Đọc truyện Lấy Em Làm Điểm Tâm – Chương 17: Cái tát thứ hai
Người trợ lý ôn tồn xoa thuốc lên vết sưng của Lô Vỹ Tinh, thái độ vẫn giữ nguyên như trước, không có điểm nào là ngạc nhiên hay khó hiểu khiến Lô Vỹ Tinh có chút nghi hoặc.
Lúc này, vị đạo diễn liền bước tới trước mặt cô, nói: “Lô tiểu thư, thật xin lỗi cô. Nhưng kịch bản cô cầm có chút sai sót, vừa mới sửa sáng nay mà tôi quên mất chưa kịp nói với cô.”
Nhìn khuôn mặt đã ngoài bốn mươi của vị đạo diễn từng liên tục đạt hai giải oscar trong vòng hai năm đang nhìn cô cười rất hiền từ, đuôi mắt còn hiện lên vài vết chân chim nho nhỏ, càng làm cho người đối diện cảm thấy nhẹ nhàng và an lòng.
Trong lòng Lô Vỹ Tinh bất chợt cũng nguôi đi phần nào sự nghi hoặc cùng ấm ức.
Cô mỉm cười, ngón tay vô thức vuốt nhẹ lọn tóc ra sau vành tai tinh tế, nói: “Không sao đâu đạo diễn. Tôi biết mà.” Có thể là để cho phù hợp và kịch tính hơn nên kịch bản đã được thay đổi một chút.
Trong lòng Lô Vỹ Tinh thầm nghĩ.
Sau khi nói chuyện với Lô Vỹ Tinh xong xuôi, thấy thái độ bỏ qua của cô, vị đạo diễn liền nói thêm vài câu thăm hỏi xã giao về vết thương bên má cô, sau đó chào tạm biệt.
Ông ta nhanh chóng bước lại phía Mạt Di.
Cô gái này là ngôi sao hàng đầu trong giới minh tinh. Là ngôi sao sáng giá và điều quan trọng là có diễn suất vô cùng tốt, dáng vẻ lại yêu kiều động lòng người.
Sức ảnh hưởng của Mạt Di đối với công chúng là vô cùng lớn, vậy nên, đối với một người sống lâu năm như ông, ông tự biết nặng nhẹ mà đối xử.
So với một cô gái vừa chân ướt chân ráo bước vào showbiz và chẳng có lý lịch rõ ràng, chỗ dựa để chống lưng cũng không có. Với một cô gái kinh nghiệm dày dặn và tiếng tăm như Mạt Di.
Tất nhiên, cán cân sẽ luôn nghiêng về Mạt Di.
Vị đạo diễn bước lại gần Mạt Di đang ngồi ngả ra phía sau, dựa lưng vào tấm ghế sofa êm ái. Hai mắt lim dim nhắm lại.
Tuy vậy nhưng dường như là giác quan thứ sáu của phụ nữ quá nhạy bén, hoặc cũng có thể là cô ta đã đoán trước được việc đạo diễn sẽ đến chỗ mình, Mạt Di không mở mắt ra, chỉ là đôi môi nhàn nhạt mấp máy: “Ông định nói tôi tự ý thay đổi kịch bản sao?”
Lời nói rất nhẹ nhàng nhưng lại hàm ý nhiều thứ khác. Ví như…
“Tôi nói trước, phim của tôi thì tôi sẽ tự ý quyết định nên hay không nên thay đổi điều gì. Nếu ông thấy không thể hợp tác thì có thể rút lui. Tôi sẽ tìm đạo diễn khác.”
Ý của cô ta rất rõ ràng, đây là phim mà cô ta đóng, nghĩa là phim của cô ta. Hai giải oscar mà ông nhận đều là nhờ sự góp mặt của Mạt Di trong đó.
Điều này là một bằng chứng sống cho sức ảnh hưởng của cô ta.
Vị đạo diễn chỉ có thể nuốt xuống ngụm nước bọt mà cười khan: “Mạt Di tiểu thư, tôi chỉ là muốn tới để nói rằng tình tiết mà coi thay đổi trong kịch bản này rất bât ngờ, nó giống như là một hành động lội ngược dòng của nữ chính. Chắn chắn bộ phim này sẽ lại thành công vượt ngoài mong đợi thôi.”
Mạt Di hừ lạnh, nhếch môi một cái, sau đó chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt mang theo sự ngạo mạn đến áp bức: “còn tôi lại thấy cảnh vừa rồi diễn không được tốt. Chắc là phải quay lại một lần nữa.”
Lời nói vừa dứt, vẻ mặt của vị đạo diễn lập tức cứng lại, nhưng lại rất nhanh chóng trở về trạng thái bình thường. Ông ta cười cười, trên khuôn mặt ẩn hiện sự kính nể người phụ nữ trước mặt, vui vẻ nói: “Tất nhiên rồi. Chúng ta sẽ quay lại một lần nữa.”
***********
Cánh cửa bị đạp ra
Cô gái mang trên mình bộ đồng phục xinh đẹp, dáng người uyển chuyển bước đi tới gần cửa sổ, nơi đó có một cô gái khác đang ngồi đọc sách.
Bộ dáng của cô gái đó rất ưu nhã, trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt đang tràn đầy ưu thương mà khoé mắt đỏ hoe của người đang đi tới.
Cô gái vừa bước tới, đứng trước mặt Lô Vỹ Tinh, giọng nói nghẹn ngào: “Mỹ Nha. Tôi tin tưởng cậu như vậy, coi cậu như người thân duy nhất của tôi. Vậy mà…” Nói đến đây, Mạt Di cắn cắn môi dưới, nước mắt tuôn ra như mưa. Từng giọt từng giọt rơi xuống, lăn trên gò má.
Lô Vỹ Tinh nhẹ nhàng đặt cuốn sách trên tay xuống, sau đó đứng dậy. Cô nhìn vào khuôn mặt đang đau khổ của cô gái trước mặt, nhẹ nhàng nở nụ cười, lần này, nụ cười của cô mang theo chút coi thường, ánh mắt chứa đựng sự mỉa mai. Lô Vỹ Tinh khẽ cau đôi may thanh tú: “Mỹ Nha tớ đã làm gì khiến cậu trách móc tớ như vậy? Linh Hạ à, cậu đừng đổ oan cho tớ được không? Chẳng phải cậu đã từng nói…” Ngừng một lát, nói tiếp: “Là chị em, cái gì của cậu cũng là của tớ sao?”
Nói xong, khoé môi Lô Vỹ Tinh kéo lên một độ cong vô cùng phức tạp.
Nụ cười nửa miệng đó của Lô Vỹ Tinh càng khiến cho Mạt Di trở nên chán ghét và căm hận.
Cô ta dơ tay lên.
“CHÁTTTT”
Dù đã chuẩn bị tinh thần cho cái tát này, nhưng mà đầu óc của Lô Vỹ Tinh vẫn có điểm choáng váng, trong phút chốc cô muốn ngã xuống.
Bên má vì cùng nhận được hai cái tát mà trở nên bỏng rát.
Hai chân cô mềm nhũn muốn khuỵ xuống.