Lay Động Tiếng Lòng

Chương 92: Phiên Ngoại Hôn Lễ


Bạn đang đọc Lay Động Tiếng Lòng – Chương 92: Phiên Ngoại Hôn Lễ


Tháng sau năm sau, Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ tổ chức hôn lễ ở một hải đảo.
Chuẩn bị hơn nửa năm, chỉ vì ngày này.
Kha Nhược Sơ vốn dĩ chỉ muốn tổ chức một buổi hôn lễ đơn giản mời các bạn bè thân thiết đến chung vui là được, nhưng mà Thịnh Như Ỷ không chịu, nói cả đời chỉ có một lần, nhất định phải làm tốt nhất, không có gì để tiếc nuối.
Lúc cầu hôn, Thịnh Như Ỷ hứa với Kha Nhược Sơ, sau này chỉ mang đến cho cô điều tốt đẹp nhất.

Thịnh Như Ỷ đúng thật đã làm được, ví dụ hôn lễ này không không ít người hâm mộ.
Trời trong xanh, biển xanh mát, bờ cát trắng.
Dưới ánh mặt trời, làn gió tươi mát nhiệt liệt chào đón đôi tân nương, áo cưới màu trắng tinh, trên đó còn đính thêm đá lấp lánh dưới ánh nắng, so với đồng thoại còn ảo mộng lãng mạn.
Kha Nhược Sơ đã từng nghĩ rất nhiều về hôn lễ này, Thịnh Như Ỷ sẽ đẹp ra sao, nhưng bây giờ đứng ở nơi diễn ra hôn lễ, chứng kiến thời khắc này, cùng với khúc ca cử hành hôn lễ, Kha Nhược Sơ chậm rãi đi đến bên cạnh Thịnh Như Ỷ.
Cùng nhau vén khăn cài đầu.
Nụ cười tươi đẹp của Kha Nhược Sơ được dấu dưới cái khăn voan trắng, cảm giác tim đập thình thịch như ngày đầu, cô cong môi lên cười, khẽ nói, “Hôm nay, em đẹp quá.”
Kha Nhược Sơ cười rạng rỡ, “Chị cũng vậy.”
Nghi thức luôn là một cái gì đó rất thần kỳ.
Nghe thấy người chủ hôn nói: cho dù sinh lão bệnh tử thế nào, vẫn nguyện bên nhau không từ bỏ.


Kha Nhược Sơ cảm động rơi nước mắt, Thịnh Như Ỷ lau giọt nước rơi bên má Kha Nhược Sơ, cười cô gái này vẫn hay khóc như ngày nào.
Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm đôi mắt ửng hồng của Thịnh Như Ỷ, “Chị cũng đừng khóc.”
Thịnh Như Ỷ nhẹ nhàng nói, “Thật hạnh phúc.”
Nghe thấy chủ hôn nói có thể hôn nhau, Kha Nhược Sơ chủ động ôm Thịnh Như Ỷ, đưa môi chạm lên đôi môi kia, dịu dàng mút lấy, một nụ hôn ngọt ngào, nhớ lời nụ hôn đầu tiên gặp mặt, các cô cho rằng nó cũng coi như một nụ hôn đính ước.
Sau mười giờ, tiệc tàn.
Náo nhiệt cả ngày bây giờ mới an tĩnh.
Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ đã thay đổi bộ quần áo thoải mái, là kiểu dáng tình nhân, ngồi ở trên bờ cát nhìn biển ngắm sao, gió đêm thổi làm cho người ta thật thích, vừa uể oải lại vừa thoải mái.
“Hôm nay, mệt quá.” Kha Nhược Sơ dựa đầu vào vai Thịnh Như Ỷ, kéo lấy tay mang nhẫn cưới, ngắm nó rồi lại dùng đầu ngón tay xen vào kẻ hở của ngón tay, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
So với bầu không khí náo nhiệt, Kha Nhược Sơ vẫn thích khoảng thời gian chỉ có hai người.
Thịnh Như Ỷ hôn lên mái tóc Kha Nhược Sơ, “Hưởng tuần trăng mật, chúng ta phải nghỉ ngơi cho tốt.
Tranh thủ lắm mới giành ra được nửa tháng, muốn đi đến nhiều nơi.

Kha Nhược Sơ nằm trên bờ cát, gối đầu lên đùi Thịnh Như Ỷ, nhìn sóng cuồn cuộn vỗ vào bờ cùng với bầu trời đêm, “Chúng ta chỉ có nửa tháng.”
Nhưng mà cả cô và Thịnh Như Ỷ đều bận, có thể có được kỳ nghỉ nửa tháng coi như là xa xỉ.
“Còn phải đi xem cực quang, lúc trước chị đáp ứng sẽ dẫn em đến Hokkaido trượt tuyết….” Kha Nhược Sơ chậm rãi nói, bởi vì quá mệt cùng với gió đêm thổi quá thoải mái, cơn buồn ngủ kéo đến, giọng nói ngày càng nhỏ.
Thịnh Như Ỷ cúi đầu, hôn lên giữa trán Kha Nhược Sơ, “Em gấp gì thế, chúng ta còn cả đời.”
Cả đời, Kha Nhược Sơ cười.
“Chờ đến lúc về hưu, chị mang em đi vòng quanh thế giới, được không?” Thịnh Như Ỷ vuốt tóc cô, ôn nhu hỏi.
“Vâng~” Kha Nhược Sơ trả lời, uể oải nhắm mắt lại, bên môi trên lên nụ cười.
Các cô còn có cả đời, bên nhau bầu bạn, còn đi đến khắp nơi.
————
“Mặc Ngôn.”
“Hửm….”
“Dậy đi.”
“Ừm….”

Úc Dao gọi một tiếng, Tô Mặc Ngôn hừ một tiếng, quấn chăn lại, nằm trên giường không chịu dậy.

Úc Dao cong lưng, trực tiếp nhéo tai Tô Mặc Ngôn, “Tô Mặc Ngôn, em ngay dậy cho chị.”
“Hôm nay, không phải được nghỉ sao?”
“Hôm nay, có họp phụ huynh.”
“Lại mở họp phụ huynh.” Lúc này, Tô Mặc Ngôn mới chịu mở mắt ra, “Chị hôn em đi, em dậy liền.”
“Không đứng đắn gì hết, dậy mau.” Ức Dao không thèm để ý đến cô, đứa trẻ ba tuổi còn biết hiểu chuyện, con gái đã mười mấy tuổi rồi, mà Tô Mặc ngôn vẫn như xưa, không đứng đắn gì cả.
“Úc tổng, dạo này em phát hiện chị không còn dịu dàng như xưa, lúc mới kết hôn, lúc chị gọi em thức giấc luôn hôn hôn.” Tô Mặc Ngôn bất mãn.
Úc Dao nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Mặc Ngôn mà buồn cười, nhịn không được mà hôn cô.
Tô Mặc Ngôn lập tức mỉm cười.
“Trẻ con.” Ức Dao nói.
Trước giờ, Tô Mặc Ngôn ở trước mặt Úc Dao không biết xấu hổ là gì, “Chị thích là được.”
Úc Dao thật sự bó tay, “Được rồi, dậy nào.”
Lại là một ngày tươi đẹp.
Tô Mặc Ngôn lười biếng duỗi người, ngồi ở trên giường, cầm lấy điện thoại, vừa nhìn thấy có một email được gửi từ một người xa lạ, còn chưa đọc, cô nhấn mở email, bên trong có vài tấm ảnh cưới, cùng với tấm hình giấy kết hôn, còn có một tấm ảnh ở Kyoto.
Email viết:
Xin chào, Cô Tô.
Không biết cô còn nhớ chúng tôi không.

Cảm ơn lời chúc phúc của cô vào bốn năm trước.
Bây giờ, chúng tôi đã kết hôn.
Chúc cô thuận lợi bình an.
———
Hoàn 21/05/2022
Còn một phiên ngoại nữa là kết thúc truyện rồi.

PN nói về thời trẻ của Viên Lộ Chi và Kha Tri Hạm.

Khi nào mình có thời gian sẽ edit PN cuối.
Cảm ơn mn đã follow truyện ???? Mọi người tiếp tục theo dõi truyện “Hà Bất Ngộ Như Ca” nhé.

Thể loại truyện trinh thám..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.